Đi qua ba bốn ngay đường, vô số những lối mòn đá sỏi, Họa Y và Trình Quân cũng đến được Mai Hoa Sơn.
Vách núi thẳng đứng, phủ một lớp tuyết dày, những đoạn dây leo vắt mình dọc theo sườn núi, trơ trụi.
Càng tiến lên cao gió tuyết mỗi lúc càng mạnh dần, phương hướng mù mịt, Trình Quân luôn ở phía trước dùng tấm thân che chắn cho cô, Hoạ Y đằng sau bám lấy sợi dây leo ánh mắt gắt gao nhìn lên đỉnh núi, gió hú qua man tai, cái lạnh thấu xương có thể khiến thịt da tê tái. Cuối cùng họ cũng đã leo lên đến đỉnh Mai Hoa.
Trước mắt hiện ra mỹ cảnh như thiên đường, ánh mặt trời đỏ rực chiếu xuống nền tuyết trắng, bên trên rợp những cánh hồng mai, thân cây không lá, cành cây khẳng khiêu khẽ dao động khi cơn gió lạnh vô tình thổi qua.
Mặt đất bị một màn tuyết phủ kín, kể cả bước chân có đi qua cũng không lộ được nền đất sẫm màu, ánh dương không đủ làm ấm thêm thân nhiệt, chốc chốc lại có một đợt tuyết lớn rơi xuống.
Những chú sóc truyền nhau tìm thức ăn trên cành, vừa nghe động tĩnh lạ liền nhanh phắt đi mất.
Hoạ Y cười tươi, nụ cười của cô trong mắt Trình Quân như ánh dương chói loá trên đỉnh đầu, đẹp không tỳ vết.
Hai người họ tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng phát hiện ra một đoá hoa mọc cheo leo tại sườn núi, cánh hoa như ngọc trong suốt, hương thơm ngọt lịm phả qua cánh mũi, giữa nền tuyết lạnh ánh hào quang ngũ sắc lấp lánh dị thường.
– Hoả Tinh Hoa.
– Đó là tên của loài hoa này sao?
Trình Quân chậm trả lời, hắn phi thân nhanh như cơn gió, uyển chuyển mềm mại giẫm lên phiến đá chơ vơ phía xa tầm của Hoạ Y, nương theo độ dẻo dai của dây leo mà rướn tay hái lấy đoá hoa tuyệt sắc ấy.
Mang theo Hoả Tinh Hoa, Trình Quân nhẹ nhàng tiếp đất trở lại bên cạnh Hoạ Y.
Hắn cẩn thận đưa đoá hoa đẹp đẽ vào lòng bàn tay trắng nõn của cô, nói:
– Đây là dị hoa ta đã nói với nàng, loại hoa này sinh sôi suốt mấy mươi năm, hấp thụ mọi tinh hoa trời đất trên đỉnh Mai Hoa mà trưởng thành, dị hoả bên trong nó có thể thông qua luyện dược chữa được bách bệnh.
– Vậy bây giờ chúng ta đã hái được rồi, ngài nhanh dùng đi.
Trình Quân cười ngọt, nhìn cô khe khẽ lắc đầu.
– Vẫn chưa thể dùng.
– Tại sao?
– Như ta đã nói, nó cần trải qua luyện thành đan dược thì mới có thể phát huy công dụng, quá trình luyện đan độ lửa phải đủ, thời gian phải vừa vặn, nếu không dù là thánh thảo cũng trở nên vô dụng.
Hoạ Y đã hiểu, gật gù quan sát đoá Hoả Tinh trong bàn tay, Trình Quân cẩn thận thu giữ lại, tạm thời bảo quản nó.
– Y nhi, mặt trời đã sắp lặn, chúng ta không còn nhiều thời gian, nhanh xuống núi trước khi trời tối.
Đỉnh Mai Hoa cao chót vót, nhiệt độ về đêm mỗi lúc càng hạ sâu, nếu phải ở lại qua đêm chắc chắn sẽ bị cái rét cực hạn làm cho chết cóng.
Một đoạn đường dài, cộng thêm đã phải leo qua mấy tầng đá tuyết, Hoạ Y dường như sắp kiệt sức, tay chân bắt đầu loạng choạng.
Nhìn thấy môi cô tái nhợt, thần sắc mệt mỏi đi nhiều, Trình Quân không nghĩ ngợi chắn ngay trước mặt cõng cô trên lưng.
– Nhị Vương Gia, ta vẫn có thể tự đi tiếp.
– Yên tâm, ta là nam tử hán, thân thể khoẻ mạnh, một nữ nhân gầy guộc nhẹ tênh như nàng không thể làm khó được ta.
Hoạ Y bên trên thoáng cái bĩu môi, hắn là đang giúp đỡ hay đang cố tình đùa cợt dáng vóc của cô?
– Nhị Vương Gia, sức khỏe của ngài không tốt, vẫn nên để ta xuống, có được không?
– Ta không yếu đuối đến như vậy đâu, nàng ngoan ngoãn ở trên lưng ta là được.
Tấm lưng vững chãi của hắn đủ ấm để sưởi lấy thân thể lạnh lẽo của Hoạ Y dọc đường.
Bọn họ dừng lại ở một lối mòn, ánh tịch dương cũng đã khuất dạng trong bóng tối. Xa xa phía cuối đường, dưới vầng nguyệt lờ mờ hiện ra một thân nhân ảnh, trên lưng mang theo thanh cự kiếm, ánh mắt sắt như dao nhìn về phía họ.
Họa Y nhíu mày trông kỹ diện mạo, giữa chốn hoang vu vắng vẻ này lại gặp một cao thủ cản đường, thầm nghĩ có thể là muốn cướp thứ trong tay họ đang giữ, hoặc đơn giản chỉ là sơn tặc quanh đây.
Trình Quân tiến ra trước mặt cô, đưa cánh tay chắn lấy nửa thân người của Họa Y, gắt gao nhìn đối phương.
Kiếm quang lóe sáng, sống mũi cao và mép môi củ ấu cong lên nham hiểm, đôi con ngươi phù quang lạnh lẽo của đối phương híp mở.
– Thiếu chủ, đắc tội rồi.
Thiếu chủ? Họa Y còn chưa kịp nghĩ ngợi đối phương đã trực diện lao lên. Trình Quân nói lớn:
– Y nhi, nàng lùi lại.
Hai người trước mặt giao đấu, nhưng đối phương dường như không có ý nhắm đường kiếm về phía Trình Quân, mọi thao tác đều là chống đỡ. Cơ hồ mục tiêu mà hắn nhắm đến lại là nữ nhân ở phía sau Trình Quân.
Nước da cổ đồng vụt qua tầm mắt của Họa Y, đòn đánh vung ra dần hạ xuống trên đỉnh đầu cô, Họa Y giẫm chân né tránh khỏi hiểm nguy cận kề, rút thanh chủy thủ trong tay đề phòng.
Trình Quân như con đại bàng hung hãn lao đến, đẩy lùi nam nhân kia ra xa vài bước, cô tiếp ứng đánh từ phía sau của hắn, tung chiêu bắt lấy đòn đỡ tay của nam nhân lạ mặt.
– Thiếu chủ, người còn chống trả ta sẽ không thể nương tay.
Trình Quân lạnh giọng:
– Ai cần ngươi nương tay.
Nam nhân kia nhíu mày, phá tan cùm kẹp của hai người tả hữu. Hắn như tia sáng lóe lên rồi vụt tắt, trong tầm mắt của Họa Y chẳng để lại dấu tích gì.
Cơn gió lạnh mang theo khí tức chết chóc ùa đến, phi tiêu chớp nhoáng xẹt qua cắt đứt lọn tóc thơm hồng hoa của cô, Họa Y đưa đôi mắt linh hoạt quan sát tỉ mỉ, thăm dò từng chuyển động của cành cây, ngọn cỏ.
– Vị thiếu hiệp, không biết bọn ta đã đắc tội gì với ngươi, vì sao lại mang ác ý?
– Haaaaaaa
Nụ cười yêu mị của nữ nhân khi ấy lại xuất hiện, Họa Y cảm nhận được nguy hiểm khôn lường. Một cao thủ thôi đã khó kham như vậy, lại thêm một người nữa sẽ bất lợi vô cùng.
Mạn Nhu hiện ra như đóa hoa vẩn độc, tỏa ánh phù quang khiến người ta mê mẩn, hương thơm trên người ngào ngạt, dù đã đi qua giữ một khoảng cách khá xa, nhưng mùi hương ấy vẫn lưu lại trong gió.
Nam nhân màu da cổ đồng ném đến hai người họ thanh cự kiếm, sức mạnh kinh thiên làm nổ tung tảng đá lớn phía sau.
Mạn Nhu cất giọng quỷ dị:
– Ngài bảo vệ cô ta như vậy, đến thân phận của mình cũng không còn nhớ nữa rồi sao? Điện Chủ đang vô cùng không hài lòng, ngài có thể bảo vệ cô ta một ngày, một năm, vài năm…nhưng không thể bảo vệ cô ta cả đời. Thiếu chủ, ngài vẫn nên là dứt khoát thì hơn.
Trình Quân âm lãnh đứng trước mặt Họa Y, hiên ngang như một bức tượng đồng đanh giọng nói:
– Đó là chuyện của bổn Vương. Các ngươi cứ việc lên đi.
Mạn Nhu bước tới, dáng đi lả lơi, Họa Y chỉ thấy tử sắc trên mặt của nữ nhân kia mê hoặc vô cùng, y phục ôm sát cơ thể gợi cảm.
Cô ta cười:
– Ngài thừa biết chúng tôi không địch lại ngài, đâu cần phải cố tình làm khó.
– Vậy thì các ngươi nên tự biết mà rút lui.
* Hú ú ú uuuuuuu *
Tiếng lang rừng rú lên trong màn đêm tăm tối, Trình Quân cùng hai người trước mặt đồng loạt ngước nhìn lên cao, ánh trăng tròn trĩnh của đêm rằm.
Đột nhiên Họa Y cảm nhận được thân thể của Trình Quân truyền đến một khí tức rất lạnh, mỗi lúc càng yếu dần, yếu dần đi.
Tay hắn hơi dao động, trên trán vả mồ hôi, mí mắt không ngừng chớp mở tựa hồ đang phải chịu đựng thứ đau đớn nào đó bộc phát trong nội thân.
Nam nhân đối thủ chớp lấy cơ hội, một loạt ám khí vun vút lao lên, Họa Y dùng chủy thủ đánh tan đợt ám khí, chắn trước mặt Trình Quân bảo hộ y.
– Y nhi, cẩn thận.
– Nhị Vương Gia, ngài thấy không ổn sao? Yên tâm, ta sẽ tự có cách đối phó.
* Xẹt *
Cự kiếm bổ nhào đến, Họa Y đẩy Trình Quân sang một hướng, hắn ngồi khụy trên nền đất, phóng chiếc quạt thư pháp đánh trả đối phương, nhưng đòn đánh đã yếu đi trông thấy.
Họa Y tiến tới, trực diện đối đầu với thiếu hiệp có ánh mắt phù quang. Sát khí mà người đó truyền đến làm tâm can Họa Y có đôi chút run sợ, Mạn Nhu đứng một bên nhìn, khóe môi nhếch nhẹ khinh mạn.
– Không tự lượng sức.
Cô thăm dò đường đi của vũ khí đối phương, nhanh nhẹn luồng qua thắt lưng của hắn như con sóc nhỏ, chắc chủy thủ trong tay đâm tới. Nam nhân kia không tốn sức mà tránh được, nhạt nhẽo cười khinh.
Nhưng hắn không ngờ, ở phía sau còn một đợt sát thương đang chờ đợi, chiếc quạt thư pháp trong tay Trình Quân đã được Họa Y sử dụng, phiến quạt mảnh mai nhưng sắt nhọn vô cùng, xoay theo chiều gió một đường cứa rách da thịt của hắn. Vết thương mảnh đến mức chỉ bằng đường chỉ, nhưng độ sâu không thua kém mũi kiếm sắt bén, máu không ngừng tứa ra, y phục của hắn cũng bị Họa Y chém nát.
Mạn Nhu đổi sắc, vô cùng kinh ngạc. Nhưng vẫn bình tĩnh cợt nhả:
– Yo…không ngờ nữ nhân yếu đuối như cô cũng thật có bản lĩnh.