Đồng Vũ Vụ không nói, ngữ khí của Phó Lễ Hành chầm chậm, “Nhưng mà, sau này nếu anh có thể tranh thủ được chút thời gian, anh sẽ có hết sức để tham gia cùng em trong các trường hợp giống này vậy.”
Đây là đang nói cô không cần phải hâm mộ người khác sao?
Thật tuyệt.
Nhưng mà Đồng Vũ Vụ cũng biết, điều này đã là tiến triển rất lớn rồi, không thể yêu cầu một người như anh trở nên điên cuồng cưng chiều vợ được? Điều đó quá mức hoang tưởng rồi.
Anh đã thay đổi, cô cũng phải khích lệ mới được, hơn nữa hôm nay anh cũng đã cho cô mặt mũi, vì cô mà loại bỏ mối nguy lớn như vậy, cô đương nhiên không thể keo kiệt được, suy nghĩ một chút, Đồng Vũ Vụ đột nhiên dừng lại, thừa dịp lúc anh không để ý kiễng chân lên nhanh chóng hôn lên mặt anh một cái, “Cám ơn anh!”
Loại chuyện hôn lén này, trước lạ sau quen thôi.
Nhưng mà đó là nói với Đồng Vũ Vụ, còn Phó Lễ Hành xem ra vẫn không biết phải làm sao, anh nghiêng đầu nhìn cô, có chút bất đắc dĩ cũng có chút bối rối, không chú ý nhìn thoáng qua một chiếc xe có chút quen mắt.
Trí nhớ của Phó Lễ Hành rất tốt, hơn nữa chuyện xảy ra cũng chưa lâu, anh rất nhanh liền nghĩ ra….hình như là xe của Tần Dịch.
Anh rất nhanh dời tầm mắt, dẫn Đồng Vũ Vụ đến chỗ xe của anh, vẻ mặt lạnh nhạt đi rất nhiều.
Anh che dấu rất tốt, hôm nay Đồng Vũ Vụ có chút hưng phấn nên trong khoảng thời ngắn không nhận ra được biến hóa rất nhỏ của anh.
Quán KTV mà Tằng Thế Lễ mở cách nơi này cũng không xa, chỉ khoảng hai km, nhưng hiện tại là thời gian tan tầm, tốc độ của xe trên đường có thể so với ốc sên, Đồng Vũ Vụ cũng không phiền lòng, ríu ra ríu rít nói mấy chuyện thú vị của bạn học, đương nhiên cũng nói đến chuyện của Tống Tương và bạn học nữ thơ ca kia.
“Em thấy hình như Từ Duyên Thanh lên tạp chí”
“Ừ.”
Đồng Vũ Vụ lại hỏi anh, “Sao em chưa bao giờ thấy anh nhận phỏng vấn vậy, trên mạng cũng không có tin tức của Phó gia luôn.”
Cô biết rõ nhưng mà vẫn cố hỏi, thỉnh thoảng vẫn nên giả ngốc một chút.
Phó Lễ Hành không thích loại nổi tiếng này, trong diễn đàn trên mạng những danh viện và phú nhị đại mà có giá trị nhan sắc sẽ được tâng bốc lên tận trời, trong đó không có cô, cũng không có Phó Lễ Hành, điều này làm cho một người thích náo nhiệt, thích nghe người khác tâng bốc như cô phải âm thầm thở dài.
Trong diễn đàn còn nói Tống Tương là người đẹp nhất Yến Kinh, coi cô chết rồi hay sao! Ai mới là người đẹp nhất Yến Kinh, người có mắt nhất định đều nhìn thấy được!
Phó Lễ Hành ừ một tiếng, tay cầm tay lái, lúc quay vòng, lộ ra chiếc đồng hồ trên cổ tay trái, vẻ mặt anh bình tĩnh, “Như vậy không tốt sao? Chúng ta không phải là minh tinh, không cần bị chú ý đến.”
…….Anh đây là đang diss Từ Duyên Thanh sao?
Đồng Vũ Vụ nghẹn cười: “Đúng vậy, làm người cần phải khiêm tốn một chút.”
Vào phòng KTV, mấy bạn học đi trước đều đã đến rồi. Có mấy bạn học đều ở chỗ chọn bài hát, Đồng Vũ Vụ đã lâu không hát trước mặt nhiều người như vậy, liền nhìn đến chỗ chọn bài bát vài lần. Mấy người ở chỗ chọn bài hát cũng không phải có mắt nhìn bình thường, đứng dậy lôi kéo Đồng Vũ Vụ đi chọn bài hát, Đồng Vũ Vụ thịnh tình không thể chối từ, cũng muốn ở trước mặt Phó Lễ Hành khoe giọng hát một chút, đi đến máy chọn bài hát, chọn một bài tiếng Quảng sở trường của cô.
Lúc cô còn nhỏ, ba cô ở Hồng Kông kinh doanh, mẹ thường xuyên dẫn cô đến Hồng Kông chơi.
Mẹ nói, cô có thiên phú về ngôn ngữ, ba cô học rất lâu mà vẫn không biết nhiều tiếng Quảng, còn cô thì học rất nhanh.
Đèn chiếu khúc xạ ở khắp nơi, các bạn học đang phàn nàn về căn phòng mang phong cách hoài cổ của những năm 90, Đồng Vũ Vụ ngồi trên ghế cao, tay cầm micro cất giọng lên, mọi người trong nháy mắt liền im lặng…..
“Sau khi tham quan triển lãm, cả hai đã ôm nhau. Cung điện La Phù không thể so sánh được. Sau đó họ lên đu quay và đón tuyết mịn đang chuyển động. Tôi đã cười nhạo bạn vì quá béo…..”
“Giọng của hoa đột nhiên trở nên trầm lắng. Bạn nói bạn rất muốn cưới tôi, gọi tôi tỉnh dậy …”
“Nếu có thể có một vòng đu quay, tôi tình nguyện không bao giờ chuyển động, tuyên bố kết hôn với gió, khóc và nói rằng tôi nguyện ý …”
Giọng hát của cô thật ngọt ngào, thời khắc cô cất tiếng, khiến các bạn học trong phòng bao dường như có cảm giác trở lại thời gian đi học của họ.
Hiện tại Đồng Vũ Vụ có thân phận là Phó thái thái dĩ nhiên là mỹ lệ, chói sáng và nổi tiếng, mà cô sống mấy năm ở đó cũng làm cho không ít người phải mê mẩn.
Phó Lễ Hành ngồi ở góc khuất, anh nhìn cô ngồi trên ghế cao đang nghiêm túc hát. Bên tai là tiếng hát của cô, anh đột nhiên cảm thấy: có lẽ anh chưa bao giờ thực sự hiểu cô.
Đèn trong gian phóng chiếu vào người cô, cô mặc chiếc váy trắng như trăng ngồi trên ghế cao, mơ hồ lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, mắt cá chân của cô rất nhỏ, xuống dưới nữa là đôi giày cao gót tinh xảo.
Mái tóc dài xoăn nhẹ, mềm mại, thỉnh thoảng khi hát cô sẽ nhìn về phía anh, ánh sáng mờ ảo, nhưng anh có thể nhìn thấy được những vì sao trong mắt của cô.
Anh luôn biết là cô xinh đẹp.
Chỉ là lần đầu trong đời muốn hiểu được tâm hồn dưới dáng vẻ xinh đẹp này.
Vài ngày sau, Chu Trì và Phó Lễ Hành có hẹn ăn cơm trưa thuận tiện bàn về việc hợp tác ở nước ngoài. Hai người là bạn tốt nhiều năm, trợ lý Vương cũng biết, nên không cần thông báo cho Phó Lễ Hành, Chu Trì trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Lúc Chu Trì vào, thấy Phó Lễ Hành đang ngồi trên sô pha, cầm tai nghe điện thoại, bộ dạng nghe rất nghiêm túc.
Chu Trì đi đến trước mặt Phó Lễ Hành, anh ta mới phản ứng lại.
Chu Trì có chút tò mò hỏi: “Cậu đang nghe cái gì vậy, còn rất nghiêm túc nữa, tôi vào mà cũng không phát hiện ra.”
Phó Lễ Hánh tháo tai nghe điện thoại ra, biểu tình ung dung, “Quảng cáo tiếng Pháp.”
“Phải không?” Chu Trì nhất thời hứng thú muốn đoạt lấy tai nghe, anh ta ngồi bên cạnh sô pha, “Cậu cũng thật không thú vị, lại có thể nghe quảng cáo tiếng Pháp gì đó, đó là cái gì vậy?”
“Cậu không xứng để nghe.”
Chu Trì: “?”