Nếu có người nghe thấy lời nói này của Phó Lễ Hành, sẽ nghĩ anh đang lấy lòng làm vợ mình vui vẻ nên 25 tuổi nói thành 18 tuổi, cho dù có đưa lên mạng cũng đều cho là ngọt ngào.
Nhưng mà mọi người trong hội trường, không, phải nói là toàn bộ người trên thế giới này cũng chỉ có mình Đồng Vũ Vụ biết, Phó Lễ Hành muốn ở thời điểm sinh nhật 18 tuổi của cô nói sinh nhật vui vẻ.
Thì ra là anh nhớ rõ, giờ phút này mũi cô có chút cay cay.
Những lời cô nói lúc trước anh đều ghi nhớ trong lòng, vào ngày sinh nhật 18 tuổi cô có tham gia một tiệc sinh nhật, nhìn thấy ba của cô gái kia đội vương niệm lên đầu cô ấy, còn sinh nhật 18 tuổi của cô thì tăm tối, nên cũng có chút ghen tị, bây giờ anh cũng cho cô một chiếc vương miện nhỏ, cũng chúc cô sinh nhật 18 tuổi vui vẻ.
Đồng Vũ Vụ ngạc nhiên nhìn Phó Lễ Hành, giờ phút này toàn bộ thế giới dường như yên tĩnh lại chỉ còn cô và anh.
Sinh nhật 18 tuổi của Đồng Vũ Vụ, nhìn đi, cũng có người tặng cho cô một chiếc vương miện đó.
Phó Lễ Hành cũng không quen với những trường hợp như vậy, huống chi Đồng Vũ Vụ đứng đối diện còn đang nhìn chằm chằm anh, thật hiếm thấy, tai anh có chút nóng, ngày đó sau khi xem phim xong nghe cô nói đủ thứ về sinh nhật 18 tuổi, mặc dù anh không có đồng cảm, nhưng mà là một người chồng, nghe thấy vợ mình tiếc nuối, thậm chí là hâm mộ người khác, anh cảm thấy như vậy không được tốt, vì vậy đã nói trợ lý đặc biệt Chu đi đặt một chiếc vương miện nhỏ, đến hôm nay anh vẫn còn do dự không biết có nên lấy ra hay không, không biết có nên nói với cô sinh nhật 18 tuổi vui vẻ hay không.
May mà anh không có do dự.
Anh chính là một người quyết đoán.
“Chúng ta mời bọn họ một ly.” Phó Lễ Hành lên tiếng nhắc nhở cô.
Lúc này Đồng Vũ Vụ mới phục hồi tinh thần, cô nhìn anh một cái, nhận lấy ly rượu mới trong tay anh, hai vợ chồng đứng trên sân khấu, nâng cao ly rượu lên cùng kính rượu những khách mời.
Khi Phó Lễ Hành uống rượu nghe thấy cô nhỏ giọng nói cảm ơn anh.
Anh chỉ mỉm cười, không nói gì, nếu có thể bù đắp cho những tiếc nuối của cô thì chiếc vương miện nhỏ này tặng cũng rất đáng.
Hôm nay Đồng Vũ Vụ thật sự rất vui, từ sau năm 15 tuổi, tới nay cũng đã 10 năm, đây là sinh nhật vui vẻ nhất của cô.
Lấy Alice là chủ đề chính của tiệc sinh nhật, mỗi nơi đều lộ ra vẻ tiên khí, lúc này màn đêm buông xuống, Hồ Quang Sơn Sắc càng trở nên tươi đẹp hơn. Nhiệt độ ở đây thấp hơn ở nội thành mấy độ, ban đêm gió thổi nhẹ nhẹ càng thêm thoải mái. Hôm nay những khách mời hứng thú muốn ở lại đến khuya đều được sắp xếp chỗ ở, Tô Nhụy cùng ba thư ký khác ngồi trước bàn rượu nói chuyện.
“Đúng rồi, Tô Nhụy cô tặng gì vậy, còn gói kỹ như vậy nữa.” Ngải Đạt hỏi.
Tô Nhụy có chút ngại ngùng, nhưng biết lúc này nếu lừa gạt không thể tạo được mối quan hệ tốt với nhóm thư ký được, cô mím môi cười nói: “Trước đây khi tôi mang cơm đi làm, Phó thái thái cảm thấy đồ chua của tôi hương vị rất ngon, đó là do mẹ tôi làm, nên lần này tôi nhờ mẹ tôi làm gửi lên đây một ít, là đặc sản của quê tôi.”
Vẻ mặt của thư ký cũng thay đổi, không biết có nên cười hay không, “Người như Phó thái thái….chắc chắn sẽ không ăn đồ chua đâu.”
Ngải Đạt tâm trạng cũng rất tốt, tháng cuối mang thai khó có cơ hội được ra ngoài hít thở như vậy, liền nói: “Cũng không hẳn như vậy, trước đây tôi cũng không thích đồ chua, sau khi mang thai thì rất thích, Tô Nhụy, ngoại trừ đồ chua ra cô còn tặng gì nữa?”
Trong lòng Tô Nhụy dễ chịu một chút, “Tôi rất thích đồ handmade, nên đã làm cho Phó thái thái một cái móc khóa bằng lông.”
“Rất sáng tạo nha.”
Bốn người đang trò chuyện thì Đồng Vũ Vụ đi lại, các cô vội vàng đứng lên.
“Đừng đừng đừng.” Đồng Vũ Vũ cười tươi, cô đã thay một chiếc đầm màu xanh nhạt, giống như một tiên nữ bước ra từ cõi thần tiên, “Cảm ơn mọi người đã đến tham dự tiệc sinh nhật của tôi, cứ ăn uống tự nhiên nha, có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn cũng đừng để bụng nha”
Ngải Đạt cười cười, “Sao lại như vậy được, vừa rồi chúng tôi còn nói ở đây thật thoải mái nha.”
“Ngải Đạt, tôi sắp xếp cho Tô Nhụy và cô ở chung một phòng, cô không ngại chứ? Bởi vì cô đang ở tháng cuối thai kỳ rồi, cô ở một mình tôi rất lo.”
Ngay cả Ngải Đạt cũng hiểu được sắp xếp chu đáo của Đồng Vũ Vụ, nụ cười của cô trở nên chân thành hơn nhiều, cầm ly rượu lên, bên trong là nước chanh, kính Đồng Vũ Vụ một lý, “Cảm ơn Phó thái thái.”
Đồng Vũ Vụ cũng cùng hai bí thư khác nói chuyện, cuối cùng trước khi đi, nhớ đến món quà mà Tô Nhụy tặng, đặc biệt nói: “Tô Nhụy, đồ chua cô tặng tôi rất thích, Phó tổng của mọi người cũng thích món này, rất ngon miệng nha. Đúng rồi, móc khóa cô làm cho tôi thật sự rất đáng yêu, cảm ơn cô nha.”
Tô Nhụy sửng sốt, chờ Đồng Vũ Vụ đi rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn và kích động, cô ngốc nghếch ngồi xuống, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy, kéo tay thư ký bên cạnh nói liên tục: “Cô có nghe thấy không, Phó thái thái nói thích quà tôi tặng đó, cô ấy nói thích nha!”
Thư ký bên cạnh liếc mắt xem thường: “Nghe thấy, chúng tôi đều nghe thấy được nha!”
“Đúng rồi, các cô có thấy quà lưu niệm không.” Một thư ký khác đứng ra hòa giải, “Tôi chỉ nghe nói tham dự hôn lễ và sinh nhật một tuổi của em bé mới có hình thức tặng quà lưu niệm, không nghĩ tới sinh nhật của Phó thái thái cũng sẽ phát quà.”
“Đúng vậy, rất tinh xảo nha, tôi nhịn không được đã chụp hình khoe trên vòng bạn bè đó. Hộp quà được gói rất đẹp nha, nến thơm, sữa dưỡng thể còn có sữa tắm nữa, muốn mua cũng phải
Tốn hơn hai ngàn.”
Tô Nhụy bị hấp dẫn, “Quý như vậy sao? Không phải chỉ là nến thôi sao?”
“Cô phải xem đó là nhãn hiệu gì nha, cho nên món quà của cô và Ngải Đạt rất tốt, quà tôi và Khải Ly tặng đoán chừng Phó thái thái sẽ không dùng đến.”
Lúc mọi người đang vui vẻ nói chuyện, đột nhiên trên trời phát ra một tiếng nổ lớn, tất cả mọi người theo bản năng đều nhìn về phía phát ra tiếng nổ, trong đêm một màn pháo hoa được bắn lên.
Pháo hoa có đẹp cũng có bình thường, tất cả mọi người đều ngửa đầu lên nhìn bữa tiệc thị giác này.
Phó Lễ Hành cũng chý ý đến ánh mắt chăm chú của cô, nội tâm nảy lên nghi ngờ, màn pháo hoa này cũng không phải do anh sắp xếp, chắc chắn cũng không phải là do cha mẹ anh sắp xếp, còn nếu là do cô sắp xếp, với tính cách của cô, ngày hôm qua đã líu ríu nói với anh rồi, như vậy, màn pháo hoa này là do ai bắn? Trên mảnh đất Hồ Quang Sơn Sắc này không có nhà ở, nhân lúc Đồng Vũ Vụ không chú ý đến, anh gửi tin nhắn cho trợ lý đặc biệt Chu, để anh ta đi kiểm tra xem màn pháo hoa này là do ai bắn, đồng thời cũng thông báo cho hệ thống bảo an của Hồ Quang Sơn Sắc, tránh cho có người muốn quấy rối…..
Người này không phải ai khác, anh hoài nghi là Tần Dịch.
Trong lòng Phó Lễ Hành đã có suy đoán, người dám nhân lúc này mà bắn pháo hoa ngoại trừ Tần Dịch thì không còn người khác.
Anh tỏ ra tự nhiên, Đồng Vũ Vụ cũng chưa phát hiện có gì không thích hợp, mãi cho đến khi cô liếc mắt nhìn đồng hồ, phát hiện màn pháo hoa này bắn khoảng 25 phút thì ngừng, cô mới phát giác mà phản ứng lại, màn pháo hoa này không phải là Phó Lễ Hành bắn!
Á!
Khi mọi người ở đây đều cho là màn pháo hoa này là do Phó Lễ Hành cố ý sắp xếp cho Đồng Vũ Vụ, thì có một chiếc xe đang dừng bên đường dẫn đến Hồ Quang Sơn Sắc, Tần Dịch dựa vào cửa xe, châm một điếu thuốc, đứng một bên cô đơn nhìn lên trời, anh tự cười nhạo, nhớ lại vào buổi tối của nhiều năm trước, nhẹ giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
…….
…………
Đêm khuya ở Hồ Quang Sơn Sắc dần trở nên yên tĩnh lại, một số khách mời đã lái xe rời đi, một số khách thì ở lại khu du lịch, Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành là chủ nhân đương nhiên cũng ở lại khu du lịch, hai người ở trong phòng lớn nhất, sau khi Đồng Vũ Vụ tháo trang sức tắm rửa, cô càng nghĩ càng thấy không thích hợp, Phó lễ Hành không phải là người thiết thực như vậy, anh tặng cô du thuyền lại tặng cô vương miện thì còn có thể! Nhưng nếu nói anh sắp xếp một màn pháo hoa kia thì cho tới bây giờ cô cũng chưa từng ở trước mặt anh tỏ ra thích thú cái đó.
Anh cũng không thích suy đoán yêu thích và tâm tư của người khác, lén lút sắp xếp màn pháo hoa này không giống với tác phong của anh, anh rất hiếm khi làm những chuyện màu mè như vậy.
Nếu chuyện pháo hoa này là do Tần Dịch sắp xếp, thì cô không chỉ không cảm động, mà ngược lại càng bức bối, cô một bụng thô tục muốn mắng mà mắng không được, chỉ có thể nghẹn khuất khó chịu, thừa dịp khi Phó Lễ Hành đi xử lý công việc, một mình ngồi trên giường lớn cầm điện thoại điên cuồng gõ chữ, đương nhiên là đăng lên trong vòng bạn bè nhưng chỉ có cô mới có thể nhìn thấy…..
[Đời trước tôi đã tạo nghiệp gì, hôm nào sẽ tìm hắn tính sổ, đời trước có phải tôi đã đào mộ tổ tiên của Tần gia không, thế mà lại có một người không biết gì gọi là người yêu cũ chứ! Á, tôi chịu không nổi ủy khuất này, Phó Lễ Hành ngàn vạn lần không cần biết nha ô ô ô ô.]
Đồng Vũ Vụ mãi cho đến khi sắp sửa đi ngủ đều thấp thỏm đề phòng.
Đứng ở góc độ của Phó Lễ Hành, nếu vào sinh nhật của anh mà người yêu cũ của anh cũng bắn cho anh một màn pháo hoa như vậy, cô nhất định sẽ rất tức giận.
Sau khi Đồng Vũ Vụ ngủ, Phó Lễ Hành nhận được điện thoại của trợ lý đặc biệt Chu gọi đến, với năng lực vượt trội của trợ lý đặc biệt Chu chỉ cần mấy giờ liền có thể điều tra ra, thuận tiện còn nghe được một số tin tức nhỏ nữa: “Phó tổng, màn pháo hoa này đúng là do Tần Dịch tiên sinh bắn ra, nghe nói, Tần Dịch tiên sinh trước đây vì theo đuổi Phó thái thái mà ở sinh nhật 18 tuổi của Phó thái thái cũng bắn một màn pháo hoa 18 phút.”
Phó Lễ Hành mặt không chút thay đổi nói: “Biết rồi.”
Nhớ đến giọng điệu ảm đạm của cô khi nhắc đến sinh nhật 18 tuổi, Phó Lễ Hành nhất thời sinh ra một loại cảm giác phiền não, điều này đối với anh mà nói có chút xa lạ.
Anh không biết năm đó cô đối với Tần Dịch là đã thích từ trước hay là bởi vì một màn pháo hoa kia mà dần dần động tâm.
Sau khi nghe xong, lại ngồi yên ở đó một lúc, lúc này Phó Lễ Hành mới đi về phía phòng ngủ, cô vì anh mà để lại ngọn đèn nhỏ, có thể vì không quen ngủ có đèn nên cô đưa lưng về phía ngọn đèn.
Phó Lễ Hành đứng trước giường nhìn cô, có thể là thật sự mệt mỏi nên cô ngủ rất sâu.
Cô có biết một màn pháo hoa 25 phút kia là do Tần Dịch sắp xếp hay không.
Có thể đã biết cũng có thể là không biết.
Giờ phút này ánh mắt của Phó lễ Hành trở nên thâm trầm, anh nhìn cô, nhịn không được suy nghĩ, không biết ở trong lòng cô, chiếc vương miện nhỏ được tặng hôm nay có thể so được với một màn pháo hoa năm 18 tuổi kia hay không.