Kỳ thi cuối kỳ căng thẳng ở đại học Bắc Thành đã qua đi, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng kết quả còn chưa có, nhưng dự đoán tỷ lệ sinh viên rớt môn của Tôn Bách Thần sẽ giảm mạnh, bởi vì lần này hắn cho đề dễ đến mức làm đám sinh viên phát hãi.
Thậm chí trên diễn đàn sinh viên còn đăng hàng loạt bài tranh luận về chuyện “hiếm có khó tìm” ở chốn Bắc Thành này.
“Đề Xác Suất Thống Kê của thầy Tôn đây sao? Tôi còn tưởng mình hoa mắt.”
“Làm xong rời khỏi phòng thi tôi vẫn run lẩy bẩy đây. Rõ ràng là làm được hết, nhưng lại cứ lo mình đánh đáp án sai.”
“Quả đề thi dễ nhất lịch sử trường đại học Bắc Thành đây rồi. Ôi mẹ ơi, lão Tôn không phải mang nhầm đống giấy nháp cho chúng ta làm bài chứ?”
Tôn Bách Thần còn mò vào tận diễn đàn sinh viên, để lại lời bình luận vàng ngọc:
“Muốn thế nào? Hay là tôi cho các người làm lại nhé?”
Chưa đầy ba phút sau, toàn bộ những bài đăng trên diễn đàn đã bị gỡ xuống. Họ xem như sống tốt tích đức đi, không ai dám bàn luận thêm nữa. Họa chăng tên đại ác ma kia giở chứng, đừng mong ai qua được môn này!
Mạn Nghiên ngồi trong văn phòng của hắn đọc tin tức, cô ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Cười cái con khỉ nhà em, có muốn tôi đánh trượt không?”
Cô hếch mặt lên nhìn hắn, tự tin nói:
“Em làm hết không sót câu nào, sao có thể trượt được?”
Tôn Bách Thần khinh khỉnh nhìn cô, chân mày hắn rướn nhẹ lên, nói:
“Nội dung thi quan trọng đến thế sao? Bút ở trong tay tôi, muốn cho bao nhiêu điểm còn phải tùy tâm trạng.”
Mạn Nghiên ngậm chặt miệng, không dám nói thêm câu nào. Suýt chút nữa cô quên mất Tôn Bách Thần không phải con người bình thường! Hắn là ác ma, đại ác ma của trường Bắc Thành đó!
Trước lịch nghỉ một tuần để qua kỳ học mới, trường đại học Bắc Thành có một chuyến đi biển để chào mừng hai mươi lăm năm thành lập trường. Ai nấy đều háo hức không thôi. Đặc biệt là năm nay, khi mọi chi phí đi lại, chỗ ở, ăn uống đều được một vị phụ huynh giàu có tài trợ.
Tôn Bách Thần cũng đi, hắn làm trưởng đoàn khoa Kinh Tế. Hắn vừa lật xem đống tài liệu về kế hoạch của chương trình, vừa tra cứu thông tin gì đó trên máy tính, tiện thể cho Mạn Nghiên xem cùng.
“Vị phu nhân này vừa xinh đẹp vừa hào phóng, thật không biết ai có diễm phúc là con của bà ấy nhỉ?” Mạn Nghiên ngắm tấm hình người phụ nữ đã tài trợ chuyến đi trên tập san nội bộ, không khỏi buông một câu cảm thán.
“Là mẹ của Vũ Khắc Dương.” Hắn vẫn chăm chú nhìn lên màn hình máy vi tính, đáp.
“Không phải là cậu bạn Khắc Dương ngồi sau lưng em đấy chứ? Cái cậu bữa trước bị thầy đuổi ra ngoài hành lang đứng ấy.” Cô ngạc nhiên.
“Cả ngôi trường này có ai trùng tên cậu ta sao?” Tôn Bách Thần gập máy tính xuống, rót ly trà nhấm nháp một ngụm.
Gia đình giàu có như vậy vẫn phải đi làm thêm ư? Mạn Nghiên nghĩ với điều kiện của Vũ Khắc Dương, sau giờ học có thể thảnh thơi đi ăn chơi đàn đúm hay về nhà ngả lưng nằm điều hoà mát lạnh mới phải chứ?
Mạn Nghiên còn chưa kịp tiêu hóa thông tin gây sốc này thì Tôn Bách Thần nói tiếp một câu, tỉnh bơ:
“Đường đường là thiếu gia độc tôn nhà họ Vũ, chỉ cần ra trường liền trở về thừa kế tập đoàn mà phải đến một quán cà phê nhỏ làm thêm, em không thấy lạ sao?”
Sở dĩ Tôn Bách Thần biết rõ Vũ Khắc Dương như vậy là vì Vũ thị có quan hệ hợp tác làm ăn lâu năm với Tôn thị. Hắn khá thân quen với mẹ của Vũ Khắc Dương, cũng từng gặp qua câu ta mấy lần thuở còn nhỏ, nhưng có khi Vũ Khắc Dương không nhận ra hắn.
Đâu ai có thể ngờ trước khi trở thành giảng viên đại học, Tôn Bách Thần từng ngồi trên vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Tôn thị. Nếu không phải vì bước ngoặt cuộc đời mười năm về trước, xem chừng bây giờ hắn đang ngồi chi phối cả thương trường.
Quay lại cuộc trò chuyện, Mạn Nghiên vẫn đang ngây người ra, suy nghĩ về câu hỏi của Tôn Bách Thần.
Cô lắc đầu, thành thật trả lời: “Em không biết.”
“Không biết thì thôi. À… mà tốt nhất em đừng nên biết.”
Mạn Nghiên nhíu mày khó hiểu. Hắn biết sao? Nếu biết tại sao không nói ra, cứ mập mờ làm cô thêm tò mò.
“Xem xong rồi, đi thôi.” Tôn Bách Thần đổi chủ đề.
“Hả? Đi đâu chứ?”
Hôm nay vốn là ngày nghỉ, vậy mà từ sáng sớm Tôn Bách Thần đã gọi Mạn Nghiên đến trường, đi thẳng lên văn phòng, ắt hẳn phải có việc cần đến cô.
“Chuyến này đi biển, phải mua tắm đúng không? Tôi đưa em đi mua.”
“A, em không cần.” Lưỡng lự một lúc, cô nói tiếp: “Em có sẵn rồi.”
Hắn chau mày:
“Tôi có hỏi em chọn đi hay không đi sao? Bước nhanh chân lên, thời gian của tôi quý báu lắm.”
Hắn đứng dậy đi trước, Mạn Nghiên lẽo đẽo theo sau. Tôn Bách Thần chỉ cần nhìn sắc mặt của cô, đã biết cô không muốn mua đồ tắm với hắn vì ngại.