Tang Ca suy nghĩ hồi lâu, sau đó cảm thấy bản thân mình vừa tới nơi này không lâu, vẫn chưa quen thuộc địa thế nơi này bằng Bạch Lăng, e là phải nhờ tới hắn dẫn đường, cho nên gật đầu nói: “Cũng được.”
Bạch Lăng còn chưa kịp vui mừng thì nàng lại nói tiếp: “Nhưng ta sẽ hạ một ấn ký lên người của ngươi, ngươi biết đấy, bổn quận chúa ta là một người hay lo xa, biết đâu ngươi nhân lúc ta nghỉ ngơi đi cứu Cơ Diệp thì thế nào?”
Khóe miệng Bạch Lăng giật giật, như vậy thì có khác gì bị trói chứ. Hắn điềm tĩnh đáp lời nàng: “Quận chúa yên tâm, tuy rằng ta lo lắng cho Tướng quân, nhưng những hành động tìm chết ta cũng sẽ không mạo hiểm làm.”
Tang Ca liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Ai mà biết được…”
Sau đó nàng xoay người, không thèm để ý tới hắn nữa. Bấy giờ nàng mới nhìn về phía khay đựng vài đĩa thức ăn, nói là thức ăn, nhưng thật ra cũng chẳng có gì, chỉ có một bát cháo loãng, một đĩa dưa muối, bữa cơm thật nghèo nàn, không hề xa hoa giống như trong Ma thành.
“Các tướng lĩnh chỉ ăn những thứ này thôi ư?” Tang Ca thảng thốt.
Nghe nàng nói như vậy, Bạch Lăng mới chú ý nãy giờ nàng đang nhìn chăm chằm vào khay thức ăn. Không nhắc tới chuyện này thì thôi, vừa nhắc tới Bạch Lăng đã sa sầm mặt mày, hắn cười lạnh đáp: “Lương thảo đã hết từ ba ngày trước rồi, đám người các người ở Ma thành sung sướng sao có thể hiểu được cảm giác một ngày ăn một bữa không đủ no của bọn ta chứ!”
Tuy rằng trong lời này của hắn có ý lôi cả nàng vào trong đó, nhưng Tang Ca vẫn không hề tức giận, nàng quay đầu nhíu mày hỏi: “Tại sao không xin thêm viện binh và lương thảo?”
Nói tới đây, ánh mắt Bạch Lăng nhìn nàng bỗng trở nên lạ lẫm, dường như không thể tin được việc nàng nói, hắn nhắm mắt thờ ơ nói: “Đã xin rồi.”
Lời của hắn tràn đây châm chọc: “Ba ngày trước Tướng quân đã viết một bức thư xin lương thảo và viện binh rồi. Nhưng giờ đây một bóng người cũng không thấy, ngay cả chuyện Tướng quân bị Thiên tộc bắt mà Ma quân và Ma hậu cũng không quan tâm, đúng là thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.”
Câu này của Bạch Lăng, chẳng lẽ hắn vẫn chưa biết chuyện Ma quân và Ma hậu đã quy tiên ư?
“Ma quân và Ma hậu đã quy tiên rồi, hiện tại Hồng Liên là Nữ quân đời kế nhiệm, ngươi không biết sao?”
Quy tiên?
Bạch Lăng nhỏ giọng lẩm bẩm, ánh mắt tuy có xoẹt qua một chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, hắn nói: “Chuyện trong Ma thành chúng ta không muốn nhúng tay vào, nhưng chuyện ngoài Chiến trường thế này thì cho dù người đứng đầu Ma tộc là ai cũng không thể bỏ qua.”
Tang Ca hơi do dự: “Có khi nào tin tức vẫn chưa tới nơi…”
Nàng còn chưa nói xong, Bạch Lăng đã ngắt lời nàng: “Quận chúa, người đang đùa ta đúng không? Tin tức được truyền đi bằng ngọc bài, chưa tới hai canh giờ đã có thể nhận được. Thêm nữa Ma tộc có cách di chuyển đặc biệt, cho dù điều binh mất một ngày thì chắc. chắn sáng ngày hôm sau bọn ta đã phải nhận được. lương thảo và viện binh rồi, nhưng hôm nay đã là ngày thứ ba rồi… Ngày thứ ba… Ha, ở Chiến trường chỉ cần chậm một giây mọi chuyện cũng đã diễn ra theo một hướng khác, nói gì tới ba ngày.”
Giọng nói của Bạch Lăng nồng đậm oán hận. Nhưng Tang Ga biết, có lẽ không phải chỉ mình hắn mới có oán hận, mà hàng ngàn binh sĩ Ma tộc ngoài kia chắc chắn cũng sẽ có oán hận.
“Ta sẽ viết thêm một bức thư nữa.” Tang Ca dứt khoát nói, chuyện này không thể kéo dài, nếu không bọn họ sẽ không trụ nổi.
Bạch Lăng ngây người nhìn nàng, hắn đột nhiên hiểu ra, vì sao Cơ Diệp lại thích nàng rồi…
Tới khi bức thư thứ hai của Tang Ca viết được chuyển đi, nàng mới mở trói cho Bạch Lăng, nói: “Trăng đã lên cao, khoảng thời gian này rất thích hợp để làm việc.”
Bạch Lăng vẫn trầm mặc không nói, hắn dẫn đầu bước ra ngoài doanh trướng. Tang Ca nhẹ chân theo sau, hai người im lặng không một tiếng động, người trước kẻ sau rời khỏi doanh địa Ma tộc, lại men theo đường sông nhanh chóng đi tới nơi Thiên tộc đóng quân.
Quả đúng như lời Bạch Lăng nói, Cơ Diệp bị treo trước cổng doanh địa Thiên tộc. Từ xa nhìn lại chỉ thấy bóng trường bào đen tuyền lạnh lão phất phơ nhẹ nhàng trong gió. Tang Ca thầm nghi hoặc, một người như Cơ Diệp sao có thể dễ dàng bị Thiên tộc bắt được như vậy, hơn nữa, nhớ tới trước kia nàng nhìn thấy hắn gặp Phong. Liên Dực, xem ra quan hệ của bọn họ không tồi, sao Phong Liên Dực có thể để hắn bị người khác nhục nhã như vậy?
Tuy trong lòng có nghỉ vấn, nhưng nhìn bộ dạng chắc chắn kẻ đó là Cơ Diệp của Bạch Lăng, Tang Ca lại cũng không nghĩ nhiều. Dù sao quãng thời gian Bạch Lăng ở bên cạnh Cơ Diệp chắc chăn sẽ nhiều hơn nàng, ai cũng có thể nhận lầm ngoại trừ hắn.
Nàng vừa định đề khí bay lên thì Bạch Lăng đã cản lại, ánh mắt hắn sắc bén: “Quận chúa, có mai phục, không thể manh động!”
Tang Ca đẩy hản ra, bình tĩnh nói: “Ta tự có biện pháp, còn nữa, đừng gọi ta là quận chúa… Ta không phải là quận chúa nữa rồi.”
Bạch Lăng ngạc nhiên, bấy giờ nàng mới nhớ tới tin tức ở Chiến trường không lưu thông, e là ngoại trừ Cơ Diệp, vẫn chưa có ai ở chiến trường biết chuyện của nàng.
Hiếm khi Tang Ca lại nhẫn nại giải thích cho người khác như vậy, nàng mỉm cười nói: “Ta giết Ma quân và Ma hậu, Hồng Liên đang hận không thể ngàn đao vạn quả ta, gọi một tiếng quận chúa vào lúc này, không phải là nực cười lắm sao?”
“Không thể nào.” Sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi, Bạch Lăng bỗng nhiên thản nhiên phun ra một câu.
Ngờ đâu khi Tang Ca nghe thấy câu này của hắn, nụ cười của nàng lại càng sâu hơn, nàng cười rộ lên, hồi lâu mới đáp: “Ngươi cũng không tin chuyện này đúng không?”
Bạch Lăng trầm mặc, trực giác của hắn bảo rằng chuyện này có uẩn khúc. Nhưng Tang Ca cũng không chờ hẳn đáp lại, nàng nói tiếp: “Ngay cả ngươi mới gặp †a một lần cũng không tin ta sẽ làm chuyện này, thế mà không ngờ Hồng Liên ở cùng ta hơn ba trăm năm lại một mực khẳng định là do ta làm.”
Có lẽ không phải là Hồng Liên không tin nàng, có lẽ là tin nhưng nó lại càng tin những gì mắt nó nhìn thấy hơn.
Đối với câu chuyện này của Tang Ca, Bạch Lăng không biết phải nên nói gì. Cũng may Tang Ca không lâm vào bi thương quá lâu, nàng chỉ về hướng Cơ Diệp ở phương xa: “Ta sẽ thử một lần, nếu như có thể cứu được huynh ấy thì tốt, nếu không chúng ta sẽ trở về bàn bạc kỹ lại.”
Bạch Lăng còn chưa kịp phản ứng lại thì nàng đã hóa thành hình Phượng hoàng bay vụt về phía xa. Hắn không còn cách nào khác, đành phải nhãn nại đứng tại chỗ chờ nàng. truyện kiếm hiệp hay
Tang Ca bay quanh doanh địa Thần tộc một vòng, quan sát binh tướng của bọn họ xong mới bay ra ngoài cổng doanh địa, trước khi đám binh sĩ Thần tộc nhìn thấy nàng thì nàng đã huyễn hóa thành hình người, bóng dáng mờ ảo như muốn hòa vào làm một với ánh trăng.
Tang Ca đạp gió đi tới trước mặt Cơ Diệp. Cơ Diệp gục đầu qua một bên, ngưng lồ,ng ngực vẫn còn đang phập phồng. Bấy giờ nàng mới yên tâm, lại cẩn thận đi tới gần hắn thêm một chút, vẫn không thấy Thiên tộc phát giác ra mới nhẹ nhàng vươn tay sờ lên gò má của hắn.
Cơ Diệp gầy đi nhiều quá…
Nàng lật bàn tay, một ngọn lửa nhỏ lập tức bùng lên. Tang Ga rút thanh Phượng Loan ra chém đứt sợi dây đang treo Cơ Diệp, vừa đỡ hắn vào lòng đã lập tức xoay người rời đi. Trước khi đi còn không quên ném ngọn lửa trong lòng bàn tay về phía doanh địa Thiên tộc.
Tang Ca là một người có thù tất báo, dám bắt nạt người của nàng, vậy thì cũng đừng trách nàng ra tay độc ác!