Vào đến bệnh viện, Mạn Nghiên hỏi thăm thông tin từy tá rồi gấp rút đi tìm phòng bệnh. Ở bên ngoài hành lang, Đan Nhiên đang ngồi cùng Khắc Dương. Cô vừa nhìn thấy con gái, miệng khóc mếu máo, rồi chạy nhanh đến ôm chầm lấy cô bé.
“Tiểu Nhiên, con không bị thương ở đâu chứ… Mẹ xin lỗi, xin lỗi vì đã không đến đón con huhu..”
“Mama đừng khóc, con không sao mà!”
Chiều nay, một trong những đối tác mà Tôn Bách Thần gặp chính là Vũ Khắc Dương. Đó cũng là lý do tại sao cậu biết chuyện và có mặt ở nơi này.
“Cậu vào trong đi… Tôn Bách Thần, tôi sợ thầy ấy.” Giọng Khắc Dương run run, khó khăn lắm mới cất nên lời.
Mạn Nghiên sực nhớ đến hắn, vội đẩy cửa vào bên trong.
Hắn nằm trên giường bệnh, da dẻ tái bệch không còn chút sức sống. Linh Châu ngồi ở bên cạnh, mặt buồn rười rượi, hai cánh môi không ngừng run rẩy. Cả bà và hai vị bác sĩ đang
đó, dù cho Mạn Nghiên có hỏi gì, họ cũng không hề đáp lại. Lát sau Linh Châu còn quay người sang chỗ khác, sụt sùi khóc.
Mạn Nghiên chạm nhẹ lên khóe môi khô khốc của Tôn Bách Thần, trái tim cô như bị ai bóp
nghẹn đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao hắn lại nằm bất động một chỗ như vậy?
“Bách Thần, anh làm sao thế? Anh mau tỉnh dậy đi… huhu…”
Mạn Nghiên nắm lấy bàn tay lạnh buốt của người đàn ông kia, gục mặt xuống giường khóc nức nở. Cô gào thét tên hắn, nhưng Tôn Bách Thần vẫn cứ nằm thiêm thiếp, không chút phản ứng lại.
“Bách Thần, anh đừng bỏ hai mẹ con em mà… Anh tỉnh lại đi, anh chết rồi em biết gả cho ai hả… hức hức…”
Cô gái kia càng ngày càng khóc to hơn nữa, khiến cho vị bác sĩ già không chịu nổi. Ông húng hẳng ho thành tiếng, cất lời:
“Cậu ấy bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Cháu bình tĩnh lại đi!”
“Được rồi, đừng diễn nữa, mau ngồi dậy!” Ông đến vỗ vai tên đầu xỏ đang nằm trên giường, để hắn thôi làm trò lừa gạt người khác.
Tôn Bách Thần vươn vai ngồi dậy, trước sự ngơ ngác của Mạn Nghiên. Cả Linh Châu nữa, bà nhìn cô, miệng tủm tỉm cười. Rõ ràng cái tên kia vẫn đang rất tỉnh táo, vậy mà dám nằm im bất động để lừa cô.
Cả mẹ hắn và Khắc Dương, đều hợp tác với Tôn Bách Thần để lừa cô!
“Anh không sao! Anh vẫn ổn, Nghiên đừng khóc!”
“Mẹ kiếp tên khốn kiếp kia, anh dám lừa em, em đánh chết anh!”
Mạn Nghiên mặc kệ mọi người ở trong phòng, mà nhào lên trên giường đánh Tôn Bách Thần. Hắn ghì chặt lấy cô, ôm gọn vào trong lòng.
“Đừng đánh! Em đánh chết anh thì ai lấy em hả? Ngoan, ngoan… anh chỉ đùa một chút thôi.”
“Đồ điên, anh đùa kiểu gì vậy hả?” Cô ôm chầm lấy hắn, bật khóc nức nở.
Tôn Bách Thần dỗ dành mãi, cô gái nhỏ mới nín khóc. Mạn Nghiên giận hắn, ngồi tránh sang chỗ khác, hậm hực không thèm quan tâm cái tên đáng ghét kia. Hắn biết mình trót nghịch dại, vội lúng túng xin lỗi, rồi đưa tay ra bảo cô cắn để xả giận.
“Tránh xa em ra, không thèm nói chuyện với anh nữa.”
Mọi người liền cảm thấy Tôn Bách Thần thật đảng đời, đồng loạt cười lên nắc nẻ. Ai nấy đều ra ngoài, trả lại không gian riêng tư cho hai người. Hắn mon men đến ngồi sát bên cô, đưa tay chỉ vào vết thương trên vai, ra vẻ tội nghiệp.
“Bảo bối, anh bị thương thật đó! Em không thương anh sao? Thương anh thì đừng giận nữa nha.”
“Hừ! Bị thương chứ gì? Đáng đời, đồ lừa đảo!” Giọng cô đanh lại, thái độ quay ngoắt 180 độ.
Hắn mặt dày nghe Mạn Nghiên chửi, miệng vẫn cười tươi rói. Tôn Bách Thần đè cô xuống giường, nhiệt tình hôn khắp khuôn mặt nhỏ kia.
“Không giận, không giận! Em còn giận, anh hôn em đến sáng”