Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành Lệ Tổng! Em Mệt Rồi Chương 57: Cô Đã Trở Về

Chương 57: Cô Đã Trở Về

4:43 sáng – 01/06/2024

Thời gian trôi qua , sau khi Lệ Phó Thành xuất viện đám tang của cô rất nhanh được tổ chức .

Anh mặc một bộ đồ đen không khóc không rằng ngồi im trước di ảnh của cô . Một vài người tới hỏi thăm anh cũng chỉ gật đầu cho qua .

Hoa trắng được chất cao ngút , đám người dần ra về . Trợ lí Giang thấy anh ngồi lâu như vậy muốn tiến dậy đỡ anh nhưng bị anh từ chối .

Cô ra đi tất cả mọi người đều biết , đều đến thăm viếng duy chỉ có bố mẹ ruột là không thấy mặt đâu . Thử hỏi nếu cô nhìn thấy cảnh này sẽ ra sao ?

Ôn Điềm cả người run run , đôi mắt đã đỏ hoe ngồi trước di ảnh khóc oà lên . Chẳng lẽ lời cầu nguyện của cô ấy không thành sự thật sao . Không khí bao trùm tang thương . Từ Hạo Sênh không muốn bạn gái mình đau buồn như vậy nhanh chóng đưa cô ấy ra về .

– “ Đồ vô tâm “ . Trước khi ra về Ôn Điềm tức giận nói , cũng không biết là có phải vì kích động quá không .

Tất cả mọi người đều nghĩ anh là một kẻ vô tâm , chỉ là mọi người đều không biết anh đã khóc nhiều đến thế nào , nước mắt cũng cạn . Bọn họ đau lòng sao có thể bằng anh được .

Hai ngày trôi qua , tất cả đều trở về quỹ đạo của cuộc sống thường ngày .

Ban ngày Lệ Phó Thành vẫn đi làm , vẫn xử lí những công việc của một chức trách chủ tịch . Đôi mắt mù loà này sao có thể làm ảnh hưởng đến công việc của anh được , chỉ là công việc hơi rắc rối thêm . Phải thông qua việc trợ lí Giang sơ lược lại , tóm tắt lại những văn kiện đó .

Ban đêm anh lại chìm trong men rượu . Lệ Phó Thành cầm điếu thuốc trên tay , không biết từ bao giờ mình đã có thói quen xấu như vậy . Có lẽ là từ lúc cô qua đời chăng ? Anh đi lướt qua đống chai rượu nằm năn nóc , trước mắt anh rất tối , cả căn phòng thật ra cũng đâu có bật đèn . Dù bật hay không , không phải đầu như nhau hay sao .

* * * *

5 năm sau .

Thời gian trôi qua thật nhanh , vậy là cô đã rời xa anh 5 năm rồi .

Lệ Phó Thành vừa rời khỏi công ty đã bảo trợ lí Giang đưa mình đến bãi biển đó . Chiếc xe phải đến 40 phút sau mới tới nơi .

Anh bước xuống nói rằng trợ lí Giang không phải đỡ mình . Cầm cây gậy mò mẫm tiến về phía trước , việc này đối với anh cũng đã quá quen .

Lệ Phó Thành hít một hơi thật sâu , dáng vẻ vẫn như xưa quay trở về cao ngạo mà lạnh lùng . Bộ dáng này thật khó sửa đổi .

Anh đặt một bông hoa cúc xuống ven bờ , hôm nay là ngày giỗ của cô .

– Này , cháu nhớ phải đi giao đám cá đó nhanh nhất có thể đấy .

Cô gái đó không nói gì , mỉm cười vẫy tay chào rồi ôm thùng cả chạy đến chiếc xe máy giao hàng .

Người vừa qua đã khiến cả người anh sững sờ nắm chặt lấy tay cô gái định lướt qua mình .

– Vợ à !

Người đó cũng run run khi nhìn thấy anh .

Trợ lí Giang vội vàng lên tiếng .

– Chủ tịch , cậu nhận nhầm rồi . Cô gái bán cá đó sao có thể là thiếu phu nhân được chứ .

Trợ lí Giang nhìn cô gái che khăn nửa mặt chỉ có đôi mắt là lộ ra , có nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ của thiếu phu nhân trước đây .

Lệ Phó Thành từ từ buông tay , tại sao lúc nãy anh lại có cảm giác quen thuộc đến như vậy . Từng tiếng bước chân cũng thật giống cô .

– “ Anh . . . . Anh không nhìn được sao “ .

Cô gái mấp máy bật khóc đưa tay chạm khẽ vào đôi mắt ấy . Cuối cùng vẫn là không kìm chế được .

Mắt Lệ Phó Thành đỏ hoe rồi nước mắt lăn dài xuống . Giọng nói trầm khàn đáng thương vô cùng .

– “ Là em . . . Là em sao . . Huỳnh Hứa Giai “ . Anh đưa tay giữa không trung muốn với tới cô nhưng không được .

Cô nắm lấy bàn tay giữa không trung đó áp lên mặt mình .

– Phải .

Huỳnh Hứa Giai lại nghẹn giọng nói tiếp :

– Xa em . . . Anh sống tốt chứ .

Anh ôm cô vào lòng , phải chờ đợi , phải mong nhớ bao lâu mới được cái ôm như vậy . Hiện tại anh cảm thấy rất tủi thân mà khóc rống lên , cuối cùng cảm xúc giấu đáy lòng bao lâu nay lại một lần nữa bùng phát .

– Không tốt . Không tốt một chút nào hết . Anh nhớ em chết đi được , tại sao lại bỏ anh đi . . . Anh còn tưởng em đã . . . .

– Tưởng em đã chết sao .

Lệ Phó Thành khẽ gật đầu , ôm cô thật chặt . Anh sợ cô lại bỏ đi mất . Đến lúc đấy anh biết tìm cô thế nào .

– Anh dốc sức tìm em , tìm mãi cũng không thấy . Tại sao em lại không quay trở lại .

– Em nghĩ không có em anh vẫn sống tốt , không ngờ anh lại thê thảm như vậy . Vả lại em cũng muốn chăm sóc cho người đã cứu em , nhờ có bọn họ mà em mới sống được đến hôm nay .

Lệ Phó Thành nhớ những ngày tháng cô đã sống , thời gian lâu như vậy cô đã gặp những ai . Trải qua chuyện gì với ai , lòng bỗng trùng xuống .

– Chắc hẳn em cũng có niềm vui mới rồi nhỉ . Xa anh em sống có tốt không .

Anh hỏi lại cô .

Huỳnh Hứa Giai nghe vậy lập tức đưa tay lên búng trán anh .

– Đồ ngốc , lại nổi máu ghen à ?

– “ Không có . Anh chỉ đang quan tâm em chút thôi “ . Lệ Phó Thành vẫn ôm cô , đầu dụi dụi vào hốc cổ .

– Tránh ra đi , người em đang tanh lắm đấy . Lúc trước không phải suốt ngày chê em có mùi hay sao .

– Chỉ là muốn gây sự chú ý thôi . Người em rất thơm , những gì liên quan đến em đều thơm hết .

error: Content is protected !!