Và thế là hai người xa lạ như Tô Nhiễm và Phó Thiêm Dục lại sống cùng nhau, hai người họ tuy là sinh sống cùng một ngôi nhà nhưng lại như hai thế giới tách biệt nhau.
Buổi sáng Mặt Trời còn chưa ló dạng thì Tô Nhiễm đã chuẩn bị để đi làm, còn Phó Thiêm Dục thì vẫn ở nhà và chuẩn bị cho kế hoạch tóm gọn Alan của mình. Hôm nay cũng vậy, từ sáng sớm thì Tô Nhiễm đã rời đi, nhưng cô cũng không quên nấu bữa sáng rồi mới đi. Lúc nào anh tỉnh dậy thì cũng nhìn thấy bữa sáng được nấu sẵn, nhưng do cô làm từ sáng đến tối nên bữa trưa là phải tự túc, riêng bữa tối thì cũng phải tùy ngày, nếu cô về sớm thì họ sẽ cùng nhau nấu ăn, còn nếu cô bận việc về trễ thì anh lại phải tự túc tiếp.
Nhưng sống với Tô Nhiễm một thời gian thì Phó Thiêm Dục lại cảm thấy cô gái này có rất nhiều điểm đặc biệt mà ít cô gái nào có được. Nhất là về khoảng thông minh và tinh tế, phải nói là Tô Nhiễm có IQ và EQ rất cao, giữa hai người họ luôn có rất nhiều bất đồng về quan điểm hay cách sống, nhưng Tô Nhiễm lại biết cách điều tiết mọi thứ, hoàn toàn không để vấn đề từ nhỏ hóa to, mà chỉ là từ to hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không.
Để chọn một cô gái làm bạn gái thì chắc sẽ không phải Tô Nhiễm, nhưng nếu để chọn làm vợ gắn bó cả đời thì Tô Nhiễm chính là một ứng cử viên vô cùng xuất sắc.
Trong khi anh vẫn còn đang chuẩn bị cho công cuộc của mình thì ở bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, Phó Thiêm Dục sống ở đây đã sắp nửa tháng rồi nhưng chưa từng thấy ai qua hỏi han hay bạn của Tô Nhiễm đến chơi, sao đột nhiên hôm nay lại xuất hiện vậy nhỉ? Anh cũng cố gắng gạt bỏ cái suy nghĩ linh tinh trong đầu, rồi bước ra ngoài mở cửa.
Hiện lên trước mắt anh là một nam thanh niên cũng tầm tuổi của anh, gương mặt đang cười rất tươi cũng đã cứng lại, anh ta liền nhíu mày, nói:
– Cậu là ai? Sao lại xuất hiện trong nhà của Ali… À Tô Nhiễm?
– Anh là?
– Tôi Đoàn Giang Khánh, là bạn của Nhiễm Nhi. Còn cậu?
– Quang Tồn.
Sau đó thì Phó Thiêm Dục cũng để anh ta đi vào nhà, không biết tại sao nhưng anh lại có cảm giác đã gặp tên này ở đâu đó rồi thì phải, chỉ là anh không tài nào nhớ được là mình đã gặp ở đâu. Hiển nhiên thì Đoàn Giang Khánh cũng có cảm giác tương tự, anh ta nhìn vào đôi mắt của Phó Thiêm Dục thì đã biết người thanh niên này không phải dạng tầm thường, nhưng tại sao lại sống ở nhà của Tô Nhiễm chứ? Rốt cuộc thì cậu ta có mưu đồ gì với em gái nuôi của anh?
– Quang Tồn đúng không? Nhưng tại sao cậu lại ở cùng Nhiễm Nhi?
– Cô ấy đã cứu tôi, vì tôi đến đây tìm người quen nên đã xin ở nhờ nhà của cô ấy một thời gian, đợi khi tôi tìm được bạn thì sẽ chuyển đi.
– Bạn? Bạn cậu tên gì, tôi cũng khá quen thuộc An Thành, có thể sẽ giúp được cậu đấy.
– Alan, anh có quen biết ai tên Alan không?
Đoàn Giang Khánh có chút nhíu mày suy nghĩ, nhưng sau đó thì anh ta lại lắc đầu, đáp rằng ở những chỗ như thế này thì ít ai dùng tên nước ngoài lắm, cho dù có tìm cũng không ra đâu. Không chỉ vậy mà anh ta còn tốt bụng hỏi về tên thật, nhưng Phó Thiêm Dục đã lắc đầu, nói rằng mình quên rồi.
– Vậy thì cậu tìm người như mò kim đấy bể vậy sao? À, hay tôi đưa cậu đến đồn cảnh sát nhé, có thể họ sẽ giúp được cậu đấy.
Phó Thiêm Dục ban đầu đã có suy nghĩ Đoàn Giang Khánh chính là Alan nên anh mới nói những lời này, nhưng chẳng có tên tội phạm nào lại ung dung nhắc đến cảnh sát cả, nên chắc hẳn là anh đã nghĩ sai rồi.
Tuy nhiên, ngay sau khi Phó Thiêm Dục quay đi thì ánh mắt của Đoàn Giang Khánh đã thay đổi, không biết anh ta thật sự là Alan giả dạng thường dân, hay anh ta đang lo lắng cho Tô Nhiễm khi sống cùng một nam nhân không rõ lai lịch nữa. Con người của Đoàn Giang Khánh đúng là rất khó nói trước.
Lúc này, Phó Thiêm Dục nhìn vào túi thức ăn tên tay của anh ta vừa rồi có chút quen mắt, liền nhận ra đây là những túi thức ăn được đưa đến đây thường xuyên, anh cũng không nhịn được tò mò mà hỏi.
– Là anh đem thức ăn đến cho Tô Nhiễm sao?
– Đúng vậy, cứ cách ba ngày thì tôi sẽ mang đến cho em ấy một ít thức ăn. Nhưng do dạo này tôi khá bận nên không thể đích thân mang đến, hôm nay vừa hay không có việc gì làm nên đã đến đây, không ngờ lại gặp cậu.
Phó Thiêm Dục cũng gật đầu, dáng vẻ của Đoàn Giang Khánh thì không giống với những người dân lao động nghèo ở đây, hay nói đúng hơn thì anh ta cũng thuộc tầng lớp thượng lưu trí thức, nhưng tại sao một người quyền thế như Đoàn Giang Khánh lại quen biết Tô Nhiễm, không chỉ vậy mà còn giúp đỡ cô nhưng lại không đòi hỏi bất cứ thứ gì từ Tô Nhiễm. Người này đúng là kỳ lạ.
– Quang Tồn, cậu còn gia đình chứ?
– Cha mẹ tôi không ở đây.
– Vậy phiền cậu chăm sóc Nhiễm Nhi hộ tôi, con bé này tuy mạnh mẽ và cứng rắn, nhưng dù sao cũng là nữ, tôi cũng không yên tâm về nó.
Phó Thiêm Dục bây giờ rất tò mò về mối quan hệ giữa Đoàn Giang Khánh và Tô Nhiễm là gì. Nếu như xét về họ hàng thì có thể hai người là anh em họ, nhưng nếu như là anh em họ thì tại sao lại có phân biệt rõ về giàu – nghèo như vậy?
Nói ra thì khá đau lòng nhưng Đoàn Giang Khánh phải nói là có cốt cách của thiếu gia nhà tài phiệt, còn Tô Nhiễm thì lại nghèo rớt mồng tơi… Không, nói đúng hơn là nghèo sập dàn mồng tơi luôn ấy chứ.
– Tôi hỏi một câu có được không?
– Cậu hỏi đi.
– Hai người có mối quan hệ là gì?
Đoàn Giang Khánh cũng không giấu giếm mà nói, hai người họ là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng sau khi cha họ qua đời thì mẹ của cô cũng qua đời cách đó không lâu. Mẹ của Đoàn Giang Khánh là chính thất nên sớm không ưa gì Tô Nhiễm nên khi cha và mẹ của cô qua đời thì đã đuổi cô ra khỏi Đoàn gia, còn không cho phép cô lấy họ Đoàn, nên Tô Nhiễm đã dùng họ của mẹ mình là họ Tô.
Vốn dĩ cô có thể là thiên kim tiểu thư Đoàn gia với cái tên Đoàn Y Nhiễm, nhưng vì mẹ cô là tình nhân nên cô cũng chẳng có chút quyền lực nào ở Đoàn gia, vì thế nên khi cô bị đuổi đi cũng chỉ mới có năm, sáu tuổi. Từ đó cho đến bây giờ cũng hơn hai mươi năm rồi, cô cũng chẳng màn đến danh phận gì đó nữa.
Tuy mối quan hệ giữa cô và nữ chủ nhân Đoàn gia không tốt, nhưng cô và Đoàn Giang Khánh lại rất thân thiết, từ bé cho đến bây giờ thì anh ta vẫn luôn len lén đem đồ ăn cho cô, cho đến bây giờ vẫn không thay đổi.
– Quang Tồn, hi vọng cậu sẽ không lừa dối em ấy. Tính cách của Tô Nhiễm rất thật thà và tốt bụng, mà lòng tốt của con bé lại là thứ khiến con bé đau khổ nhất.
– Ý anh là gì?
Nhưng Đoàn Giang Khánh không nói nữa, anh ta cũng gửi cho anh một chút tiền, nói là hãy đưa cho Tô Nhiễm, vì nếu anh ta trực tiếp đưa thì cô sẽ không nhận. Giao lại cho Phó Thiêm Dục xong thì anh ta cũng rời đi, để lại Phó Thiêm Dục có chút khó hiểu vì hàm ý của anh ta. Lẽ nào trước đây Tô Nhiễm từng bị lừa rồi sao?