Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 45

10:58 chiều – 26/05/2024

Mỗi lần Trương Minh Đạm nói gì đều có sự ám chỉ.

Tôi sửng sốt mấy giây, mới cười hỏi: “Kết quả trận chiến ở Toàn Châu thế nào?”

“Sáu con quái vật đầu vượn mình rắn đều bị liên võng của Mặc U quân đốt thành tro bụi. Khỉ nước chết vô số, số còn lại theo Long Linh về Hoàng Hà, chúng tôi không đuổi theo. Ba trưởng lão của Cửu Lão gồm thợ sơn, thợ mộc và thợ xây xây đã chết. Thợ vẽ xác có thể vẽ da thay mặt nạ, chúng tôi không bắt được hắn. Những người khác trong Cửu Lão tạm thời nhà họ Trương chưa có thời gian vét sạch nhưng đã hiệu lệnh cho huyền môn trong thiên hạ.”

“Nhà họ Trương tổn thất thế nào?”

“À, hỗn chiến thôi, kẻ thù bị thương một nghìn thì phe ta cũng tổn hại tám trăm.” Trương Minh Đạm có vẻ không quá để ý.

Tôi không tham gia trận chiến lúc sau, nhưng ngay cả gia chủ của nhà họ Trương cũng tham dự, còn bị thương như vậy, chứng tỏ thương vong vô số.

“Gia chủ dùng bí thuật thống lĩnh ba mươi hai bộ xuống u minh, Vân Hải bây giờ do thiếu chủ trấn giữ.” Ra khỏi hang động, Trương Minh Đạm chỉ bên ngoài cho tôi xem, “Lát nữa đến trước pháp trận nuôi quan tài người, thiếu chủ sẽ dẫn cô vào trong, nơi đó chỉ có trực hệ của nhà họ Trương mới có thể vào, ngay cả chúng tôi cũng không thể.”

Ra khỏi hang động, xung quanh có sương mù bao trùm, ánh nắng bị che khuất, không quá khó chịu.

Từ lời Trương Minh Đạm nói, xem ra quan tài người là bí mật lớn nhất của nhà họ Trương, mọi thứ đều là tuyệt mật, ngay cả thân tín của thiếu chủ cũng không được đến gần.

Đi tiếp vài bước, huyết mạch trong người bắt đầu dâng trào trở lại, tôi không khỏi cúi đầu ho hai tiếng.

Trương Minh Đạm che ô cho tôi: “Có cần ai đó đỡ cô không, hay là tôi cõng cô nhé?”

Không đi là chuyện không thể.

Trận pháp ở Vân Hải do một mình thiếu chủ Trương Thiên Nhất trấn giữ.

Dị giới rục rịch, có lẽ u minh đang đứng mũi chịu sào. Đích thân gia chủ nhà họ Trương dẫn một nửa số đệ tử xuống u minh lo liệu.

Bây giờ Trương Minh Đạm chậm rãi đi với tôi nhưng e là tâm trạng đang rất lo lắng.

Nếu tiếp tục trì hoãn, không biết u minh sẽ có bao nhiêu đệ tử nhà họ Trương phải chết.

Tôi hít một hơi thật sâu, nhận lấy ô, nói với Trương Minh Đạm: “Tôi chịu được, đi thôi.”

Đi lên mấy chục bậc thang ra khỏi mắt âm, tôi như được mở mang tầm mắt.

Trước mặt là biển mây cuồn cuộn, vạn vật sống động.

“Đó là Vân Hải.” Trương Minh Đạm chỉ về phía đám mây bên dưới, tự hào nói, “Nhà họ Trương ở Vân Hải ngụ trên mây và biển đấy!”

“Quả thật là tiên giới trong truyền thuyết.” Tôi cầm ô che nắng.

Mọi thứ hệt như lời kể của Trương Thiên Nhất lúc nhỏ.

Phóng tầm mắt nhìn ra xa, tôi thấy Trương Thiên Nhất đang đứng trước pháp trận, anh ta cũng đang nhìn tôi.

Tinh hoa của trời đất, âm dương giao nhau.

Nơi nuôi quan tài người của nhà họ Trương còn tốt hơn Toàn Châu nuôi quan tài Bôn Vân.

Trương Minh Đạm chào Trương Thiên Nhất rồi xoay người rời đi.

“Tôi đã cho người đưa quan tài tài Bôn Vân đến cửa hàng quan tài của cô, Cấn Cung đã dùng đá đen bày trận xung quanh, Cửu Lão dù có mạnh đến đâu cũng không thể cướp được.” Trương Thiên Nhất duỗi tay cầm lấy ô che cho tôi.

“Cảm ơn.” Đây là lời nói thật lòng.

Long Linh bỏ trốn, trong quan tài Bôn Vân có ba người cô ta quan tâm nhất dùng thai trứng dị thần, thế nên cô ta chắc chắn sẽ quay lại.

Rõ ràng Trương Thiên Nhất có thể đưa quan tài Bôn Vân về nhà họ Trương, nhưng anh ta vẫn mạo hiểm đưa nó tới cửa hàng quan tài của nhà họ Quan, còn sắp xếp người bảo vệ, đây đã là sự chân thành không có gì hơn.

“Là chúng tôi có lỗi với cô, để cô rơi vào nguy hiểm, còn suýt chút…” Trương Thiên Nhất dừng lại mấy giây, giơ tay chỉ bên trong pháp trận, “Dương khí hơi nặng, đây là tư âm đan, cô uống trước một viên đi.”

Viên thuốc kia có màu trắng, thoang thoáng hương tuyết, không biết được làm từ bao nhiêu dược liệu quý giá.

Tôi nhận lấy, nuốt vào.

Trương Thiên Nhất khẽ cười: “Tình hình bên trong có hơi kỳ quặc, cô phải chuẩn bị tâm lý.”

Dù tôi đã thấy cảnh khiến người ta ghê tởm trong quan tài Bôn Vân, nhưng đến khi bước vào pháp trận, nhìn thứ bên trong, tôi thật sự muốn nôn viên thuốc vừa uống ra ngoài.

Trong pháp trận có tổng cộng bảy lớp kết giới dựng bằng đá đen, ở mỗi lớp đều có một người trực hệ của nhà họ Trương tóc tai bạc phơ, trên người chỉ mặc một chiếc quần cỏ thi, ngồi xếp bằng. Ở ngực, lòng bàn tay và lòng bàn chân của mỗi người đều bị một sợi chỉ đỏ như xúc tu xuyên qua, thực chất đó là mạch máu. Điểm cuối cùng của những “mạch máu” này chính là quan tài người màu đỏ do bà ngoại dùng thân hiến tế mà tôi nhìn thấy năm chín tuổi.

Nhưng trong quan tài không phải Trương Triết gầy gò như con khỉ già trong ấn tượng mà là thịt trộn lẫn liên tục đong đưa. Trông chúng như bột, phồng lên và sáng bóng, thậm chí có thể thấy rõ mạch máu và kinh mạch ở bên trong.

Đầu của Trương Triết như một cây nấm, khuôn mặt trên đó vẫn giống hệt bảy năm trước.

Ông ta bật cười: “Quan Cửu, như thế này không dọa cô chứ?”

5

Tôi cụp mắt nhìn phía sau chiếc quan tài màu đỏ.

Quả nhiên nơi đó có một bức tượng đá khổng lồ phát ra ánh sáng nhè nhẹ, bên trong có thứ gì đó.

Trương Triết trong quan tài người đột nhiên nôn ra ngụm máu.

Máu ông ta vừa ra ngoài lập tức hóa thành một con kim ô lao về phía bức tượng, vồ lấy thứ bên trong.

Ở bên trong, ánh sáng màu vàng và năng lượng hắc ám vồ lấy nhau tạo thành hỗn chiến.

“Đó là cánh cửa dị giới.” Trương Thiên Nhất cười khổ, “Bảy năm trước thứ có vấn đề không phải quan tài người mà là nơi đó.”

Thảo nào thời điểm đó nhà họ Trương không quan tâm đến tôi, Mặc U cũng vội vàng bỏ đi.

Để ngăn chặn tin tức, nhà họ Trương thà nói với bên ngoài quan tài người có vấn đề còn hơn để lộ tin cánh cửa dị giới có biến.

Mặc U cũng cảm ứng được nhưng anh không muốn nói cho tôi biết bí mật lớn nhất, đồng thời cũng là bí mật đáng sợ nhất của thế giới này.

Dù sao thì việc quan tài người có thể độ được Trương Triết hay không, mọi người chỉ chờ xem.

Nhưng nếu dị giới có biến, yêu ma xâm nhập thì sẽ dẫn đến khủng hoảng lớn thế nào?

“Quan tài được mở khi nào?”

Tôi nhìn mặt Trương Triết đã sưng to như phật Di Lặc, lại quay đầu nhìn hậu duệ trực hệ của nhà họ Trương đã hiến máu, thầm đoán có lẽ Trương Triết biết vấn đề nằm ở đâu.

Nhưng ngẫm lại thật buồn cười.

Trên đời này hiện tại chỉ có hai quan tài người, một chiếc bị ép mở để nuôi thai thần, một chiếc cũng dùng để nuôi máu kim ô, trấn thủ cánh cửa dị giới.

Không có quan tài người này thật sự độ một người mãi mãi cả.

Hà Khởi nói Trương Triết muốn làm quan tài người để nhà họ Trương ở Vân Hải mãi mãi nắm được huyền môn trong tay.

Nhưng ngay từ đầu Trương Triết đã không có ý định trường sinh bất tử.

E rằng quan tài người này vừa được đưa về Vân Hải đã mở ra, trực hệ nhà họ Trương dùng máu để nuôi dưỡng, sau đó chuyển vào quan tài người, mượn cơ thể của Trương Triết để máu hóa thành kim ô canh giữ cánh cửa thông với dị giới.

Nhưng cơ thể của Trương Triết vốn không thể nhận được nhiều máu như vậy, còn mở quan tài, âm dương đảo lộn, thế nên ông ta mới trở thành một đống thịt nát như vậy. Trừ việc mở miệng ông ta không thể làm được gì cả, thế nên mỗi lần há miệng ông ta sẽ nôn ra máu, hóa thành kim ô.

Vấn đề chính là trực hệ của nhà họ Trương không tiếp tục cung cấp máu, trong tình hình quan tài bị mở, âm dương lưu chuyển tiêu hao, máu không thể lưu thông, Trương Triết sẽ bắt đầu thối rữa. Nhưng nếu tiếp tục cung cấp máu cho ông ta, đến cuối cùng ông ta sẽ phát nổ và chết.

Tôi nhìn Trương Thiên Nhất, lấy dụng cụ đã chuẩn bị sẵn ra: “Tôi có cách giải quyết vấn đề có thể xảy ra, nhưng đã thành như vậy rồi thì không thể quay về hiện trạng ban đầu.”

Nhìn Trương Triết như vậy, máu thịt của ông ta không chỉ lấp đầy quan tài, mà chính ông ta và quan tài đã hòa làm một, tất cả mạch máu và kinh mạch đều đang sinh trưởng trong quan tài, cộng thêm việc hấp thu tinh hoa của trời đất ở Vân Hải, e rằng chúng đã bén rễ đi sâu vào lòng đất.

“Người nhà họ Quan đúng là lợi hại, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi đã biết.” Trương Triết bật cười, “Ông già này đã sống hơn một trăm năm, bây giờ vẫn có thể sống tiếp, đúng là chuyện khiến người ta vui vẻ biết bao. Ngày xưa phải liên tục dùng máu tế kim ô, người gầy chẳng khác nào con khỉ, không ngờ lại có một ngày có thể trở thành một cục mỡ. Hơn nữa bây giờ ông già này vẫn đang tiếp tục bảo vệ cánh cửa dị giới, cô cứ coi như là một ông già bảo vệ bình thường, cô không cần quá lo lắng. Mấy ông già như chúng tôi có thể canh giữ thêm một ngày thì con cháu có thể sống lâu thêm một ngày, thế là đủ rồi!”

Trương Triết nói nghe thật nhẹ nhàng, nhưng mỗi con kim ô đều do máu trong cơ thể của ông ta tạo ra, mỗi lần dùng máu hóa kim ô, nỗi đau này có khác nào cầm dao tự đâm vào tim mình?

Tôi thật sự khâm phục Trương Triết, một người bảo vệ thương sinh, xem nhẹ sống chết.

6

Tôi cầm thước gỗ bước tới đo đạc quan tài, còn về Trương Triết đã không thể đo được nữa, ông ta và quan tài đã hòa làm một, chiếc quan tài này chính là ông ta.

“Cái người làm nguyên liệu dương trước đây là ai?” Tôi nghĩ đến một chuyện, hỏi

“Cậu ta là người cuối cùng của tộc Khoa Phụ (*), tên A Lôi.” Trương Thiên Nhất trả lời.

(*) Khoa Phụ (夸父): là người khổng lồ trong thần thoại Trung Quốc, là cháu trai của thần u minh và cháu trai của Hậu Thổ nương nương

Thảo nào thân hình cao lớn, tràn ngập dương khí như vậy.

Đo quan tài xong, tôi phải tính toán phần đất bên cạnh, hiện giờ không thể di chuyển mọi thứ xung quanh, như vậy sẽ làm tổn thương đến cơ thể của Trương Triết.

Tôi kiểm tra đá đen bọn họ bày làm kết giới, sau đó dùng sợi mực vẽ thành một vòng tròn, sau khi xác định, tôi nói với Trương Thiên Nhất: “Ở đây dùng địa tuyền cực âm nuôi bảy con rùa kim tiền nặng ba lượng ba. Còn ở đây trồng một cây đào bảy mươi bảy tuổi, bên này chôn ngọc đen nặng bốn lượng bốn. Phía kia chôn hoàng kim nặng chín lượn chín… Phải đúng từ vị trí, không thể lớn hơn cũng không thể nhỏ hơn.”

Trương Thiên Nhất ghi nhớ tất cả.

“Âm dương sinh ngũ hành, Quan Cửu dùng ngũ hành chuyển hóa âm dương, lợi hại! Ông già đây nằm trong quan tài thọ của bà ngoại cô làm mấy chục năm, chứng kiến bà ngoại cô đuổi tà diệt ma, cứ tưởng mình đã rất hiểu nhà họ Quan, không ngờ gia tộc của cô vẫn còn nhiều bố cục huyền diệu như vậy.” Trương Triết gật gù.

Ông ta nghiêng đầu nhìn Trương Thiên Nhất: “Tiếc là đứa chắt này…”

Trương Thiên Nhất vội ho một tiếng.

“Chắc nhà họ Trương cũng từng cách ngũ hành chuyển hóa âm dương, chẳng qua thuật số không chính xác, không dám làm bậy. Nhà họ Quan giỏi đo đạc, tôi chỉ hoàn thiện bước cuối mà thôi.” Tôi mỉm cười, sau đó nói với Trương Thiên Nhất, “Thiếu chủ đi chuẩn bị đi, tôi có mấy câu muốn hỏi ông Trương.”

Trương Thiên Nhất lo lắng nhìn Trương Triết.

“Đi đi. Ông biết cô ấy muốn hỏi gì, nhà họ Quan ai cũng là người trượng nghĩa.”

Nghe vậy Trương Thiên Nhất mới hành lễ, xoay người rời đi.

Tôi cầm ô nhìn những người trực hệ của nhà họ Trương đang ngồi trên đá đen trông như bị thôi miên, chỉ biết thở dài: “Chỉ dùng sức mạnh của gia tộc để giữ vững thái bình cho thế giới, nhà họ Trương ở Vân Hải đúng là đáng kính.”

“Không có gì, vì có lợi ích nên chúng tôi mới làm như vậy, chẳng phải nhà họ Trương luôn được gọi là huyền môn chính thống sao?” Trương Triết vẫn bật cười thoải mái, “Cô muốn hỏi tại sao năm đó Tử Huyền lại đồng ý hôn ước của cô và Thiên Nhất đúng không?”

“Không phải!” Tôi lắc đầu, “Tôi muốn hỏi tại sao ông biết nhà họ Quan biết cách dùng máu nuôi độc, hơn nữa vì chung huyết thống nên mới có thể giết chết Tử Huyền?”

Để thuyết phục Tử Huyền để lại một đứa con, Trương Triết đã dùng việc đoạn tuyệt huyết mạch kim ô để dụ dỗ.

Khi đó sợ rằng Tử Huyền đã có giao dịch với dị giới, nhưng u minh có Mặc U, Vân Hải có nhà họ Trương, hai phía đều không thể bị đột phá.

Chỉ cần nhà họ Trương không còn huyết mạch kim ô thuần dương, ít nhất bên phía Vân Hải sẽ dễ bị đột phá hơn.

Trương Thiên Nhất chào đời sau một năm quyết định hôn ước.

Mà việc tôi dùng máu nuôi độc để giết luân hồi tử liên Tử Huyền chỉ là suy nghĩ nhất thời.

Hai việc này càng nghĩ càng cảm thấy bí ẩn.

Trương Triết nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Luân hồi tử liên hiểu rõ nhân quả, biết âm dương khác biệt. Bất kỳ ai khi nghĩ đến tình yêu, cả thân và tâm đều trở nên thông minh hơn. Quan Cửu, mưu sĩ lợi hại nhất đều lấy thân mình bước vào cục diện. Có những lúc thiện và ác chỉ cách nhau một suy nghĩ. Không ai biết trước kết quả của ván cờ thế nào, thế sự vô thường, vạn vật cũng như thế. Tại sao cô cứ phải nhất quyết tìm được câu trả lời chứ?”

Tôi bỗng nhớ tới hình ảnh Tử Huyền nói gì đó ở khoảnh khắc cuối cùng, còn cả nụ cười thư thái của ông ta.

Hình như tôi đã bỏ lỡ cái gì đó.

Nhưng mọi việc đều xét trên hành động, không xét đến mục đích (*).

(*) Câu gốc là Luận tích bất luận tâm (论迹不论心)

Chỉ riêng việc ông ta hợp mưu với yêu ma dị giới, dùng thuật tạo súc…

Đã đáng chết!

Tôi hít một hơi thật sâu, không còn rối rắm chuyện của Tử Huyền nữa.

“Nghe nói bà ngoại tôi đã làm quan tài thọ cho ông, sau này bà ấy thế nào? Quan tài người tồn tại trên đời này chỉ có quan tài Bôn Vân và chiếc quan tài này của ông, vậy những người khác của nhà họ Quan đâu?”

Quan tài người cần người nhà họ Quan làm nguyên liệu âm, nếu nó có thể độ một người trường sinh bất tử, theo lý thuyết thì trước khi chết mỗi người của nhà họ Quan đều nên làm quan tài người để phát huy giá trị lớn nhất mới đúng.

Thế những người đã chết của nhà họ Quan đâu?

“Quan Cửu, có những vấn đề không nên hỏi.” Trương Triết mở mắt, hai đồng tử lóe sáng, giận dữ nói, “Việc ở đây sắp giải quyết xong xuôi rồi, lần trước Mặc U có đến Vân Hải nhắc đến chuyện hủy hôn thay tên. Tương lai Thiên Nhất kế nhiệm vị trí gia chủ, sẽ đổi tên thành Trương Thăng. Còn về chuyển hủy hôn, cô và nó tự quyết định là được.”

Sau đó ông ta nhắm mắt lại, không muốn nói thêm.

Trên đời này đúng là nhiều bí mật.

Ngay cả Trương Triết cũng phải dùng việc khác để chuyển chủ đề.

Tôi cầm ô xoay người định rời đi.

“Quan Cửu!” Trương Triết bỗng gọi, “Trong người cô có căn nguyên của Mặc U, còn sở hữu huyết mạch của Tử Huyền, cô chắc chắn có thể trở thành chủ nhân của u minh. Tôi đã nghe nói việc Trương Thăng đưa quan tài Bôn Vân kia đến nhà họ Quan của cô, bên trong có vài thứ cô có thể xem. Có lẽ những thứ ông ta nợ cô đều ở trong đó.”

7

Không cần hỏi cũng dễ dàng đoán được người Trương Triết ám chỉ là ai.

Nhớ đến những thứ trong quan tài và việc tạo thai thần mà Tử Huyền nhắc đến, tôi dường như đã hiểu được chút ít.

Đến khi tôi rời khỏi pháp trận, Trương Thiên Nhất… À không, Trương Thăng đã sắp xếp xong xuôi.

Việc tu sửa ngũ hành khí của quan tài người đã có đệ tử nhà họ Trương lo liệu.

Trương Thăng cầm tờ hôn thư, sắc mặt nặng nề: “Bên kia sắp không chống đỡ nổi nữa, mau bắt đầu thôi.”

Tôi gật đầu, cùng Trương Thăng nhỏ máu lên hôn thư.

Anh ta lẩm bẩm gì đó, hai giọt máu vừa chạm lên tờ hôn thư, nó lập tức bị thiêu rụi.

Trương Thăng rên lên một tiếng, nghiến răng như cố nuốt thứ gì đó xuống.

Tôi nhìn anh ta, nhẹ giọng: “Trương… Trương Thăng! Nhà họ Quan nợ anh một chiếc quan tài, dù là quan tài ma, quan tài thọ hay quan tài người, sau này nếu như cần, anh cứ việc tới tìm.”

Hôn ước sao có thể dễ dàng hủy được?

Người bình thường khi hủy bỏ hôn ước sẽ có một bên đứng ra nói lý do, bên kia sẽ đưa ra yêu cầu bồi thường.

Còn hôn ước của chúng tôi, tôi chẳng có cảm giác gì, chứng tỏ hậu quả của việc từ hôn do anh ta gánh vác.

Trương Thẳng nghe vậy chỉ mỉm cười. Sau khi điều chỉnh nhịp thở, anh ta lùi lại hai bước, cung kính hành lễ: “Trương Thăng của nhà họ Trương mời gia chủ nhà họ Quan dẫn quan tài xuống u minh, trấn thủ dị giới, cứu giúp thương sinh.”

Tôi đáp lễ, bung ô xoay người.

Dù nghe phía sau có người kêu lên “thiếu chủ”, tôi cũng kiên quyết bước đi không quay đầu.

Tốt nhất thì không nên nhìn lại.

Những thứ như địa nhũ, tuyết liên huyền đan không phải trong một ngày có thể luyện thành. Địa cung mắt âm kia cũng không thể được xây dựng trong một năm hai năm.

Có những thứ quá nặng nề, tốt nhất đừng nghĩ nữa.

Trương Minh Đạm và những người khác đã sẵn sàng, gia chủ nhà họ Trương dẫn theo ba mươi sáu bộ xuống u minh đương nhiên không phải để tự sát, bọn họ đã bày sẵn pháp trân.

Tôi trở về quan tài gỗ mun, nhìn sắc mặt Mặc U đã khôi phục chút ít, mỉm cười với Trương Minh Đạm chuẩn bị đóng nắp quan tài.

Cô ấy tiếc nuối nhìn tôi, sau đó khẽ cười.

Thời điểm nắp quan tài đóng lại, tất cả đệ tử nhà họ Trương cùng thi triển pháp trận, tôi có cảm giác cơ thể chìm xuống, bên ngoài liên tục có tiếng kêu của kim ô.

Tôi vội mở quan tài ra, trước mắt không phải u minh, mà là luyện ngục thực sự.

Đột nhiên tôi ngộ ra rằng tại sao ma, tích, hi, di càng xuống một bậc thì càng mạnh nhưng họ lại không muốn chết.

Bởi vì hoàn cảnh sinh tồn hoàn toàn khác nhau.

Trước mắt thật sự là luyện ngục nhân gian, đệ tử nhà họ Trương hóa thành kim ô cùng vô số dị thú.

Có người gãy tay, gãy chân, máu bắn tung tóe, có dị thú, ánh lửa và chất lỏng dính dính màu đen không biết là thứ gì.

Trong không khí tràn ngập mùi máu và thối rữa.

Tất cả đều là màu đỏ của máu.

Ngay cả kim ô do người nhà họ Trương hóa thành cũng không còn con ngươi màu vàng, đôi mắt đều có màu đỏ tươi.

Khoảnh khắc tôi mở nắp quan tài, bất thình lình có một con quái vật toàn thân đầy xúc tu, đầu rắn có một sừng, trên lưng có cánh đột nhiên lao tới.

“Lên!” Tôi theo bản năng dùng thước gỗ đánh trả.

Nhưng lúc đưa tay, giữa lòng bàn tay tôi xuất hiện một đóa u liên bay thẳng về phía con quái vật đó.

Ánh lửa lóe lên, cánh sen tung bay, con quái vật lập tức hóa thành tro.

“Là Mặc U! Diệt thế hắc liên!”

“Không phải anh ta chết rồi sao?”

“Đó là hắc liên! Hắc liên!”

Tôi nhìn bàn tay của mình, đứng dậy, ném hẳn nắp quan tài đi, điều khiển ống mực tấn công: “Hắc liên u hỏa, chạm vào lập tức biến thành tro, lấy máu làm vật dẫn!”

Máu chảy theo sợi mực chớp mắt hóa thành u liên, tôi vung ống mực lên đối đầu với đám quái thú.

Gia chủ nhà họ Trương hóa thành kim ô ngẩng đầu gầm lên.

Tất cả đệ tử nhà họ Trương lập tức tập trung về phía tôi.

Đám quái thú cũng kêu gào, một số bị u liên đốt cháy, lập tức hóa thành tro bụi, những tên còn lại mắng Mặc U rồi rút lui vào một cánh cửa màu đen giống như ở Vân Hải.

Tôi vừa thở phào, đột nhiên có tiếng gầm lên từ bên trong cánh cửa kia, sau đó một vật thể trắng bệch nhầy nhục với hai mắt đỏ ngầu, trên đầu có vô số con rắn xuất hiện.

Đám ác ma kêu gào muốn trốn về dị giới lập tức bị dị thú kia nuốt chửng.

Giây tiếp theo, nó lao về phía chúng tôi.

Gia chủ nhà họ Trương vội kéo tôi lùi lại: “Cô chưa từng nghênh chiến, không có kinh nghiệm với mấy thứ này, trước mắt lui sang một bên, dẫn mấy vạn quan tài ma của cô xuống u minh đi, mau!”

Rồi ông ta quát lớn: “Bày trận!”

Nhưng đám rắn trên đầu dị thú kia đã nhanh như chớp lao tới.

Gia chủ nhà họ Trương muốn dùng thân che chắn cho tôi, tôi đã cản ông ta lại, lấy thước ra muốn đánh trả.

Đúng lúc này bỗng dưng xuất hiện một đóa u liên tập kích chúng.

U liên lóe sáng, dị thú chỉ kịp kêu lên: “Mặc U…”

Ngay sau đó, đám rắn trực tiếp bị thiêu rụi thành tro.

“Có bản quân ở đây, đừng hòng phá cửa xâm nhập thế giới!” Mặc U nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh, nắm lấy tay tôi, tay còn lại vung lên.

Từ lòng bàn tay Mặc U có một đóa u liên nở rộ, còn tay tôi lúc này lại tạo ra đóa tử liên, hai đóa sen hợp nhất bay thẳng về phía cánh cửa dị giới.

“Tử Huyền! Bất tài!” Dị thú dù không cam lòng nhưng chỉ có thể trốn vào trong cánh cửa hắc ám ấy.

Nhìn mười ngón tay đan nhau, tôi không dám tin mà quay lại, thì thấy Mặc U đang nhìn mình cười.

error: Content is protected !!