Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 126

1:51 sáng – 02/06/2024

Phó Lễ Hành là người biết che dấu cảm xúc, chuyện hoang đường như thế xảy ra với anh, anh cũng chỉ có thể để trong lòng, cũng không để lộ cho Đồng Vũ Vụ phát hiện.

Đồng vũ Vụ vẫn đang vui vẻ làm bán thời gian kiếm tiền, thuận tiện lên kế hoạch cho yến tiệc sinh nhật.

Cô bận bịu nên cũng không quan sát tâm trạng của Phó Lễ Hành.

Phó Lễ Hành không có khả năng đem chuyện giấc mơ đi nói với người khác, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ đến giấc mơ, may mà công việc gần đây cũng không quá nhiều, cho dù bỏ việc cũng không có ảnh hưởng lớn, buổi chiều, anh đứng dậy đi đến khi nghỉ ngơi của Phó thị.

Nói là khu nghỉ ngơi không bằng nói là khu thư giãn.

Đãi ngộ của Phó thị rất tốt, khu vực thư giãn có chỗ uống cà phê, cũng có máy chạy bộ, có hai kệ sách lớn treo trên tường, đầy đủ sách. Có loại sách chuyên ngành cũng có loại sách tình cảm, có nhiều loại sách khác, tạo điều kiện cho nhân viên thích đọc sách.

Anh đến đây khiến cho hai dì dọn vệ sinh hoảng sợ, thấy anh đến đọc sách, hai dì lao công vội vàng rời khỏi, để lại không gian cho anh.

Tìm kiếm trên kệ sách một lúc, Phó Lễ Hành tìm thấy cuốn sách về sự huyền bí của không gian và thời gian, anh vươn tay lấy cuốn sách ra, đứng trước kệ sách lật xem, bất tri bất giác mấy giờ trôi qua.

Sự huyền bí của không gian và thời gian khiến nhiều nhà khoa học bị cuốn hút vào nghiên cứu.

Có rất nhiều người nói về sự tồn tại của thế giới song song, ý là có một không gian khác, cũng tồn tại một “mình” khác nữa, cũng có thể sẽ trải qua những chuyện giống nhau.

Nếu xác định có tồn tại thế giới song song, vậy thì giấc mơ kỳ lạ của anh cũng có thể có lời giải thích thuyết phục rồi.

Chuyện khác với hiện tại chính là, anh mơ thấy chuyện trong thế giới song song, trong thế giới đó, anh và cô có kết cục ly hôn.

Suy đoán như vậy Phó Lễ Hành cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng sâu trong lòng anh vẫn có bóng ma, anh đem cuốn sách để lại chỗ cũ.

Thực ra, anh cảm thấy bi thương cho chính mình ở thế giới khác, mặc dù trong mơ nhưng anh vẫn cho thể cảm nhận được sau khi ly hôn trong lòng “anh” rất trống rỗng.

“Anh” vì sao lại buông tay cô dễ dàng như vậy chứ?

Đồng Vũ Vụ rất xem trọng sinh nhật của Phó Lễ Hành, từ trước đến nay vẫn luôn thích chuẩn bị mấy loại yến tiệc như vậy, sau vài lần có kinh nghiệm nên giờ mọi chuyện cũng thuận lợi, vốn dĩ sinh nhật của Phó Lễ Hành không phải do cô xử lý, nhưng mà gần đây thân thể của Phó phu nhân không thoải mái nên những chuyện liên quan dù lớn hay nhỏ nhân viên cũng tìm đến cô, vì thế mỗi ngày Đồng Vũ Vụ đều bận rộn như con quay.

Từ sau khi phát hiện một ngàn đồng không thể mua được quà tặng ý nghĩa, cô bắt đầu cố gắng kiếm tiền, chỉ tiếc là năm nay cô 25 tuổi mới biết được, kiếm tiền không dễ dàng! Có nhiều lúc cô quên thân phận của mình mà cùng “người qua đường ba ba” cãi cọ! Một hai lần như vậy, cô tức giận hận không thể lấy tiền đập chết đối phương, vào những lúc như vậy cô sẽ chạy sang phòng quần áo nhìn tiểu vương niệm trong tủ trang sức, những tức giận liền lập tức biến mất.

Cô có thể vì Phó Lễ Hành chịu đựng nhiều như vậy miễn là anh có thể vui vẻ.

Rất nhanh liền đến sinh nhật 31 tuổi của anh.

Yến tiệc sinh nhật năm nay cũng không khác gì năm ngoái, khách mời đều là bạn tốt, một năm nay số lần Đồng Vũ Vụ mặc sườn xám xuất hiện trong yến tiệc ngày càng nhiều, cô và Phó Lễ Hành khiêu vũ mở đầu, hiện tại hai vợ chồng phối hợp càng ngày càng ăn ý, có thể chính bọn họ cũng không biết, khi bọn họ nhìn nhau ánh mắt đều mềm mại và ôn nhu.

Ngay cả khi Vạn phu nhân nhìn thấy một đôi bích nhân này cũng ghé tai bạn tốt nói: “Tôi thấy bà sắp đạt thành tâm nguyện rồi.”

Phó phu nhân cầm ly rượu trong tay, nghe vậy cười nói, “Bà có ý gì?”

“Không quá hai năm nữa, bà sẽ được ôm cháu trai.”

Vạn phu nhân tự nhận là có đôi tuệ nhãn, trước đây Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ thoạt nhìn thì rất ân ái, nhưng mà vẫn thiếu gì đó. Hiện tại loại khuyết điểm này cũng không còn, bà là người từng trải liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, hiện tại Phó Lễ Hành mới thật sự yêu Đồng Vũ Vụ, Đồng Vũ Vụ cũng thật sự yêu hắn, hai người lúc này đây mới là lưỡng tình tương duyệt.

Phó phu nhân sửng sốt, lập tức cười híp mắt, “Mượn lời hay của bà.”

Cho dù Đồng Vũ Vụ có nhiều ý tưởng trong tiệc sinh nhật, nhưng đối với yến tiệc sinh nhật của người trưởng thành, nhất là của Phó Lễ Hành, đều khó mà có thể thay đổi được tính chất. Cho dù là mấy người bạn tốt của Phó Lễ Hành cũng sẽ cùng với nhóm tổng tài trên thương trường giao tiếp. Mười giờ tối, yến tiệc cũng đã kết thúc, sau khi Đồng Vũ Vụ tắm rửa xong, ngồi trên thảm trong phòng ngủ xem danh sách quà tặng, đây là giai đoạn cô thích nhất, mặc dù là quà tặng của người khác đưa cho Phó Lễ Hành, nhưng anh nói, để cô nhận để cô bảo quản, bốn bỏ lên năm một chút cũng được xem là quà tặng của cô.

Không thể không nói, đàn ông lúc tặng quà thật lãng mạn, đám người Chu Trì tặng, hoặc là chìa khóa xe, hoặc là đồ cổ, hoặc là đồng hồ.

Mỗi năm đều giống nhau, cô khoanh tay trước ngực cảm khái một chút, thật muốn ám chỉ với mấy người bạn tốt đáng yêu của cô….

Phó phu nhân đối với người con dâu cô đây rất hào phóng, đối với con trai của mình thì càng không cần phải nói, quà tặng chính là một trang viên ở nước ngoài khi còn trẻ bà mua.

Đồng Vũ Vụ lật xem những giấy chứng nhận kinh doanh của trang viên và giấy xác nhận bất động sản, càng xem càng thích thú.

Sau này khi cô ra nước ngoài du lịch vừa hay lại có thêm một nơi để đi.

Nhưng mà cho dù là quà tặng gì cũng không tốt bằng cô! Cô dám chắc chắn, Phó Lễ Hành nhất định sẽ thích món quà cô tặng nhất.

Phó Lễ Hành từ phòng tắm đi ra, hôm nay anh thật mệt mỏi, thầm nghĩ nhanh chóng tắt đèn đi ngủ, nhìn thấy cô vô cùng có tinh thần ngồi coi danh sách quà tặng, không khỏi cảm khái cô có tinh lực dư thừa, có thể sánh ngang với người phi thường.

“Vẫn chưa ngủ sao?” Anh hỏi

Đồng Vũ Vụ đứng dậy, cũng lười biếng thu dọn quà tặng, quay đầu nhìn thoáng qua sau khi thỏa mãn mới đi đến bên cạnh Phó Lễ Hành, kéo cánh tay anh, cười hì hì nói: “Em còn chưa có tặng quà cho anh, anh không tò mò sao?”

Phó Lễ Hành dừng động tác lau tóc một chút.

Thẳng thắn mà nói anh thật sự không hiếu kỳ.

Trong trí nhớ của anh thì anh không tò mò quà tặng.

Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng hưng phấn bừng bừng của cô, anh cũng chỉ có thể phối hợp với cô, gật đầu, “Cái gì vậy?”

Hiện tại đã vào đông giá rét, Đồng Vũ Vụ không thích ở trong phòng mở hệ thống máy sưởi, bởi vì như vậy sẽ bị khô da, cho nên không khí trong phòng ấm áp như xuân hạ, độ ấm và độ ẩm giống như mùa thu, cô mặc áo ngủ và quần ngủ bình thường.

“Vậy anh lại đây xem đi.”

Cô vừa cười vừa nâng bàn tay trắng nõn mịn màng lên, từ từ cởi nút áo ngủ, cởi một cái chưa đủ phải cởi thêm mấy cái.

Biểu tình của Phó Lễ Hành kinh ngạc, không nghĩ đến đột nhiên cô lại làm hành động này.

Ngay khi anh nghỉ đến quà sinh nhật là một hồi vui thích, thì anh nhìn thấy được dưới xương quai xanh tinh xảo của cô có hình xăm.

Có thể xăm chưa được bao lâu, làn da xung quanh vẫn còn chút hồng.

Hình xăm kia rất đẹp, vô cùng tinh xảo, anh liếc mắt một cái liền nhìn ra được hai chữ f và u, tạo thành chữ fu là Phó.

Phó Lễ Hành kinh ngạc.

Cho dù có cho anh cơ hội đoán một trăm lần, anh cũng sẽ không đoán được quà tặng mà cô nói chính là cái này.

Đồng Vũ Vụ khẩn trương nhìn anh, “Anh không thích sao?”

Cô thật sự không nghĩ ra món quà thích hợp, cho đến khi nhìn thấy tuyên truyền của bạn học thời tiểu học, bạn học thời tiểu học có mở một cửa hàng xăm, chuyên thiết kế các hình xăm và xăm cho người ta, sau khi nhìn thấy cô rất hào hứng, liền hẹn thời gian thích hợp để đi xăm. Vì để chiều cố cho bạn tiểu học nên cô chọn loại mắc nhất, tiền kiếm đươc trong khoảng thời gian này đều đổ hết vào đây, cũng may hiệu quả rất tốt, cô rất vừa lòng.

Phó Lễ Hành làm sao có thể không thích, anh vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm hình xăm biểu thị là anh rất thích.

Chỉ là anh có chút không biết phải làm sao.

Anh xác định là anh thích cô, nhưng nếu so sánh thì cô còn thích anh cuồng nhiệt hơn một chút.

Anh không biết phải làm sao để hồi đáp lại cho tương xứng.

“Thích.” Anh nói.

Đồng Vũ Vụ nghe thấy hai chữ liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, không hề khách khí ôm lấy thắt lưng của anh, ngẩng đầu nhìn anh làm nũng: “Anh cũng không biết là đau lắm đâu, đau đến nổi em hận không thể khóc luôn, bạn học của em nói em là người có thể chất không thể chịu đau, Nhân Nhân cũng xăm ở mắt cá chân, cô ấy không có cảm giác gì hết, còn em thì đau hận không thể ôm đầu chạy tán loạn, Phó Lễ Hành, nếu không phải thích anh, em tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không đi chịu loại thống khổ này!”

Phó Lễ Hành không nói chuyện, loại cảm giác tê dại lại một lần nữa truyền đến, giống như khi cô chạm vào anh có một nguồn điện chạy vào.

Loại cảm giác này anh chỉ có trên người cô.

Mấy tháng trước anh không hiểu lắm, bây giờ anh đã hiểu rồi, loại cảm giác này chính là động tâm.

Loại cảm giác động tâm này cũng không phải chỉ có một lần, cũng không phải không thích cô, mà mỗi ngày đều có.

Anh không nói lời nào, cũng trầm mặc biểu lộ sự say mê và yêu thích với cô.

Đồng Vũ Vụ nói rất nhiều, có đôi khi không cần anh đáp lại, cái miệng nhỏ của cô cũng có thể nói không ngừng, “Đời này cũng sẽ không có người thứ hai khiến em cam tâm tình nguyện đi chịu loại thống khổ này, anh có biết hình xăm này có ý nghĩa gì không? Em là của chính mình cũng là của anh.”

Sau khi cô nói xong câu này, thật ra cô cũng có chút thẹn thùng.

Tỏ tình chính thức như vậy….đối với cô mà nói cũng là lần đầu.

Cô cho rằng rất trân quý cho nên cũng hy vọng đối phương cũng có thể quý trọng.

Sau khi thẹn thùng, cô nhanh chóng chuyển chủ đề khác, không đợi Phó Lễ Hành đáp lại, một giây sau cô thay đổi sắc mặt, giọng điệu cũng trở nên nguy hiểm, “Bạn học của em nói xăm rất đau, xóa hình xăm càng đau hơn, nếu sau này anh làm em thương tâm, nếu sau này chúng ta tách ra, em sẽ xóa hình xăm này, đau một lần sau đó hoàn toàn khiến cho anh cút đi.”

Tuy rằng loại lời nói này rất yếu nhưng cô đơn phương cho rằng nó rất khốc.

Khi cô chưa còn thích anh, có thể chịu đựng được nhiều chuyện, nhưng sau khi cô thích anh, một chút ủy khuất cũng không thể chịu được.

Giao tâm của chính mình ra, cũng không có nghĩa để cho đối phương tùy ý chà đạp. Cô mọi lúc đều có thể thu hồi và quyết tâm ra đi.

Lời này nếu đặt ở quá khứ, Phó Lễ Hành khẳng định sẽ không để ý, nhưng hiện tại, kết hợp với sự tồn tại của “anh” và “cô” ở thế giới song song, lời này anh nghe không được, anh cúi đầu, ôm cô vào lòng, ngăn chặn miệng của cô, đương nhiên anh cũng thật sự muốn hôn cô.

Sau khi hôn một lúc lâu, khi Đồng Vũ Vụ không thở được nữa, anh mới buông ra, giọng khàn khàn nói: “Không có nếu, cũng không có tách ra.”

error: Content is protected !!