Tiểu đội ba người nửa đường vòng lại, không đến phòng làm việc của Bách Đồ nữa, nhưng cũng không trực tiếp đến thẳng nhà của nam thần.
Nguyên nhân là vì quà tặng đe dọa lần này đặt ở trước cửa nhà của Bách Đồ có chút đặc thù.
Tại một bệnh viện thú cưng nào đó.
Bách Đồ đội nón cùng đeo khẩu trang, gần như che kín cả khuôn mặt, chỉ là vẫn không thể che giấu khí chất đặc biệt cùng dáng người nổi bật của anh ấy. Chờ khi ba người Kim Húc vừa lên lầu đã thấy một mình nam thần đang ngồi chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật.
“Xin lỗi, tôi không thể giữ nguyên vật chứng theo như lời công an Thượng dặn dò.” Bách Đồ áy náy giải thích, “Chuyện xảy ra rất bất ngờ, tôi không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ sợ nếu như mình chậm một bước thì nó sẽ mất mạng mất.”
Đôi mắt lộ ra phía trên khẩu trang của anh ấy có chút đỏ lên, không biết là vì sốt ruột hay là vì phẫn nộ, mà cũng có lẽ là cả hai.
Hôm nay Bách Đồ ở nhà nghỉ ngơi thì có người ấn chuông cửa, nhưng khi anh ấy ra mở cửa thì bên ngoài lại không có ai, ngoài cửa chỉ đặt một cái thùng giấy.
Bên trong là một bé mèo cả người đầy máu, móng vuốt cùng lỗ tai đều bị cắt rời, còn có vết bỏng ở quanh miệng, toàn thân run rẩy, nhưng, bé mèo vẫn còn sống..
Thượng Dương nuôi chó đã nhiều năm, mỗi lần nghe chuyện ngược đãi chó mèo thế này, thì trong lòng vô cùng khó chịu, phải lập tức hít sâu mấy lần để ổn định lửa giận.
Khúc Liệu Nguyên cũng không đành lòng nghe tiếp nữa, nói: “Chờ khi bắt được tên biến thái kia, nhất định phải trừng phạt gã thích đáng mới được!”
“Anh ở một mình sao? Trong nhà còn có người nào khác hay không?” Kim Húc hỏi Bách Đồ, “Còn thùng giấy chứa bé mèo kia, là để lại trong nhà hay đã mang đến đây rồi?”
Bách Đồ nói: “Trong nhà tôi không có ai. Tôi cũng không dám đem bé mèo ra ngoài, cho nên liền trực tiếp mang cả thùng giấy đến đây. Hiện tại cái thùng giấy kia đang ở trong xe của tôi, cho đến bây giờ, chỉ có một mình tôi đụng vào, không biết có phá hư manh mối hay không nữa.”
Kim Húc gật gật đầu, tình cảnh này cũng là bất đắc dĩ, nói: “Hiện tại có thể dẫn chúng tôi đến xem không? Ngoài ra, còn phải đến nhà anh một chuyến nữa.”
“Có thể, vất vả cho các anh rồi.” Bách Đồ nói, “Trợ lý của tôi cũng sắp đến rồi, nơi này sẽ giao cho cậu ấy vậy.”
Bởi vì không yên tâm về bé mèo nhỏ này, nên vừa rồi Bách Đồ đã gọi trợ lý đến đây trông chừng.
Khi ra đến bên ngoài, Bách Đồ mở cốp xe của mình, lộ ra một cái thùng giấy mà cả phần đáy đều bị máu nhiễm đỏ.
Thượng Dương chỉ nhìn thoáng qua thì liền lui qua một bên.
Khúc Liệu Nguyên cau mày, lấy bao tay đeo vào, hỏi Kim Húc nói: “Tôi sẽ mang đi, mang đến phân cục làm kiểm tra a?”
Trên thùng giấy còn có dấu vết gì đó mà mắt thường nhìn không ra hay không, vẫn là nên giao cho bộ phận kỹ thuật vậy.
Kim Húc nói: “Được rồi, vậy cậu đi đi.”
Khúc Liệu Nguyên cầm chiếc hộp kia, nhanh chóng lên xe Tesla rồi lái đi.
“Bách tiên sinh, anh ổn không?” Thượng Dương chú ý tới Bách Đồ hình như không quá thoải mái ni.
Kim Húc cũng nhìn về phía Bách Đồ.
Bách Đồ có hơi choáng váng, nhưng lại xua tay từ chối động tác muốn dìu mình của Thượng Dương, nói: “Không sao, chỉ là hơi tuột huyết áp thôi.”
Thượng Dương nói: “Không phải anh còn chưa ăn trưa đó chứ?”
Bách Đồ nói: “Bộ phim mới sắp khai máy, tôi phải ăn kiêng trước khi gia nhập đoàn làm phim.”
Với trạng thái này của anh ấy nếu còn lái xe nữa thì sẽ không an toàn, vì vậy dứt khoát đậu xe ở đây để lát nữa trợ lý của mình lái về. Còn Bách Đồ thì lên xe của hai vị công an, dẫn hai người bọn họ về nhà của mình.
Kim Húc lái xe, Thượng Dương cùng Bách Đồ ngồi ở hàng ghế phía sau.
Thượng Dương hỏi câu vừa rồi muốn hỏi: “Bác sĩ nói thế nào? Mèo con có bị nguy hiểm đến tình mạng không?”
Bách Đồ nhíu mày, đáp: “Không có vết thương trí mạng, nhưng nhất định sẽ để lại tàn tật. Nó là mèo hoang, rất gầy, chính là bác sĩ nói nếu không phải nó bị…… Vốn sẽ là một bé mèo nhỏ rất khỏe mạnh hoạt bát.”
Khi nói đến câu sau, ngữ khí của anh ấy tràn đầy tức giận, nói: “Tự dưng vô cớ, sao lại gặp tai ương như vậy a.”
Thượng Dương nhạy bén nhận ra, nam thần bây giờ khác hẳn với lần đầu tiên gặp mặt kia.
Trong lần đầu gặp mặt, Bách Đồ vẫn luôn rất lịch sự. Cho dù là khi nói bản thân mình đang cảm thấy rất lo lắng về chuyện bị đe dọa, thì anh ấy vẫn luôn dùng ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi cùng tự khắc chế.
Đại khái giống như lời Kim Húc nói, vị ảnh đế nổi tiếng này xuất thân từ ngôi sao nhí đã quen với việc tự khắc chế cảm xúc chân thật của chính mình, mọi lúc mọi nơi đều phải duy trì dáng vẻ của một nam thần.
Bất quá hiện tại, cảm xúc của Bách Đồ đang vô cùng không ổn định, thất thố lúc nãy chính là vì vậy. Nếu không phải đang ở nơi công cộng, nếu trước mặt không có người ngoài, thì Thượng Dương thậm chí còn cảm thấy anh ấy đã sớm không nhịn được mà khóc luôn rồi.
Dù là ai bị loại biến thái này quấn lấy, quấy rối hơn hai tháng, chỉ sợ cũng rất khó để giữ vững bình tĩnh đi.
Ngoài việc tận mắt chứng kiến vật nhỏ bị ngược đãi đến sởn gai óc, Bách Đồ hơn phân nửa là sẽ tự trách mình, cho rằng bé mèo vô tội kia, sở dĩ bị hành hạ ra nông nỗi này, chính là vì bị anh ấy liên lụy.
“Chuyện này không phải là lỗi của anh đâu.” Thượng Dương nhẹ giọng an ủi, “Người nên bị lên án và nhận sự trừng phạt là tên biến thái kia. Anh chỉ là người xui xẻo thôi, cho nên mới bị tên biến thái đó dây dưa quấy rầy, anh là người bị hại nga.”
Bách Đồ gật đầu, nói: “Đúng vậy, tôi vẫn luôn là quỷ xui xẻo vận khí không tốt a.”
Thượng Dương nghe ra tâm tình bi quan của nam thần, tựa như đang nói đến chuyện này, lại tựa như không chỉ là như thế. Chẳng lẽ người làm nghệ thuật đều sẽ mẫn cảm quá mức như vậy ư?
Kim Húc từ kính chiếu hậu cẩn thận quan sát quá trình tương tác và trao đổi của hai người ngồi phía sau.
Thượng Dương cảm giác hắn không có ý tốt, vì vậy liền làm ra biểu tình cảnh cáo.
Kim Húc lại cho anh một ánh mắt tán thưởng “Làm tốt lắm”.
Anh hiểu, Kim Húc là đang khen ngợi anh khi anh đã lấy được sự tin tưởng ở mức độ nhất định của đương sự.
Đến dưới nhà của Bách Đồ, Kim Húc nhìn một vòng hoàn cảnh xung quanh, đây là một tiểu khu cao cấp, hệ thống an ninh nơi này được bố trí khá tốt, quan sát bằng mắt thường cũng thấy được không có điểm mù của camera an ninh, còn có bảo an tuần tra thường xuyên nữa.
“Chi phí quản lý ở tiểu khu này có lẽ là rất đắt.” Kim Húc nói.
Thượng Dương nghe không ra là hắn đang hỏi thật, hay là đang trào phúng nữa.
Bách Đồ đáp đúng sự thật: “Tôi không rõ lắm, các loại chi phí này kia đều là do dì đi đóng.”
Kim Húc nói: “Giúp việc sao? Không phải anh nói trong nhà không có người khác sao?”
“Dì ấy không sống ở trong nhà tôi, buổi sáng mỗi ngày đều đến một lần, tôi không quen có người ngoài ở trong nhà của mình.” Bách Đồ ngừng lại một chút, nói tiếp, “Thực ra tôi không phải ở một mình, chẳng qua là ngày hôm nay vừa đúng lúc chỉ có một mình tôi ở nhà mà thôi.”
Xem ra là người sống chung, khả năng cao chính là vị đối tác Lương Tỉ kia.
Thượng Dương có chút tò mò hai người đàn ông sẽ sống chung như thế nào, đồng thời cũng hơi lo lắng nghĩ, nếu Kim Húc lại trực tiếp hỏi một người khác trong nhà của người ta là ai, tuy rằng là vì phá án, nhưng cũng sẽ làm cho mọi người xấu hổ a.
Bất quá Kim Húc lại không phải loại người không biết thức thời mà hỏi ra một câu như vậy, chỉ nói: “Chúng ta đi lên thôi. Thang máy chỗ các anh hẵn là quẹt thẻ đi?”
Bách Đồ yên lặng dẫn bọn họ đi vào, sau khi đi qua cửa kính thì tiến đến thang máy, tất cả các bước này đều phải quẹt thẻ, hơn nữa tính luôn cả vừa rồi khi vào cổng chính của tiểu khu, thì tổng cộng phải quẹt thẻ ba lần.
Xung quanh thang máy đều có bốn cái camera an ninh.
Nhà của Bách Đồ nằm trên tầng cao nhất, là thuộc dạng mỗi tầng một căn hộ nha.
Khi ra khỏi thang máy chính là sảnh vào, mà mọi ngóc ngách của sảnh đều được gắn camera an ninh.
“Thùng giấy kia chính là đặt ở nơi này.” Bách Đồ chỉ vào chân tường bên ngoài cửa, nói, “Chỉ cần vừa mở cửa là có thể nhìn thấy ngay. Lúc đó cái thùng giấy vẫn còn đậy nắp, tôi không biết là cái gì, cũng không quá muốn mở ra. Lúc tôi chuẩn bị gọi bảo an tới thì nghe được động tĩnh mà bé mèo nhỏ ở bên trong phát ra, cho nên tôi mới mở ra xem.”
Thượng Dương tưởng tượng đến hình ảnh khi Bách Đồ mở thùng giấy ra, liền cảm thấy khó chịu thay cho nam thần nha.
Kim Húc ngồi xổm xuống trước chân tường, ngẩng đầu nhìn nhìn camera an ninh.
Tên thủ phạm biến thái cuồng ngược đãi động vật này làm sao có thể thuận lợi đi vào đây đâu? Muốn đặt một cái thùng giấy khả nghi ở trước cửa nhà của Bách Đồ, lại còn không để bảo an chú ý tới nữa. Đây quả thực không phải là một việc đơn giản.
Kim Húc hỏi Bách Đồ: “Nhân viên giao thức ăn cùng chuyển phát nhanh có thể tự do đi lên sao?”
Bách Đồ nói: “Chuyển phát nhanh sẽ đưa đến điểm thu phát được chỉ định của phòng quản lý bất động sản, còn giao đồ ăn có thể đến dưới lầu, nhưng xe đạp điện thì chỉ có thể ngừng ở ngoài cửa lớn.”
Nói cách khác, tên thủ phạm biến thái cuồng ngược đãi động vật này không thể dựa vào ngụy trang thành nhân viên chuyển phát nhanh mà trà trộn vào đây được. Dù là ngụy trang thành nhân viên giao đồ ăn cũng không được. Chỉ với hành động nâng một thùng giấy sẽ nhỏ giọt máu bất cứ lúc nào từ ngoài cửa đi vào, khoảng cách mấy trăm mét như vậy mà không dẫn đến sự nghi ngờ của người khác là chuyện không thể nào.
Cho dù trà trộn vào thành công, thì làm sao có thể đi qua cửa kính, lại là làm sao có thể bước vào thang máy, đây cũng là một nan đề rất lớn.
“Đến phòng quản lý bất động sản xem camera an ninh một chút không?” Thượng Dương nói, “Ở chỗ này cũng không nhìn ra được cái gì khác.”
Kim Húc đứng lên, nói: “Để tôi đi, cậu và Bách Đồ cứ tán gẫu một chút đi.”
Thượng Dương: “?”
Kim Húc nhìn anh bằng ánh mắt không rõ ràng, anh chợt hiểu, Kim Húc đây là muốn anh ở lại cùng Bách Đồ, để hỏi thêm một chút thông tin có liên quan đến phía đối tác nha. Mấy loại chuyện riêng tư này, người càng nhiều thì sẽ càng lúng túng.
Bách Đồ đưa cho Kim Húc một tấm thẻ an ninh, để chút nữa hắn trở lại cũng thuận tiện hơn một chút.
Kim Húc đi rồi, Bách Đồ liền dẫn Thượng Dương đi vào trong nhà.
Đây là một căn nhà được xây theo kiểu lệch tầng, có diện tích rất lớn, phòng khách trống rỗng, khi nói chuyện đều có tiếng vang, nhưng trang hoàng cùng bài trí lại rất ấm áp, rất có dáng vẻ là “nhà”.
Trong nhà có hai chú chó Chow Chow, chúng chạy đến vẫy vẫy đuôi mừng chủ nhân hai cái xong liền tự chạy đi chơi, cũng không có dáng vẻ được chủ nhân nuông chiều nên sinh hư.
“Không cần phiền đâu.” Thượng Dương ngăn cản Bách Đồ muốn chiêu đãi khách, nói, “Công an Kim rất thông thạo, xem camera an ninh xong sẽ quay trở lại nhanh thôi.”
Bách Đồ đã cởi nón cùng khẩu trang ra, nhìn Thượng Dương cười cười, nói: “Thêm phiền phức cho các anh rồi.”
Thượng Dương nói: “Đây là việc thuộc trách nhiệm công tác của chúng tôi mà.”
Bách Đồ nói cám ơn thêm mấy lần nữa, là thật khách khí.
Người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, trong bối cảnh có nhiều người sẽ không thể hiện quá mức rõ ràng. Nhưng khi chỉ còn hai người bọn họ, Thượng Dương rõ ràng cảm giác được trong không gian một chọi một này, Bách Đồ liền lộ ra cảm xúc luống cuống, chính là cái loại khẩn trương không biết nên nói cái gì, nếu nói ra có thể gây phiền phức cho người ta hay không, có nhạt nhẽo quá hay không v.v…
Loại triệu chứng sợ giao tiếp xã hội này cũng không hiếm thấy. Nhưng khi nó xuất hiện trên người của một nhân vật nổi tiếng có giá trị nhan sắc cấp bậc nam thần hào quang sáng chói thì vẫn có chút trái ngược đi.
Bất quá, Kim Húc phán đoán cũng không sai, ấn tượng của Bách Đồ đối với Thượng Dương rất tốt, tương đối tín nhiệm vị công an Thượng này.
Khi Thượng Dương hỏi đến “Người ở cùng”, anh ấy chỉ do dự một chút thì đã nói ra tình hình thực tế: “Chính là đối tác của phòng làm việc mà lúc trước tôi đã từng nói qua, căn nhà này là chúng tôi cùng nhau mua.”
Thượng Dương nói: “Ngày thường tôi cũng không quá chú ý đến tin tức của giới giải trí, sau khi trở về tìm trên Baidu thì mới biết được bên phía đối tác là Lương tiên sinh, mẹ của tôi đã rất thích xem tiết mục của anh ta nha.”
Bách Đồ trong nháy mắt liền thật cao hứng, nói: “Lương Tỉ lui về sau màn đã nhiều năm rồi, hiện tại những người sinh sau 00 và sau 05 đều không biết anh ấy nữa.”
“Xem ra quan hệ của hai người thực sự không tồi nha,” Thượng Dương đúng lúc nói, “Trước kia trong gameshow, hình như tính tình của Lương tổng có chút nóng nảy, là do anh ta diễn à?”
Bách Đồ nói: “Không phải diễn đâu, lúc không có ai cũng như vậy, tính tình không xấu, chính là một người không thích quanh co lòng vòng, thích thẳng thắn trực tiếp hơn mà thôi.”
Khi Bách Đồ nhắc tới Lương Tỉ thì mặt mày thần sắc đều thật phấn chấn, trạng thái phấn hồng tim bay đầy trời này chỉ có được khi người ta nói đến một nửa kia của mình.
Thượng Dương còn chưa tiếp xúc qua tình yêu nam nam, cho nên anh cảm thấy thật thần kỳ, có vẻ giống lại cũng không quá giống các cặp tình nhân bình thường. Dường như khi họ nhắc tới người mình yêu sẽ càng kín đáo hơn, lại giống như vì không thể không kín đáo mà có vẻ càng thêm nhiệt liệt.
Cho nên hoạt động tâm lý của Kim Húc, cũng là như vậy sao?
…… Từ từ, người ta đối với anh, cũng không nhất định đến mức như Bách Đồ đối với Lương Tỉ thế này nha.
Thượng Dương tự giễu nghĩ.
“Tính cách thẳng thắng, cũng có khả năng sẽ đắc tội với người khác vào lúc nào đó mà ngay chính bản thân mình cũng không biết.” Thượng Dương nói, “Có thể là do Lương tổng đã đắc tội với người nào đó ở bên ngoài rồi liên lụy đến anh hay không, anh ta có từng đề cập qua với anh không?”
“Nếu thật sự là loại tình huống này, đối phương cũng sẽ không dùng loại thủ đoạn ghê tởm này, mà càng có khả năng sẽ động tay động chân vào các quảng cáo độc quyền mà tôi làm đại sứ thương hiệu cùng với các hợp đồng đóng phim của tôi tạo ra chướng ngại hơn.” Bách Đồ nói.
Thượng Dương nghĩ thầm, cũng đúng, chưa nói đến bản thân Lương Tỉ có thể là tên điên biến thái làm ra những chuyện này hay không, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của Bách Đồ thì có thể cảm nhận được tình cảm của hai người này có lẽ là rất tốt, làm sao đến phiên kẻ ngoại đạo như anh khoa tay múa chân a.
Nói chuyện vài câu như vậy, Bách Đồ đi toilet, Thượng Dương ở phòng khách nhàm chán ngồi chờ, suy nghĩ lúc này chắc Kim Húc cũng nên trở lại rồi.
Bất quá, công an Kim thông thạo còn chưa trở về, thì vị đối tác trong cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ đã trở lại trước một bước.
Thượng Dương vội đứng dậy, thật ra anh cũng không xem nhiều mấy tiết mục trên TV, nhưng giữa trưa hôm nay mới vừa xem qua ảnh chụp của người này trong di động của Khúc Liệu Nguyên nha.
Người thật đúng là soái hơn nhiều, quả thực chính là…… Dù sao cũng soái hơn trong ảnh chụp rất nhiều a!
Hơn nữa còn có khí chất bá tổng, xen lẫn chút hương vị lãng tử nha.
Giờ phút này Thượng Dương hoàn toàn chấp nhận giả thiết chính mình là nhan khống rồi. Bất quá cảm xúc hưng phấn khi chiêm ngưỡng nhan sắc của người khác, cùng với cảm xúc bạo khởi khi đối diện với vẻ ngoài tuấn mỹ của Kim Húc vẫn có điểm bất đồng a.
Có thể là vì anh từng hôn Kim Húc chăng, đàn ông là như vậy, có hay không tiếp xúc thân mật là một đường ranh giới a. Anh có chút tuyệt vọng khi nhớ tới chuyện này.
“Xin chào, Lương tiên sinh,” Thượng Dương khách khí tự giới thiệu, “Tôi họ Thượng, là công an.”
Vị Lương tiên sinh kia ngẩn ra, nói: “Xin chào.”
Sau đó lại lớn tiếng kêu lên: “Bách Đồ! Tại sao nhà chúng ta lại có công an thế này?”
Thượng Dương: “……”
Hiềm nghi về phía đối tác rất lớn nga, bằng không sao lại sợ công an chứ?