Thượng Dương bất lực chửi bậy, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, ý nghĩ này của Kim Húc hình như cũng không phải là suy đoán vô cớ.
Anh chưa từng gặp qua người thật Lưu Vệ Đông này, chỉ từ lời kể của Tôn Lệ Na cùng những chi tiết sinh hoạt mà anh nhìn thấy ở trong nhà gã, có thể rút ra một kết luận:
Cho dù Lưu Vệ Đông thích đánh bạc thành thói, chơi bời lêu lổng, vô sỉ rỉa tiền của mẹ già, lừa tài lừa sắc……
Nhưng, một khi bước chân ra khỏi nhà, gã lại là một soái ca chú trọng thể diện, ưa sạch sẽ, người như vậy sẽ không tùy ý đi vệ sinh ở ven đường, nhất là đoạn đường có camera an ninh theo dõi.
“Tại sao?” Thượng Dương nói, “Gã có động cơ gì phải làm như vậy, còn cố ý để camera an ninh quay được mình? Một người sắp giết người như thế, sẽ cố ý lộ mặt trước camera an ninh sao?”
Kim Húc khoanh tay, nói: “Thật sự là Lưu Vệ Đông đã giết Giả Bằng Phi sao?”
Thượng Dương ngoài ý muốn nói: “Tất cả các chứng cứ đều hướng về Lưu Vệ Đông.”
Kim Húc nói: “Là tất cả chứng cứ mặt ngoài.”
Thượng Dương dừng một chút, trong đầu nhanh chóng suy xét lại một lần, nói: “Hai người bọn họ rất có khả năng là đồng lõa cùng đào mộ trộm xác, căn cứ theo cách nói của người em họ kia là Giả Bằng Phi ăn thịt, giúp đỡ mấy người họ có canh húp, về lâu về dài thì phát sinh mâu thuẫn là điều không thể tránh khỏi. Điểm này cậu đồng ý không?”
Kim Húc gật gật đầu.
Thượng Dương lại nói: “Xoay quanh chuyện của Tôn Lệ Na, mặc kệ là vì tình hay vì tiền, hai người đàn ông này cũng vô cùng có khả năng đã phát sinh xung đột, cách nói này của tôi có đúng hay không?”
Kim Húc nói: “Đúng vậy.”
“Cho nên Lưu Vệ Đông có đầy đủ động cơ để giết người.” Thượng Dương chỉ chỉ hình ảnh trên TV giám sát, nói, “Cùng ngày Giả Bằng Phi tử vong, người ở bên cạnh gã chính là Lưu Vệ Đông. Mấy ngày trước Lưu Vệ Đông còn xuất hiện ở gần địa điểm vứt xác, trên hung khí giết chết Giả Bằng Phi cũng có vân tay của Lưu Vệ Đông. Nhiều bằng chứng như vậy, chuỗi suy luận cũng đã hoàn chỉnh, còn chưa đủ để chứng minh sao? Cậu lật đổ kết luận này, chỉ bởi vì Lưu Vệ Đông…… đi giải quyết nhanh hả?”
Kim Húc cười rộ lên một chút.
Thượng Dương xụ mặt, tiếp tục nói: “Sau khi Giả Bằng Phi chết, Lưu Vệ Đông tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, cái này rất giống như đang chạy trốn.”
Kim Húc cũng đứng đắn trở lại, nói: “Dùng ngôn từ theo quy phạm của cảnh vụ này, hơn nữa cậu quả thật bắt bí rất khá, mấy năm nay thật sự không uổng phí khi làm việc ở viện nghiên cứu, nói chuyện cũng khá cẩn thận chặt chẽ. Cậu ngẫm lại những từ ngữ vừa rồi cậu dùng xem, vô cùng có khả năng…… Rất có khả năng…… rất giống. Hiện tại, tất cả các kết luận có thể đưa ra dễ dàng này đều không phải ván đã đóng thuyền, thoạt nhìn chuỗi logic này có vẻ rất hoàn chỉnh, một khi mở ra một nút thắt thì cái chuỗi này sẽ hoàn toàn bị chặt đứt.”
Thượng Dương: “……”
Kim Húc lại cười rộ lên, nói: “Làm sao vậy? Biểu tình hiện tại của cậu giống y như một học sinh tiểu học không thuộc bài thế.”
“Tại sao cậu luôn cười nhạo tôi vậy?” Thượng Dương vẻ mặt hậm hực.
Anh và Kim Húc cùng học khoa an ninh trật tự ở đại học công an, hai người bọn họ đều không phải học chuyên ngành hình sự, về mảng này anh thật sự không bằng Kim Húc đã hàng thật giá thật trải qua mấy năm công tác trong đội chuyên án hình sự, nhưng anh cũng có một chút kinh nghiệm hình sự nga.
Cách đây vài năm, khi mới bắt đầu công tác, anh vẫn còn là nghé con mới chập chững giống như Viên Đinh vậy, nhiều địa phương trong cả nước đã xảy ra mấy vụ án lớn án quan trọng, trong Bộ luôn phái vài nhóm nhỏ xuống địa phương đốc thúc, anh thường xuyên phải làm công tác đốc thúc các tổ tiểu binh, lại nói tiếp cũng coi như đã từng tham dự phá thành công vài vụ án hình sự trọng đại.
Chỉ là bây giờ nghĩ lại, đều là đầu thừa đuôi thẹo trợ giúp công tác mà thôi.
Sau đó, lại thêm vài năm, anh không phải ở viện nghiên cứu để làm nghiên cứu, thì chính là bị phái đi ra làm nghiên cứu, cơ hội chân chính được tham dự vào tiền tuyến để phá án rất ít, có đôi khi nhớ lại, cũng cảm thấy bản thân dù sao đi nữa cũng đã từng làm qua công tác phá án, còn là vài vụ án quan trọng nữa.
Nói như thế nào ấy nhỉ, chính là mỗi ngày làm công tác nghiên cứu, càng ngày càng giống “Lãnh đạo”, bất tri bất giác càng ngày càng mở ra nhiều filter của chính mình, càng ngày trong nội tâm càng cảm thấy có chút tự tin trong việc nắm bắt, biết rõ tình thế.
Tựa như vụ án vứt xác trước mắt này, anh cứ tiếp tục suy luận theo mạch suy nghĩ của mình, tự cảm thấy chính mình đã làm rất tốt, tự cho rằng đã cách chân tướng ngày một gần.
Kết quả lại bị mấy câu của Kim Húc đánh hạ, trong lòng anh liền lộp bộp, đồng thời cũng cảm giác thật khó chịu, trực giác lại biết Kim Húc nói không sai thì càng khó chịu hơn.
Anh nói Kim Húc cười nhạo anh, cũng không đơn thuần chỉ là nói hiện tại, thời còn học đại học công an, anh từng bị Kim Húc cười nhạo cùng khinh bỉ không ít lần, có đôi khi là bởi vì buổi sáng ngủ nướng không muốn ra sân tập thể dục buổi sáng, có đôi khi là vì huấn luyện thất thần mà bị huấn luyện viên lôi ra ngoài đạp cho mấy đá, cũng có đôi khi là bởi vì thành tích thi cuối kỳ của anh nát bét.
Khi đó, anh ghét cái khí tràng âm trầm luôn lượn lờ quanh người của Kim Húc, Kim Húc cũng không quen nhìn anh cả ngày bất tài mà còn tìm mọi cách để lười biếng.
Nhưng mà.
Lần này gặp lại, lúc ban đầu anh bị sự thay đổi rất lớn của Kim Húc làm cho kinh ngạc, cũng thật sự mơ hồ lo lắng Kim Húc sẽ biến thành một tên công an lưu manh ăn nói đưa đẩy.
Hiện tại xem ra là không có a, là do anh lo lắng nhiều, Kim Húc đang làm rất tốt chức vụ của mình, cũng bảo trì tính chuyên nghiệp của một công an hình sự.
“Đi thôi.” Kim Húc đứng dậy, nói, “Đến xem sư phụ bọn họ xong chưa.”
Thượng Dương đem áo khoác lên lưng ghế mà Kim Húc mới vừa ngồi, hoàn toàn không có ý định mặc nó đi ra ngoài gặp người khác.
Anh đánh thức Viên Đinh đang ngủ gà ngủ gật dậy, ba người họ lần thứ hai đi đến nhà của Giả Bằng Phi để tụ hợp với người của đại đội hình sự.
Đầu mùa đông ở Tây Bắc, đêm tối rét lạnh, toàn bộ thôn đã tiến vào giấc ngủ say.
Một đường đi này, toàn dựa vào ánh trăng chiếu sáng để đi đường.
Thượng Dương không đến vùng nông thôn nhiều lắm, đây vẫn là lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác đi trên đường nông thôn vào lúc đêm khuya, vì vậy, vừa đi vừa mới lạ đánh giá bốn phía.
Nông thôn mới xây dựng đã nhiều năm như vậy, cơ sở hạ tầng cũng không còn lạc hậu nữa, có đầy đủ mọi thứ như thuỷ điện khí than internet, đường nhỏ trong thôn cũng đều là đường xi măng. Chẳng qua, dưới ánh trăng phản chiếu lạnh thấu xương, cũng không cách nào sáng ngời như đèn đường bên trong các thành thị, vừa vặn có thể để Thượng Dương thấy rõ biểu cảm trên mặt của Kim Húc đang đi bên cạnh.
Anh phát hiện Kim Húc đang liếc anh từ khóe mắt, cho rằng Kim Húc còn nhớ hai câu cuối cùng anh nói bên trong Ủy Hội Thôn kia, nên cố ý âm dương quái khí nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Kim Húc ngược lại hỏi: “Cậu đang nhìn cái gì?”
Thượng Dương nói: “Tôi đến từ thành phố, không có kiến thức, nên tò mò nông thôn có cái gì, không được sao?”
Kim Húc lại nói: “Nông thôn ngoại trừ tôi ra, không có cái gì cần đến kiến thức của cậu đâu.”
Thượng Dương nói: “Cậu có kiến thức gì mà tôi không biết? Moi ra thử cho tôi xem xem.”
Kim Húc đầy mặt nghiêm túc: “Đừng lấy chức vụ ra chọc ghẹo tôi, tôi chính là một vị công an nhân dân đứng đắn nga.”
Viên Đinh vốn đang nhịn không được liên tưởng đến mấy vụ án hơi khủng bố, trong lòng còn đang sợ hãi, lúc này cũng bị hai người bọn họ chọc cười.
Đặc biệt là chủ nhiệm Thượng, chủ nhiệm Thượng à, anh sao lại thế này?
Thẳng nam trong truyền thuyết không nói chuyện với con gái, còn có thể đang trên đà bị ế, vậy mà lại có thể đấu khẩu với người anh em giường trên hăng hái như thế?
Đây là nhân tính vặn vẹo hay là không có đạo đức? Luôn cảm thấy hai vị này đều là bạn học có chút chuyện xưa nha.
Mấy người thuộc đại đội hình sự đang tập trung ở giữa sân nhà của Giả Bằng Phi, thấp giọng thảo luận, ngược lại cũng không phải đang nói chuyện cơ mật gì, chỉ là sợ sẽ làm ồn đến bà con trong thôn mà thôi.
Lịch Kiệt thấy ba người Kim Húc tới, ra hiệu cho bọn họ lấy bọc giày ở bên cạnh, bảo bọn họ tiến vào cùng nhau nghe thảo luận một chút.
“Các cậu xem video có nhìn ra được cái gì không?” Lịch Kiệt hỏi.
“Lưu Vệ Đông có điểm khả nghi.” Kim Húc không thuật lại suy đoán của bản thân kia, hỏi, “Các anh có tiến triển gì không?”
Lịch Kiệt nhíu mày nói: “Không biết nên nói là có một bước tiến triển lớn, hay là nên nói đã tìm ra một chướng ngại vật lớn nữa.”
Nhóm công an hình sự đem chiếc xe van đang đậu ở trong sân ra kiểm tra từ trong ra ngoài một lần nữa. Gần như muốn tháo banh cả chiếc xe, rốt cuộc tìm được hai vết máu đã sậm đen trên thảm trải trong cốp xe.
Vết máu đỏ đen gần như đã hòa thành một thể với tấm thảm, cho nên lúc trước hầu như không được ai chú ý tới.
Hai vết máu sau khi đã trải qua bước đầu kiểm tra sơ bộ, phù hợp với nhóm máu của Giả Bằng Phi, để tiến thêm một bước kiểm tra xác nhận DNA thì còn phải nhờ đến nhóm pháp y hỗ trợ.
Dựa theo lượng máu chảy ra mà nói, khẳng định không phải từ việc không cẩn thận mà cắt trúng ngón tay đơn giản như vậy. Hơn nữa, thi thể của Giả Bằng Phi ngoại trừ vết thương chí mạng ở đầu, cũng không có vết thương nào chảy máu cả.
Lịch Kiệt nói: “Từ vị trí vết máu, hẳn là thân thể của người chết đã bị cuộn tròn rồi nhét ở cốp xe, máu từ miệng vết thương trên ót mới chảy xuống thảm bên trong xe.”
Thượng Dương ngạc nhiên nói: “Sao lại……?”
Một vị công an hình sự trung niên nói: “Chiếc xe van này về cùng ngày tử vong của người chết, sau khi trở về thôn thì chưa từng rời khỏi. Vốn dĩ việc thi thể được vận chuyển ra ngoài như thế nào, còn có chút nói chưa thông, hiện tại lại càng giống như đi vào ngõ cụt.”
Thượng Dương có hơi mờ mịt, không quá hiểu ý câu này.
Lịch Kiệt giải thích nói: “Trước khi phát hiện ra vết máu này, chúng tôi đã suy xét đến phương hướng điều tra là, sau khi trời tối bọn họ sẽ rời nhà bằng con đường nhỏ, sau đó Giả Bằng Phi bị giết ở bên ngoài, tiếp theo còn bị vứt xác. Đây cũng là sau khi thảo luận với các cậu mới đưa ra quyết định, nơi này đúng là không quá giống với hiện trường đầu tiên.”
Thượng Dương gật gật đầu, hiểu rõ.
Thoát khỏi cách nghĩ ràng buộc nơi này là hiện trường giết người đầu tiên, khi phương hướng của vụ án đang chuẩn bị điều chỉnh, việc phát hiện ra vết máu trong xe đã thay đổi mọi thứ một lần nữa.
Đây cũng là vì sao Lịch Kiệt lại nói, không biết nên nói là có tiến triển, hay là lại thêm vật trở ngại.
Kim Húc nói: “Nói cách khác, hung thủ ít nhất đã từng định dùng chiếc xe van này vứt xác.”
Thượng Dương nói: “Nhưng cuối cùng lại bởi vì nguyên nhân nào đó mà từ bỏ?”
Mọi người đều đồng ý với kết luận này, suy cho cùng chiếc xe van vẫn luôn đậu ở nơi này.
“Cũng có khả năng, là thành công.” Kim Húc nói.
Tất cả mọi người bao gồm cả Thượng Dương ở bên trong đều đồng loạt nhìn hắn, chờ hắn tiếp tục nói.
Kim Húc nói: “Người ngày đó cùng Lưu Vệ Đông trở về, từ đầu đến cuối camera an ninh cũng không quay đến mặt của hắn ta, nhưng chúng ta lại theo bản năng cho rằng người đó là Giả Bằng Phi, bởi vì hắn ta ngồi ở trong xe của Giả Bằng Phi, trên người lại mặc quần áo giống như khi Giả Bằng Phi tử vong. Nếu hắn ta hoàn toàn không phải Giả Bằng Phi thì sao?”
Mọi người ồ lên.
Thượng Dương theo mạch suy nghĩ của Kim Húc mà tiếp tục nói: “Nếu giả thiết này thành lập, như vậy lúc ấy, Giả Bằng Phi chân chính rất có thể đã tử vong.”
Như vậy, người cùng Lưu Vệ Đông trở về là ai?