Thời điểm Loan Vũ gọi tới, Loan Diệu đã uống hết ba chai bia cùng nửa cân rượu trắng. Bình thường lão Trương quản rất nghiêm, trong đội cấm uống rượu, ngày hôm nay ăn mừng ngược lại là tâm tình vui vẻ, nhìn thấy bọn họ uống rượu cũng không nói nhiều. Mọi người thấy lão Trương không tỏ thái độ gì, cả nhóm đều điên cuồng mà uống, bia lẫn rượu trắng rót hết vào bụng, một bữa cơm ăn đến mười rưỡi cũng chưa kết thúc, trong phòng riêng vẫn còn đang hô hào đây.
Cho dù Loan Diệu tửu lượng cao, mà lúc này cũng không tránh khỏi có chút choáng váng, lúc nhận điện thoại ngón tay còn run run, nhấn mấy lần mới nhấn được nút nhận.
“A lô”
“Anh,” giọng nói của Loan Vũ còn mang theo nghẹn ngào, mỗi một chữ nói ra đều run rẩy, “Chu Chiêu nói, anh ấy nói, muốn chia tay với em.”
Loan Diệu có chút bất ngờ, xoa xoa huyệt thái dương, nhưng hắn cũng không quá để tâm. Tuy rằng biết Chu Chiêu cùng em gái ruột của mình đã yêu nhau ba năm, tình cảm vẫn luôn ổn định, mà cũng hiểu trong tình yêu người ngoài cuộc không rõ. Hắn dựa vào tường trên hành lang, cảm giác nhìn mọi vật đều hơi mờ ảo, thầm nói chính mình quả thực uống nhiều rồi, mặt khác vẫn muốn an ủi Loan Vũ: “Đừng khóc, đợi anh quay về mang em đi ăn đồ ngon có được không?”
Loan Vũ chỉ khóc, không nói chuyện, cũng không ngắt điện thoại.
Loan Diệu từ trước đến giờ vẫn không có cách nào với em gái cưng nhà mình, chỉ có thể tiếp tục đứng đó nghe cô khóc, đè thấp giọng dỗ dành: “Sao thế, đừng khóc nữa.”
Qua một lát, Loan Vũ đột nhiên không khóc nữa, đầu bên kia điện thoại cũng đột ngột yên tĩnh lại. Loan Diệu tưởng cô nghĩ thông rồi, thở ra một hơi, đang muốn nói chuyện, lại bị Loan Vũ nói trước.
“Anh,” giọng nói của Loan Vũ bình tĩnh dị thường, “Nhưng em có thai rồi.”
Loan Diệu nhất thời mở to đôi mắt, âm lượng cũng đề cao vài phần, lửa giận lập tức trào lên, lại thêm men rượu trong người, ép hắn muốn nôn: “Đệt, em nói gì cơ?”
Hắn không đợi Loan Vũ trả lời đã mắng chửi kịch liệt: “Tɦασ má thằng Chu Chiêu, thằng súc sinh này.” Hắn vừa nói vừa đứng thẳng người dậy quay về phòng bao, “Em đợi anh, anh lập tức về nhà.”
Loan Diệu ngắt điện thoại, mở cửa phòng bao, kiên nhẫn giải thích với một đám sâu rượu trong đội rằng nhà mình có việc gấp, phải nhanh chóng về nhà. Lão Trương vẫn còn tỉnh táo, thấy sắc mặt của hắn không bình thường bèn hỏi: “Không sao chứ?”
Loan Diệu lắc đầu, tái mặt đeo balo chạy ra ngoài phòng. Hắn mới đi được vài bước đã lập tức đứng lại.
Trùng hợp thật đấy, đang đứng ở cuối hành lang vừa hay là Chu Chiêu.
Bên cạnh Chu Chiêu còn có một cô gái, dáng người rất nhỏ, mà rất xinh đẹp, dính sát vào bên cạnh hắn nói chuyện. Chu Chiêu hiển nhiên cũng đã uống rượu, mặt đỏ lên, mỉm cười vuốt tóc của cô gái.
Mắt của Loan Diệu bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đỏ lên. Từng trận từng trận lửa giận trong người hắn đang muốn phun ra ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể lập tức phát nổ. Hắn không nghĩ quá nhiều, quay người trở về phòng bao, từ trong góc phòng xách lên một chai bia.
Lúc ra ngoài đã không thấy Chu Chiêu đâu, Loan Diệu đoán hắn quay về phòng bao rồi. Còn chưa đợi hắn đá cửa từng phòng đi tìm đã nghe thấy tiếng của Chu Chiêu ở cách vách vang lên: “Mọi người từ từ ăn, tôi đi vệ sinh.”
Loan Diệu sắc mặt âm trầm, xách chai bia đến phòng vệ sinh trước hắn một bước, tắt đèn đi. Mười rưỡi tối, trong nhà vệ sinh không một bóng người, tắt đèn đi rồi cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nghe thấy tiếng vòi nước đã hỏng, tí tách tí tách nhỏ xuống.
Ngoài phòng có tiếng bước chân, mỗi bước càng ngày càng gần.
Loan Diệu dựa vào cửa, im lặng chờ đợi, lồng ngực nhấp nhô lên xuống.
Cửa đột nhiên bị kéo ra, rồi lại nhanh chóng bắn lại. Người đi vào có hơi nghi hoặc, mò mẫm trên tường tìm công tắc, muốn thử bật đèn lên. Loan Diệu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét khuôn mặt của người kia, cắn răng gọi một tiếng: “Chu Chiêu?”
Người kia cũng mờ mịt “A” một tiếng đáp lại.
Loan Diệu nhấc tay lên, toàn lực nện thật mạnh chai bia lên đầu người ta.
Chai bia phát ra tiếng nứt chói tai, ào ào vỡ tan tại chỗ. Người kia đau đớn khuỵu xuống đất, cơ thể gần như đang run rẩy. Loan Diệu tóm lấy tóc của anh, xách anh đứng dậy, lại nện vào mặt hai quyền, bóp cổ ấn người ta vào tường.
Loan Diệu cảm thấy Chu Chiêu có chút bất thường. Hắn biết Chu Chiêu, thành viên của hội sinh viên, tính tình khôn khéo, nhưng tuyệt đối không mềm yếu. Bị hắn túm lấy đánh cho như này mà không lên tiếng cũng không đánh trả, ngược lại cũng quá kỳ quái.
Người kia bị hắn nhấn lên tường, lưng đè vào công tắc.
Đèn đột ngột sáng lên, chói lóa chiếu vào mắt Loan Diệu. Hắn theo bản năng nhắm mắt lại, rồi lại cau mày mở mắt ra, khoảnh khắc nhìn rõ người trước mặt là ai, hắn chợt buông lỏng tay.
Mặt mũi người kia đều là máu, gương mặt trắng nõn xinh đẹp bị mảnh vỡ thủy tinh cào rách vài đường, máu từ trên trán thuận theo gương mặt chảy xuống, trượt vào mắt phải khiến anh không thể không nhắm mắt lại. Áo sơ mi trắng bị thấm ướt, toàn bộ đều là mùi rượu, dính chặt vào người, càng tôn lên dáng người gầy yếu. Cằm bị đánh hai quyền đã chuyển sang xanh tím một mảng, khóe miệng hình như còn chảy máu, đỏ tươi dị thường. anh chỉ yên tĩnh nhìn Loan Diệu, đồng tử đen láy sáng đến dọa người, giống như không có quá nhiều cảm xúc. Trong đầu Loan Diệu ù ù một tiếng nổ tung, hoàn toàn tỉnh rượu.
Người này hắn biết, là Tịch Nguyên.
Theo lý mà nói hẳn sẽ không quen biết, cho dù Tịch Nguyên ở trong trường rất nổi danh, bởi vì anh là sinh viên thiên tài của viện y học, vẻ ngoài lại vô cùng xuất chúng, mỗi lần đăng ảnh phát hành luận văn hoặc tham gia hoạt động đều sẽ có một đám nữ sinh cầm điện thoại lên chụp ảnh. Nhưng Tịch Nguyên là sinh viên viện y học, Loan Diệu thuộc viện thể dục, Tịch Nguyên năm bốn, hắn năm ba, quăng tám sào cũng không móc được liên hệ.
Mà rất không trùng hợp, Tịch Nguyên là học trưởng trường cấp ba của hắn, càng không trùng hợp nữa chính là, người trước mặt này đã từng viết thư tình cho hắn.
“Học trưởng, anh…”
Loan Diệu đang muốn nói chuyện đã nghe thấy bên ngoài có tiếng người gấp gáp muốn đẩy cửa đi vào, lộ ra gương mặt anh tuấn lại nho nhã: “Tiếng gì vậy, Tịch…” nhìn thấy tình cảnh trước mặt, Chu Chiêu lập tức biến sắc, tiến lên vài bước đỡ Tịch Nguyên, chất vấn: “Loan Diệu, đệt mẹ cậu phát điên cái gì hả!”
“Đệt mẹ tôi, tôi đệt cả ông nội cậu, Chu Chiêu!” Loan Diệu đá một cước vào đùi Chu Chiêu, thể chất của vận động viên đương nhiên là vượt quá người thường, một cước mà đã suýt chút nữa khiến Chu Chiêu ngã xuống, hít một hơi ngồi xổm, cũng bắt đầu phát cáu: “Cậu bị điên à? Uống nhiều rồi đúng không?”
Trong lúc nói chuyện, lại có người chạy qua đây. Lần này là người trong đội bơi, sau khi đi vào mặt đang đỏ cũng bị dọa thành trắng, líu lưỡi hỏi: “Anh Diệu, sao, sao lại đánh nhau rồi?”
“Chu Chiêu, con mẹ nó tự cậu biết chuyện gì.” Người đến xem càng ngày càng nhiều, Loan Diệu không muốn nói ra chuyện của Loan Vũ, áp lại lửa giận lạnh lẽo nhìn một cái, lại xoay người nhìn Tịch Nguyên từ nãy vẫn chưa nói tiếng nào, thở ra một hơi, quay người lại ngồi xổm xuống trước mặt anh, “Học trưởng, lên đi, em đưa anh tới bệnh viện.”
Loan Diệu mang người đến bệnh viện, trên đầu Tịch Nguyên phải khâu sáu mũi. Sát trùng băng bó, từ đầu đến cuối Tịch Nguyên đều rất yên tĩnh, nói gì cũng nghe, bảo làm gì cũng phối hợp, lúc hai người ra ngoài bệnh viện đã là bốn giờ sáng rồi.
“Là lỗi của em…em con mẹ nó đánh nhầm người rồi.” Thời điểm Tịch Nguyên đi mua hai chai nước từ máy bán hàng tự động trở về, vừa hay nhìn thấy Loan Diệu đang mất kiên nhẫn nghe điện thoại, một tay khác cắm trong túi quần, sườn mặt sắc sảo, “Vâng…là em ngu ngốc…Đệt”
Không biết đầu bên kia điện thoại nói cái gì, Loan Diệu có chút bất lực khẽ cười, nói: “Biết rồi, hình phạt em nhận…Ừm, không ảnh hưởng đến thi đấu là được.”
Loan Diệu liếc nhìn thấy Tịch Nguyên đi tới, qua loa vài câu rồi ngắt điện thoại. Hắn không tinh tế cẩn thận, trên người Tịch Nguyên vẫn là áo sơ mi trắng bị thấm ướt, quần cũng bị bẩn, Loan Anh Diệu cau mày, cởϊ áσ ngoài của mình ra khoác lên người anh, hỏi: “Có lạnh không?”
Tịch Nguyên lắc lắc đầu, thế nhưng lại vươn tay ra nhận áo khoác mặc vào, đến cả dây khóa cũng kéo lên. Dáng người anh không tính là thấp, phỏng chừng cũng một mét tám, mà đứng cạnh vận động viên bơi lội lại quá chênh lệch, áo khoác của Loan Diệu rộng hơn rất nhiều, kéo hết khóa, cằm bị che mất, mặt cũng che lại một nửa.
“Đệt, anh nói xem chuyện này nên giải quyết như thế nào.” Loan Diệu tự biết mình đuối lý, bước xuống một bậc, như thế này là cao ngang bằng với Tịch Nguyên rồi, trực tiếp nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Tịch Nguyên, thành thật xin lỗi: “Học trưởng, chuyện tối hôm nay xin lỗi anh…Em uống nhiều rồi, đánh nhầm người, ra tay cũng không biết nặng nhẹ, hại anh bị thương nặng như vậy. Em không xin anh tha thứ, nhưng mong anh đừng tức giận, vì loại người ngu ngốc như em, không đáng, anh mắng em cái gì cùng được, em nhận hết. Nếu như anh còn chưa hết tức giận, vậy anh đánh em đi, em sẽ không đánh trả, cũng không trốn.”
Da của Tịch Nguyên vô cùng trắng, thế nên vừa nhìn đã thấy dấu vết bị đánh trên mặt rất rõ ràng. Từ khóe mắt đến cằm, nửa khuôn mặt đều xanh xanh tím tím, còn có mấy vết xước, gương mặt xinh đẹp tự dưng bị phá hỏng hết. Màu sắc đồng tử của anh rất đậm, khi Loan Diệu nhìn vào thấy được rất nhiều cảm xúc, giống như không tan ra được, cứ như vậy nhìn Loan Diệu, trong mắt đều là hình bóng của hắn.
“Anh không tức giận.” Giọng của Tịch Nguyên rất trong trẻo, vẫn còn giữ nguyên âm sắc của thiếu niên, âm cuối thậm chí còn hơi mềm mại, giống như chưa từng thay đổi, “Nhưng em đánh anh, em phải bù đắp cho anh.”
“Chắc chắn phải vậy rồi, học trưởng.” Loan Diệu cười, “Em có thể ngu ngốc đến thế, chọc anh không vui, cả một tối đều phải dằn vặt chuyện không đâu này, anh vốn không hề liên quan lại bị tai bay vạ gió, bù đắp là nhất định phải làm. Mời anh ăn cơm nhé?”
Tịch Nguyên nhìn hắn, lắc lắc đầu.
Anh vươn hai tay ra, chầm chậm vòng lấy cổ Loan Diệu, cảm nhận được đối phương theo bản năng muốn đẩy ra lại càng dùng sức, cúi đầu vùi mặt vào cổ hắn, cảm thụ cơ thể cứng đờ dưới cánh tay, cất tiếng thật khẽ:
“Loan Diệu, chúng ta làm người yêu ba tháng, có được không?”
Loan Diệu mấp máy miệng, mà lời từ chối lại không có cách nào nói ra.
Tác giả: Hừm hừm, đoản văn nhỏ, lấy ngọt làm chủ đề, một câu chuyện về bé đáng yêu chinh phục thẳng nam.