Xe ngựa chông chênh đi trên con đường đá sỏi gồ ghề. Họa Y ngồi bên trong xe ngựa, giữ một khoảng cách nhất định với Trình Quân.
Nhớ lại những lời của Trình Tranh, cô chợt thắc mắc giữa hai người bọn họ đã có giao ước gì, trước giờ Trình Tranh là người ruột để ngoài da, với cô chưa từng kín miệng. Vậy mà hôm nay dường như có vài chuyện bản thân cô không được tỏ tường.
Thật lòng cô rất muốn hỏi Trình Quân, nhưng lại không biết vì điều gì mà chần chừ rất lâu, cô e rằng việc quân không tiện, thế nên Trình Tranh mới chẳng có ý nói ra, nhưng nếu việc có liên quan đến an nguy của hắn thì đợi đến bao giờ cô mới được biết. Suy nghĩ lúc lâu, vẫn là không kìm được mà cất giọng:
– Nhị Vương Gia, chuyện của nam nhân ta vốn không tiện hỏi đến, nhưng dường như ta cảm giác giữa ngài và Vương Gia nhà ta có chuyện phiền não, nhưng lại không muốn để ta biết. Có thể niệm tình ta vì chàng ấy mà phí tâm tư, nói cho biết giữa ngài và chàng ấy đã có thỏa hiệp gì không?
Trình Quân vừa vặn nhìn cô, ánh mắt của hắn dưới ánh dương buổi sớm mai tươi tỉnh, phủ một màn lóng lánh trong trẻo, nhưng rất vội tan đi.
Trình Quân bình thản trả lời:
– Cũng không phải là chuyện gì to tát, Tam hoàng đệ nhờ ta thay đệ ấy trong thời gian này chăm sóc cho muội, hắn lo muội chìm đắm trong mong ngóng mà phiền não, không chú ý đến sức khỏe của bản thân.
Mí mắt của Họa Y cụp xuống, mấy phần thất vọng phảng phất khó mà tả được, Trình Tranh hắn bây giờ đã thật sự hồi phục rồi, không còn là vị vương gia ngốc nghếch luôn quẩn quanh bên cạnh cô nữa, lòng hắn bây giờ ngoài cô ra còn cả cơ nghiệp Đại Nguyệt lớn lao, nhưng tâm tư của một nhi nữ như cô dù là thời đại nào vẫn luôn muốn nam tử bên cạnh xem mình là thiên hạ, là giang sơn.
Lại thầm oán trách đôi phần, hắn ủy thác cho một nam nhân khác thay hắn chăm sóc thê tử của mình, hắn an tâm được sao? Câu nói này nghe qua có vẻ ân cần, nhưng đối với Họa Y lại tràn ngập sương khí lạnh lẽo.
Bất thình lình bánh xe vấp phải vật cản trên đường, khiến người trong xe ngựa nghiêng ngả, cô bổ nhàu lên trước mặt, Trình Quân không do dự lao đến dùng bàn tay to lớn đỡ lấy phần trán của Họa Y, gang tấc nữa thì làm Họa Y bị thương, hắn nắm lấy cánh tay của cô, sốc cô ngồi lại trên ghế.
Nam nhân bên cạnh hiện ra rất rõ nỗi lo lắng hỏi:
– Y nhi, nàng không sao chứ?
Tình huống bất ngờ khiến Họa Y chưa định lại được thần trí, lại vừa nghe loáng thoáng Trình Quân đang gọi mình bằng cách xưng hô kỳ quặc, càng khiến cho Họa Y sững sờ.
Cô nhìn hắn chăm chăm, sau đó thì thu lại ánh mắt bằng vẻ ngượng ngùng.
– Nhị Vương Gia, đa tạ huynh đã đỡ giúp ta. Chúng ta thân phận cách biệt, mong Nhị Vương Gia giữ kẽ trong lời ăn tiếng nói.
Nhận ra bản thân đã thất thố, hắn vội vàng thu lại cánh tay nửa vời gần bả vai đã rút về của Họa Y, chậm rãi yên vị.
– Đã thất lễ, mong tam đệ muội thứ lỗi. Có thể lúc nãy ta đã nóng lòng muốn giúp muội, vì vậy mới không chú ý hành vi, lời nói của mình, mong muội đừng hiểu lầm mà ghét bỏ.
Họa Y chỉ cười nhạt, nụ cười có phần gượng gạo.
Trên cả con đường dài cô và hắn không nói với nhau thêm lời nào nữa, hắn thi thoảng lại ghé mắt sang ngắm nhìn cô, ngắm đến thần hồn điên đảo, như mơ như tỉnh. Cái vẻ thâm trầm khó đoán đó trước mặt Họa Y bỗng hóa ôn nhu đến lạ thường.
Cô ngồi nép mình vào cửa sổ xe ngựa, vén tấm màn vải nhìn ra bên ngoài, một là tránh bầu không khí ngượng ngùng bên trong, hai là tâm trí cứ nhớ nhung Trình Tranh mãi. Nhớ hắn suốt ngày luôn quấn lấy cô, cuốn quýt những trò vặt vì muốn làm cho cô vui vẻ, nhưng thời gian tới có lẽ sẽ không được thấy dáng vẻ ngốc nghếch của hắn rất lâu, dù vậy lòng cô vẫn sẽ luôn luôn mong nhớ hắn.
…—————-…
Đêm xuống rất nhanh, vầng nguyệt tròn trĩnh rọi qua cành hoa lê trắng nõn, trong khí tiết se lạnh Họa Y ngồi bên cửa sổ, nhìn lên khoảng không vô hạn đen kịt trên cao, bất giác cô thì thào:
– Vương Gia, chàng vẫn yên ổn chứ?
Từ bên trái lập lòe ánh sáng thu hút sự chú ý của Họa Y, tò mò cô đưa mắt sang thăm dò, Thôi Hoán Viện vẫn sáng ánh đèn, lao xao giữa rừng trúc những âm thanh tịch mịch.
Trước viện bỗng hiện ra nhân ảnh của một người, ngồi tại bàn bát tiên đặt bên dưới góc cây lê nở rộ. Là Trình Quân, từ xa xa không nhìn rõ ràng toàn khuôn mặt, nhưng với góc nghiêng sáng bừng của hắn cũng đủ phát hoạ lên khí chất bất phàm kia.
Lất phất trận mưa hoa rơi trên vai áo y, làm phảng phất một vẻ tịch liêu khó tả, cứ như cái vẻ băng tuyết đó đã đeo đẳng suốt nghìn năm.
Hoạ Y thôi không muốn nhìn, định đóng lại song cửa sổ. Lúc này cơ hồ cô nhìn thấy, nhân ảnh của Trình Quân đang tiến lại gần.
Ánh mắt như sao xa toả sáng của hắn và cả thanh giọng như gió thoảng mở lời:
– Đã muộn rồi, Tam đệ muội vẫn chưa đi nghỉ sao?
Cô dừng lại, đặt hai tay đan hờ trước bụng, cẩn thận đáp:
– Ta cũng vừa định đi nghỉ, nhưng dường như Nhị Vương Gia cũng không ngon giấc?
Dưới ánh trăng trắng bạc, chiếu rõ lên nụ cười tuấn mỹ của nam nhân bên ngoài song cửa.
– Nếu đã không ngủ được, nếu cảm thấy không phiền Tam đệ muội có thể cùng ta uống chung trà, thưởng nguyệt hay không?
Hoạ Y tiến đến bàn bát tiên dưới gốc hoa lê trắng điểm, gió hiu hiu thổi qua nếp tóc của cô, tóc mái loà xoà rũ xuống gương mặt diễm lệ của cô.
Trình Quân rót một tách trà đưa đến, cô nhẹ nhàng đón lấy thưởng thức:
– Hương trà ngọt lịm thoang thoảng mùi của lá trúc, dư vị không đậm, không sánh, dịu dàng lưu lại ở đầu lưỡi, khiến người ta hễ nếm qua là sẽ nhớ mãi không quên.
– Nhớ mãi không quên.
Hắn trầm tư lặp lại rời cô nói, ánh mắt xa xăm chất đầy tâm sự. Hoạ Y không kìm được mà hỏi:
– Trông qua nét mặt của Nhị Vương Gia, có vẻ tâm tư mang nhiều phiền não, nếu có thể ta xin được lắng nghe, chia bớt ưu tư với người.
Trình Quân lẳng lặng dời con ngươi thăm thẳm vào cô, như muốn nói, như lại không muốn nói. Vẫn là ôn hoà:
– Tam đệ muội, ta từng quen biết một cô nương, có một thời gian bên nhau thật đẹp, nhưng năm tháng đẹp đẽ đó không dài, sớm đã bị người ta vùi lấp.
Trong lời nói của Trình Quân, ẩn giấu hàng vạn nỗi nhớ nhung mà không ngôn từ nào diễn tả được.
Hoạ Y hỏi:
– Nếu ngày đã nhung nhớ nàng ta nhiều như vậy sao không đi tìm nàng ấy, nối lại đoạn nhân duyên?
Trình Quân hiện ra nụ cười chua chát, khí tức lạnh giá quanh thân bỗng nhiên tan như khói, để lại một nét âm u trên hàng mi của hắn, tỳ vào tách trà thanh ngọc, hắn nhàn nhạt trả lời:
– Nàng ấy đã gả đi rồi. Bên cạnh nàng ấy đã có một lang quân hết mực yêu thương, che chở?
Hoạ Y ngậm ngùi, thứ ái tình là điều mà khiến con người ta cùng cực nhất, một khi vây vào có thể si mị đến bất chấp phải trái, đúng sai. Thật lòng cô muốn hỏi:
– Nhị Vương Gia, đừng trách ta nhiều lời, nếu ngài đã yêu sâu đậm nữ tử đó như vậy, tại sao không đi trước một bước đón nàng ấy vào phủ làm thê tử của mình, lại để nam nhân khác có cơ hội nhanh chân hơn.
Trình Quân cười khổ, hắn đặt tầm mắt vào khoảng không vô định:
– Năm đó ta có lý do riêng nên mới phải tạm rời xa nàng ấy, cho đến lúc hay được tin nàng ấy sắp bị gả đi, ta như con thiêu thân trong đêm lạnh lẽo, chạy đến nơi quen thuộc có nàng ấy, ta muốn hỏi cho tường tận rõ ràng, muốn nàng ấy có thể cự tuyệt mối hôn sự này, kiên nhẫn chờ ta thêm một thời gian nữa. Khi mọi chuyện đã ổn thỏa, ta nhất định sẽ mang đầy đủ sính lễ, kiệu hoa lộng lẫy đến đón nàng ấy về phủ. Nhưng…nàng ấy dường như quên ta.
– Quên ngài?
Trình Quân u lạnh gật đầu, một hơi dài phóng thích sức nặng trĩu trong lồng ngực, Hoạ Y nghe được trái tim hắn đã chậm nhịp đi nhiều.
– Ta không biết trong thời gian xa cách đó, nàng ấy đã gặp những gì, đã trải qua những gì hay là nàng ấy cố tình không muốn nhớ. Dù cho ta có khẩn thiết gọi nàng ấy, dù cho ta có nói bao nhiêu lời nàng ấy cũng chỉ nhìn ta bằng ánh mắt xa lạ vô cùng, tựa hồ chưa từng trông thấy nhau trước đó, vẫn muốn rời đi, lướt qua nhau.
Khớp ngón tay hồng lên trong sương lạnh, Trình Quân ra sức bóp chặt lấy miệng tách trà, nước trà trong tách dao động không ngừng, in vầng nguyệt rõ ràng từng đường nét, in cả ánh mắt đau khổ của hắn vào, chỉ có dáng người vẫn điềm tĩnh không lung lắc.
Trong lời đồn đại của thế nhân hắn lạnh lùng, tàn nhẫn như vậy, ẩn dật như vậy, trước nay yêu ghét không để lộ ra ngoài, vậy mà nhắc đến một nữ nhân lại khiến cho hắn không thôi kích động. Đủ thấy nữ tử kia quan trọng trong lòng hắn đến mức nào.
Dường như nghe được tiếng thở dài khẽ khàng của Hoạ Y, Trình Quân tự kìm chế lại tâm tình, không mất hồi lâu để có thể bình tĩnh lại. Hắn nhìn qua loa sang người bên cạnh cười giễu:
– Có phải Tam đệ muội thấy ta rất nực cười không? Ta lại đem nỗi tương tư đặt lên một nữ nhân đã xuất giá. Lại thiếu lễ tiết như vậy, có phải ta xấu xa lắm không?
– Không xấu.
Hắn kinh ngạc nhìn cô.