Đồng Vũ Vụ phát hiện thời gian gần đây cô bị Phó Lễ Hành nuông chiều nên không còn được nhanh trí như trước, vậy mà lại ở trước mặt anh phạm một sai lầm cấp thấp như vậy, hơn nữa cô cũng không có thời gian để chuẩn bị, ngay cả đến lý do lừa gạt để vượt qua cũng không nghĩ ra được.
“Câu lạc bộ thi đấu game kia rất nổi tiếng nha…..”
Cô nhỏ giọng nói.
Phó Lễ Hành liếc nhìn cô một cái, “Anh nhớ rõ là em không có chơi game, hơn nữa lão Phì là ông chủ không phải là tuyển thủ, em đừng nói với anh là lão Phì đã nổi tiếng đến mức một người không chơi game cũng biết cậu ta, hơn nữa còn biết chuyện cá nhân của cậu ta.”
Không thể ngụy biện được nữa.
Đồng Vũ Vụ biết trước đây cô có thể lừa gạt được Phó Lễ Hành chẳng qua là anh không để ý đến những chi tiết nhỏ, còn khi anh trở nên để ý thì cô có cố gắng hết sức cũng không thể lừa gạt được anh.
Không may chính là, bây giờ anh đang để ý.
Thà thẳng thắn còn được khoan dung còn hơn là cứ càn quấy, nói không chừng anh còn có ấn tượng tốt về sự thành thật của cô.
Mang theo ý nghĩ ngây thơ như vậy, Đồng Vũ Vụ cúi thấp đầu giả bộ đáng thương nói, “Thật ra em biết từ chỗ người khác, vốn dĩ đã quên lâu rồi, hôm nay anh nhắc đến em mới nhớ ra thôi.”
“Em biết từ ai?” Phó Lễ Hành thấy cô chết vẫn còn mạnh miệng, liền kìm chế biểu lộ trên mặt, giọng điệu cũng trở nên bình thản hơn, “Chu Trì sao?”
Cái này cũng không phải là không có khả năng.
Trước đây khi cô du học ở Anh, vài năm đó Chu Trì cũng ở Anh để phát triển hạng mục.
Dù gì cũng là bạn tốt nhiều năm, kiểu người mà Chu Trì thích anh cũng biết được, thật không may, Đồng Vũ Vụ chính là kiểu người mà cậu ta thích.
Đồng Vũ Vụ kinh ngạc nhìn anh, “Em và Chu Trì một chút cũng không có thân nha.”
Phó Lễ Hành lén thở phào một hơi, không phải Chu Trì thì tốt, anh và Chu Trì cũng là bạn một thời gian dài, nếu cô từng cùng với cậu ta ở một chỗ thì có chút xấu hổ.
“Đường Cẩn Hành?”
Câu hỏi như vậy giống như là đang công khai xử phạt vậy.
Cô giống như người đang trên đoạn đầu đài, nhìn con dao từ trên đầu mình từ từ rơi xuống, trong lòng bối rối chỉ biết nhắm mắt lại chờ mọi chuyện qua đi, một tiếng trống làm tinh thần cô hăng hái nói: “Không phải anh ta, là Vạn Lâm Gia,” giống như sợ anh sẽ hiểu lầm, giờ phút này tốc độ nói của cô rất nhanh, giống như là ca sĩ nhạc Rap, “Em cũng với anh ta không có ở cùng một chỗ, anh có hiểu không? Không có ở cùng một chỗ, chỉ là khi đó em vừa mới tốt nghiệp không có chuyện gì làm, mà chị họ của em định cư ở Mỹ anh cũng biết đó, nên em qua bên đó để giải sầu, có một lần trong một cuộc tụ tập liền gặp anh ta, anh ta liền xin phương thức liên lạc của em, chúng em thật sự, thật sự cái gì cũng không có hết, chỉ dùng qua một, à không, dùng qua hai bữa cơm mà thôi!”
Người giống như cô, bộ dạng xinh đẹp, thời đi học nhận thư tình và hoa đến mỏi cả tay, nghe qua vô số lời tỏ tình, trước khi kết hôn có mấy người đàn ông tinh anh theo đuổi cũng không phải là chuyện kỳ quái chứ? Và khi cô đang trong thời kỳ yêu đương, cảm thấy đối phương cũng không tệ, cũng muốn tiếp xúc một chút, cũng có suy nghĩ một chút cũng không phải là tội ác tày trời đó chứ?
Phó Lễ Hành lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt rất bình tĩnh.
Đồng Vũ Vụ nghĩ anh tức giận, vội vàng đi qua kéo lấy tay anh, “Chúng em thật sự chỉ ăn có hai bữa cơm thôi.”
Phó Lễ Hành liếc xéo cô, “Chứ em còn muốn ăn mấy bữa cơm nữa?”
“….” Đây là đang ghen sao?
Đồng Vũ Vụ thấy anh cũng không tức giận nên mới hỏi cô như vậy, có lẽ trong lòng anh cũng không có để ý, lúc này cô mới thở phào một hỏi, “Vạn Lâm Gia không phải là người không biết cấp bậc lễ nghĩa, anh ta rất thân sĩ, nhưng mà trên thế giới này người thân sĩ nhất chính là lão công của em nha!”
Phó Lễ Hành nghe xong lời này sắc mặt dịu đi một chút.
“Anh ta cũng chưa từng nói lời kỳ quái nào với em, cũng không nói chuyện kỳ quái, hai bữa cơm kia nhiều nhất cũng chỉ coi như là đồng hương tụ họp liên hoan thôi.”
Vì để thoát khỏi tình huống này, hào môn như cô ngay cả loại từ “Đồng hương” cũng sử dụng, có thể thấy được cô khó khăn như thế nào.
Nếu không phải thời điểm ăn cơm chỉ có cô và Vạn Lâm Gia, cô hận không thể dùng từ “đồng hương hội” để hình dung về hai bữa cơm kia.
“Đồng hương?” Vẻ mặt Phó Lễ Hành kỳ quái, từ này cũng thật xa lạ, “Nếu nói như vậy, thì sao vừa rồi em không nói thẳng, lại còn chột dạ như vậy?”
Đồng Vũ Vụ muốn gào lên oan uổng, cô so với đậu nga còn oan uổng hơn, “Em sợ anh sẽ tức giận, dù sao thì em cũng chỉ cùng Vạn Lâm Gia ăn hai bữa cơm….”
“Anh nhỏ nhen vậy sao?” Phó Lễ Hành nhìn cô, “Cho dù em và cậu ta có ở cùng một chỗ, anh cũng không có lý do để tức giận.”
Trên lý luận thì là như vậy, nhưng mà trong lòng vẫn có chút không thoải mái, đương nhiên cái này cũng không cần phải nói cho cô nghe.
“Không phải nha.” Nghe anh nói như vậy, Đồng Vũ Vụ cũng an tâm hơn rất nhiều, “Chỉ là có một số đàn ông sẽ để ý đến những chuyện trước khi kết hôn của vợ mình, em thấy nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện thôi, anh không tức giận là được rồi, em vô cùng khẩn trương, trong lòng cũng lo lắng nữa.”
Nói xong cô liền kéo tay anh đặt lên ngực mình, “Anh xem nè, có phải tim em đập rất nhanh không? Hù chết em rồi.”
Phó Lễ Hành lý trí rút tay về, nhưng mà cái cảm giác mềm mại kia vẫn còn trong tay, “Không nói dối, không lừa gạt người thì tim sẽ không đập nhanh. Làm người thì phải thành thật một chút.”
Sau khi được Phó lão sư dạy cho một khóa về giáo dục tư tưởng, Đồng Vũ Vụ cảm thấy được nên ít nói chuyện liên quan đến Vạn Lâm Gia, nếu không sẽ làm ảnh hưởng tâm trạng, nhưng mà cô rất ngạc nhiên, bộ dạng của anh thoải mái như vậy chắc hẳn sẽ không để ý đâu.
Quả nhiên đàn ông khi trưởng thành sẽ thành thục hơn nhiều, năm nay Phó Lễ Hành 31 tuổi, mấy thanh niên mới 20 tuổi đầu không thể so được.
Nhìn anh một cái, từ lúc cô bị lật tẩy đến giờ, mày cũng không nhíu lấy một chút, giọng điệu cũng không thay đổi.
Đây chẳng lẽ là người đàn ông thành thục có lòng bao dung sao?
Trong lòng phụ nữ cứ thích suy nghĩ phức tạp, từ một câu chuyện có thể dễ dàng liên tưởng đến những chuyện khác.
Cô đột nhiên nghĩ đến, anh rộng lượng như vậy là do anh đã trải qua nhiều hơn như vậy nên mới cảm thấy không sao không?
Hiện tại tình sử của cô trước khi kết hôn đều bị anh đào ra sạch sẽ, còn cô thì ngay cả anh có bao nhiêu người yêu cũ cũng không biết…..quả nhiên, gừng càng già càng cay.
“Đúng rồi, lão Phì thật sự ly hôn rồi sao?” Đồng Vũ Vụ nhanh chóng chuyển đề tài.
Phó Lễ Hành nhìn chằm chằm cô một lúc, mới mở miệng nói: “Ừ, hai năm trước ly hôn rồi.”
“Nhưng mà anh ta và vợ trước của anh ta không phải là thanh mai trúc mã sao? Quan hệ tình cảm cũng rất tốt, sao lại ly hôn được chứ?”
“Chuyện riêng của người khác anh không có hỏi, cũng không tiện nhiều lời, tóm lại, tình cảm xảy ra chút vấn đề, không phải lỗi của ai hết.” Phó Lễ Hành bình tĩnh nói.
Đồng Vũ Vụ thở dài, “Vậy còn hai bé gái sinh đôi thì sao?”
“Đi theo lão Phì.”
“Đứa bé thật đáng thương. Ly hôn đối với người lớn thì không ảnh hưởng lớn, nhưng đứa bé là bị tổn thương nhất.” Đồng Vũ Vụ cảm thán, trong tiểu thuyết sau khi Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ ly hôn, cô còn nghĩ nếu mang thai thì có thể không cần phải ly hôn, bây giờ nghĩ lại đúng là ngu ngốc, đàn ông muốn đi rồi, một đứa bé có thể trói buộc được sao?
Đứa bé sẽ trở thành sợi dây để người mẹ trói chặt người cha, không tránh khỏi bị đáng thương.
Nếu như cô mang thai, cũng không tránh được số phận trong tiểu thuyết phải ly hôn trong thời kỳ ở cử sao? Vậy lại càng thảm hại hơn.
Phó Lễ Hành cảm thấy đời này anh đừng hy vọng có thể hiểu được mạch suy nghĩ của thái thái của anh, “Trưởng thành rồi suy nghĩ không còn hợp nhau nữa, bởi vì đứa bé mà miễn cưỡng ở với nhau, điều này sẽ tạo áp lực rất lớn cho đứa bé.”
“Nói cũng đúng, vợ trước của anh ta có yêu cầu gì không? Ra đi tay không sao?”
Phó Lễ Hành lắc đầu “Sao lại như vậy được, phần lớn tài sản đều cho cô ta, ngay cả một nửa cổ phần ở cậu lạc bộ của lão Phì cũng cho cô ta luôn.”
Đồng Vũ Vụ theo bản năng thốt lên: “Tốt như vậy sao? Chẳng lẽ lão Phì bên ngoài có….!”
Lời này vừa thốt ra, cô cũng khó chịu, cô cảm thấy mình bị Phó Lễ Hành trong tiểu thuyết làm ảnh hưởng, nhưng mà cô cảm thấy bình thường đàn ông sau khi ly hôn chịu phân chia tài sản là tốt lắm rồi nếu sự việc phát sinh đúng như trong tiểu thuyết, Phó Lễ Hành mở lòng từ bi cho cô thêm mấy triệu tệ nữa, cô sẽ mang ơn anh sao? Nghĩ đến thôi cũng thấy đáng sợ rồi.
“Bên ngoài không có ai….” Phó Lễ Hành nghi ngờ nhìn cô, “Tốt sao? Không phải là nên như vậy sao?”
“Nên như vậy? Em cũng cảm thấy như vậy.”
Trong lòng Đồng Vũ Vụ cười ha hả, tốt nhất là anh nghĩ như vậy.
Nhưng mà nghĩ lại, hai vợ chồng người ta không ký thỏa thuận trước hôn nhân, tài sản sau khi ly hôn chắc chắn sẽ phân chia. Nhưng mà cô đã ký thỏa thuận trước hôn nhân, cho dù anh có tài sản hàng chục tỷ nhưng sau khi ly hôn thì tài sản đó không dính dáng gì đến cô hết, cho cô mấy trăm vạn cũng coi như là có tình lắm rồi.
Anh nói không sai, phụ nữ chính là như vậy, hoặc là nói cô chính là như vậy, rõ ràng là nói chuyện của người khác nhưng lại liên tưởng đến chính mình, cho nên hiện tại tâm trạng của cô đã rơi xuống đến cực điểm rồi.
Phó Lễ Hành cảm thấy cô cười có chút kỳ quái, cũng không phải là đang thực sự muốn cười.
Bọn họ không phải là đang nói chuyện của người khác sao?
Vì sao đột nhiên lại gượng cười như vậy chứ.
Hiện tại một giây trước Đồng Vụ Vũ còn đang chột dạ, không biết ai đã chọc cô, đột nhiên lại lạnh nhạt đuổi Phó Lễ Hành ra khỏi phòng giữ đồ, tập trung thu dọn quần áo và túi xách vừa mới mua.
Phó Lễ Hành mang theo suy nghĩ “Phụ nữ thật là kỳ lạ” trở lại thư phòng làm việc.
Mỗi ngày anh cũng không hề rảnh rỗi, sau khi về nhà cũng tốn một hai giờ để giải quyết công việc, hôm nay khi mở máy tính ra làm, không biết làm sao lại nghĩ đến những lời hôm nay cô nói.
Thật ra chuyện cô và Vạn Lâm Gia từng tiếp xúc anh rất bất ngờ.
Dù sao thì Phó gia và Vạn gia cũng là thế giao, sau khi tốt nghiệp anh và Vạn Lâm Gia cũng không tiếp xúc nhiều, quan hệ cũng không được như trước, nhưng vẫn có thể xem là bạn bè, sau khi kết hôn cũng có mấy lần anh và cô gặp qua Vạn Lâm Gia mấy lần, mỗi lần gặp hai người bọn họ cũng rất khách sáo lại xa lạ, đến cả anh cũng không nhận ra được trước đó bọn họ có quen biết.
Chẳng lẽ bọn họ đã đạt đến > rồi?
Nghĩ đến đây, Phó Lễ Hành liền dừng công việc trong tay lại, cầm lấy di động đặt bên cạnh, mò mẫm nữa ngày, rốt cuộc cũng hiểu được phần lớn công dụng của Wechat.
Anh luôn chăm học lại thông minh, nên liền phát lên vòng bạn bè……
[Hương vị cũng được.]
Kèm theo là hình ảnh, trước đây Đồng Vũ Vụ nhờ anh chụp hình, cô từ phòng bếp đi ra, trên tay bưng chén đĩa, ngẩng mặt lên tươi cười rạng rỡ.
Lúc đấy anh chụp cho cô vài tấm, cô xem xong lại không hài lòng, còn nói anh là thẳng nam chụp hình đều là chụp ở góc chết.
Anh cảm thấy cô trong ảnh chụp rất đẹp.
Đương nhiên trong vòng bạn bè này Vạn Lâm Gia cũng thấy được.