Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 33

7:02 chiều – 30/05/2024

Dịch: Anh Đào

Beta: Cá nhỏ

Lúc Diệp Tây Thành và Tưởng Vân Triệu đến phòng bệnh, không ngờ chị họ Diệp Nhuế cũng ở đây.

Thần sắc Trang Hàm không tồi, đang tựa vào đầu giường để truyền nước, chân bó thạch cao, đang treo lên.

“Chị.”

“Chị Nhuế, trùng hợp vậy sao.”

Mấy người chào hỏi nhau.

Diệp Nhuế: “Trước đó chị ra nước ngoài công tác, biết chuyện xuống máy bay liền đến đây, bọn em qua đây cũng không gọi điện thoại bảo chị, để chị gọi đồ ăn.”

Tưởng Vân Triệu: “Bọn em ăn rồi.” Bây giờ ai còn có tâm trạng ăn chứ, suốt cả đường đi Diệp Tây Thành vẫn luôn xụ mặt, cậu ta cũng không dám hỏi.

Trang Hàm bất mãn liếc nhìn Diệp Tây Thành, ra hiệu Tưởng Vân Triệu: “Đóng cửa đưa người này ra ngoài đi, trong mắt chỉ có tiền, người không đến thì thôi đi, một cuộc điện thoại cũng không có.”

Diệp Nhuế hòa giải, có điều trong điện thoại chỉ mấy lời ngắn gọn, tìm cho Diệp Tây Thành lời bào chữa: “Em còn mong chờ thằng bé nhìn thấy thứ gì đó ngoài tiền sao? Mỗi lần chị về Bắc Kinh đều háo hức chờ nó cùng đi ăn cơm, kết quả nó chỉ nói một câu, bận, không có thời gian! Ngoại trừ những cuộc gọi công việc, mấy năm nay đều không nhận được mấy cuộc gọi hỏi thăm của nó, không gọi thì thôi đi, chị gọi nó còn khó chịu.”

Trang Hàm cười, có Diệp Nhuế ở đây cô ta cũng không nói nhiều.

Diệp Tây Thành ngồi bên cạnh Diệp Nhuế, Diệp Nhuế đứng dậy chỉnh lại áo sơ mi cho anh, “Muốn ăn gì không? Chị đi mua cho em?”

Diệp Tây Thành: “Em ăn rồi.”

“Thật sao?”

“Vâng.”

Diệp Nhuế nhìn anh từ trên xuống dưới: “Ừ, bốn ải khổ qua đi, tinh thần phấn chấn không ít.”

Trang Hàm hỏi: “Chị Nhuế, bốn ải khổ gì ạ?”

Diệp Nhuế: “Yêu rồi chia xa, oán giận kéo dài, cầu không được, buông cũng không xong.” Sau đó vỗ vai Diệp Tây Thành, nhìn về phía Trang Hàm: “Tây Thành nhà chúng ta bây giờ chờ được ngày mây tan thấy được ánh trăng, cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về nhà.”

Trang Hàm cười nhạt, nói với Diệp Tây Thành: “Không nói tôi suýt nữa quên mất, quên mất chúc mừng cậu, mấy tháng nay bận dự án, vẫn luôn ở nước ngoài, mấy ngày trước mới nghe nói Bùi Ninh về rồi. Mấy ngày nay mỗi lần mẹ tôi gọi điện thoại tới đều nhắc đến Bùi Ninh một lần, nói đợi tôi khỏe rồi muốn mời Bùi Ninh đến nhà ăn cơm.”

Sau đó lại hỏi: “Sao hôm nay không đưa cô ấy đi cùng? Mấy năm rồi bọn tôi chưa gặp nhau.”

Diệp Tây Thành không lên tiếng.

Hôm nay Tưởng Vân Triệu vô cùng im lặng, trầm mặc ngồi trên sô pha gặm táo.

Diệp Tây Thành đuổi khéo Diệp Nhuế: “Chiều nay chị bận không?”

Diệp Nhuế: “Hôm nay nghỉ.”

Diệp Tây Thành trực tiếp nói, “Có mấy lời em muốn nói với Trang Hàm.”

Diệp Nhuế cười: “Sao thế, chị không tiện nghe sao?”

Diệp Tây Thành nghĩ một lúc, sau đó tạm thời thay đổi chủ ý: “Chị ở đây đi.”

Trang Hàm trầm ngâm nhìn Diệp Tây Thành, đợi ánh mắt Diệp Tây Thành lướt qua, cô ta lập tức nở nụ cười: “Cuối cùng cũng tìm thấy lương tâm rồi, muốn nói xin lỗi tôi? Vậy tôi tha thứ cho cậu. Vừa rồi tôi nói đùa với cậu thôi, biết cậu bất chấp bản thân, công ty nhiều việc không thể ra ngoài.”

Diệp Tây Thành không trả lời, hỏi câu hỏi chính mình muốn hỏi: “Cậu với Ninh Ninh mấy năm không gặp rồi?”

Trang Hàm nhẹ cắn môi, hai mắt Diệp Tây Thành vẫn luôn nhìn chằm chằm cô ta, nhất thời cô ta ngẩn người ra, sau khi ép bản thân bình tĩnh lại, cô ta mới nghiêm túc suy nghĩ: “Cụ thể mấy năm tôi không nhớ rõ, hình như bốn năm hay hơn ba năm gì đấy? Cũng không phải ngày kỉ niệm kết hôn, ai mà nhớ rõ chứ.”

Sau đó nở nụ cười trên khóe miệng, “Có phải là Bùi Ninh nói với cậu, để cậu đặc biệt qua đây cảm ơn tôi?”

Không đợi Diệp Tây Thành nói, cô ta tự hỏi tự đáp: “Khi đó tôi âm thầm giúp cậu biết bao việc nha, nhìn cậu cố chấp bảo thủ, hai năm không bước ra được, tôi chỉ đành đi tìm Bùi Ninh, bảo cô ấy kiên trì.”

Diệp Nhuế nghe xong liền mơ hồ, Tưởng Vân Triệu cũng vậy, cậu ta nháy mắt, đây không phải chuyện tốt? Vậy sao Diệp Tây Thành trước đó lại có thái độ như vậy?

Giống như căm hận người khác cướp vợ của cậu ta vậy.

Hai chân Diệp Tây Thành bắt chéo, đổi tư thế khác, dựa vào ghế sô pha, ánh mắt bình tĩnh: “Nói đi tôi đang nghe đây.”

Trang Hàm giống như mở cuộc trò chuyện: “Lúc đó tôi tình cờ nghe chú Diệp vô tình nhắc đến, Bùi Ninh ra sức để được ở bên cậu, đơn xin vào Harvard lần nữa bị từ chối. Tôi là con gái, biết được loại đả kích đó lớn như nào, cậu thì sao, trông như sắp chết vậy. Cả ngày ngoại trừ công việc chỉ có công việc, đem bản thân hoàn toàn khép kín lại, ngay cả đi trượt tuyết cũng là ép buộc mới đi.”

Trong mắt Diệp Nhuế đều là sự kinh hoàng, Bùi Ninh hai năm đó không từ bỏ, vẫn luôn cố gắng?

Cô nhìn về phía Diệp Tây Thành, chắc chắn thằng bé đã biết, nếu không sẽ không dửng dưng như vậy.

Trang Hàm: “Lần đó đúng lúc tôi tới New York công tác, thuận đường hẹn Bùi Ninh, ngày đó nói chuyện rất lâu, cuối cùng không thể tránh khỏi nhắc tới cậu. Tôi liền tìm những bức ảnh cậu trượt tuyết ở Thụy Sĩ ra cho cô ấy xem, cô ấy xem xong rồi khóc, tôi nói với cô ấy, hai năm này bên cạnh cậu không có người phụ nữ nào, còn có mấy người bạn trước đó, tôi cùng Tưởng Vân Triệu sẽ thay cô ấy nhìn cậu, không cho người phụ nữ nào khác có cơ hội đến gần cậu, tôi còn nói với cô ấy, màn hình điện thoại của cậu vẫn là cô ấy, để cô ấy yên tâm.”

Cô ta xoa cổ họng, uống vài ngụm nước, mượn cớ chậm lại.

Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đáng sợ, ai cũng không lên tiếng.

Trong lòng Diệp Nhuế là mười vạn câu hỏi vì sao, nhịn không hỏi, cô ấy cảm thấy sự tình có vẻ không đơn giản như vậy, người khác không hiểu Diệp Tây Thành, cô ấy biết nếu như Diệp Tây Thành muốn biểu thị cảm ơn, thằng bé nhất định sẽ không nói ra, thằng bé sẽ âm thầm làm rất nhiều điều.

Hôm nay vẻ mặt thằng bé vô tình, nói có chuyện muốn nói với Trang Hàm mấy câu, mọi chuyện có vẻ nghiêm trọng hơn thế.

Trang Hàm uống mấy ngụm nước, tiếp tục nói: “Sau đó Bùi NInh quan tâm đến tình hình gần đây của cậu, khi đó đúng lúc tôi đeo nhẫn, cô ấy liền hỏi tôi khi nào kết hôn còn nói có thể không tham gia được lễ cưới. Tôi nói đây là nhẫn cầu hôn, là cậu tự mình mua, tôi thích người có bạn gái rồi, thất tình rồi, mua cho chính mình một chiếc nhẫn. Tôi còn nói đùa với cô ấy, nói ánh mắt cậu không tồi, nói cậu chọn nhẫn giúp tôi, kết quả lại nhìn trúng kiểu dáng cổ hủ, vẫn là ánh mắt Tưởng Vân Triệu tốt, sau đó tôi liền mua, tôi với Tưởng Vân Triệu đều cảm thấy kiểu này cũng đẹp.”

Cô ta ngheo mắt lại, nghiêm túc suy nghĩ: “Những cái khác tôi không nhớ rõ, ngày đó chúng tôi nói chuyện với nhau mấy tiếng liền, sau đó cô ấy có việc gấp, chúng tôi liền chia tay nhau.”

Diệp Tây Thành lại hỏi: “Về sau cũng không gặp?”

Trang Hàm: “Về sau không tính là gặp nhau, lúc công ty nhà tôi lên sàn, ngân hàng đầu tư của cô ấy là người bảo lãnh phát hành, có điều khi đó cô ấy đã cùng…”

Cô ta dừng một lúc, có vẻ do dự, cuối cùng vẫn nói: “Lúc đó Bùi Ninh đã cùng Hạng Dịch Lâm ở bên nhau rồi, có lần tôi đến ngân hàng bọn họ, tôi muốn chào hỏi với cô ấy, kết quả cô ấy lại không nhìn thấy, sau đó tôi biết điều không lên tiếng, sau đó thì không có sau đó nữa.”

Tưởng Vân Triệu lại gặm một miếng táo, rốt cuộc bây giờ cậu ta cũng hiểu rồi.

Trang Hàm cười, nói với Diệp Tây Thành: “Tôi đúng là ngốc mà, đáng nhẽ nên phóng đại nói nhiều hơn về việc tôi đã giúp cậu như thế nào, để cậu cảm ơn tôi thật tốt. Tôi biết tính khí Bùi Ninh, giống như cậu vậy, nói ít đến đáng thương. Tôi đoán chắc cô ấy chỉ nói với cậu tôi qua đó thăm cô ấy, hết chuyện.”

Tưởng Vân Triệu ném cho Diệp Tây Thành một quả táo: “Ăn đi, ngọt lắm.”

Diệp Tây Thành nhận lấy lại đặt lên bàn trà.

Diệp Nhuế bị thằng bé giết chết, “Aiya, em nói một tiếng đi, rốt cuộc em với Bùi Ninh làm sao?”

Diệp Tây Thành nhìn về phía Trang Hàm, chỉ nói một câu: “Nói dối không còn thú vị nữa.”

Không khí trong phòng bệnh đông cứng lại, khó xử và kỳ lạ.

Trang Hàm nhìn Diệp Tây Thành lại nhìn Tưởng Vân Triệu, tầm mắt cuối cùng lại rơi trên người Diệp Tây Thành, một vẻ mờ mịt: “Nói dối, nói dối cái gì chứ?”

Diệp Tây Thành: “Cái này phải hỏi chính bản thân cậu.”

“Hừ.” Trang Hàm cười lạnh một tiếng: “Không phải…? Diệp Tây Thành, cậu vô duyên vô cớ, tôi nói dối gì chứ? Không phải cậu đến hỏi tôi và Bùi Ninh có gặp nhau không? Là cậu muốn nghe nên tôi mới nói, làm sao lại thành tôi nói dối? Không được, hôm nay cậu phải nói rõ cho tôi, nếu không tôi không thể nuốt trôi cục tức này.”

Diệp Nhuế lên tiếng: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Tây Thành, em có thể nói mấy lời vui vẻ không! Chị không chịu được nhất dáng vẻ này của em, cái gì cũng giữ trong lòng!”

Tưởng Vân Triệu nuốt miếng táo trong miệng xuống, “Cậu muốn nói gì thì nói đi, nếu không trong lòng mọi người đều khó chịu, Trang Hàm cũng ủy khuất.”

Có một số lời, Diệp Tây Thành tự cảm thấy khó mở lời, bất đắc dĩ: “Khi đó cậu đến New York tìm Ninh Ninh, như nào lại ám chỉ với Ninh Ninh, tôi với cậu ở bên nhau?”

Trang Hàm cười, không biết làm sao: “Không phải, Diệp Tây Thành, cậu…đây là ai sắp đặt?” Sau đó chất vấn: “Diệp Tây Thành, tôi thích ai lẽ nào cậu và Tưởng Vân Triệu không biết sao? Hả?”

Tưởng Vân Triệu đương nhiên hiểu rõ, Trang Hàm nhỏ hơn bọn họ một tuổi, lúc học cấp ba có thích một người ở lớp Diệp Tây Thành, không có việc gì liền đi tìm Diệp Tây Thành mượn cớ mê trai để ngắm cậu nam sinh đó, cô ấy còn nhờ Diệp Tây Thành đưa thư tình hộ, chuyện này không chỉ là cậu ta mà rất nhiều người đều biết.

Cho dù Trang Hàm thích người khác, anh vẫn tin những gì Bùi Ninh nói, cô sẽ không nói dối, ít nhất cô sẽ không nói dối anh.

Trang Hàm tức giận ném chiếc cốc trong tay xuống tủ, nước trong cốc tung tóe khắp nơi.

Hốc mắt cô ta ửng đỏ ủy khuất: “Bây giờ tôi đã biết đã xảy ra chuyện gì rồi. Tôi nói cho dù cậu có bận đến đâu cũng sẽ không quan tâm đến sự sống chết của bạn mình. Cho dù chỉ là một người bạn bình thường, với tính cách của cậu, cho dù có bận đến đâu cũng sẽ bỏ hết công việc trong tay đi thăm bạn của mình, ngay cả một câu cũng không nói, không phải là cậu bận, mà là Bùi Ninh không cho cậu đến!”

Cô ta lau nước mắt, “Nếu như đã như vậy, tôi không cần phải giấu giếm gì nữa. Diệp Tây Thành, tôi nói cho cậu biết, một chút tôi cũng không thích Bùi Ninh, từ lúc nhỏ tôi đã không thích cô ta! Cô ta lòng dạ hẹp hòi, tôi chỉ lớn hơn cô ta một tuổi, dựa vào đâu mà tôi phải nhường cô ta! Dựa vào cái gì mà tôi phải để ý đến cảm xúc của cô ta? Nhưng mẹ tôi đều nói, Bùi Ninh không có bố mẹ, tâm tư nhạy cảm, tôi làm chị phải có dáng vẻ của một người chị.”

Diệp Nhuế sợ Trang Hàm sẽ kích động, nhanh chóng ngồi xuống bên giường, lấy khăn giấy đưa cho cô ta lau nước mắt: “Được rồi, được rồi, đừng khóc, tổn hại thân thể. Có gì không vừa ý từ từ nói, sự việc tám phần là có hiểu lầm, em là một người tốt bụng, chỉ có điều lúc đó Bùi Ninh nhạy cảm.”

Trang Hàm nghẹn ngào: “Em tốt bụng đi thăm cô ta, kết quả làm ra một mớ hỗn độn, em mưu tính cái gì chứ!” Nước mắt cô ta không ngừng rơi, nhìn Diệp Tây Thành: “Cậu nói cho tôi biết, Bùi Ninh nói thế nào? Tôi ám chỉ với cô ta cái gì? Hả?”

Chuyện chiếc nhẫn vừa rồi Trang Hàm đã nói rồi, trước đó cô cũng nói như vậy, vậy chỉ còn chuyện bức ảnh, Diệp Tây Thành không lòng vòng: “Bức ảnh chụp chung tôi với cậu lúc trượt tuyết.”

Trang Hàm cau mày: “Ảnh chụp chung?” Cô ta nghĩ một lúc, “Ảnh chụp chung nào?”

Diệp Tây Thành nhắc nhở: “Tay cậu gác lên vai tôi.”

Trang Hàm: “À, tôi nhớ ra rồi, không phải khi đó tôi cùng Tưởng Vân Triệu chụp rất nhiều bức ảnh như vậy sao? Tôi còn có nhảy lên nằm sấp trên lưng Tưởng Vân Triệu chụp một bức. Mấy bức đó tôi đều cho Bùi NInh xem, nói chúng ta từ lúc ba tuổi đã cùng nhau nghịch như vậy, không ngờ chớp mắt đã trưởng thành rồi, vẫn là lúc nhỏ tốt hơn, không biết thất tình là gì.”

Sau đó nhìn Tưởng Vân Triệu: “Cậu nhớ bức ảnh chúng ta chụp đó không? Lúc đấy tôi còn đăng trong vòng bạn bè.” Nói rồi tìm điện thoại đưa cho Diệp Nhuế: “Vòng bạn bè bốn năm trước, chị để cậu ta tự mình xem đi, nếu như em thật sự có động cơ bí mật, em sẽ không đăng lên vòng bạn bè.”

Tưởng Vân Triệu sờ mũi, cậu ta nhìn Diệp Tây Thành: “Có phải là lúc đó Bùi Ninh quá nhạy cảm rồi không? Đương nhiên cũng không trách được cô ấy, khi đó cô ấy phải chịu giày vò như vậy.”

Trang Hàm thở ra một hơi, chất vấn Diệp Tây Thành: “Cậu chỉ vì một câu nói của cô ta, không phân rõ phải trái đúng sai liền đến đây hỏi tội tôi. Diệp Tây Thành, tôi là người như thế nào lẽ nào cậu không biết sao? Nhắc đến Bùi Ninh, sáu năm trôi qua rồi, cậu hiểu rõ cô ta sao?”

Diệp Tây Thành không lên tiếng, ánh mắt lạnh buốt.

Diệp Nhuế biết, sáu năm đó chính là lớp vảy của Diệp Tây Thành, không thể động vào, đến cả cô ấy cũng không thể nói một chữ không tốt về Bùi Ninh, cô ấy vỗ lưng Trang Hàm, “Được rồi được rồi, trước bớt giận đã.”

Trang Hàm ủy khuất không thôi: “Tôi nói câu mà cậu không thích nghe, thủ đoạn Bùi Ninh cao như nào. Cô ta một công đôi việc, vừa có thể để cậu cảm thấy năm đó không phải cô ta không chờ cậu, là cậu cùng tôi ở bên nhau rồi cô ta mới ở bên Hạng Dịch Lâm, vì vậy người áy náy chính là cậu. Dù sao cô ta cũng là người bị hại, là người vô tội nhất, nhân tiện giải quyết luôn được cái gai trong mắt là người bạn khác giới tôi đây.”

Diệp Tây Thành bưng cốc cà phê uống mấy ngụm, đáy mắt biến động lợi hại: “Ninh Ninh là người như thế nào không cần người khác đánh giá, tôi tự mình hiểu rõ là được.”

Tưởng Vân Triệu mấp máy miệng sau đó lại không biết nên nói gì.

Với những hiểu biết của cậu ta về Bùi Ninh, Bùi Ninh không đến nỗi làm như vậy.

Nhưng cậu ta cũng hiểu Trang Hàm, chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn, Trang Hàm tùy tiện nhưng cô ấy vẫn luôn thích người khác.

Bây giờ cục diện vô cùng bế tắc.

error: Content is protected !!