Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 133

2:00 sáng – 02/06/2024

Mấy tháng trước, vào ngày Phó Lễ Hành trở về sau chuyến công tác, cô cũng đã nhuộm tóc từ nâu hạt dẻ về màu đen thuần túy.

Lần đó, Phó Lễ Hành đi công tác hơn một tháng, lúc ấy cô chợt có ý nghĩ muốn nhuộm tóc, nào ngờ anh về sớm hơn dự định đến nửa tháng, cho nên cô chỉ có thể thay đổi kế hoạch ban đầu, trước hết phải nhuộm lại màu tóc thôi.

Ít nhất là trong ký ức của anh thì mái tóc của Đồng Vũ Vụ vẫn luôn là một màu đen tuyền…

Tony Vương và trợ lí của anh ấy không muốn làm bóng đèn nên hai người yên lặng di chuyển sang một bên thu xếp vật dụng.

Đồng Vũ Vụ ngẩng mặt lên nhìn Phó Lễ Hành, đôi mắt cô sáng ngời, cảm xúc lúc này truyền từ nội tâm đến ánh mắt tựa như sao trời điểm xuyến trong đó: “Sao lại đột nhiên như vậy?”

Phó Lễ Hành cũng đã bình thường trở lại với những giấc mơ kia.

Cho dù đó là không gian song song hay một sự trùng hợp, anh càng sẵn lòng xem đó như một lời cảnh tỉnh.

Anh đã biết một điều, đó chính là cho dù không có anh, cô vẫn có thể sống thật sự vui vẻ, nhưng anh thì lại không thể như vậy. Cuộc sống của anh quá tẻ nhạt, chính cô đã truyền nguồn năng lượng tươi mới cho anh; một khi cô rời đi, anh không dám chắc bản thân sẽ sống trong cuộc đời buồn chán kia thế nào, hay liệu có thể gặp được một người khác khơi gợi những cảm xúc trong lòng mình nữa không?

Đối với Tùy Sách, anh có chút ghen tị, cũng xem anh ấy như một tình địch giả tưởng, thậm chí ấu trĩ đến mức bản thân tự ra oai. Hiện tại anh cũng đã hiểu được, đủ loại suy nghĩ không chắc chắn lẫn nôn nóng của anh là do bản thân nhận ra rằng chính mình không phải khả năng duy nhất trong cuộc đời này của cô.

“Anh nhìn thấy em nhấn thích bài chuyển phát về ảnh nhuộm tóc trên weibo của người khác, không phải em rất thích à? Nếu thích thì cứ nhuộm đi.”

Đang nhìn cô của sau này ở thế giới kia, anh mới chậm chập kịp phản ứng lại, vô hình chung cô đã bị trói buộc.

Cô hưởng thụ thân phận Phó phu nhân này, đồng thời cũng bị chính nó vây hãm.

Cuối cùng Phó Lễ Hành cũng hiểu được điều cô khao khát không phải là vương miện nhỏ năm mười tám tuổi mà chính là tình yêu thương và sự sủng ái vô điều kiện của những người thân yêu.

Có người nói, chỉ có cha mẹ thân nhất mới có thể dang rộng vòng tay bao dung. Nhưng anh lại muốn từ năm 31 tuổi đổ về sau này, bản thân anh sẽ thử thách, thử thách liệu rằng với thân phận một người chồng thì Phó Lễ Hành có thể làm được trình độ này hay không?

Đồng Vũ Vụ chăm chú nhìn anh, đột nhiên vươn tay nhào vào trong lòng đối phương rồi ôm chặt cứng Phó Lễ Hành.

Cuối cùng cô vẫn không nhuộm tóc, Đồng Vũ Vụ cũng chẳng tin những màu nhuộm mà Tony Vương giới thiệu đâu. Làm sao tiểu tiên nữ lại có thể không làm đủ bài tập đã vội vội vàng vàng nhuộm tóc cơ chứ?

Cô còn chả biết màu tóc nào đang thịnh hành hiện nay nữa.

Sao lại có thể tùy tiện nhuộm tóc được, nếu lỡ màu nhuộm đó đã lỗi thời thì sao?

Bất quá, khi nào thì Phó Lễ Hành sẽ chuẩn bị những cảnh lãng mạn mà cô đã tưởng tượng nhỉ? Đi ngắm đom đóm ở sườn núi, bày tỏ với cô tại tòa nhà cao nhất ở Yên Kinh, còn có bao trọn cả công viên trò chơi nữa…

Đã đến lúc chuẩn bị gợi ý một chút trên weibo rồi!

***

Hôm nay, Đồng Vũ Vụ dựa theo nhiệm vụ mà hệ thống cấp ra, dẫn theo Phó Lễ Hành đến căn nhà cho thuê.

Dù là thuê lại căn nhà này nhưng sau vài lần cô đến đây chụp ảnh thì cũng đã hơi chán ngán, nếu không phải hệ thống nhắc thì cô cũng sớm quên mất mình đã thuê căn hộ này.

Diện tích sử dụng của căn hộ chỉ tầm 70 – 80 mét vuông, may mắn là giường trong phòng ngủ chính rộng 1m8 nên hai người nằm cũng sẽ không quá chật. Đây không phải là biệt thự Tùng Cảnh, không có phòng làm việc của Phó Lễ Hành, vì thế buổi tối anh cũng gác lại công việc, vui vẻ cùng trò chuyện với cô.

Nằm ngủ ở căn hộ khu dân cư này khiến Đồng Vũ Vụ đột nhiên cảm thấy cô và Phó Lễ Hành chính là một cặp vợ chồng trẻ bình thường, nhất thời nổi hứng hỏi: “Nếu chúng mình là một đôi phu thê bình thường thì sẽ thế nào anh nhỉ? Anh sẽ làm công việc gì?”

Phó Lễ Hành nhắm mắt lại, đưa hai tay ra sau đầu rồi thuận miệng đáp: “Chắc sẽ là kỹ thuật viên.”

“Còn lương thì sao anh? Em không biết lương của ngành nghề kỹ thuật viên bây giờ là bao nhiêu?”

“Tiền lương ở Yên Kinh hiện tại trung bình khoảng bảy tám ngàn tệ, kỹ thuật viên cũng phụ thuộc vào thâm niên và kinh nghiệm, anh cũng không rõ cụ thể là bao nhiêu.”

“Vậy em tính tầm hai ba vạn một tháng đi. Hai ba vạn ít lắm, có kỹ thuật viên nào lương một tháng hai ba ngàn vạn không anh?”

Phó Lễ Hành: “…” Anh biểu hiện vẻ mặt “Anh khuyên em nên tỉnh táo một chút đi.”

Đồng Vũ Vụ cũng cảm thấy bản thân có chút không thực tế.

Cô lại tiếp tục nói: “Nếu như một tháng chỉ có hai ba vạn thì sẽ khó nuôi sống bản thân, khó chăm lo cho gia đình lắm. Bất quá nếu chúng mình chỉ là một cặp vợ chồng bình thường thì hẳn là em cũng sẽ ra ngoài làm việc. Anh nghĩ em phù hợp với loại công việc nào, sẽ là phiên dịch viên chuyên ngành hay sẽ làm việc gì khác?”

“Nhà thiết kế trang sức.”

Phó Lễ Hành đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên lên tiếng.

Lúc Đồng Vũ Vụ vẫn còn đang suy nghĩ xem hiện tại tiền lương của phiên dịch viên cao cấp nhiều hay ít thì bản thân cũng trợn tròn mắt khi nghe anh trả lời như thế.

Không đợi cô kịp nói gì, Phó Lễ Hành đã tiếp tục lên tiếng: “Chẳng phải em rất thích thiết kế trang sức sao? Hay thử làm đi.”

“Nhưng … Nhiều năm rồi em đều chưa từng đụng qua, lúc học đại học cũng chỉ có chút hứng thú yêu thích thôi, không có trải qua hướng dẫn chuyên nghiệp.”

Thật ra khi Phó Lễ Hành đề nghị cô thử một chút hứng thú với thiết kế trang sức thì Đồng Vũ Vụ cũng có hơi lúng ta lúng túng.

Để cô phiên dịch này nọ thì bản thân không vấn đề gì, dù sao cô cũng thật sự có thiên phú về mặt ngôn ngữ; nhưng để cô thử lại sở thích của mình thì quả thực rất căng thẳng, tim cũng đập mạnh hơn.

Trước khi gặp Phó Lễ Hành, cô cũng đã có những kế hoạch cho tương lai của mình. Cô từng nghĩ đến việc phát triển trong lĩnh vực này, đúng lúc Đồng Vũ Vụ quen biết rất nhiều thiên kim tiểu thư trong giới, nhân mạch chính là tài sản bí ẩn của bản thân. Sau khi cô gặp Phó Lễ Hành, quen biết rồi bắt đầu trở thành hôn thê và cuối cùng làm lão bà của anh, Phó phu nhân đã nói rõ rằng bà muốn cô hảo hảo làm, sau này tiếp nhận sự nghiệp từ thiện của Phó gia.

Đương nhiên, đây cũng không phải là nguyên nhân chính. Trong cuộc hôn nhân này, cô là người trèo cao, mấy năm nay đều luôn nơm nớp lo sợ, cô sợ bản thân sẽ làm sai chuyện gì nên mỗi bước đi đều thật sự cẩn thận. Hơn nữa, sau khi kết hôn với Phó Lễ Hành, hưởng thụ sinh hoạt xa hoa này cũng làm tiêu mòn từng chút một ý chí chiến đầu ban đầu của cô.

Phó Lễ Hành lúc này mới mở to đôi mắt nhìn đối phương rồi nhẹ nhàng nói: “Có thể học. Nếu như em thích thì cứ thử đi.”

Khi Đồng Vũ Vụ luống cuống tay chân thì tính cách hay kịch tính hóa mọi chuyện của cô lộ rõ ra, ánh mắt chuyển động, cuối cùng nhìn anh chằm chằm hỏi: “Có phải anh chê em suốt ngày ở nhà không có việc gì làm giống như phế vật không? Anh nói đi.”

“Anh không có ý như thế.” Phó Lễ Hành lại bắt đầu thẳng thắn đáp: “Em giống như bây giờ, phần lớn thời gian đều tập trung vào anh, tất nhiên là anh thích như vậy rồi, nhưng quan trọng vẫn là em thích thế nào.”

Nếu không phải từng nhìn thấy cô trong mơ, có lẽ anh vẫn sẽ tự cao tự đại cho rằng bản thân đã dành cho Đồng Vũ Vụ một cuộc sống tốt đẹp nhất.

Nhưng anh đã nhìn thấy cô như vậy, nếu anh vẫn hài lòng chính mình đã có thể cho cô một nơi trú ẩn an toàn thì anh có biết bao buồn cười cơ chứ.

Anh đương nhiên luôn luôn bằng lòng là nơi trú ẩn an toàn của cô, là chỗ dựa vững chải những lúc cô không muốn trải qua mưa gió. Nhưng nếu như cô muốn ló đầu ra bên ngoài một chút thì anh cũng sẵn sàng trở thành hậu phương cho cô.

***

Khi trời đông lạnh giá sắp qua đi và đầu xuân đang đến gần, lễ đính hôn của Thành Diệp Châu và Tô Vận cũng đã đến.

Lễ đính hôn không phức tạp lắm, bất quá có rất nhiều khách khứa ghé thăm. Hai gia tộc Thành – Tô có thể xem là gia tộc có thể diện ở Yên Kinh, Thành Diệp Châu là người thừa kế của Thành gia còn Tô Vận là đại tiểu thư duy nhất của Tô gia. Lễ đính hôn lần này dù thời gian chuẩn bị không nhiều nhưng cũng đủ lãng mạn và sang trọng.

Quan hệ giữa Tô Vận và Đồng Vũ Vụ càng ngày càng tốt, đương nhiên cũng biết cô gần đây đang không ngừng học hỏi và phát triển trong lĩnh vực thiết kế trang sức. Sau khi lễ đính hôn kết thúc, các khách mời nữ trò chuyện trong phòng, Tô Vận, Đồng Vũ Vụ còn có Tống Tương đang ngồi cùng nhau. Đồng Vũ Vụ và Tống Tương đều đã kết hôn, có rất nhiều kinh nghiệm truyền đạt cho mọi người. Lúc tất cả đang thảo luận về áo cưới chính của cô dâu muốn tìm sư phụ thiết kế nào thì Tô Vận đột nhiên nói: “Vũ Vụ, hay là cậu thiết kế giúp mình một bộ trang sức đi?”

Không đợi câu trả lời của Đồng Vũ Vụ thì cô ấy đã hơi ngượng ngùng nói: “Một mình mình không thể quyết định trang sức cho váy cưới chính, nhưng mà trang sức kết hợp với váy dạ hội thì mình có thể làm chủ được. Cậu thiết kế cho mình đi.”

Đồng Vũ Vụ kinh ngạc nhìn cô ấy: “Mình sao? Nhưng hiện tại mình cũng không phải là bậc thầy lành nghề. Những thiết kế trước đây của mình đều là những món lặt vặt không đáng nói.”

Thiết kế trang sức là một ngành nghề, cũng không phải chuyện cô muốn làm là có thể lập tức làm được, trừ phi cô chỉ là muốn chơi qua đường thôi.

Tô Vận cười nói: “Không sao cả. Mình nhớ rõ khi còn học sơ trung thì cậu đã thích vẽ vời vòng cổ hay nhẫn gì đó trên tập vở rồi, trông rất đẹp. Cậu yên tâm, mình sẽ tính theo giá cả của các nhà thiết kế trong giới cho cậu.”

Đồng Vũ Vụ đột nhiên có một áp lực đè nặng.

Sau khi Tống Tương nghe rõ ràng chuyện này thì ngay lập tức nắm lấy cánh tay của Đồng Vũ Vụ nói: “Không được, tôi phải là vị khách đầu tiên của cô. Đám cưới của Tô Vận còn lâu lắm mới diễn ra, cô có thể thiết kế giúp tôi một cái trước, thiết kế một chiếc nhẫn kim cương nhỏ được không? Hiện tại chẳng phải đang rất thịnh hành nhẫn kim cương bảo bảo sao? Lần trước, lão công đã tặng tôi một viên kim cương màu hồng, tôi còn chưa biết dùng nó như thế nào nữa. Tôi đã quyết định làm một chiếc nhẫn kim cương mini cho con gái. Chiếc nhẫn kim cương đầu tiên trong đời con gái tôi nhất định phải do tôi tặng cho con bé!”

Cách đây không lâu Tống Tương đã kiểm tra được cô ấy đang mang thai.

Thật ra phôi thai nhỏ hiện tại chỉ mới khoảng 8 tuần tuổi thôi nhưng Tống Tương rất chắc chắn bé con trong bụng mình là công chúa nhỏ, cô ấy nói đây là mẹ con tâm ý tương thông. Trong mộng cô ấy mơ thấy một bé con mềm mềm dễ thương gọi cô ấy là mẹ yêu, cho nên kim cương hồng gì đó nhất định phải thu xếp như trên, không chỉ có nhẫn kim cương mà chiếc túi đầu tiên, đôi giày cao gót đầu tiên, chiếc váy dạ hội cao cấp đầu tiên trong cuộc đời của bé gái đều phải do cô ấy tặng.

Trời cao đất rộng, phụ nữ mang thai là lớn nhất, dưới sự “mặt dày bám dính” của Tống Tương thì Đồng Vũ Vụ đành phải đồng ý để người kia làm vị khách đầu tiên của mình.

“Bất quá, cô có từng nghĩ phôi thai nhỏ trong bụng mình có thể là bé trai không?” Đồng Vũ Vụ nhắc nhở thân thiện.

Tất nhiên Tống Tương sẽ không nghe rồi.

Cùng lúc đó, một số bạn bè tốt của Thành Diệp Châu cũng tụ tập chơi mạt chược trong một căn phòng khác.

Là người đầu tiên lên chức cha trong nhóm bạn thân, hôm nay Lục Tử An gánh vác trách nhiệm mang theo đứa nhỏ. Lão bà của anh ấy đã ném túi mẹ bỉm sữa cho anh ấy, một mình chạy đến phòng của khách nữ trò chuyện và chơi mạt chược. Lão bà của Lục Tử An hoàn toàn không chấp nhận quan điểm “Những người góa bụi nuôi con”, chỉ cần Lục Tử An có thời gian thì anh ấy nhất định phải chăm sóc đứa nhỏ.

“Lục ca, động tác thay tã của anh rất thành thạo đấy.” Chu Trì vừa mới đánh ra một con mạt chược, liếc nhìn Lục Tử An một cái còn cố ý trêu chọc anh ấy.

Lục Tử An cười châm biếm: “Lão bà của tôi nói rằng người cha đóng một vai trò rất quan trọng đối với tuổi thơ của đứa trẻ nên không thể vắng mặt. Cô ấy nói, nếu tôi thay tã cho con thêm một lần thì sau này đứa nhỏ gọi điện thoại cho tôi có thể nói chuyện nhiều thêm một giây.”

“Vậy thì nhất định là trước đây cha tôi chưa từng thay tã cho tôi rồi. Bây giờ tôi và ông ấy chỉ cần gọi điện thoại mười giây thôi là đã nói xong chuyện.”

Đứa nhỏ nhà Lục Tử An năm nay gần hai tuổi. Năm đó khi Lục Tử An làm phù rể cho Phó Lễ Hành thì Lục phu nhân cũng không hề biết mình đang mang thai, may mắn là lúc đó đã chuẩn bị tốt đám cưới, mãi đến khi mang thai ba bốn tháng thì Lục phu nhân mới phát hiện. Lục Tử An sợ đến mức cho dù bản thân không có tín ngưỡng nhưng vẫn niệm A Di Đà Phật mỗi ngày. Cặp đôi đã có dự tính từ trước, biệt danh của đứa nhỏ là Đại Mễ, chờ đến khi bé gái tiếp theo sinh ra sẽ gọi là Tiểu Mễ.

Lục Đại Mễ vẫn chưa dừng thay tã, bất quá đứa nhỏ dù còn bé nhưng đã cảm nhận được cảm giác tự do của mông rồi, lúc này nhìn thấy cha muốn thay tã cho mình thì cậu nhóc liền lật người không chịu lộ mông ra, hơi hờn mát nói: “Cái mông buồn bực rồi, mông nhỏ muốn phơi nắng, phơi nắng cơ.”

Đứa nhỏ mũm mĩm nhất định không chịu mặc, Lục Tử An cũng không còn biện pháp nào khác, may mà trong túi mẹ bỉm đã chuẩn bị đầy đủ, có quần nhỏ còn có quần dài nữa, anh ấy thấy vậy liền nói: “Vậy con muốn đi vệ sinh thì cứ nói với ba, có biết không?”

“Nói nói.”

Lục Đại Mễ dường như rất thích Phó Lễ Hành, nhóc con lá gan cũng thực lớn, lăn đến bên cạnh Phó Lễ Hành rồi ngẩng đầu nhìn anh hô: “Xuỵt xuỵt.”

Phó Lễ Hành trước đây cũng không thích trẻ con cho lắm, dù sao thì mấy đứa nhỏ cứ gào khóc tùy thời tùy lúc, nếu bảo anh có chút biện pháp với sinh vật này chính là anh không thể kiềm chế được.

Bây giờ, anh nhẹ nhàng từ chưa từng thích tiến thêm một nấc đã bắt đầu hơi thích rồi.

Đúng lúc dáng vẻ của Lục Đại Mễ trắng trẻo mũm mĩm, cánh tay nhỏ nhắn như củ sen, thật sự rất hài hước đáng yêu cho nên Phó Lễ Hành liền nhẹ nhàng uốn nắn cậu nhóc: “Là thúc thúc.”

“Xuỵt xuỵt.”

Lục Tử An mỉm cười, “Bây giờ phát âm của nó vẫn còn chưa chuẩn. Bất quá đứa nhỏ này hư thật sự, không thèm gọi ba ba mà cứ gọi bánh bánh. Tôi nghi ngờ là do nó cố ý đấy.”

Lục Đại Mễ dang hai cánh tay ra, “Xuỵt xuỵt bế.”

Phó Lễ Hành cảm thấy trong lòng mềm nhũn ra, bế cậu nhóc đặt lên đùi mình.

Đứa nhỏ này trên người có mùi sữa, rất nhạt, tuy rằng thực nặng nhưng cũng thực mềm.

Ngay khi tình phụ tử trong người Phó Lễ Hành sắp được kích thích thì anh đột nhiên cảm thấy trên đùi nóng rực.

Lục Đại Mễ vểnh mông lên đi tiểu, tiểu xong mông còn run nhè nhẹ nữa.

“Ba ba, nước tiểu.”

Phó Lễ Hành có chứng ưa sạch sẽ, giờ phút này biểu tình trở nên vô cùng vặn vẹo: “…”

Tình thương của người cha đã bị ngâm trong nước tiểu, tưới đến dập tắt luôn rồi.

error: Content is protected !!