Không chỉ riêng hệ thống cảm thấy bái phục Triệu Thanh Đại, chính bản thân nàng cũng cảm thấy vậy. Nàng thật đúng là bảo bối trời ban a.
Lần này nàng đi ra ngoài vốn dĩ chỉ là muốn tiếp cận Lục An Thời, không nghĩ tới nữ chủ với vai ác cứ như vậy đụng mặt. Nàng cẩn thận quan sát biểu tình của Đỗ Kinh Mặc, thử hỏi: “Tỷ tỷ, chị có cảm thấy vị tiên sinh vừa nãy trông có chút quen mắt không?”
Đỗ Kinh Mặc vốn dĩ là có cảm giác, nhưng vừa nghe Triệu Thanh Đại hỏi như vậy, cô hỏi ngược lại: “Không chú ý lắm, sao vậy?”
Triệu Thanh Đại quá bức thiết muốn cho tỷ tỷ biết được cốt truyện, cho nên nàng xem nhẹ đi một chút không bình thường trong giọng điệu của Đỗ Kinh Mặc: “Em cảm thấy anh ta trông giống như Cố tiên sinh vậy, không biết còn tưởng rằng hai bọn họ là anh em đó, tỷ tỷ không có cảm giác gì sao?”
“Không có.” Đỗ Kinh Mặc nhướn một bên lông mày, cười như không cười, “Em quan sát nam nhân kia khá kĩ càng nhỉ?”
“Nào có, chỉ là nhìn quen mắt nên có chút tò mò thôi, em không hề cố ý quan sát.” Triệu Thanh Đại nhạy bén tránh thoát được câu hỏi toi mạng này, “Quả nhiên Cố Thừa không phải người tốt gì, người giống hắn còn quấy rầy hứng thú đi dạo phố của chúng ta, phiền chết được.”
Nàng thể hiện sự ghét bỏ của mình đúng lúc, chút phiền muộn không rõ trong lòng Đỗ Kinh Mặc tan thành mây khói.
Nàng kéo Triệu Thanh Đại đi thẳng vào một cửa tiệm trang sức, lập tức liền có người bán hàng đưa vòng cổ ra, đoan đoan chính chính để trước mặt các nàng.
“Vừa nãy nhìn thấy cảm thấy rất hợp với em, liền mua, thử xem sao.”
Trái tim Triệu Thanh Đại run lên, hành động bá đạo tổng tài này là sao a, sao có thể không khiến người động tâm?
Lý trí nói cho nàng, dựa theo tu dưỡng nghề nghiệp của một trà xanh, bây giờ hẳn là nàng nên biểu đạt là “Tuy rằng rất bất ngờ, nhưng cái này rất quý giá em cảm thấy rất ngại”, nhưng đối diện Đỗ Kinh Mặc, kỹ thuật diễn của nàng luôn lộ ra sơ hở, khoé miệng đều sắp kéo đến mang tai, căn bản không nói ra được lời trái lương tâm.
“Cảm ơn tỷ tỷ! Cái này đẹp vô cùng!” Nàng vuốt tóc qua một bên, lộ ra cổ trắng nõn tinh tế, “Tỷ tỷ chị giúp em đeo vào có được không?”
Yêu cầu này hợp tình lại hợp lý, đương nhiên là làm người không thể từ chối, Đỗ Kinh Mặc cầm vòng cổ tinh tế, đầu ngón tay vu.ốt ve da thịt lộ ra bên ngoài của Triệu Thanh Đại, mang theo một xíu nổi da gà.
Trong gương phản xạ ảnh hai người, Triệu Thanh Đại nâng cằm lên cẩn thận quan sát, chỉ cảm thấy càng xem càng vừa lòng: “Thật là đẹp mắt, nhưng đây là hoa gì nha? Sao em chưa thấy bao giờ?”
“Hoa trà.” Đỗ Kinh Mặc trả lời đương nhiên, biểu tình vô cùng đứng đắn, “Cho nên mới nói đặc biệt hợp với em.”
Triệu Thanh Đại: “…..”
Món quà đang tốt đẹp bỗng nhiên trở nên trầm trọng.
Chiếc vòng này Triệu Thanh Đại về tới liền tháo xuống cẩn thận cất đi, đồ vật quý giá này thường thường nàng sẽ không đeo, không phải trường hợp tất yếu thì nàng sẽ không lấy món quà này ra.
Nàng dùng sức nắm chặt tay, biến thành một ly trà xanh tràn đầy tinh thần: “Hôm nay thật đúng là một ngày bội thu a!”
So với thành công gặp được Lục An Thời, nhận được món quà Đỗ Kinh Mặc tặng mới là chuyện làm cho nàng cảm thấy sung sướng nhảy nhót. Đặc biệt là lúc nàng ý thức được, khi nàng đang giả vờ ở trong WC thúc đẩy cốt truyện, thì Đỗ Kinh Mặc đang ở một chỗ khác của trung tâm thương mại vì nàng mà chọn lựa món quà.
Càng suy nghĩ càng cảm thấy vui vẻ.
Nàng ôm chăn ở trên giường lăn qua lộn lại, che đầu mình lại để không làm tiếng cười của mình truyền tới phòng kế bên.
Hai người nếu có thể ra cửa đi dạo phố, đương nhiên là cũng có thể đi học. sáng sớm hôm sau, các nàng liền trở về tiết tấu sinh hoạt hồi trước.
Cũng thành công cho Lục An Thời cơ hội tới tìm người.
Động tác của hắn cũng mau, chỉ cần một đêm đã có thể điều tra toàn bộ thân thế bối cảnh của Triệu Thanh Đại gần như đầy đủ, còn thăm dò thời khoá biểu của nàng, vừa vặn khi nàng tan học thì hẹn nàng đi quán cà phê nói chuyện.
Các bạn học đối với chuyện này thấy nhiều không trách, một người hai người vội vàng đi qua người nàng.
“Nói chuyện có thể, bất quá thời gian của tôi có hạn, tôi hy vọng anh có thể nói chút lời có ý nghĩa, mà không phải là lãng phí thời gian của tôi.” Triệu Thanh Đại ngồi xuống vị trí kế bên cửa sổ, nhìn nhìn di động, tính xem Đỗ Kinh Mặc còn bao lâu mới có thể tan học. Truyện Thám Hiểm
“Được, vậy tôi liền đi thẳng vào vấn đề.” Lục An Thời để một loạt tư liệu lên trên bàn, “Cô với Cố Thừa tựa hồ là có thù oán, bên ngoài thì nguyên nhân hai người kết thù là bởi vì tài xế của hắn đụng phải cô, nhưng lại lựa chọn dùng tiền để giải quyết riêng.”
Triệu Thanh Đại không phủ nhận tính chân thật của tư liệu, nhưng cũng không chịu thừa nhận quá nhiều: “Đúng là có tai nạn xe, nhưng tôi với Cố tiên sinh không thể nói là có thù oán, anh cũng nói, hắn dùng tiền.”
“Vậy nguyên nhân hai người kết thù, cũng chỉ có thể là một cái khác.” Lục An Thời nghiêng người về phía trước, kéo gần khoảng cách giữa hai người lại, “Hắn theo đuổi Đỗ tiểu thư, có phải là làm cô nóng ruột nóng gan, chán ghét đến cực điểm?”
Trong lòng Triệu Thanh Đại hung hăng lộp bộp một chút.
Thân thế bối cảnh của nàng lại không phải cơ mật gì, bị tra được thì là bình thường, nhưng….
“Có phải rất tò mò hay không, làm sao mà tôi biết được?” Lục An Thời đắc chí, “Cái này không quan trọng, sớm muộn gì cô cũng sẽ phát hiện, tóm lại tôi nói đúng.”
Hắn tự nhận là đã đoán được ý định của Triệu Thanh Đại: “Tôi không biết được cô biết bao nhiêu chuyện liên quan đến tôi, nhưng mục đích chúng ta giống nhau. Cô là một cô gái thông minh, chúng ta hợp tác, làm con rệp chướng mắt kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, không tốt sao?”
Triệu Thanh Đại trầm mặc một lát: “….. Anh bạn này, anh biết tư tưởng anh rất nguy hiểm không?”
Thật không hổ là vai ác, vừa mở miệng liền biến trường hợp hiện tại thành cuộc gặp gỡ giữa nữ phụ độc ác và nam phụ độc ác!
Nghe lên còn rất tích cực.
Nàng đánh giá một lúc, cảm thấy không thể tiếp tục lãng phí thời gian với vai ác chỉ một lòng muốn làm chuyện lớn này nữa: “Tôi hỏi anh, người anh muốn nhắm vào là Cố Thừa, vì sao lại phải ra tay với tỷ tỷ?”
Kế hoạch lớn của Lục An Thời bị đánh gãy, sửng sốt một lát: “Đại khái là bởi vì cô ta xui xẻo đi, ai bảo cô ta bị Cố Thừa để ý?”
Triệu Thanh Đại gật đầu, gọi người phục vụ cho một ly nước ấm, nói tiếp: “Người tài giỏi sẽ không ra tay với một người phụ nữ không liên qua, đã thế còn dùng loại thủ đoạn bỉ ổi bôi nhọ thanh danh này nữa. Con riêng của Cố gia không chỉ có một mình anh, nhưng có tiền đồ nhất là anh, Cố Thừa còn có một em trai, thân phận Cố thiếu gia, kỳ thật là con trai của cô hắn, anh tra một chút xem rốt cuộc là người nào, đương nhiên là có thể có thêm đồng minh.”
Lục An Thời đang muốn hỏi sao nàng biết nhiều như vậy, người phục vụ đưa nước ấm lên.
Triệu Thanh Đại tiếp nhận cái ly lật tay lại giơ lên, tạt hắn một ly nước đầy.
Lục An Thời bị tạt đến mông lung, đồng tử chấn động nửa ngày mới hỏi: “Cô điên rồi sao? Cô làm gì vậy?”
“Trả thù nho nhỏ thôi, anh đáng giá bị vậy.” Triệu Thanh Đại đứng lên, vẫy vẫy tay với hắn, “Sắp tới hẳn là anh sẽ rất bận, tạm biệt nha ~”
Bước chân nàng nhẹ nhàng, sợ Lục An Thời phản ứng lại được sẽ đuổi theo, tay nàng đều đã đặt lên tay nắm cửa rồi, lại lui về sau ba bước, vòng đến phía sau cây xanh ở góc tường.
Không biết từ khi nào Đỗ Kinh Mặc đang ngồi ở chỗ đó, ánh mắt cô phức tạp lại mang theo chút…. Kháng cự.
Triệu Thanh Đại lập tức chột dạ: “Tỷ tỷ sao chị lại ở đây a?”
“Chị, đi theo em tới.”
Vừa nãy khi Triệu Thanh Đại nói chuyện với Lục An Thời, cô đã ngồi ở chỗ này, nhìn từng cử động của bọn họ.
Cô vẫn là lần đầu làm loại chuyện theo dõi này, vô cùng kháng cự, nhưng lại không khống chế được. Một khắc khi cô trốn sau cây xanh kia, hoài nghi trong lòng cô đạt tới đỉnh.
“Cái này không đúng lắm.” Đỗ Kinh Mặc nói với chính mình, “Vì sao bây giờ mình để ý em ấy…… để ý đến không bình thường như vậy?”
– —————————-