Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 11

10:24 chiều – 26/05/2024

Rõ ràng tôi đã chôn gỗ đào có khắc phù chú trừ tà ngay ngưỡng cửa, sao bà ta có thể vào nhà?

Nấm mốc phát triển rất nhanh, sau đó có mùi dầu chiên bay vào phòng.

Sự việc kỳ lạ đến nỗi tôi thậm chí còn không đám thở chứ đừng nói là cử động.

Tôi giữ nguyên tư thế ngồi xổm, từ từ rút đầu vào cổ áo để che mũi miệng, tránh hít phải nấm mốc.

“Quan Cửu, cô đã đọc về cuộc đời của tôi rồi đúng không?” Trần Xuyên ngồi xuống, xoa đôi bàn tay đã sưng tấy rồi nặn những vết mẩn đầy mủ trên người, máu và mủ nhỏ giọt, trong chốc lát, nấm móc đã lan từ cửa hàng đến gian sau.

Đội trưởng Tần và cảnh sát còn lại đều bất động như hai bức tượng gỗ.

Nấm mốc đã bắt đầu mọc xung quanh mép giày của tôi, có một số còn trôi nổi ngay trước mặt như tấm mạng nhện.

“Cả đời tôi sống vì con trai, nhưng nó chỉ biết ăn chơi, nhậu nhẹt, không biết kiếm tiền, ngay cả khi về già tôi cũng phải đi tiếp khách để nuôi nó. Nhưng nó lại nghĩ tôi chẳng còn tác dụng gì, không ngừng đánh đập tôi, ép tôi ngủ dưới gầm cầu, nói rằng ngủ với đàn ông ở đó sẽ kiếm được nhiều tiên hơn. Nó còn giật tóc, trói tôi, bắt tôi xem nó ngủ với đàn bà thế nào để tôi học hỏi!” Lý Cúc Hoa oán than.

Giọng bà ta lúc thì là giọng của Trần Truyền, lúc thì lại như giọng của một bà cụ, vô cùng quái dị.

Tôi không dám nhúc nhích, đợi cho đến khi cả đầu chui tọt vào áo tôi mới dám quan sát xung quanh.

Thước gỗ ngay trong tầm tay nhưng đã bị nấm mốc bao vây.

Trần Truyền như vậy e là đã bị oan hồn của Lý Cúc Hoa chiếm hữu.

“Con trai ghét tôi vì tôi già và vô dụng, cũng giống như con trai của Câu Bà Tử không thích bà ta vậy!” 

Giọng của Lý Cúc Hoa chuyển thành giọng của Câu Bà Tử.

“Để kiếm tiền, nó mời mọc đám đàn ông kia đến ngủ với tôi, mặc kệ họ có bệnh hay không. Tôi bị bệnh tim, nhưng họ lại nói tôi giang mai. Tôi không biết chữ, chỉ biết nó rất đau với ngứa. Nhưng dù tôi bị vậy, nó vẫn đánh tôi, mắng tôi vô dụng, chỉ mới tiếp vài khách đã đổ bệnh. Tôi muốn được chữa trị, nhưng nó lại dùng cách dân gian là dùng cái que hơ nóng đốt tôi. Tôi đau đến mức không thở nổi, nó vẫn ép tôi tiếp khách. Toàn thân tôi đã thối nát đến mức không còn miếng da thịt nào lành lặn. Tôi cứ nghĩ mình chỉ bị nấm thôi, nhưng đến cùng mọi thứ tồi tệ đến mức tôi chẳng thể làm gì. Nó lại đánh tôi, thậm chí không cho tôi nói chuyện. Tôi không trách nó, dù gì nó cũng là con trai tôi mà. Tôi chỉ nói với nó nếu tôi chết, tôi không cần quan tài, chỉ cần chôn tôi là được, nhưng trước khi ra đi, tôi muốn ăn chút thịt. Cả đời tôi không biết thịt là gì. Tôi nghe nói nấu mỡ lợn sẽ thơm phức cả phòng, còn cặn dầu thì vàng ruộm ăn rất ngon miệng.”

Nói tới đây, Lý Cúc Hoa vui vẻ trở lại.

Lúc này, tôi đã chạm được đến vụn gỗ, lập tức nhẹ nhàng quấn vụn gỗ vào ngón tay, chỉ cần thời cơ thích hợp, tôi sẽ có cơ hội phản kích.

“Quan Cửu, cô từng ăn mở lợn chưa?” 

Trần Truyền đột nhiên lộn ngược đầu, giọng nói lại là của phụ nữ trung niên, nghe rất quái dị, chưa kể khi đầu lộn ngược, giữa hai lỗ mũi có thứ màu đen xám theo hơi thở chảy xuống.

Tôi theo bản năng ngửa đầu ra sau né tránh.

Giờ thì có lẽ tôi biết rồi.

Tất cả những thứ này đều được sinh ra từ oán khí của Lý Cúc Hoa.

Bản thân cơn giận xuất phát từ nội tâm nên nó liên quan đến tiềm thức.

Sở dĩ có nấm mốc phát triển là vì bà ta cho rằng bệnh giang mai là “nấm độc”.

Bà ta nghĩ do mình chạm vào nấm độc nên mới bị bệnh.

Còn mùi dầu chiên xuất hiện là vì bà ta muốn ăn mỡ lợn.

Thế nghĩa là con trai bà ta đã chết khi làm mỡ lợn.

Bà ta trả thù con trai mình và cũng trả thù gia đình Câu Bà Tử bằng cách tương tự.

“Cô ăn chưa? Ngon lắm đấy!” Trần Truyền lộ vẻ mặt thèm thuồng, “Tôi và Câu Bà Tử lúc sống chưa từng được ăn món nào ngon như vậy.”

Tôi sững sờ mấy giây.

Lý Cúc Hoa sinh vào cuối thời nhà Thanh, mất vào nạn đói thời Trung Hoa Dân Quốc.

Nhưng nhà Câu Bà Tử có quán ăn, tại sao bà ta chưa từng ăn mỡ lợn?

“Tôi chỉ muốn ăn trước khi chết, nhưng con trai tôi lại mắng tôi già rồi vô dụng, chê tôi người đầy nấm mốc, thối rữa bốc mùi. Nó cũng muốn ăn thịt nên nhốt tôi trong nhà, để tôi chết đói. Gia đình Câu Bà Tử có quán ăn, nhưng bà ta phải còng lưng làm việc, không được phép ăn, dù có lén ăn đồ thừa của khách thì mỡ lợn lúc đó cũng mềm rồi, chẳng phải thứ giòn tan thơm phức nữa. Nhưng sau khi chết, chúng tôi đã được ăn nó!”

Trần Truyền bẻ cổ lại.

Có tiếng “rắc rắc”, cái cổ như vặn xoắn lại rồi duỗi thẳng ra.

“Sau khi chết tôi đã biến thành lệ quỷ cô có biết không? Những người ngủ trong quan tài ma đều là lệ quỷ đấy!” Lý Cúc Hoa cười kiêu ngạo, “Tôi đã trở về khiến con trai mình nổ tung. Nó là cục thịt từ trên người tôi rơi ra, tất cả đều là của tôi, tôi sống cả đời vì nó, nhưng nó chưa một lần hiếu thảo, thế thì bắt nó trả lại thân xác kia cho tôi vậy, ha ha… Để nuôi nó, tôi bán con gái, còn bán cả thân mình. Nhưng nó lại nghĩ tôi vô dụng, thậm chí không cho tôi miếng thịt, vậy thì tôi sẽ chiên nó lên ăn vậy.”

Trần Truyền lè lưỡi liếm khóe miệng.

“Đem đi chiên, cho vào miệng quả thật rất ngon. Câu Bà Tử cũng muốn ăn nên đã giúp chiên luôn con trai bà ta. Bà ta ăn ngon miệng đến mức gặm hết cả xương. Nếu không phải vì mục đích làm quan tài người, tôi đã không giữ lại cái đầu. Tính ra bà ta cũng đáng thương như tôi vậy, nếu còn trẻ và có ích hơn, bà ta đã bị không bị con trai mình bỏ rơi.”

Trần Truyền đến gần tôi.

“Quan Cửu, cô thấy chúng tôi có đáng thương không?”

Tôi nhớ tới “quan tài người” ở dưới cống, đúng là chỉ có một cái đầu bị cháy vàng chứ không phải một cơ thể hoàn chỉnh.

Bọn họ đều đã bị ăn thịt hết sao?

“Chúng tôi có đáng thương không?” Bà ta đến gần hơn, cười khổ, “Vì con trai, chúng tôi đã phải chịu đựng rất nhiều. Đến khi chúng tôi già, chúng lại nghĩ chúng tôi vô dụng. Cô nói xem, nếu chúng tôi luôn trẻ trung và hữu ích thì có phải rất tuyệt không? Quan Cửu, cô giúp chúng tôi làm quan tài người, giúp chúng tôi trường sinh bất tử, trẻ mãi không già, sẽ không còn bị khinh thường nữa được không?”

Gương mặt Trần Truyền lộ vẻ hưng phấn.

Nấm mốc từ lỗ mũi bà ta cứ rơi ra.

Tôi lập tức ném vụn gỗ vào đầu Trần Truyền, nói: “Vạn vật hình tròn, càn khôn cũng vậy, ai về chỗ nấy. Yêu ma quỷ quái tạm thời biến khỏi đây, lui!”

Theo câu thần chú, vụn gỗ vừa chạm vào người Trần Truyền, cái cổ lập tức lắc lư dữ dội, sau đó cơ thể Trần Truyền ngã xuống, đầu rơi ra như tắc kè đứt đuôi.

Điều này thật khó tin, nhưng tôi không dám dừng lại.

Tôi vội tìm ván gỗ đặt dưới đất và dựng thành cột, tạo ra phòng tuyến an toàn cho mình.

“Không ngờ ai cái người đã chết kia lại dạy cô nhiều như vậy, tôi còn phải đợi nhân vật lợi hại kia rời đi mới dám tới đây, không ngờ cô có thủ đoạn đến thế!”

Nấm mốc tụ tập lại rồi biến thành một con rắn có đầu người, sau đó lập tức lao về phía tôi.

“Họ còn dạy cô những điều khác đúng không? Quan cửu, nếu bây giờ cô không nhớ quan tài người là gì thì tôi sẽ giúp cô.”

Thân rắn sau đầu Trần Truyền càng ngày càng dài ra.

“Nếu cô làm quan tài người, cô sẽ được trường sinh bất tử đấy!”

Lời dụ hoặc của ma quỷ lúc nào cũng có sức hút, nếu không nó chẳng khác nào là nói nhảm cả.

Bà ta không thể trực tiếp đối đầu với tôi nên mới dùng cách này.

Trong lúc Lý Cúc Hoa lẩm bẩm, quan tài ở gian sau nhà bắt đầu rục rịch kêu.

Tôi vội đâm thước gỗ vào lòng bàn tay, sau đó dùng máu vẽ một đường thẳng lên trên, thành công thoát được con rắn  đầu người kia.

“Sao cô có thể…” Lý Cúc Hoa vốn đang cười ngạo nghễ, thấy vậy thì hét chói tai, “Sao có thể, nửa người nửa quỷ như cô sao có thể có máu!”

“Thước đo lường đức hạnh và cái ác, khi tội ác không thể tha thứ, lập tức tiêu diệt!”

“Không!” 

Lý Cúc Hoa vừa hét lên, thước đo đột nhiên bốc cháy.

“Cô không thoát được đâu Quan Cửu! Nhà họ Quan làm quan tài ma, khiến bao nhiêu người chết thảm. Khi quan tài người xuất hiện, cô sẽ…” Lý Cúc Hoa chưa kịp nói hết câu đã biến mất.

Nhưng tiếng cạy đinh mở nắp quan tài vẫn không ngớt.

Ác ma sắp thoát ra khỏi quan tài!

Tôi chà hai tay vào nhau để máu loang ra, sau đó đi vào gian sau nhà.

Nhưng tôi vừa nhấc chân, vô số bàn tay kỳ lạ đột nhiên từ dưới đất phóng ra tóm lấy cổ chân tôi, cố gắng kéo tôi xuống lòng đất.

“Nhà họ Quan làm quan tài ma, giúp ma quỷ được đầu thai chuyển kiếp, cho tôi… Cho tôi…”

“Nếu làm quan tài người, cô có thể trường sinh bất tử, trường sinh bất tử…”

Âm thanh ma quái vang vọng bốn phía, mặt đất vốn cứng chắc bỗng trở nên giống cát lún.

Tôi không ngừng bị kéo xuống, đang định tìm cách gì đó thì hai cảnh sát kia vốn không thể cử động đột nhiên nở nụ cười kỳ lạ, giữ chặt tay tôi.

Hai người này cũng bị tà linh ám rồi!

Không có cách nào kêu cứu, hai chân thì cứ lún xuống lòng đất, tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

Đúng lúc này, một ngọn lửa màu xanh lục lao thẳng đến, sau đó có một cánh tay ôm lấy tôi, kéo tôi lên. 

error: Content is protected !!