Tam Vương Phi an.
Một nô tài giữ cửa bước vào, kính cẩn hành lễ.
Hoạ Y trong sắc phục tươi sáng đang chau mày nghiền ngẫm quyển y thư trên tay. Cô day day ấn đường tỏ ra mệt mỏi, ôn tồn hỏi:
– Có chuyện gì mà ngươi lại cuống quýt như vậy?
– Hồi Vương Phi, Hoàng Hậu cho người từ trong cung đến nói là muốn mời người và Nhị Vương Gia vào cung một chuyến. Thái Hậu không biết đã trúng phải chất độc gì, hiện giờ sức khỏe vô cùng bất ổn. Hoàng thượng vì các Thái Y không chẩn ra được bệnh mà nổi trận lôi đình.
Nghe đến đây cô vội vã đặt quyển y thư lên mặt bàn gỗ đàn hương, ngạc nhiên nhìn người đang quỳ bên dưới, hai tay đan hờ trước mặt.
Thái Hậu là người hiền đức, bấy nhiêu năm hậu thuẫn cho Trình Tranh hắn mới có thể tránh bị người khác vùi dập, yên ổn giữ lại mạng sống, bà ấy cũng từng giải vây, ra mặt thay cô, về tình về lý đều không thể làm ngơ.
– Ngươi chuẩn bị cho ta một xe ngựa, ta và Nhị Vương Gia sẽ lập tức vào cung.
Rồi Hoạ Y quay sang Khanh Khanh dặn dò:
– Khanh Khanh, em đến Thôi Hoán Viện truyền lời ta, mời Nhị Vương Gia cùng vào cung.
– Vâng, Vương Phi.
Ánh tịch dương rực rỡ trên đỉnh tường thành, hoàng cung tráng lệ phơi mình trong gió lộng. Một màu cam nhạt bừng lên sắc đỏ, trước cung môn cổ xe của Hoạ Y dừng lại.
Trình Quân bước xuống, trận tiểu phong thổi tung tà hắc y của hắn, những đường thêu vân mây hoạ tiết đẹp đẽ phản chiếu dưới cái ráng chiều, hắn như một thói quen quay người đưa tay lên nương đỡ cho nữ nhân trên xe.
Hoạ Y dời gót đến trước xe, ngượng nghịu nhìn hành động này của hắn.
Trông thấy biểu hiện của cô có vẻ không muốn đón nhận sự quan tâm này, Trình Quân rất nhanh giấu đi ánh mắt ôn nhu kia rồi chậm rãi thu tay về, chậm rãi quay lưng, đánh mắt qua Tu Kiệt.
Như đã hiểu ý, Tu Kiệt nhanh nhão đến bên cạnh, quỳ xuống làm bậc kê chân cho cô xuống xe.
Hoạ Y khó chịu, nhìn vào dáng lưng thẳng tắp của hắn mà trộm nghĩ Nhị Vương Gia này vốn tưởng là người nho nhã, ôn hoà, vậy mà lại khinh rẻ tùy tùng như thế.
Hơn nữa thiên thanh bạch nhật vẫn không hề giữ kẽ, năm lần bảy lượt thất thố với cô. Người như vậy nên tránh đi càng xa càng tốt.
– Nhị Vương Gia, Khanh Khanh có thể đỡ ta xuống xe, không cần phải để Tu Kiệt làm như vậy.
Hắn quay đầu, chỉ lẳng lặng nhìn cô không đáp trả, trong ánh mắt có mấy phần khó hiểu.
Hoạ Y mềm giọng:
– Tu Kiệt, ngươi đứng lên đi.
Tu Kiệt đứng dậy, vẫn không quên để ý đến sắc mặt của Trình Quân, nhưng con ngươi dị sắc ấy vẫn luôn dán vào Hoạ Y.
Cho đến khi nữ nhân này bước xuống khỏi xe, đợi cô đã đi cách xa dăm ba bước, hắn trầm giọng lạnh lùng:
– Ngươi sau khi trở về thì đi dọn nhà xí một tháng.
– Hả?
Trình Quân xoè chiếc quạt vải lụa thân tre, trên vải hoạ một bức rừng trúc bút ánh bạc. Ung dung phẩy nhẹ nhàng, liếc mắt hỏi:
– Sao vậy? Không phục à?
– Dọn, người là đấng cứu sinh, là trời là đất, Vương Gia nói dọn là dọn.
Tu Kiệt nhận lấy ánh mắt u lãnh của Trình Quân, mồ hôi chưa đổ mà xương tủy đã không tự chủ run rẩy. Hắn biết nếu còn nhiều lời hậu quả sẽ càng tệ hơn, chỉ có điều hắn vẫn không hiểu được tại sao bản thân lại bị trút giận, Tu Kiệt lẩm bẩm:
– Lão tử đúng là không phục, ta không phục.
Thật lòng hắn muốn gào lớn mà kêu than để cho trời thấu, đất thấu sự oan uổng của mình, nhưng nghĩ đến gương mặt đằng đằng sát khí của Trình Quân lại thấy lạnh gáy, nên là tự gào rú trong lòng vẫn hơn.
Khanh Khanh phía sau cười khúc khích. Sau đó bọn họ theo xe ngựa trở về Tam Vương Phủ, chỉ còn Hoạ Y và Trình Quân lưu lại trong cung.
– Nô tài tham kiến Nhị Vương Gia, Tam Vương Phi.
Chung Diệu từ xa, trong quan phục sẫm màu đi đến, vừa trông thấy Họa Y nét mặt của ông ta đã không giấu nổi lo lắng.
Cô thi lễ:
– Chung công công, Thái Hậu thế nào rồi?
– Hồi Tam Vương Phi, Thái Hậu đã uống thuốc xong, nhưng cũng chỉ làm dịu được cơn đau, sau khi thuốc hết tác dụng vẫn sẽ lại đau đớn và bị chất độc đó giày vò.
– Chất độc sao? Vậy Thái Y có chẩn ra là loại độc gì không?
– Hoàng Thi Sư và cả Phùng Bá là hai vị Thái Y có y thuật giỏi nhất Thái Y viện cũng chỉ có thể nhìn ra được là bị trúng độc, còn là độc gì thì vẫn chưa thể tỏ được, Hoàng Thượng nổi trận lôi đình, nếu không phải trên dưới cầu xin thì thủ cấp của hai vị Thái Y đã nằm dưới đao trảm rồi.
– Chung công công, phiền ông dẫn ta và Nhị Vương Gia đến Thọ An Cung.
Chung Diệu khom lưng, tay đưa ra trước tỏ ý kính cẩn, chân gấp gáp bước đều dẫn đường.
Thọ An Cung.
Bên trong yên ắng, Hoàng Hậu mặc phượng y vàng ánh ngồi tại ghế đàn hương, ánh mắt lo lắng ngước nhìn Thái Hậu đang thở nhẹ trên giường.
Chốc chốc Thái Hậu lại bật dậy nôn ra nước, sức lực cũng chẳng còn mấy để chống chọi, tay chân run lẩy bẩy.
Hoạ Y cùng Trình Quân bước vào, đồng thanh thi lễ:
– Nhi thần tham kiến mẫu hậu.
– Miễn lễ. Tam Vương Phi, con xem, Hoàng Tổ Mẫu tình trạng rất yếu rồi.
Cô gấp gáp tiến đến bên giường, trông qua thần sắc của Thái Hậu vô cùng yếu ớt. Căn bản là đang rơi vào trạng thái mê man, chỉ khi cơn buồn nôn làm thức tỉnh phải bật dậy nôn ra thì liền sau đó sẽ không có chút ý lực nào.
– Mẫu Hậu, nhi thần có thể xem qua cho Hoàng Tổ Mẫu không?
– Được, ta nghe nói con từng đọc qua không ít y thư, con xem thử có thể đoán ra không?
Hoạ Y đi qua rèm thưa, cô cẩn thận vén tay áo của Thái Hậu, tập trung kiểm tra mạch tượng.
Cô không chắc có thể chẩn ra được không, nhưng kiếp trước cô từng là tình nguyện viên theo đoàn từ thiện sang một vùng nghèo khó của đất nước khác. Nơi đó quanh năm người dân phải khốn đốn với đói rách và bệnh tật, cô cũng từng được chứng kiến cách cứu chữa, cộng thêm thời gian trước Hoạ Y đã đọc y thư cổ để giải khuây, tiện thể mở mang đầu óc. Cũng chỉ có thể thử một lần.
Hoạ Y sau hồi lâu xem qua, cô bước khỏi rèm nhung bạc màu đi tới chỗ của Hoàng Hậu.
– Hoàng Thượng giá đáo.
Một vị công công hô to thông báo, ai nấy đều hành lễ trước thánh giá. Nhìn thấy sự hiện diện của Hoạ Y và Trình Quân, hoàng thượng chỉ để con ngươi bất ổn lia đến rèm của Thái Hậu rồi lẳng lặng ngồi vào ghế, nét mặt lo lắng.
– Phụ hoàng, Mẫu hậu. Mạch tượng của Hoàng Tổ Mẫu lúc nhanh, lúc chậm, nhưng lại yếu ớt. Hơi thở rất nhẹ, môi đã tái nhợt, tình trạng đang rơi vào mê man, tứ chi rất lạnh.
Hoàng Hậu lại hỏi:
– Vậy con có biết rốt cuộc là người bị trúng độc gì không?
Cô tỉ mỉ nhìn sang thái độ của hoàng thượng, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt to gan của mình, cúi đầu kính cẩn:
– Mẫu Hậu, sơ qua cho thấy Hoàng Tổ Mẫu là bị trúng độc, cần kiểm tra tất cả những thứ mà người đã dùng hằng ngày.
Trình Quân hắn rất tinh ý, dựa vào ngữ giọng và cả ánh mắt của Hoạ Y, tám phần biết được cô đã có phát hiện, chỉ là không chắc chắn nên tạm thời không thể nói ra.
Hoàng thượng nghiêm nghị tiếp lời:
– Trẫm đã cho kiểm tra toàn bộ đồ dùng, thức ăn của Thái Hậu đã dùng trong mấy hôm nay. Nhưng không có gì bất thường.
Hoàng thượng cho người mang toàn bộ thiện dùng trong một ngày, thức uống và những thứ phục vụ Thái Hậu đáng lưu tâm đến. Hoạ Y cẩn thận xem qua từng thứ một, tuyệt nhiên không có bất cứ thứ gì bất ổn.
Nhưng mạch tượng bất thường của Thái Hậu cho thấy người đã bị trúng một lượng không nhỏ độc dược, nếu chỉ dựa vào những bữa ăn đôi ba ngày hoàn toàn không thể thuyết phục được suy đoán này.
Hoạ Y tỉ mỉ xem qua một lượt, chợt dừng lại trước một bát canh, cô nán lại quan sát cẩn thận, hỏi vị cung nữ đang cầm khay:
– Đây là món gì?
– Hồi Tam Vương Phi, đây là canh nấm.
Cô múc một muỗng, trông qua đầu nấm, ánh mắt tinh anh loé một tia sáng.
Trình Quân nói:
– Hoàng Tổ Mẫu rất thích ăn nấm, rất nhiều lần ghé qua thỉnh an ta đều thấy trong bữa ăn của người luôn hiện diện vài món chế biến từ nấm.
Nấm sao? Đúng vậy, có những loại nấm ăn được, cũng có những loại nấm không thể ăn được. Họ hàng nhà nấm vô số loại và hình dạng khác nhau, cũng có những loại nấm độc nhìn chung rất giống nấm ăn được, nếu không phân biệt kỹ sẽ vô cùng nguy hiểm.