Đối với nhiều người, có mấy trăm vạn trong tay là điều xa xôi không thể với tới. Nếu một người bình thường qua một đêm có thể thể kiếm được mấy trăm vạn thì đó là cả gia tài từ trên trời rơi xuống. Nhưng ở hào môn, ly hôn mà chỉ có thể được mấy trăm vạn, ai nghe xong mà không thốt lên kinh ngạc?
So sánh một cách đơn giản, một cặp vợ chồng bình thường ly hôn mà trong tài khoản của bọn họ có mấy chục vạn tệ tiền tiết kiệm, nhưng người chồng lại chỉ cho vợ mấy trăm tệ, nếu đăng lên Weibo, loại tra nam này nhất định sẽ bị dư luận băm vằm tan nát.
Đồng Vũ Vụ tức giận đến nỗi bàn tay đặt trên đầu gối cũng nắm chặt thành quyền.
Nếu chuyện bi thảm như vậy lại xảy ra với cô, cô thật sự hoài nghi mình trong tiểu thuyết có phải sẽ đồng quy vu tận với Phó Lễ Hành hay không.
Cô cố gắng trấn định, bắt đầu nghiêm túc suy xét về tình cảnh trước mắt của mình. Nói thật thì mối quan hệ giữa Đồng gia và Phó gia không được tính là thông gia.
Từ thời học sinh, tuy cô có chút danh tiếng trong giới phú nhị đại ở Yến Kinh, nhưng thực chất chỉ là một Đồng gia đại tiểu thư có tiếng mà không có miếng. Trên tay cô chẳng có gì, vậy mà lại có thể gả cho Phó Lễ Hành, làm cho cả đám người phải mở to mắt mà nhìn. Phó Lễ Hành coi trọng cái gì ở cô đây?
Hôn ước giữa hai nhà vốn chỉ là lời nói ngoài miệng của ông nội cô và ông nội Phó, ai cũng biết đó chỉ là lời nói vui đùa trong lúc hai lão nhân gia uống quá chén, cô chưa từng dám nghĩ là thật. Nhưng hơn hai năm trước, Phó Lễ Hành lại cầu hôn với cô, lý do của hắn cũng rất đơn giản, hắn không muốn phá vỡ hôn ước mà ông nội đã đặt ra.
Ở bên Phó Lễ Hành mấy năm, cô biết hắn không phải là loại người xem lời trưởng bối nói ra là nhất định tuyệt đối tuân theo. Có lẽ hắn ngại phiền toái, cũng có lẽ hắn không muốn bỏ sức đi đối phó với mối quan hệ gọi là hôn nhân môn đăng hộ đối. Kết hôn với cô, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Đối với cô thì cho dù một hai tháng không thấy người, cô cũng không có ý kiến gì, quả thực là một người “vợ hiền” đến cỡ nào a! Cô cảm thấy, nếu để cho người khác đảm đương vị trí Phó thiếu phu nhân, cuộc sống của Phó Lễ Hành tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng thoải mái như vậy đâu.
Đang lúc Đồng Vũ Vụ tức giận không thôi, Phó Lễ Hành đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên choàng dậy, “Tôi nhớ sinh nhật của em sắp tới rồi.”
“Dạ.” Đồng Vũ Vụ nghĩ thầm, từ lúc cô 22 tuổi đã ở bên hắn, đến nay đã 25 tuổi, nếu hắn có chút lương tâm ——
Không, sai rồi.
Nhà tư bản như hắn vốn không có loại ý nghĩ này.
“Tháng sau là sinh nhật 25 tuổi.” Cho dù trong nội tâm đã đem hắn lăng trì mấy trăm lần, Đồng Vũ Vụ vẫn phải cười khanh khách nói, “Thời gian trôi nhanh quá nhỉ, nháy mắt chúng ta kết hôn đã hai năm, bây giờ nhớ lại, mọi chuyện giống như chỉ vừa mới xảy ra hôm qua.”
Nhớ tới hôn lễ thế kỷ kia, tâm lý Đồng Vũ Vụ mới cân bằng được một tí.
Có lúc nhàm chán, cô sẽ ngẫu nhiên xem lại băng ghi hình ngày hôm đó, từ áo cưới, lễ phục, cho tới hoa cầm tay, không có gì là không hoàn hảo.
Hôn lễ kia ngốn hết bao nhiêu tiền thì cô không biết, nhưng rất nhiều kẻ có tiền mỗi lần nhớ tới con số kia thì tim cũng muốn đau.
Phó Lễ Hành hiển nhiên không có tâm tình cùng cô nghĩ về quá khứ, đàn ông không coi trọng hôn lễ giống như phụ nữ, ký ức hắn chỉ cón cái ấn tượng là ngày hôm ấy hắn thực sự rất mệt mỏi.
“Sinh nhật này em muốn quà gì?” Phó Lễ Hành từ trước đến nay đều rất trực tiếp, “Du thuyền thì sao?”
Ai mà không thích lễ vật như vậy chứ.
Nếu là lúc trước, Đồng Vũ Vụ đã sớm cao hứng. Nhưng hôm nay, cô lại cười không nổi.
Ở Yến Kinh, cấp bậc của Đồng gia chỉ có thể coi như trung – hạ lưu, nhưng Phó gia chính là ở đỉnh của kim tự tháp!
Trước khi cô ở cùng một chỗ với Phó Lễ Hành, đám tiểu thư kia đã sớm loại cô ra khỏi vòng tròn danh viện*. Tài sản cha mẹ để lại cho cô có hạn, Đồng thị lại không có quan hệ gì tới cô. Đồng gia có hai người con trai, lúc phân nhà ra ở riêng, công ty được giao cho bác cả, cha cô chỉ được chia cho một ít tiền. Ông một mình gây dựng sự nghiệp, tuy không tính là thất bại, nhưng cũng không tính là thành công. Một nhà bác cả xem trọng thể diện, sau khi cô cùng Phó Lễ Hành đính hôn thì mới cho cô một ít cổ phần, nhưng tiền hoa hồng mỗi năm cô được chia cũng không nhiều.
Người như cô ở cùng Phó Lễ Hành, không cần mẹ Phó mở miệng, cô cũng rất thức thời mà viết ra cam kết trước hôn nhân.
Đương nhiên, loại cam kết này có hay không cũng vậy thôi, khôn khéo như Phó gia đã sớm tính toán tốt tất cả, một khi cô cùng Phó Lễ Hành ly hôn, bọn họ có mấy ngàn loại phương thức để cho cô không lấy được dù chỉ một phân tiền.
Cô không trách ai, nếu cô là Phó Lễ Hành, hoặc là mẹ Phó, thì cũng sẽ làm như vậy.
Hiện tại, căn biệt thự cô đang ở trên danh nghĩa không phải là của cô, trang sức, siêu xe du thuyền mà Phó Lễ Hành đã tặng, chỉ cần hắn muốn thì tuyệt đối có thể lấy lại toàn bộ.
Nhưng lý thì những cuộc ly hôn trong giới hào môn thường sẽ không quá thê thảm. Nếu là trước đây, cô sẽ không bao giờ tin chuyện ly hôn với một phú nhị đại như Phó Lễ Hành mà chỉ được có mấy trăm vạn!
“Thích, em muốn cùng anh ra biển chơi.” Đồng Vũ Vụ nói trái lòng mình.