Vốn dĩ chuyện Cơ Diệp bị Thiên tộc bắt giết đã là một đả kích vô cùng to lớn đối với tướng sĩ Ma tộc, lại thêm việc thiếu lương thảo và viện quân, cho nên binh sĩ Ma tộc mặc dù có Bạch Lăng và Tang Ca đứng trấn áp vẫn không tránh khỏi việc chán nản uể oải.
Tiếng chém giết truyền tới tận đỉnh núi phía xa xa trách đó vài trăm trượng, cửu Ca đưa cho Liên Trì một bình ngọc nhỏ, vừa đưa mắt nhìn trận chiến phía xa xa vừa dặn dò hắn: “Đây là bình Hàn Thiết Ngọ, có thể thu giữ tàn hồn rất lâu. Chờ sau khi trận chiến kết thúc, ngươi hãy cầm bình Hàn Thiết Ngọ này tới nơi mà Tang Ca đã tinh vẫn, thu giữ lại tàn hồn của nàng.”
Liên Trì vươn tay cầm lấy bình ngọc, sau đó tiếp tục dõi mắt nhìn trận chiến phía xa.
Cuối cùng dưới sức ép như vũ bão của Thiên tộc, Ma tộc cũng không chịu nổi dần dần tháo chạy lui về phía sau. Lui mãi cho tới khi bị ép tới doanh địa Ma tộc thì đám binh sĩ đó đồng loạt dừng lại, không chịu lui tiếp nữa.
Phía sau doanh địa chính là lãnh thổ của Ma tộc, nếu như cửa này không giữ được thì chắc chắn Ma tộc sẽ diệt vong. Cho nên dù bọn họ có táng thân nơi này cũng nhất định phải thủ tới cùng.
Nhìn từng lớp từng lớp tướng sĩ Ma tộc không ngừng ngã xuống trước mặt mình, đôi mắt Bạch Lăng đỏ lên, hắn gầm lên một tiếng, rút trường thương lao thẳng ra phía ngoài.
Tang Ca còn chưa kịp cản lại thì thân thế Bạch Lăng đã lẩn vào trong đám tướng sĩ phía dưới. Không thể không thừa nhận, Bạch Lăng đúng là cánh tay đắc lực của Cơ Diệp, mưu trí lại dũng mãnh không thua kém huynh ấy là bao.
Đám binh sĩThiên tộc dám cả gan tới trước mặt hắn thì đều sẽ trở thành hồn ma dưới trường thương của Bạch Lăng. Bạch Lăng giết tới đỏ cả mắt, xong binh sĩ Thiên tộc thật sự quá nhiều, vốn hắn đứng đầu một đám người Ma tộc mà giờ tay số lượng binh sĩ Ma tộc xung quanh hắn càng ngày càng ít đi trông thấy.
Tang Ca nghiêng người, vừa dùng Phượng Loan né tránh một kiếm của binh sĩ Thiên tộc xong đã xoay người nhảy lên, mượn lực bả vai của kẻ đó nhảy xuống chỗ Bạch Lăng.
Bạch Lăng đưa mắt nhìn nàng, hai người không nói lời nào nhưng đều nhìn thấy ý định rõ ràng trong mắt của đối phương. Bọn họ dựa lưng vào nhau, thay nhau công phá vòng vây kẻ thù.
Tang Ca khẽ cắn môi, nếu như lúc này nàng có được lực lượng của Phượng Đồ đằng thì chuyện thủ thành sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Đáng tiếc…
Tuy không có Phượng Đồ đằng, nhưng kiếm pháp của Tang Ca cũng không thể xem thường, mũi kiếm huyền ảo chém ngang không khí, chỉ thấy lại có thêm một đám Thiên tộc bị nàng hạ gục.
Máu của tướng sĩ hai bên bắn lên mặt, trường bào, thấm đẫm cả người nàng và Bạch Lăng. Mùi máu quá nồng khiến bọn họ đã không phán biệt nổi đâu là máu của kẻ thù, đâu là máu của mình nữa rồi.
Cánh tay của Tang Ca đã tê dần, nhưng ánh mắt nàng rực sáng hơn bao giờ hết. Bởi nàng nhìn thấy vòng váy của Thiên tộc càng ngày càng mỏng dần.
Phong Liên Dực đứng trên đài cao quan sát bọn họ, như nhìn một con kiến đang bò dưới chân mình. Tuy kiến nhỏ yếu ớt, nhưng vẫn sẽ khiến người ta bực bội.
Hắn giơ tay lên, tướng sĩ đứng bên cạnh lập tức hiếu ý hạ lệnh lui quân.
Binh sĩThiên tộc đột nhiên dừng công kích, lùi trở về. Rất nhanh đã đế lộ ra khoảng trống rộng rãi cho Tang Ca và Bạch Lăng. Bộ dạng hai người nhếch nhác thảm hại, Tang Ca chống mũi Phượng Loan xuống đất, há miệng th.ở dốc.
Tuy rằng Thiên tộc lui quân, nhưng nàng lại không hề cảm thấy vui mừng, bởi ngay sau khi lui
quân, Phong Liên Dực đứng trên cao đã lập tức hạ lệnh cho đội cung thủ xuất hiện.
Hàng vạn mũi tên nhắm tới hai người, đứng trước tình cảnh đó, Tang Ca bỗng nở nụ cười nhạt nhẽo, xem ra lần này bọn họ có mọc cánh cũng khó mà thoát rồi…
Phong Liên Dực cũng không cho bọn họ cơ hội th.ở dốc lâu hơn, hắn híp mắt, lạnh giọng nói: “Bắn!”
Đôi mắt Tang Ca mở trừng nhìn mũi tên lao về phía mình như trời đố mưa, tốc độ của mũi tên nhanh hơn tốc độ phán đoán của Bạch Lăng, cho nên khi thấy mũi tên lao tới, hắn chỉ có một phản xạ duy nhất đó là xoay người ôm chầm lấy Tang Ca, cả hai ngã lăn xuống đất một vòng, Bạch Lăng vừa định ngấng đầu lên nói gì đó với nàng thì đã phun ra một ngụm máu tươi.
Đứng ở phía Phong Liên Dực chỉ nhìn thấy tấm lưng dài rộng của Bạch Lăng cắm chi chít những mũi tên, giống như con nhím nhỏ đang không ngừng cuộn tròn mình bảo vệ bụng.
Mũi tên không có độc, nhưng thân thể của Bạch Lăng thì lại bị hàng vạn mũi tên đó bắn thành cái tổ ong. Máu từ thân thể hắn không ngừng trào ra thấm ướt lên người nàng. Bạch Lăng không chống đỡ nổi, gục người xuống. Đôi mắt hắn vẫn còn trợn trừng như không thể tin được mình lại chết như vậy.
cảm nhận thân nhiệt của Bạch Lăng dần dần biến mất trên .ngực mình, trái tim Tang Ca như bị ai đó bóp nghẹt. Nàng không kiềm chế nỗi hét lên một tiếng đầy đau đớn: “Aaaa…”
Tại sao? Tại sao tất cả các ngươi cứ muốn ép ta?! Thiên mệnh là thứ gì? Bốn công chúa ta chưa từng sợ hãi thiên mệnh, cũng không cần thiên mệnh bố thí! Nếu Thiên mệnh đã ép Ma tộc phải diệt vong, vậy thì dù có hồn phi phách tán ta cũng muốn nghịch thiên cải mệnh!
Hết đợt bắn thứ nhất, cung thủ lại vào vị trí chuấn bị cho đợt bắn thứ hai. Nhưng lúc này bọn họ lại nhìn thấy một cảnh tượng lạ lùng. Chỉ thấy Tang Ca cả người đẫm máu bỗng chống kiếm Phượng Loan đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía trước.
Trước khí thế của nàng, đám người như bị điểm huyệt không hề động đậy. Mặc cho nàng đang từng bước tới gần.
Khi cánh đám tướng sĩ của Thiên tộc năm thước, lúc này Tang Ca mới dừng lại, nàng ngấng đầu lên nhìn Phong Liên Dực ở phía xa, sau đó cười rộ lên. Nụ cười này đẹp hơn bất cứ nụ cười nào của nàng mà Liên Trì đã từng thấy, đẹp tới thê lương đau lòng.
Lòng hắn rục rịch muốn động, vừa định ra tay cứu nàng thì đã bị cửu Ca cản lại, cửu Ca nghiêm mặt nói: “Thắng bại chỉ tại một khắc này, ngươi không muốn cứu Tang Ca ư?”
Bàn tay Liên Trì siết chặt lại, rồi lại thả ra, rồi lại siết lại, tới ba bốn lần như vậy hắn mới nghiến răng xoay người đi, không muốn nhìn tiếp nữa.
Nhưng thảm kịch của Tang ca Ca cũng không vì vậy mà dừng lại. Dưới con mắt của hàng vạn tướng sĩ, thân thể Tang Ca bỗng bùng cháy dữ dội. Ngọn lửa lan ra vài trăm dặm bao quanh lấy doanh địa Ma tộc, giống như bức tường thành kiên cố không cho phép kẻ nào tới gần.
Tang Ca đạp mây từng từng chút từng chút bay lên cao. Tới khi lên tới độ cao nhất định ngang bằng với Phong Liên Dực, đám người bỗng thấy thân thế nàng vô lực ngã xuống phía dưới. Nhưng giọng nói của Tang Ca lại vẫn còn ở phía trên, nàng nói: “Ta cảm thấy vô cùng khó hiểu, tại sao một Thần quân như ngươi lại liên tục muốn ép ta vào chổ chết?”
Bấy giờ đám người mới phát hiện ra, Tang Ca chỉ còn là một hồn thể, nàng đã chủ động từ bỏ thân thế phàm tục của mình.
“Ta nghĩ ngươi nên quan tâm việc làm thế nào có thế sống sót sau khi kích hoạt loại trận pháp này thì hơn.” Phong Liên Dực nhíu mày, không nhanh không chậm đáp lại. Hiển nhiên là hắn cũng không nghĩtới Tang Ca sẽ kích hoạt loại trận pháp này.
“Sống sót ư?” Tang Ca bật cười: “Ta chưa bao giờ nghĩ tới việc có thể sống sót rời khỏi đây…”