Diễm Linh Cơ ngồi trên đỉnh Tuyết Liên ở Yêu giới, phóng tầm mắt nhìn ra xa chỉ thấy một mảnh khói sương mờ ảo.
Nẵng chiều tà rọi lên gương mặt xinh đẹp yêu diễm của nàng khiến đôi gò má của nàng ửng hồng lên, môi đỏ khẽ mở:Hản trở về rồi, ta nghe thấy tiếng hẳn triệu hoán ta.”
Vô Song Quỷ đứng bên cạnh nàng cũng mở miệng đáp lại, giọng nói của hắn lại thô sạn nghe như tiếng hai miếng sắt cọ vào nhau, chói tai đến ghê người. Hắn nói: “Đừng để ngài ấy đợi lâu.”
Chỉ thấy mỹ nhân nghiêng lấy tay che miệng cười khúc khích, giọng nói lanh lảnh dễ nghe như tiếng suối chảy: “Vô Song Quỷ, khoảng thời gian này ngươi ở đâu vậy, sao trên người lại có phật ấn thế này?”
Vô Song Quỷ dơ hai tay bị Huyền thiết trói lại lên trời, tiếng Huyền thiết va chạm vào nhau kêu loảng xoảng, hắn bực bội nói: “Bị một tên đầu trọc tự cho là làm việc tốt giam giữ lại, bắt ta nghe hắn tụng kinh để thanh trừ ma tính của ta…”
Diễm Linh Cơ không khỏi ngạc nhiên: “Có thể bắt được ngươi, xem ra tên đầu trọc kia cũng sắp thành phật tới nơi!”
Lần này Vô Song Quỷ không đáp lời nàng, hắn nghiêng đầu nghĩ ngợi, dường như nhớ về chu! gì đó không vui, chỉ thấy hắn cau mày, sau đó mới chán ghét nói: “Thực lực cũng tạm được, nhưng còn lâu mới bằng ta, chỉ là trên người hắn có phật quang bảo phủ quá đáng ghét nên ta mới không muốn đánh với hắn mà thôi.”
Nghe hắn nói như vậy, Diễm Linh Cơ không khỏi nghĩ thầm, để Vô Song Quỷ đánh giá thực lực tạm được, vậy. thì xem ra kẻ đó không thể xem thường. Tuy rằng giọng điệu lúc Vô Song Quỷ nhắc tới hắn là chán ghét, nhưng trong đó lại có thêm vài phần kiêng kị.
Phải biết, thực lực của Vô Song Quỷ không ai đoán được, ngay cả nàng cũng chưa chắc đã đánh thắng được hắn. Vậy mà bây giờ lại xuất hiện một người có thể đánh ngang tay với hắn… Diễm Linh Cơ bỗng nhiên thấy hơi hứng thú với tên đầu trọc mà Vô Song Quỷ nhắc đến. Nếu như có cơ hội, nàng cũng muốn thỉnh giáo thử một phen.
Tất nhiên, đó là việc của sau này, hiện tại nàng càng có việc quan trọng hơn phải làm.
Nàng vẫy vẫy tay với Vô Song Quỷ, híp mắt cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi tìm hắn. Lâu ngày không gặp, ta cũng có hơi nhớ Liên Trì rồi.”
Vô Song Quỷ rất nghe lời nàng, hắn quỳ một chân xuống, tình nguyện làm tọa ky cho nàng, sau đó nện từng bước chân xuống núi.
Trong khi Diễm Linh Cơ và Vô Song Quỷ ra khỏi Yêu giới thì Huyết Vũ cũng vừa lúc trở về.
Hắn vừa là Xà Vương, cũng vừa là Yêu Vương. Đám người ở Yêu giới không nghĩ tới hắn lại trở về nhanh chóng như vậy, cho nên không kịp chuẩn bị gì cả, ngay cả vũ khí còn chưa kịp nâng lên đầu đã rơi xuống đất.
Huyết Vũ giết người không thèm chớp mắt, máu dính lên ống tay áo của hắn khiến hắn chán ghét không thôi, nhưng hiện tại hắn không đem theo nhãn không gian, cho nên cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hành động của Huyết Vũ có thể nói là mang theo vài phần khí thế sét đánh không kịp che tai, chỉ qua một đêm, hơn ba mươi vị tư tế của Yếu giới bị giết sạch toàn bộ. Khiến cho ngày hôm sau cả Yêu giới một mảnh xôn Xao run sợ.
“Sáng nay vừa phát hiện ra thi thể ba mươi hai vị tư tế của Yêu giới, tất cả đều chết trong một đêm, ngươi có biết không?” Trong Yêu thành, những lời như thế này được nghe nhiều nhất trong ngày hôm nay.
“Ta nghe nói tất cả đều chết bởi một vết cứa ở cổ, không có một vết thương dư thừa nào khác! Ba mươi hai vị tư tế kia thực lực không yếu, có thể lặng im không một tiếng động ra tay như vậy, nhất định là một cường giả!”
“Ngươi thì biết cái gì, là Yêu Vương ra tay, ngài ấy đã trở về rồi!”
“Thật không, ngươi mau kể đi, mau kể đi!”
Trong một con hẻm nhỏ cách đó không xa, Vô Song Quỷ và Diễm Linh Cơ đứng sóng vai nhau nghe bọn họ thảo luận chuyện Yêu giới. Cũng nhờ đó nàng mới biết, đêm hôm qua Yêu giới lại xảy ra chuyện động trời như vậy.
“Yêu Vương ư?” Diễm Linh Cơ híp mắt, đoạn cong cong khóe môi nói: “Chắc chắn là tên Huyết Vũ trở về rồi”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
3. Thập Niên Hoa Hạ Miên
4. Trộm Sữa Uống
=====================================
Nàng khoanh tay trước ngực, âm hiểm nói: “Cố nhân đã lâu không gặp, nếu không đi bái phỏng thì thật không phải đạo cho lắm…”
Nhưng Vô Song Quỷ lại không có hứng thú này lắm, hắn khục khục vài tiếng rồi nói: “Không được, thực lực của ngươi chưa phải là đối thủ của hắn, đừng tìm phiền phức cho chủ nhân nữa.”
“Ai nói ta muốn đánh nhau với hắn? Muốn làm cho. một người đau khổ, thiếu gì cách… Đi!” Diễm Linh Cơ quàng tay lên cổ Quỷ Vô Song, lời nói ra tuy rằng mềm mại nhẹ nhàng nhưng ngữ điệu lại là mệnh lệnh khó cãi.
Vô Song Quỷ chỉ đành nghe theo nàng. Tuy rằng hình thể hắn to lớn, nhưng tốc độ lại rất nhanh, lúc di chuyển chỉ để lại tàn ảnh, khiến cho đám yêu ở Yêu giới khi thấy hắn đi qua còn tưởng bản thân hoa mắt.
Yêu Cung rộng lớn nhưng lại hiu quạnh không một bóng người, chuyện này cũng một phần là do Huyết Vũ, mấy nghìn năm lên làm Yêu Vương nhưng số lần hắn ở Yêu Cung có thể nói là đếm trên đầu ngón tay. Cho nên Yêu Cung cũng không cần cung nữ hầu hạ.
Vô Song Quỷ và Diễm Linh Cơ không mất chút sức đã tiến vào trong cung.
Một chân Diễm Linh Cơ dẫm lên sàn nhà, cổ chân trắng nõn của nàng có treo một cái chuông bạc nhỏ, nàng vừa bước đi chuông bạc đã kêu leng keng. Diễm Linh Cơ không hề có ý thả nhẹ bước chân, cũng không quan tâm Huyết Vũ có phát hiện ra bản thân mình hay không. Tà váy của nàng xẻ đôi lộ ra đôi chân dài thẳng tắp. Vẻ phong tình bắn ra bốn phía, đáng tiếc nơi này lại không có ai thưởng thức nó…
Về phần Huyết Vũ, lúc này hắn đang điều tức trong phòng. Thời gian hai ngày của hắn sắp hết, lần này hắn ngủ say, có lẽ sẽ phải chờ tới tận khi độ kiếp mới có thể tỉnh lại. Khoảng thời gian độ kiếp, không ai có thể chắc. chắn là khi nào, có thể là ngay ngày mai, cũng có thể là vài trăm năm nữa, hắn phải chuẩn bị thật kỹ càng.
Lúc Diễm Linh Cơ đẩy cửa bước vào, Huyết Vũ đang nhập định ở trên giường.
Ngay cả tiếng bước chân của nàng cũng không nghe thấy, xem ra hắn đã nhập định rất lâu rồi.
Nàng khẽ nâng bàn tay lên, ngọn lửa màu lam nhạt bùng lên cháy tí tách trong lòng bàn tay nàng. Diễm Linh Cơ vừa nghịch ngọn lửa vừa đi tới gần Huyết Vũ.
Cơ hội hiếm có thế này, không ném đá xuống giếng thì quả thật quá có lỗi với nàng rồi!
Chỉ tiếc định lực của Huyết Vũ vượt xa người thường, tuy rằng đang nhập định. Nhưng khi Diễm Linh Cơ tới gần cách hắn ba bước chân, hắn đột nhiên mở bừng mắt. Chính vì tự cưỡng ép tỉnh lại, vậy nên không thề tránh khỏi bị nội thương, một ngụm máu tanh ngọt trào. lên tận cổ họng. Nhưng nhìn thấy người trước mặt là ai, Huyết Vũ buộc mình nuốt ngụm máu đó xuống.
Ai cũng biết, để lộ sự yếu đuối của bản thân trước. mặt kẻ thù chính là tự tìm đường chết.
“Diễm Linh Cơ, đã lâu không gặp.” Huyết Vũ mở miệng chào hỏi trước, ngữ điệu bình thản giống như bọn họ là cố nhân thân thiết vậy.
Diễm Linh Cơ có hơi tiếc nuối vì ám sát thất bại, nhưng nàng vẫn mỉm cười chào hỏi hẳn: “Đúng thế, đã lâu không gặp. Kể từ lần ngươi nhốt ta vào Huyền băng, chúng ta chưa gặp lại nhau lần nào.”
“Đáng tiếc, ngươi lại thoát ra được quá sớm, dã tính vẫn còn nguyên.”
“Tuy rằng ngươi nhốt ta vào Huyền băng, nhưng chuyện này ta vẫn phải cảm ơn ngươi, nếu không, có lẽ ta đã chết vào năm đó rồi.” Diễm Linh Cơ xoay bàn tay, ngọn lửa lam nhảy nhót trong lòng bàn tay nàng.
Ánh lửa hiện lên trong đôi mắt Huyết Vũ, hắn áp chế sự sao động trong người, bình thản nghiêng đầu nhìn nàng, lạnh nhạt nói: “Diễm Linh Cơ, đùa với lửa cẩn thận thiêu luôn cả mình.”