Lục Nhân Nhân mang thai, nhưng mà chỉ mới mang thai nên thai nhi dường như còn chưa ổn định, ở nhà nghỉ ngơi ba tháng, chờ sau khi ổn định thì lập tức vội vàng hẹn Tống Tương và Đồng Vũ Vụ ra ngoài ăn cơm. Vốn dĩ cũng không có vấn đề gì, Tống Tương dẫn theo Từ Hạc Minh, Đồng Vũ Vụ mang Lạc Ý đến để hai tiểu tử kia tụ tập chơi đùa cùng nhau. Nào biết Từ Hạc Minh vừa thấy đại ca ca đến nhà thì ai nói gì cũng không chịu ra ngoài. Hiện tại cậu nhóc đã ba bốn tuổi, không thích chơi với mấy bạn nhỏ tuổi hơn mình, chỉ thích chơi cùng với ca ca lớn hơn.
Tống Tương cũng không thể ép buộc cậu nhóc đến đây được nên chỉ có thể trở thành một người hưởng thụ thời gian không cần mang con theo.
Lục Nhân Nhân đã kết hôn vào năm ngoái, cuối cùng cô ấy cùng bạn hồi thơ ấu cũng ở bên nhau. Quanh đi quẩn lại hơn hai mươi năm, lúc trước là hoan hỉ oan gia, hiện tại đã trở thành vợ chồng, ba mẹ hai bên cũng rất vừa lòng, xem như là hôn nhân viên mãn. Vây quanh cuộc sống hạnh phúc của Đồng Vũ Vụ và Tống Tương lâu như vậy, rốt cuộc cô ấy cũng thu hoạch được một người ôn nhu chỉ thuộc về một mình cô ấy.
Lạc Ý tương đối ngoan ngoãn và nghe lời, cô bé đang cầm bản vẽ của mình, cũng không ồn ào ầm ĩ mà ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Đồng Vũ Vụ.
Tống Tương nâng mặt nhìn con gái nuôi của mình, càng nhìn lại càng thích, hận không thể ẵm trộm về nhà nuôi.
Nhớ đến chuyện tranh cãi kéo dài hôm qua, cô ấy lại thở dài một hơi: “Hôm qua mình cãi nhau với Từ Hạc Minh đến nhức cả đầu, bây giờ trong đầu đều ong ong lên. Thằng bé cứ quấn quít lấy bảo mình mau sinh cho nó một em gái, còn đặc biệt yêu cầu phải giống như em gái Lạc Ý nữa.”
Từ Hạc Minh rất thích Lạc Ý.
Nhưng mà kiểu yêu thích này bây giờ còn rất nhẹ, ít nhất thằng bé cũng muốn chơi với đại ca ca của mình nhiều hơn.
Nhưng Lạc Ý không thích Từ Hạc Minh, bởi vì Từ Hạc Minh luôn thích tháo dây cột tóc của cô bé xuống.
Trước mắt, Tống Tương và Từ Diên Thanh vẫn chưa có ý định sinh đứa thứ hai, chủ yếu là vì hiện tại công ty của Từ gia đang khai thác thị trường nước ngoài, Từ Diên Thanh rất bận rộn, đi công tác là chuyện như cơm bữa, dưới tình huống như vậy đương nhiên là không thích hợp để sinh đứa thứ hai rồi, vì thế cũng chỉ có thể đem kế hoạch này gác lại.
Đồng Vũ Vụ biết lo lắng của Tống Tương và Từ Diên Thanh, từ trước đến nay cô cũng không khuyên bạn tốt sinh đứa thứ hai, như vậy rất giống mấy bà bác nhiều chuyện.
Lục Nhân Nhân đã lĩnh hội được sự khổ cực khi mang thai, vừa từ giữa sự nôn nghén tìm về được cái mạng nhỏ nên cô ấy cũng tuyệt đối không phụ họa đề tài này.
Lạc Ý vẫn đang chuyên tâm nhìn bản vẽ nhưng lỗ tai đã lặng lẽ dựng thẳng lên nghe người lớn trò chuyện.
Cô bé đột nhiên nhớ tới nội dung của giấc mơ vào buổi tối nên lập tức kéo tay áo Đồng Vũ Vụ, nhỏ giọng nói: “Ma ma ơi, con muốn nói chuyện với ba ba.”
Đồng Vũ Vụ rất ngạc nhiên.
Lạc Ý rất ít khi đưa ra yêu cầu như vậy.
Nhưng mà cô vẫn nói: “Ma ma không biết ba ba có đang họp hay không, ma ma gửi tin nhắn trước cho ba ba nhé, nếu ba ba có thời gian thì chúng ta gọi cho ba ba sau, được không?”
Lạc Ý gật đầu.
Khi Phó Lễ Hành nhận được tin nhắn của Đồng Vũ Vụ thì cũng rất kinh ngạc. Bởi vì cô nói con gái muốn nói chuyện điện thoại với anh.
Đúng lúc bây giờ anh cũng không có cuộc họp, có lẽ tiểu hài tử có chuyện quan trọng nên anh lập tức gác lại công việc trong tay, bấm số điện thoại của Đồng Vũ Vụ.
Sau khi Lạc Ý nhận được điện thoại thì cô bé còn nhảy xuống ghế dài, muốn chạy sang chỗ khác để nghe điện thoại.
Còn nhỏ tuổi mà đã học được cách bảo vệ sự riêng tư của mình rồi.
“Lạc Ý, con tìm ba ba có chuyện gì sao?” Giọng nói ôn hòa của Phó Lễ Hành truyền đến.
“Ba ba, con đã nhớ con nằm mơ thấy cái gì rồi.”
Trong tay Phó Lễ Hành vẫn đang cầm bút máy, nghe được lời của con gái thì không khỏi nhếch khóe môi, ừ một tiếng, “Là giấc mơ gì vậy?”
“Con mơ thấy có một bé trai gọi con là chị, muốn làm em trai của con, con đã đồng ý với em ấy rồi.”
Phó Lễ Hành: “…”
Trăm triệu lần không nghĩ tới thoát được sự thúc giục sinh đứa thứ hai của ba mẹ, thoát được tuyên truyền ùn ùn kéo đến nhưng hiện tại lại không thoát được con gái.
“Ba ba ơi, chuyện đã đồng ý với người khác thì phải làm đến cùng đúng không.” Lạc Ý cầm di động, mím môi nói: “Ba ba và ma ma dẫn em ấy về có được không?”
Phó Lễ Hành không nhịn được bật cười nhưng vẫn trả lời: “Vậy về nhà ba ba sẽ bàn bạc với ma ma, nhưng mà con đã hạ quyết tâm chưa? Nếu như chúng ta đón em ấy về thì có lẽ cuộc sống của chúng ta sẽ có chút thay đổi đó.”
“Cái gì ạ?” Cô bé nho nhỏ rất nghi ngờ hỏi, âm điệu kéo dài vô cùng đáng yêu.
“Có lẽ ba ba và ma ma sẽ không giống như bây giờ, dồn hết tâm tư vào con. Nếu chúng ta dẫn em ấy về nhà thì sẽ như yêu thương con mà phải quan tâm và chăm sóc em ấy, tỷ như em ấy muốn ma ma con ôm vào lòng, khi ma ma ôm em ấy thì có thể sẽ không còn sức để ôm con nữa.”
“Ba ba ôm con nha.”
Lạc Ý nói như vậy, cô bé suy nghĩ và nói thêm: “Nhưng mà sẽ có thêm một người yêu thương con, con cũng yêu thương thêm một người nữa, đúng không ạ?”
Phó Lễ Hành sửng sốt.
Một lát sau, anh mới nghiêm túc nói: “Đúng vậy, Lạc Ý giỏi quá. Nhưng mà đây là chuyện quan trọng của nhà chúng ta, cần ba ba và ma ma còn có con cùng nhau tổ chức buổi họp, sau đó ba phiếu thông qua mới có thể thực hiện được. Lạc Ý, ba ba muốn nói với con là dẫn em ấy về thì ma ma sẽ rất vất vả, ba ba đồng ý, con đồng ý cũng không đủ, nếu ma ma nói không muốn thì chúng ta phải tôn trọng quyết định của ma ma con, không thể ép buộc ma ma.”
“Được ạ.”
Buổi tối, một nhà ba người nghiêm túc ngồi trên thảm trong phòng ngủ mở một cuộc họp.
Cũng là hội nghị như thế này khiến cho Đồng Vũ Vụ nhớ tới giấc mơ khi biết mình mang thai kia.
Không biết vì sao cô cảm thấy rất áy náy, trong một năm mang thai, và trong hai ba năm Lạc Ý sinh ra đời, vậy mà cô lại suýt nữa quên mất trong giấc mơ đã từng hứa hẹn với một cậu nhóc.
Cô quá bận rộn, sau khi sinh xong Lạc Ý, vì đã có bảo mẫu trông trẻ và dì, nên có rất nhiều chuyện cô cũng không cần phải tự mình làm, nhưng một khi đã làm mẹ thì sao có thể không quan tâm đến, ngoại trừ cuộc sống thì trên phương diện sự nghiệp cũng vậy. Bây giờ đơn đặt hàng của cô rất nhiều, một bên vừa phải vội vàng thiết kế, một bên lại muốn nắm chặt thời gian nạp năng lượng, hiện giờ nhớ lại, cuộc sống trong hai năm mới kết hôn kia, mỗi ngày đều mua mua mua, tham gia party, thoải mái du lịch… Dường như đã trải qua mấy kiếp rồi vậy.
Cuộc sống như vậy thật sự tồn tại sao? Đã có lúc cô ước gì có thể buông bỏ cửa tiệm nhưng khi nhìn thấy Phó Lễ Hành, nhìn thấy Lạc Ý, cô lại sinh ra dũng khí vô hạn. Cô muốn để cho Lạc Ý biết, ma ma cũng cố gắng tiến về phía trước trong cuộc sống.
Có lẽ bé trai kia rất không vui, không vui vì ma ma đã suýt nữa quên mất mình, cho nên mang thai lần này, Đồng Vũ Vụ không còn thoải mái như lần đầu nữa.
Khi mang thai Lạc Ý, toàn bộ thời gian cô mang thai đều chẳng có phản ứng gì, thân thể nhẹ như chim yến, không hề giống phụ nữ đang mang thai.
Bây giờ mang thai đứa thứ hai, mới tuần thứ sáu cô đã đột nhiên bắt đầu có phản ứng ốm nghén, buổi sáng thức dậy đánh răng cũng không thể kiểm soát được mà nôn mửa.
Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Đồng Vũ Vụ đã giảm vài cân.
Rất nhiều phương pháp đều đã được sử dụng, khoa học có, phương thuốc dân gian cũng có, nhưng tất cả đều vô dụng đối với Đồng Vũ Vụ.
Phó Lễ Hành thấy Đồng Vũ Vụ ốm nghén như vậy thì vô cùng lo lắng. Hiện tại anh đã hỏi thăm khắp nơi về những phương pháp để ngừng ốm nghén, chỉ tiếc là hiệu quả cực kỳ nhỏ. Thật ra thì phản ứng ốm nghén của Đồng Vũ Vụ vẫn không tính là rất nghiêm trọng, khi bọn họ đi bệnh viện khám thì nhìn thấy có người phụ nữ đang mang thai bị ốm nghén nghiêm trọng đến mức phải truyền dịch.
Đương nhiên tất cả những điều này đều không cho Lạc Ý biết.
Lạc Ý tiếp nhận nhiệm vụ giáo dục thai nhi, mỗi ngày sẽ cầm sách tranh kể chuyện với đứa nhỏ trong bụng của Đồng Vũ Vụ.
Phó Lễ Hành thật sự không còn cách nào khác đành phải chủ động đi tìm hệ thống.
Hầu hết thời gian, anh không hề đụng vào nhiệm vụ và phần thưởng mà hệ thống phân phát.
Khoảng thời gian kia tích cực làm nhiệm vụ nhất có lẽ là lúc Đồng Vũ Vụ mang thai Lạc Ý, chỉ cần có thể giảm bớt đau đớn khi Đồng Vũ Vụ sinh con thì anh đều rất tích cực nghiêm túc mà hoàn thành nhiệm vụ, về phần khác… Anh cũng rất Phật hệ.
Hệ thống cũng ngạc nhiên lắm.
Nó cũng suýt chút nữa đã quên mất bây giờ nhiệm vụ nuôi dưỡng con cái này đang bị ràng buộc với lão công của người dùng 3679.
…
Phó Lễ Hành: [Làm sao để có thể giảm bớt phản ứng ốm nghén của vợ tôi, bất kể bảo tôi làm nhiệm vụ gì cũng được.]
Anh rất kiêu ngạo.
Khi cô mang thai Lạc Ý rất nhẹ nhàng cho nên đã nghĩ lần này cũng sẽ rất thuận lợi.
Nhưng làm sao mang thai lại có thể thoải mái được.
Chỉ sợ là khi cô mang thai Lạc Ý cũng đã từng khó chịu nhưng lại không nói với anh mà thôi.
Chuyện cho đến bây giờ, nhìn thấy khuôn mặt gầy yếu của cô, anh đã rất hối hận rồi.
Hệ thống: [Thật sự muốn thử thách nhiệm vụ sao?]
Phó Lễ Hành: [Đúng vậy.]
Hệ thống: [Trò chuyện với ba anh hơn mười phút thì phản ứng ốm nghén sẽ kết thúc sớm hơn thời hạn hai ngày.]
Phó Lễ Hành: […]
Đối với Phó Lễ Hành bây giờ mà nói, đừng bảo là mười phút, cho dù một giờ anh cũng sẽ làm.
Trên thực tế, nhiệm vụ này đối với Phó Lễ Hành hay đối với ba Phó mà nói cũng đều không thoải mái.
Ba Phó là một nghiêm phụ điển hình, từ nhỏ đến lớn đều vô cùng nghiêm khắc với Phó Lễ Hành, trong trí nhớ của anh thì bản thân dường như chưa từng có những kỷ niệm êm đềm nào với cha mình.
Trước khi gọi điện nói chuyện, Phó Lễ Hành đã viết tất cả những gì anh muốn nói ra notebook.
Nếu không áp dụng phương thức như vậy thì cuộc gọi rất có thể sẽ kết thúc trong vòng một phút a.
Từ sau khi anh hoàn toàn tiếp nhận Phó thị đã thật sự rất ít khi cùng ba mình trao đổi, cho dù có cũng đều là vì công việc.
Phó Lễ Hành cho rằng nhiệm vụ này sẽ rất khó khăn.
Dù sao thì ở trong ấn tượng, ba của anh cũng không thích cùng anh nói những chuyện không liên quan đến kinh doanh.
Nhưng mà không nghĩ tới chính là, anh chỉ hỏi một câu: “Gần đây ba câu cá có thu hoạch gì không?” thì ba anh đã bắt đầu lải nhải rồi.
“Có thể là do kỹ thuật của ba không được tốt lắm, gần đây trong sông chỉ câu được mấy con cá trích nhỏ mang về nhà nấu canh, canh đấy cũng rất ngon. Lần tới ba sẽ câu một ít để nấu canh cá cho Lạc Ý, con bé rất thích ăn canh cá.”
“Gần đây ba có xin cho Lạc Ý một lá bùa bình an, nhớ treo ở đầu giường con bé, tết Trung Nguyên sắp đến rồi, vẫn nên chú ý đứa nhỏ nhiều hơn.”
“Con cũng vậy, đừng làm việc quá khuya, thân thể mới là quan trọng nhất.”
Thật ra hai cha con cũng không có đề tài gì để tán gẫu, nhưng anh phát hiện anh không muốn cúp máy, cho dù ba im lặng cũng sẽ không chủ động cúp điện thoại.
“Ba, có một hạng mục con không chắc chắn lắm, vài ngày nữa con sẽ về nhà thương lượng với ba.”
Đầu dây bên kia sau một lúc sửng sốt mới vội vàng đáp: “Được.”
Sau mười phút, cuối cùng cũng cúp điện thoại, Phó Lễ Hành ngồi trước bàn làm việc, nhìn thấy những chủ đề câu chuyện được ghi trong notebook, không khỏi bật cười. Nhưng cùng lúc đó, trong lòng cũng đã sáng suốt hơn.
Trong ống đựng bút có một cây bút máy là khi anh mười tám tuổi ba đã tặng cho, anh đã quen dùng nó, hiện tại khi ký kết các hợp đồng lớn nhỏ gì đều vẫn quen dùng cây bút này.
Anh đột nhiên buồn rầu như mất mát thứ gì đó.
Làm một người ba tốt, đầu tiên nên học làm một người con hiếu thảo.
Lời nói và hành động của anh là một quyển sách, là một tấm gương để bọn nhỏ noi theo.
Anh hy vọng rằng có một ngày, con của anh gọi điện thoại cho anh có thể giống như gọi điện thoại cho mẹ của nó, tùy tiện cũng có thể trò chuyện đến nửa giờ.
Anh hy vọng xa vời, khi các con gặp chuyện không vui, ngoại trừ gọi cho mẹ cũng sẽ gọi cho ba.
***
Mấy tháng sau, Đồng Vũ Vụ sinh ra một bé trai.
Phó Lễ Hành đặt tên cho đứa nhỏ là Thanh Dịch.
Tên này là Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ cùng nhau nghĩ ra, nếu như hai người đã hy vọng con gái lớn được cả đời vui vẻ thoải mái, vậy thì hai người lại hy vọng con trai nhỏ sẽ có cả đời sống liêm khiết, trung thành với chính mình và sống thật hạnh phúc.
Thật ra cái tên này đã được chọn xong từ trước lúc bé sinh ra rồi. Bởi vì Lạc Ý và Đồng Vũ Vụ đều chắc chắc thai nhi là bé trai, điều này khiến cho Phó Lễ Hành thật bất đắc dĩ, bởi vì anh còn cố tình chuẩn bị tên cho con gái.
Sau khi đứa nhỏ sinh ra, Phó Lễ Hành ôm cậu bé không biết làm sao, anh chỉ có một ý nghĩ: Chẳng lẽ đứa bé này với chị và mẹ đều có tâm linh tương thông, chỉ duy nhất anh là ba ba mà không có sao?
Bạn nhỏ Thanh Dịch không thích đọc sách.
Mỗi lần Lạc Ý trở về từ nhà trẻ, khi lôi ra một tấm thẻ màu đen trắng cho Thanh Dịch xem, cậu bé chắc chắn sẽ nhắm mắt lại, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Thanh Dịch cũng là cục cưng thiên thần, mỗi ngày ăn ngủ ngủ ăn, cánh tay mập mạp giống như ngó sen vậy.
Tất cả những cảm giác mới mẻ của Lạc Ý đối với Thanh Dịch đã kết thúc khi giai đoạn mọc răng của bé đến rồi.
Thanh Dịch kéo tay Lạc Ý, cười cười lộ ra hai chiếc răng trắng nhỏ, ngốc nghếch, đáng yêu, Lạc Ý rất thích em trai, nghĩ cậu nhóc chỉ đang muốn nghịch ngón tay của cô bé, kết quả tiểu tử này lại nhanh như chớp mà kéo tay cô bé nhét ngón tay vào trong miệng của mình, dùng lực thật mạnh cắn xuống một cái.
Giai đoạn mọc răng của tiểu bảo bảo quả thực đáng sợ, cái gì cũng muốn cắn! Đi đến đâu cũng đều lưu lại nước miếng, tựa như muốn tuyên bố chủ quyền “Bản cục cưng đã dạo chơi đến đây.”
Tối hôm đó, Lạc Ý còn chưa biết viết nhiều chữ, vô cùng buồn bã chạy đến tìm ba ba, người đang thay tã và lau mông nhỏ của em trai để nhờ giúp đỡ.
Phó Lễ Hành nhận lấy bút chì của cô bé, tò mò hỏi: “Muốn ba ba viết gì cho con hử?”
Lạc Ý chỉ vào quyển vở “Ba ba giúp con biết hôm nay tiểu bại hoại Thanh Dịch đã cắn tay của con.”
Phó Lễ Hành nghẹn cười, kết quả phát hiện trong quyển vở của cô bé đã viết khá nhiều nên hỏi: “Ba ba có thể nhìn xem lúc trước con đã viết gì không?”
“Không thể.” Lạc Ý lắc đầu: “Ma ma nói đây là của con…”
Cô bé dừng lại một chút, có chút không nhớ nổi ma ma đã nói những gì.
Phó Lễ Hành hỏi: “Là gì của con?”
Lạc Ý vắt hết óc suy đi nghĩ lại, cuối cùng đã nhớ ra, mắt sáng lên nói: “Là thứ chỉ có mình con có thể đọc được!”