Phó Thiêm Dục nghe thấy vậy thì cũng bất giác giật mình, nhưng anh đã nhanh trí nói là không có, chỉ đơn giản là vì người bạn đó của anh cũng không phải dạng đàng hoàng tử tế, mà hắn ta chỉ dùng cái tên như vậy để tự mình nâng cao giá trị của bản thân mà thôi. Tô Nhiễm mặc dù không tin lắm, nhưng cô vẫn gật đầu.
Ngồi ở bên cạnh nhau một lúc thì Phó Thiêm Dục đã thấy Tô Nhiễm đã uống rất nhiều, nhiều đến mức mà cô đã say mèm, gương mặt cũng đã đỏ ửng lên, toàn thân còn tỏa ra hơi nóng nữa chứ. Nhìn thấy cô đã say khướt rồi nên anh đã bế cô lên, sau đó thì đưa cô vào phòng.
Nhưng mà Tô Nhiễm vẫn không chịu yên phận, đợi khi Phó Thiêm Dục vừa đặt cô xuống dưới thì Tô Nhiễm đã bám dính lấy cơ thể của anh, tựa như là một con gấu Koala vậy, không chỉ thế mà cô còn chỉ tay lên mũi của anh, nói:
– Tên đáng ghét, sao anh lại xuất hiện ở nhà của tôi vậy?
Phó Thiêm Dục còn tưởng Tô Nhiễm đang nói mình nên đã nhíu mày, sau đó cũng nhìn xuống con ma men này, nói:
– Ý cô là sao?
– Ý là sao? Tên khốn Hứa Tuyên nhà anh, mau trả tôi ba triệu! Trả lại tiền cho tôi!
Lúc Phó Thiêm Dục nghe đến cái tên xa lạ được thốt ra từ miệng của cô thì cũng có chút khó hiểu, rốt cuộc tên Hứa Tuyên này là ai? Tại sao Tô Nhiễm lại đòi hắn ta ba triệu chứ? Bất chợt, Phó Thiêm Dục lại nghĩ đến lời mà Đoàn Giang Khánh đã nói, chính là việc Tô Nhiễm từng bị lừa, lẽ nào Hứa Tuyên là bạn trai cũ của Tô Nhiễm, sau đó thì lừa hết tiền của cô, nên bây giờ cô mới bán mạng mà đi làm, liệu suy đoán của anh có đúng không?
– Hứa Tuyên là ai?
– Hứa Tuyên… Hứa Tuyên… Tại sao anh lại là kẻ khốn nạn như vậy chứ! Rõ ràng là em yêu anh trước, em hi sinh cho anh nhiều như vậy… Nhưng tại sao… Tại sao anh lại lừa em… Tại sao chứ!
Quả nhiên là như Phó Thiêm Dục đã dự đoán, tên Hứa Tuyên kia thật sự là bạn trai cũ của Tô Nhiễm, không chỉ thế mà hắn ta còn lừa sạch tiền của cô nữa chứ. Đây chắc chắn là đã nghèo mà còn mắc cái eo đây.
Sau khi nghe được những lời tâm sự kia của cô thì Phó Thiêm Dục đã thấy cô im lặng, cứ nghĩ là cô đã ngủ rồi nên mới nhẹ nhàng gỡ tay của cô ra khỏi người của mình, nhưng anh còn chưa kịp làm gì thì Tô Nhiễm đã giở tính xấu, không chỉ ôm chặt lấy cơ thể của anh, mà cô còn kéo anh nằm xuống bên cạnh của mình, xem anh như con gấu bông lớn mà ôm chặt.
Nhưng nếu chỉ là ôm thôi thì có gì vui nữa, bàn tay nhỏ của cô thì không ngừng sờ soạng trên ngực của anh, còn cái đầu nhỏ thì cứ dụi dụi vào trong hõm cổ của anh, hành động này đúng là rất dễ đốt nóng cơ thể của anh! Nhưng Phó Thiêm Dục cũng chỉ biết nằm im và hít sâu một cái, sau đó lại nhẹ nhàng gỡ tay của cô ra, nhưng Tô Nhiễm lại nhíu mày, siết chặt vòng tay ôm lấy anh, nói:
– Đừng làm loạn nữa.
– Tô Nhiễm, cô mở mắt nhìn cho rõ ai là người kế bên!
– Hứa Tuyên, tên cẩu thối nhà anh, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, ba triệu đó xem như tôi bố thí cho anh đấy, cút xéo đi!
Phó Thiêm Dục bây giờ không biết nên bày ra vẻ mặt gì đây nữa, cô gái này đúng là kỳ lạ thật đây. Vừa rồi thì còn khóc lóc, nói là vẫn còn yêu anh khác thứ, đột nhiên bây giờ lại nói là bố thí cho tên Hứa Tuyên kia, không chỉ vậy còn mạnh miệng bảo hắn ta cút xéo đi nữa chứ. Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì đây!
Một lúc sau, thì Phó Thiêm Dục đã nghe thấy hơi thở đều đều của cô, có lẽ đã xác định được Tô Nhiễm đã ngủ rồi nên anh mới từ từ trèo xuống giường, sau đó cũng cẩn thận đắp chăn cho cô, rồi nhìn vào gương mặt đang ngủ kia mà bất giác nở một nụ cười, cô gái này đúng là rất bí ẩn, bí ẩn như tên Alan kia vậy.
[…]
Buổi sáng, theo như đồng hồ sinh học của mình thì Tô Nhiễm vẫn dạy từ rất sớm, nhưng vì quá đau đầu nên cô đã xin nghỉ ngày hôm nay. Nằm trên giường để nghỉ ngơi nhưng trong đầu của cô lại không thể ngừng nghĩ đến tên bội bạc Hứa Tuyên, cô cũng chẳng biết bây giờ nên làm gì nữa… Liệu rằng Hứa Tuyên có thật sự đã phản bội cô hay không? Hay là cô chỉ đang hiểu lầm hắn ta thôi? Nghĩ đến đây thì Tô Nhiễm đã tự đánh vào mặt mình một cái, nói:
– Được rồi Tô Nhiễm, mày đừng nghĩ nữa! Tên đó không hề xứng với mày đâu, hắn ta đã lừa mày ba triệu, sao mày vẫn không chịu tin chứ!
Phó Thiêm Dục ở bên ngoài cũng có nghe thấy, anh chỉ nhắm mắt ở đó và lắc đầu rồi thôi, xem ra thì sự tình năm đó vẫn còn là một ẩn số, tại sao cuộc đời của Tô Nhiễm đều đầy rẫy sự bí ẩn như thế chứ?
Một lúc sau, Tô Nhiễm thay một bộ quần áo rồi đi ra ngoài, nhìn anh, nói:
– Quang Tồn, chúng ta đi dạo một chút có được không?
Phó Thiêm Dục mở mắt nhìn cô, thấy cô ăn mặc khá phong phanh nên anh cũng thuận tay cầm theo áo khoác rồi mới đuổi theo anh. Trên đường đi thì Tô Nhiễm chỉ hít thở không khí trong lành một chút, dù sao thì Hứa Tuyên cũng đã rời đi gần chín tháng rồi, chắc hẳn là anh ta đã cao bay xa chạy với số tiền đó, nên thôi cô cũng không nên nghĩ nữa.
Nhưng mà, Trái Đất tròn thật đấy, cô chỉ mới đi có mấy bước thì đã nhìn thấy Hứa Tuyên đi cùng một phú bà lớn tuổi, đột nhiên lúc này trong lòng của Tô Nhiễm lại dấy lên một sự khinh bỉ, người yêu cũ đúng là đồ con “***”!