Một trong những bức thư đe dọa gửi cho Bách Đồ, phía sau những chữ được cắt dán đó có dính một chút vết bẩn màu xanh, Khúc Liệu Nguyên đã tìm bộ phận kỹ thuật của phân cục làm giám định, biết được đó là một loại mù tạc chỉ có các nhà hàng Nhật cao cấp mới sử dụng, dùng cây sơn quỳ mài thành wasabi.
Cũng vì liên quan đến tình tiết này mà lúc trước, Thượng Dương nghiêng về hoài nghi phú nhị đại Trang Văn Lý hơn.
Chính là hiện tại, ở trong nhà thuê của Diêm Hàng và An Nhiên, tại sao lại có túi giấy của nhà hàng Nhật cao cấp như thế?
Kim Húc móc nối vấn đề, nói: “Có lẽ là An Nhiên không phải làm gia sư tại nhà, mà rất có thể là đang làm việc ở nhà hàng Nhật này. Cậu nghĩ đi, gia sư tại gia đều dạy kèm học sinh tiểu học hoặc trung học vào thời điểm sau giờ tan học, nếu thật sự là làm gia sư, vậy thì An Nhiên hoàn toàn không cần phải trốn học cả ngày a. Căn hộ cô ta và Diêm Hàng đang thuê kia, chỉ với tiền lương dạy đứa nhỏ làm bài tập thì sẽ không đủ sức mà kham nổi tiền thuê nhà đâu. Hơn nữa, chủ nhiệm lớp của cô ta không phải đã từng nói, di động và máy tính của Diêm Hàng đều là do cô ta mua cho sao? Làm việc ở một nhà hàng đắt đỏ như vậy, thì thu nhập của nhân viên cũng phải rất đáng kể đi.”
“Nhà hàng này thì tôi không rõ lắm, nghe những nhân viên phục vụ trong mấy nhà hàng đắt đỏ này nói, chỉ cần chịu khó làm việc, thì thu nhập hàng tháng còn cao hơn lương của tôi nữa.” Thượng Dương nói.
“Ghê thật, bạn học An Nhiên này còn là một tiểu phú bà cơ đấy.” Kim Húc nửa trào phúng nói.
Thượng Dương nghĩ nghĩ, nói: “Cho nên, rất có khả năng là như thế này. Có một ngày nọ, An Nhiên làm công ở nhà hàng Nhật xong thì đem đồ ăn sushi gì đó mang về, không cẩn thận làm dính mù tạc ở trên bàn. Khi Diêm Hàng cắt chữ để làm thành thư đe dọa, lại không chú ý tới trên bàn có vết bẩn, cho nên mù tạc mới bị dính vào phía sau mấy chữ kia.”
Kim Húc nói: “Thành lập.”
Từ lúc chính thức nhận xử lý vụ án này cho đến nay đã sắp ba ngày, Thượng Dương rốt cuộc cũng có cảm giác ‘rẽ mây mù nhìn thấy vầng thái dương’ rồi.
“Nhưng là,” Kim Húc thấp giọng hất một gáo nước lạnh, “Cái này không thể làm chứng cứ trước tòa được nga. Chúng ta không thể nói là vì bạn gái của gã làm công ở nhà hàng Nhật cao cấp mà bắt gã được.”
Thượng Dương đã nghĩ tới điểm này, cũng không nhụt chí, nói: “Lớp trưởng đã nhờ đồng nghiệp trong phân cục hỗ trợ làm giám định đoạn băng ghi hình trong camera an ninh ở phòng thí nghiệm của trường đại học rồi. Đã chứng thực được đoạn băng ghi hình vào buổi chiều ngày hôm có vấn đề, là dùng nội dung cũ bao phủ lên tính chân thực của camera ngày hôm qua. Bất quá, cái này cũng chỉ có thể chứng minh một điều là buổi chiều ngày hôm qua, Diêm Hàng đã không có mặt trong phòng thí nghiệm, chứ không chứng minh được tên biến thái đến trước cửa nhà của Bách Đồ gây án chính là gã.”
Hiện tại, tất cả các manh mối đều hướng về phía Diêm Hàng, hoặc là một mình Diêm Hàng gây án, hoặc là gã đã phối hợp gây án cùng với An Nhiên.
Biết rõ là như thế, nhưng bởi vì thiếu chứng cứ, nên bọn họ cũng không cách nào buộc tội Diêm Hàng được.
Mỗi một phần bằng chứng hiện có dường như đều đang hô lên: Diêm Hàng khả nghi, chính là Diêm Hàng a.
Khổ nổi lại không có phần bằng chứng nào có đủ sức thuyết phục để trực tiếp định tội Diêm Hàng chính là tên biến thái kia.
Kim Húc nhỏ giọng nói: “Nếu là ở Bạch Nguyên……”
Thượng Dương nói: “Cậu liền bắt gã nghiêm hình bức cung sao?”
Kim Húc nói: “Tôi không có nói như vậy nha, đừng có viết báo cáo nội bộ bậy bạ về tôi như thế.”
Thượng Dương cười rộ lên, nói: “Tôi hiểu ý cậu, nếu vụ án này mà ở Bạch Nguyên, thì cậu có thể điều động được nhiều đồng nghiệp quen biết để hỗ trợ cùng nhau điều tra, đúng không. Cũng sẽ không bị hạn chế bởi vì không quen thuộc với Bắc Kinh, cho nên tìm không được nhiều chứng cứ hữu dụng phải không?”
“Bắc Kinh thật sự quá lớn,” Kim Húc nói ra cảm nhận chân thật lúc này của hắn, “Tôi có hơi không quen.”
Thượng Dương đột nhiên nhớ lại, người này từng không chỉ một lần, tựa như cố ý vô tình đã nói là, hy vọng anh sẽ dọn đến Tây Bắc sống.
Nếu hai người họ yêu xa, thì quả thật sẽ có rất nhiều vấn đề phát sinh a.
“Cậu đang suy nghĩ cái gì thế?” Kim Húc hạ kính mát xuống một chút, lộ ra hai mắt, ngữ khí của hắn ngả ngớn, đôi mắt lại chớp chớp mơ hồ lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng, nói, “Là đang suy nghĩ, nếu sau này phải yêu xa thì nên làm sao bây giờ ư?”
May mà Thượng Dương đang đeo một cái kính mát khá lớn, anh nghiêm trang nói: “Ai yêu xa với ai chứ? Chúng ta chỉ là một tiểu đội ba người cùng nhau phá án mà thôi.”
Kim Húc đeo lại kính mát, nói: “Ban ngày phá án, ban đêm tâm sự.”
Thượng Dương: “……”
Lại bị đùa giỡn rồi. Thật là xấu xa mà.
Toàn bộ quá trình chụp ảnh vẫn đang diễn ra thuận lợi, Bách Đồ lại thay quần áo, hiện giờ đang nói chuyện cùng mấy người bên phía chế tác phim.
Lương Tỉ ở bên cạnh anh ấy, thỉnh thoảng cũng chen vào hai câu. Lúc này, so với cô Phạm, anh ta lại càng giống người đại diện của Bách Đồ hơn.
Khúc Liệu Nguyên chắp hai tay sau lưng, đứng cách bọn họ khoảng một mét, đang chăm chú quan sát xung quanh, nhìn trái rồi lại nhìn phải, cuối cùng thì tập trung tiêu điểm vào đội nhiếp ảnh, quan sát xem có người nào khả nghi hay không.
“Có lẽ hôm nay, Diêm Hàng sẽ không làm gì đâu.” Kim Húc nói, “Hành động tự cho là thông minh, đổ hết mọi tội lỗi cho cậu của An Nhiên khi nãy, sẽ làm cho gã cảnh giác, đồng thời gã cũng biết hành động bộc phát bất thường của An Nhiên đã khiến cho công an nghi ngờ hai người họ, cho nên trong khoảng thời gian này, gã nhất định sẽ thu liễm lại một chút. Nhưng theo tôi thấy, gã sẽ không nhịn được lâu lắm đâu. Hành vi đe dọa Bách Đồ đã khiến cho tâm lý vặn vẹo của gã đạt được một sự thỏa mãn nhất định. Cho nên, mỗi một lần đều sẽ kịch liệt hơn những lần trước đó. Điều này cũng giống như nghiện ma túy vậy, liều lượng thuốc sẽ chỉ càng lúc càng lớn hơn mà thôi. Tôi cảm thấy sự cảnh giác của gã sắp không xong rồi.”
Với tình huống trước mắt, muốn bắt được chứng cứ mang tính chất quyết định, thì chính là Diêm Hàng phải gây án thêm một lần nữa rồi bị bọn họ nắm giữ thêm chứng cứ có tính thuyết phục mới được. Nếu có thể bắt ngay tại trận thì càng tốt hơn nữa.
Thượng Dương nói: “Nếu gã có thể nhịn qua tháng này……thì cậu phải trở về Tây Bắc rồi.”
Kim Húc nói: “Còn có cậu và lớp trưởng ở đây mà.”
Thượng Dương: “……”
Kim Húc một nửa nói chính sự, một nửa cố ý chọc ghẹo người ta: “Sao vậy, không muốn tôi đi à?”
“……” Thượng Dương nói, “Thật đúng là không muốn cậu đi a. Chỉ có tôi và Khúc Liệu Nguyên thì không ổn cho lắm.”
Chuyên môn mà anh và Khúc Liệu Nguyên am hiểu đều không phải là mảng hình sự chuyên về điều tra phá án này. Thời gian mà hai người họ ở tiền tuyến lăn lộn là quá ít, cho nên không đủ kinh nghiệm thực chiến a. Đúng lúc nhiệm vụ hiện tại lại là công việc đòi hỏi phải có kinh nghiệm thực chiến phong phú nha.
Xét về yếu tố đó, thì không thể nghi ngờ, Kim Húc là người đáng tin cậy nhất trong tiểu đội phá án ba người đâu. Nếu vẫn mãi không tìm ra chứng cứ hữu dụng mới, Diêm Hàng lại thật sự có thể nhẫn nhịn đến cuối tháng, Kim Húc lại vừa vặn kết thúc đợt học tập, phải quay trở về Tây Bắc…… Vậy thì vô cùng có khả năng là Bách Đồ lại phải đi báo án chính thức thêm một lần nữa nga.
Ngoài sự nhờ vả mang tính hữu nghị của cục trưởng Vương, thì đây cũng chỉ là một vụ án không tính là quá lớn, nếu cuối cùng thất bại, vậy không phải sẽ mất mặt lắm sao?
Càng quan trọng hơn là, anh sẽ cảm thấy rất có lỗi với sự kỳ vọng của đương sự Bách Đồ dành cho bọn họ a.
“Xin lãnh đạo yên tâm, trước khi tôi rời đi, nhất định sẽ giải quyết cho xong vụ án này.” Kim Húc nói.
“Đừng có nói với giọng điệu quy củ như thế với tôi.” Thượng Dương nói, “Đôi khi chỉ có hai người cậu và tôi, cậu lại luôn trào phúng tôi như thế, là có ý gì chứ?”
Kim Húc nói: “Sao lại gọi là trào phúng? Là kính cậu yêu cậu thôi mà, nếu cậu không thích thì sau này tôi sẽ không gọi nữa.”
Thượng Dương chậm rãi uống xong ngụm cà phê cuối cùng, nhẹ giọng nói: “Ngược lại cũng không phải là không thích.”
Kim Húc quay đầu lại nhìn anh một cái, môi khẽ nhúc nhích.
Trong lòng Thượng Dương biết hắn lại muốn nói mấy câu cợt nhả không biết vơ vét từ nơi nào ra, anh nghiêm túc nói: “Ban ngày phá án.”
Kim Húc nói: “Lại không có manh mối mới, tôi yêu cầu tan tầm sớm.”
Thượng Dương nói: “Vậy cũng không thể nói tan liền tan a, cậu nhìn Khúc Liệu Nguyên người ta kìa.”
Hai người quay đầu nhìn qua, Bách Đồ vừa chụp hình xong, đang tạm thời nghỉ ngơi, Khúc Liệu Nguyên liền giơ di động lên, chụp ảnh tự sướng chung với Bách Đồ, Lương Tỉ đứng ở phía sau hai người đó, dùng vẻ mặt bá tổng ghét bỏ mà nhìn.
Kim Húc nói: “Bảo tôi xem cái gì? Tôi cũng phải đi chụp với nam thần một tấm sao?”
Thượng Dương đầy đầu hắc tuyến, nói: “Hay là cậu đi tìm Lương tiên sinh chụp một tấm đi.”
“Tôi vẫn là nên biết điều đứng ở đây thì hơn.” Kim Húc nói.
Lúc này, Thượng Dương lại có điện thoại gọi vào, là vị đồng nghiệp buổi sáng mà anh nhờ tra giúp hồ sơ của cha mẹ Diêm Hàng.
Trong điện thoại nói ngắn gọn mấy câu, Thượng Dương nói cám ơn đối phương rồi cúp máy.
“Sao rồi?” Kim Húc nói.
“Bị Khúc Liệu Nguyên đoán trúng rồi,” Thượng Dương lấy kính mát ra, nói thông tin vừa có được trong điện cho hắn nghe, “Chị gái kia của Diêm Hàng không có quan hệ huyết thống với gã, là con gái của cha kế, sau khi cha kế ly hôn, con gái được phán cho vợ trước nuôi. Mẹ của Diêm Hàng và cha kế làm vợ chồng hờ, sau khi Diêm Hàng được 6 tuổi thì hai người này mới kết hôn với nhau.”
Bất quá, Thượng Dương cũng không quá rõ ràng phát hiện này sẽ giúp ích được gì cho vụ án, nói: “Việc xây dựng lại gia đình kiểu này cũng không phải là hiếm gặp, cái này có liên quan gì đến vụ án đe dọa sao?”
Kim Húc: “……”
Thượng Dương: “?”
Kim Húc nói: “Cái này… vốn chỉ là tôi bỗng nhiên suy đoán thôi…… Trên thực tế, tôi hy vọng mình không đoán đúng.”
“Cậu đoán ra cái gì?” Thượng Dương suy nghĩ nói, “Có phải là có liên quan đến mối quan hệ giữa Diêm Hàng và chị gái của gã hay không? Đối với nam nữ thanh niên không có cùng quan hệ huyết thống mà nói, lúc ấy An Nhiên nhìn thấy chị gái của Diêm Hàng còn tưởng là bạn gái cũ linh tinh gì đó, thật ra là không phải hiểu lầm, đúng không?”
Kim Húc nói: “Không phải. Nhân vật chính trong phim điện ảnh mới của Bách Đồ, trong kịch bản gốc có phần viết về tuổi thơ bi kịch mà nhân vật chính từng trải qua đó, cậu còn nhớ rõ không?”
Tuy kinh nghiệm thực chiến của Thượng Dương không đủ, nhưng trí nhớ lại cực tốt, tư duy logic cũng nhạy bén nên đã nhanh chóng liên hệ được manh mối trước sau lại trên cùng một sợi tuyến, lập tức hiểu rõ, ngạc nhiên nói: “Không…… Không thể nào.”
“Lần đầu tiên Bách Đồ nhận được thư đe dọa, chính là sau khi tin tức anh ấy nhận vai diễn này được truyền ra.” Kim Húc nói.
“Chính là……” Thượng Dương nhất thời có chút khó có thể tiếp thu.
Nhân vật chính trong vai diễn mới của Bách Đồ từng bị cha dượng xâm hại khi còn nhỏ, đây là thiết lập ở trong kịch bản gốc, bởi vì phải qua vấn đề kiểm duyện, cho nên trên sân khấu kịch chỉ có thể ám chỉ một cách không rõ ràng qua loa, cũng không dùng lời thoại hay cảnh diễn trực tiếp.
Sau khi cải biên, chuyển thể lên màn ảnh rộng, rất có thể sẽ trực tiếp gọt đi tình tiết này.
Nhưng nhiều người hâm mộ đều biết tình tiết gây tranh cãi của bộ IP này. Ví dụ như Trang Văn Lý cũng đã từng xem qua vở kịch gốc của bộ phim điện ảnh này, cậu ta đã miêu tả rất rõ ràng nam chính là một người “Mỹ cường thảm”.
Trang Văn Lý còn nói, Bách Đồ vào nghề gần hai mươi năm, chưa từng có scandal nam nữ nào, trên mạng còn đồn đãi anh ấy là 0. Nếu Bách Đồ nhận bộ IP này, có không ít người bao gồm cả Trang Văn Lý đều sẽ cho rằng đây không còn là một tác phẩm nghệ thuật đơn thuần nữa. Mà là vì nam thần muốn hấp dẫn sự hiếu kỳ của người xem, cho nên đã dùng mọi thủ đoạn để thu hút ánh nhìn của fan hâm mộ, nhằm hâm nóng lại nhiệt độ của mình đi.
Bất bình của Trang Văn Lý càng nhiều hơn là bởi vì em trai thần tượng của mình liếm miếng bánh này không thành, liền cho rằng Bách Đồ có “Tư bản ngầm ở sau lưng”, “Cướp tài nguyên của em trai chúng tôi” mà tiến hành công kích đối với Bách Đồ.
Nhưng, những người khác thì chưa chắc.
“Nếu Diêm Hàng cũng trải qua hoàn cảnh giống như nhân vật chính này……” Kim Húc nói, “Doanh thu phòng vé của bộ phim Bách Đồ đóng vai chính được công chiếu lúc quốc khánh kia không tốt, Diêm Hàng làm một fan não tàn, gã đã biểu đạt rất thất vọng đối với Bách Đồ. Gã cho rằng Bách Đồ đang dần dần trở nên thương mại hóa, đã đánh mất sự đam mê, theo đuổi đối với môn nghệ thuật thứ 7 này. Đây chính là nguyên văn mà gã đã bình luận ở trên Douban. Đúng lúc này, Bách Đồ lại nhận tiếp một vai diễn trong một bộ phim khác, điều này đã khiến cho gã nổi điên, vì yêu sinh hận, cho nên. chẳng có gì là lạ cả.”
Thượng Dương sởn tóc gáy lên, nói: “Nếu thật là như vậy, vậy, ngay đến động cơ cũng đã có rồi đi…… Chính là, tại sao cậu bỗng nhiên lại có suy đoán này? Còn đề nghị tôi đi điều tra cha mẹ của Diêm Hàng nữa?”
Kim Húc nói: “Biến thái trời sinh không nhiều lắm, đại đa số đều là thanh thiếu niên từng tự mình trải qua rồi tạo thành tổn thương sâu sắc, sau đó mới dẫn tới tâm lý vặn vẹo. Nếu như Diêm Hàng thật sự là tên biến thái kia, vậy thì hơn phân nửa nguyên nhân là do gia đình có vấn đề a. Thật hy vọng không phải như tôi suy đoán.”
Thượng Dương: “……”
Anh chưa từng nhắc với Kim Húc về trường sơ trung trong thị trấn Lộc Minh kia.
Một người đã từng vùng vẫy sinh tồn trong vũng bùn, nhưng từ đầu đến cuối đều mang trong lòng ánh dương quang, cuối cùng lại có thể thoát ra và bước lên con đường bằng phẳng như Kim Húc, tuyệt đối sẽ không mong muốn lại nhìn thấy người khác bị vũng bùn nhớp nhúa kia đeo bám, suốt cuộc đời không vĩnh biệt được cơn ác mộng liên miên không dứt của thời thiếu niên đó.
“Tâm của cậu ôn nhu thật nga,” Thượng Dương nói, “Chỉ là hay thích làm ra vẻ hung dữ, khiến cho người bị tình nghi gặp cậu đều sợ chết khiếp.”
“Cậu dùng một trăm câu văn chương mỹ lệ khen tôi, còn không bằng nói một câu trực tiếp đâu.” Kim Húc không quá cảm kích đối với cái kiểu khen ngợi dài dòng ngoằn ngoèo này.
Thượng Dương: “……”
Nói xong, Kim Húc hơi hối hận, có chút muốn sửa miệng rồi. Đã biết rõ Thượng Dương người ta là kiểu người thích làm dáng, nếu bày tỏ quá mức trực tiếp sẽ khiến cho anh khó nói thành lời a.
Ai ngờ, Thượng Dương lại lập tức tặng cho hắn một câu kinh hỷ ngoài ý muốn.
“Công an Kim như vậy,” Thượng Dương đeo kính mát lên một lần nữa, nói, “Tôi rất thích.”