Huỳnh Hứa Giai đột nhiên cuộn tròn người lại , cô chắn chặt môi đến bật máu . Trên trán cũng phủ một tầng mồ hôi , sắc mặt lập tức trở nên xanh xao .
Đau quá .
Buốt quá .
Chân của cô cảm tưởng như đang co thắt lại với nhau , thật là đau khiến người khác muốn ứa nước mắt ra .
Kể từ khi tỉnh lại cô sẽ có vài lần bị như vậy . Bình thường chân sẽ không cảm giác được gì nhưng thỉnh thoảng nó lại đau nhói lên .
Huỳnh Hứa Giai nắm chặt lấy ga giường , cả người lê lết về phía tủ muốn tìm lọ thuốc giảm đau . Cô bới tung hết tất cả cuối cùng cũng thấy nó nằm trong một góc .
Bàn tay Huỳnh Hứa Giai vì đau mà run lên từng đợt , những viên thuốc cũng vì vậy mà vương vãi khắp sàn nhà .
Huỳnh Hứa Giai nhặt mấy viên đó lên bỏ vào miệng , cơn đau cũng dần thuyên giảm . Cô ngồi dựa vào mép tủ , ánh mắt đờ đẫn một hồi lâu đến khi có tiếng điện thoại vang lên .
Lệ Phó Thành lúc bấy giờ mới tan họp mở điện thoại ra thì đã thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ cô , còn có một tin nhắn gửi đến nói mẹ anh đã tỉnh lại .
Anh liền vui vẻ muốn gọi lại , lại lo rằng cô đã ngủ sẽ đánh thức cô dậy . Nhớ đến cô vẫn thường ngủ rất muộn cuối cùng vẫn nhấn vào màn hình , muốn nói chúc cô một câu ngủ ngon .
Huỳnh Hứa Giai vẫn đang khó khăn bò đến , với tốc độ này cô thấy mình thật vô dụng . Cô tức giận đấm mạnh vào chân của mình , nước mắt không kìm được trào ra lăn dài . Dù hiện tại đang là mùa đông nhưng do cô dùng quá sức mà mồ hôi đã thấm ướt tóc .
– Huỳnh Hứa Giai à , xin lỗi em vì tôi vừa mới tan họp nên bây giờ mới thấy tin nhắn của em . Công việc chồng chất nhiều quá khiến tôi hơi mệt mỏi thật muốn về trở về mà ôm em vào lòng rồi ngủ một giấc . Tôi nghĩ như vậy thôi , tôi biết em vẫn còn ghét tôi . Về chuyện của mẹ , cảm ơn em rất nhiều vì đã chăm sóc bà ấy .
– Nếu mệt . . . quá thì đừng gắng sức , để mẹ anh thấy anh vậy chắc chắn sẽ đau lòng lắm . Vừa tỉnh dậy bà ấy đã hỏi anh đâu rồi .
– “ Giọng em làm sao vậy , sao lại run thế “ . Lệ Phó Thành gấp gáp hỏi .
Huỳnh Hứa Giai nói chuyện không được tự nhiên như mọi khi , cô ở đây câu nói đứt quãng lại run rẩy lên .
– Không có gì , chắc do trời lạnh quá thôi .
Cô nắm chặt tay kìm nén sự khó chịu bức bối trong người .
– Giúp việc bọn họ chăm em tốt chứ , trong phòng có có bật máy sưởi ấm không vậy .
Lệ Phó Thành như một người chồng thực thụ đang đau xót cho vợ mình .
– “ Tốt . Tất cả đều rất tốt “ . Huỳnh Hứa Giai đưa một tay xuống bóp dưới chân vài cái , cô cảm tưởng mình bây giờ như một bà lão 80 đang tuổi già sức yếu chân suốt ngày đau nhức .
Cô nghe được tiếng thở nặng nề bên tai , có lẽ anh đã mệt mỏi . Sau tiếng thở ấy Lệ Phó Thành chào tạm biệt cô rồi cúp máy .
Huỳnh Hứa Giai nằm cuộn tròn trong chăn , đôi mắt dần thiếp đi rồi ngủ say từ lúc nào không hay . Cô không biết mình ngủ được bao lâu nhưng nửa đêm lại nghe thấy tiếng mở cửa rất nhỏ , dường như người đó sợ cô sẽ tỉnh dậy .
Đôi mắt cô nặng trĩu không mở ra được , cảm nhận được hơi ấm bên cạnh khiến cô dễ chịu hơn . Cái hôn trên trán thật nhẹ , nhẹ như cơn gió mùa thu thoảng qua .
Nằm trong lòng người đó Huỳnh Hứa Giai như con mèo con chui rúc tìm hơi ấm áp , một đêm bình yên trải qua .
Đến sáng hôm sau , thức dậy trước mặt cô đã là vòm ngực rộng lớn , người trên giường còn ngủ rất say để lộ ra hàng mi dài .
Huỳnh Hứa Giai chớp chớp đôi mắt ngắm kĩ từng đường nét ấy , bản thân tự nhiên lại không muốn nhìn nữa lê cả người nặng trịch vào nhà vệ sinh .
Lúc cô ra đã thấy người không còn ở đây , chăn gối đã được gấp gọn . Nhìn cách gấp đã biết là do Lệ Phó Thành , giúp việc bước vào giúp cô xuống lầu .
– Không phải anh nói còn bận việc sao , về sớm vậy . Anh đến thăm mẹ chưa .
Lệ Phó Thành đang xem tin tức thấy cô đến liền mỉm cười ra hiệu cho giúp việc lui xuống . Anh tiến tới đẩy cô đến bàn ăn .
– Hôm qua ngay khi về anh đã đến rồi , bà ấy khoẻ hơn rất nhiều . Bà ấy còn nói là Tiểu Du Du muốn giết chết bà ấy , nói anh phải biết trân trọng em .
– Chuyện trân trọng thì nói sau đi .
– “ Em trồng mấy cây nhỏ đó sao , trời lạnh đừng dầm tuyết nhiều . Em muốn trồng cây gì cứ nói với anh là được , chân của em đã đỡ hơn chưa ? Có phải hôm qua tái phát không .
– “ Lệ Phó Thành “ .
Ánh mắt của Huỳnh Hứa Giai lúc này trở nên nghiêm túc hơn , là lần đầu tiên sau khi cô tỉnh lại đối diện với anh lâu như vậy .
– Nếu tôi không cứu anh liệu anh có đối xử với tôi như này không .
Lệ Phó Thành trong lòng có chút hụt hẫng , anh cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của cô trước kia rồi . Khó chịu , rất khó chịu thậm chí còn thống khổ .
– Tôi yêu em . Chỉ đơn giản như vậy . Yêu em không một lí do , trái tim mang lại một loại cảm giác đặc biệt mà nó đã gặm sâu vào trong tâm trí . Tôi yêu em từ những đời sống nhỏ nhất , yêu em càng khiến tôi hận chính bản thân mình với những chuyện đã gây ra cho em .