Tôi ôm Mặc U càng lúc càng mờ đi, nhìn Trương Thiên Nhất còn giữ hào quang kim ô trên người khiêng quan tài tới.
1
Khoảnh khắc đó tôi thật vừa vui vừa giật mình.
Quan tài người của Mặc U chỉ làm được một nửa vấn đề nằm ở chỗ vật liệu dương.
Song chủ u minh có cơ thể cực âm, thế nên nguyên liệu cần dùng cho Mặc U phải cực dương.
Trương Thiên Nhất sở hữu huyết mạch kim ô thuần dương, còn là người thuần dương.
Nếu anh ta đồng ý hỗ trợ, có lẽ Mặc U sẽ sớm tỉnh lại.
Nhưng Mặc U không đồng ý việc làm quan tài người vì biết hành động này đi ngược với ý trời.
Nếu không phải mẹ tôi tự hiến tế…
Anh không muốn…
Suy nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu, tôi bỗng nghe tiếng trống Quỳ Ngưu vang dội bên ngoài.
Âm thanh của kim ô chuyển từ tiếng gầm sắc bén thành một bản hợp xướng khí thế.
Tôi bàng hoàng, lập tức bừng tỉnh.
Nhà họ Trương mang trống Quỳ Ngưu đến không phải cổ vũ sĩ khí, càng không phải để dọa đám khỉ nước hay quái thú đầu vượn thân rắn kia, mà tiếng trống Quỳ Ngưu có tác dụng trấn áp yêu ma dị giới, không cho chúng nhân trận chiến này đột phá ranh giới.
Bây giờ Tử Huyền đã chết, Mặc U đang gặp nguy hiểm, nếu đã giao dịch với Tử Huyền, đối phương chắc chắn sẽ không để yên.
Tôi quay đầu nhìn quan tài Bôn Vân và nửa quan tài của Mặc U, ra hiệu cho Trương Thiên Nhất mở quan tài.
Tôi đặt anh vào trong, thấy anh không còn tan biến nhanh nữa, thầm thở phào.
Trương Thiên Nhất thúc giục: “Không thể đợi được nữa, dị giới đã loạn, u minh không thể không có chủ. Tôi giúp cô làm quan tài người, sau đó đưa quan tài xuống u minh mới có thể trấn áp đám yêu ma kia.”
Nếu vậy nhà họ Trương ở Vân Hải thì sao?
Không có huyết mạch kim ô của Trương Thiên Nhất, bọn họ sẽ thế nào?”
“Trương Thiên Nhất!” Đột nhiên có tiếng hét lớn.
Ánh sáng màu vàng lóe qua, một người đàn ông trung niên quen mặt xuất hiện ở mỏm đá. Phần thân trên máu me đầm đìa đầy vết cắn xé, phần thắt lưng như bị bóp chặt, trên người chỉ mặc một cái quần khố, dáng vẻ nhếch nhác hoàn toàn không có khí thế của người dẫn đầu đội đưa rước quan tài ngày xưa.
Gia chủ đương nhiệm của nhà họ Trương cũng đến đây, còn bị thương như vậy.
Thế thì ở bên ngoài chắc chắn có tất cả con cháu trực hệ của nhà họ Trương, những người sở hữu huyết mạch kim ô.
Trương Thiên Nhất muốn nói gì đó, gia chủ nhà họ Trương đã hừ lạnh: “Con dùng mạng mình tế quan tài thật sự chỉ vì thế giới u minh cần Mặc U quân trấn giữ?”
“Phải!” Trương Thiên Nhất trầm giọng trả lời, nhưng âm cuối cùng lại thoáng run rẩy. Đối diện với ánh mắt của cha mình, anh ta cười khổ, “U minh không thể không có chủ, Mặc U quân không thể chết.”
Gia chủ nhà họ Trương quát: “Mặc U quân phải trấn thủ u minh, con mang huyết mạch thuần dương nếu chết rồi thì ai trấn thủ cánh cửa dị giới ở Vân Hải?” Ông ta kéo Trương Thiên Nhất đi, nhìn tôi, “Gia chủ nhà họ Quan, năm xưa người muốn hủy hôn là tôi. Cô dùng máu nuôi độc chắc cũng biết dị giới hiện đang rất loạn, nhà họ Trương không thể mất huyết mạch kim ô thuần dương duy nhất. Tương tự, u minh không thể không có chủ, Mặc U quân cũng không thể chết.”
Nói tới đây ông ta đi đến phía trước nửa quan tài người, nói: “Tuy tôi già rồi nhưng là con trưởng của nhà họ Trương, dù đã mất đi huyết mạch thuần dương bẩm sinh nhưng ít nhất máu vẫn có thể dùng để hiến tế kim ô, đủ để làm quan tài người, hiệu quả đúng là không bằng máu của Thiên Nhất nhưng ít nhất có thể tạm thời bảo vệ được Mặc U quân.”
2
“Cha!” Trương Thiên Nhất lớn tiếng gọi.
Nhưng tiếng kêu của kim ô bên ngoài lúc này đã càng lúc càng gấp.
Gia chủ nhà họ Trương trừng mắt nhìn Thương Thiên Nhất, sau đó đẩy anh ta đi: “Con dẫn họ về Vân Hải trước đi, quan tài người bên đó đã sắp không trấn giữ được nữa. Không có con, mọi người không thể bảo vệ sơn trân, nhanh lên!”
Trương Thiên Nhất khiếp sợ nhìn những người đang giương cánh kim ô, lại nhìn tôi rồi nhìn cha mình. Anh ta quỳ xuống, dập đầu ba cái thật mạnh.
Gia chủ nhà họ Trương bật cười: “Đều tại cha không hiểu được ý của ông cố con, khiến mối hôn nhân này của con có tiếc nuối. Nhưng cha dù sao cũng…”
Nhìn họ cha con tình thâm, lòng tôi trĩu nặng.
Là cha, người ta sẵn sàng hy sinh cho con mình.
Gia chủ nhà họ Trương chắc chắn biết một khi hiến tế cho quan tài thì sẽ không được luân hồi.
Đây chính là hồn phi phách tán, trở về hư vô thực sự.
Huyết mạch thuần dương cũng được, bảo vệ sơn trận cũng thế, đó chẳng qua chỉ là lý do để Trương Thiên Nhất tiếp tục sống sót mà thôi.
Còn u minh thật sự không thể không có chủ.
Mặc U nói tôi có thể trấn thủ âm giới.
Còn Tử Huyền chỉ muốn ăn thịt uống máu của tôi.
Thì ra thương và không thương lại rõ ràng như vậy.
Thấy Trương Thiên Nhất đã dập đầu xong, định rời đi, tôi gọi: “Khoan đã!”
Đồng tử vàng của gia chủ nhà họ Trương co lại, xuất hiện những vết thương rỉ máu. Ông ta xoay người chặn trước mặt tôi, bảo vệ Trương Thiên Nhất phía sau: “Gia chủ nhà họ Quan có vấn đề gì cứ việc nói với tôi.”
Đây là ám chỉ tôi tha cho Trương Thiên Nhất.
“Không cần dùng cả tính mạng hiến tế quan tài, chỉ cần chút máu của Trương thiếu chủ là được.”
Tôi lấy cái dùi cắm trong quan tài về, đâm một nhát vào ngực, dùng dây mực dẫn máu, sau đó đưa ống mực cho Trương Thiên Nhất: “Nhờ Trương thiếu chủ cho máu đầu tim đầy ống mực này.”
“Quan Cửu…” Nhìn tôi đâm ống mực vào tim, Trương Thiên Nhất giật mình, giây sau anh ta lập tức cầm Chích Dương kiếm cũng tự đâm mình một nhát.
Những thanh kiếm thời cổ đại thường có những rãnh máu bên trên. Máu nhỏ giọt theo rãnh chảy vào ống mực.
Gia chủ nhà họ Trương tái mặt nhìn tôi như sợ tôi sẽ làm gì đó giết chết bảo bối duy nhất của nhà họ.
Sau đấy ông ta ra hiệu cho đệ tử chuẩn bị thuốc trị thương, tránh cho nhát kiếm đó đâm chết anh ta.
Tôi nhìn thành quả của mình và Trương Thiên Nhất, quấn sợi mực vào cổ tay: “Đợi lát nữa máu đầy, phiền gia chủ nhà họ Trương giúp tôi niêm phong quan tài rồi đưa quan tài Bôn Vân và quan tài gỗ mun này đến Vân Hải. Bên phía u minh, khoảng thời gian này xin nhờ nhà họ Trương hỗ trợ. Đợi đến Vân Hải, tôi sẽ giải quyết vấn đề của quan tài người nhà họ Trương, sau đó đưa quan tài xuống cõi âm, trấn thủ dị giới.”
Vừa nói tôi vừa nhìn Mặc U đã mờ ảo như sương mù, trái tim như chết lặng.
Thì ra khi trái tim thật sự bị tổn thương sẽ như vậy.
Gia chủ nhà họ Trương gật đầu.
Chờ ống mực đầy máu, ông ta vội giúp Trương Thiên Nhất rút kiếm ra, bôi kim đan cho anh ta, cho tôi và anh ta mỗi người một viên thuốc rồi cho người hỗ trợ băng bó.
Trương Thiên Nhất ôm ngực nhìn tôi.
Tôi mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Long Linh nói Trương Thiên Nhất thích tôi.
Chắc là thật.
Nhưng anh ta biết giữa tình yêu và trách nhiệm bên nào quan trọng hơn.