“Cô Nhan, mời cô trả lời tôi, cô có biết đây là một nhân cách khác của cô hay không?”
Nhan Lộ Thanh vừa tỉnh lại đã nghe thấy có người hỏi mình. Giọng nói kia từ xa đến gần, cứ như đang đẩy ra một tầng mây mờ mịt, dần dần rõ ràng hơn.
Cô mở mắt ra, đập vào mắt cô là bức tường trắng toát, rồi ánh mắt cô hướng đến nơi phát ra tiếng nói— một bộ blouse trắng tinh.
Nhan Niệm nhận ra mình đang ngồi trên một cái ghế khá thoải mái. Cô đang đối diện với một người phụ nữ mặc blouse, trên bàn còn có một xấp giấy gì đó giống như bài thi, tên là: Thí nghiệm tâm thần phân liệt.
Nhan Lộ Thanh:?
… Éo ổn rồi.
Éo ổn rồi!
Không phải vừa nãy cô gặp tai nạn trên không rồi vì máy bay xóc nảy mà cụng đầu hay sao? Tuy cô không chết nhưng cũng không đến mức phải đi gặp bác sĩ tâm lí chứ?
Không để cô suy nghĩ thêm, người phụ nữ đối diện cất tiếng.
“Lại phân liệt ra một nhân cách khác.” Áo blouse trắng cười cười, nhìn ca bệnh hoang đường trước mặt, cố gắng gậm cục tức trong cổ họng, “Cô Nhan, nếu không thấy đơn xét nghiệm bệnh tâm lí của cô, tôi nghi ngờ một năm nay cô đang chơi tôi.”
“?” Nhan Lộ Thanh ngơ ngác, “Ai tâm thần phân liệt cơ? Tôi đâu có bị bệnh thần kinh.”
Sỉ nhục ai thế?
Nhưng áo blouse trắng nghe cô trả lời xong lại hiện ra vẻ mặt “bệnh cô quá nặng, vô phương cứu chữa”, dường như không có ý định trả lời câu hỏi của cô, “Vẫn đơn thuốc cũ và kiểm tra định kì, khi ổn định rồi sẽ đổi thuốc.”
Đổi thuốc cái *beep*.
Nhan Lộ Thanh rủa xả trong lòng, cảm thấy đầu óc người kia không được bình thường cho lắm. Cô đứng dậy, muốn chạy.
Cô lảo đảo đi đến cánh cửa gần mình nhất, mở ra. Nhưng cảnh tượng bên ngoài khiến cô sợ đến mức chao đảo.
Một hàng dài thanh niên cao to đứng bên ngoài, không khác gì “thổ phỉ” trong phim thổ phỉ. Cả đám cùng mặc đồ đen, còn đeo kính râm, kì quái vô cùng.
Nhan Lộ Thanh hơi ngạc nhiên, chớp mắt đã hiểu chuyện. Cô cúi đầu xuống nhìn bản thân mình. Da này quá trắng, chân tay này lẻo khoẻo không khác gì nhân vật bước ra từ truyện tranh, đây không phải thân thể của cô!
Nhan Lộ Thanh nhìn thanh niên áo đen cao to đứng gần mình nhất theo bản năng, hỏi một câu, “… Ngài cho cháu hỏi thăm chút, đây là thế giới nào? Không, bây giờ là thời đại nào? Vẫn là hiện đại đúng không? Thời nào vậy ạ?”
Nhan Lộ Thanh nói rất nhanh, phun nước bọt phì phì hỏi liên tục mấy vấn đề, càng hỏi càng hoảng, “Người anh em, đổi câu khác, kì biến ngẫu bất biến?”
Câu nói khắc sâu vào trong xương nên Đại Hắc mở miệng ra ngay, “Kí hiệu xem góc vuông.”
Nhan Lộ Thanh nhẹ nhàng thở phào.
Xuyên thì xuyên thôi, đám người ở đây được nhận giáo dục chín năm tức là thế giới quan của nơi này không có vấn đề gì quá lớn.
Nhan Lộ Thanh cười cười: “Cảm ơn người anh em.”
Không ngờ lời cảm ơn này lại khiến anh áo đen vừa hoang mang vừa hoảng sợ, “Dạ, cô Nhan?”
Anh ta hỏi xong rồi lại như nhận ra được điều gì đó, quay về phía sau Nhan Lộ Thanh gọi lớn, “Bác sĩ Triệu, bệnh của cô chủ chúng tôi nặng hơn rồi à?”
Nhan Lộ Thanh: “???”
Cái gì mà “cô chủ của chúng tôi”?
Anh giai áo đen này là người của cô hả?
Bên trong vọng ra tiếng bác sĩ đáp lại, “Bệnh của cô chủ các anh vốn rất nặng, cũng không cần ngạc nhiên lắm đâu. Xem ra nhân cách lần này không có tính công kích, quan tâm nhiều hơn chút là ổn.”
Nhan Lộ Thanh âm thầm chửi có cô mới bệnh nặng ấy.
Anh áo đen to cao bên cạnh cô nói cảm ơn với bác sĩ, sau đó quay đầu lại nói nhỏ bên tai cô, “Cô Nhan, nửa tiếng trước đã đưa người về rồi.”
“Hở?” Đầu Nhan Lộ Thanh đầy dấu chấm hỏi, “Người nào cơ?”
Đại Hắc nghe cô hỏi, trên mặt có một chút xấu hổ, “Là, là Cố Từ ạ. Cô chủ yêu cầu bọn cậu Kim đưa Cố Từ đến biệt thự… Lần này cô chủ quên cả Cố Từ rồi ạ?”
“Cố…” Nhan Lộ Thanh giật mình, bốp một tiếng búa đập trúng đầu. Cô cao giọng lên, “Cố Từ?”
Khoan đã.
Cô Nhan mắc bệnh tâm thần, Cố Từ được mang về, cậu Kim…
Nhan Lộ Thanh trợn mắt.
Cô không chỉ xuyên không… sợ là cô đã xuyên sách luôn rồi! Xuyên thành nữ phụ trùng tên trùng họ trong cuốn tiểu thuyết cô mới đọc trước khi hôn mê! . ngôn tình hay
Trước khi bị đụng đầu, Nhan Lộ Thanh đang đọc một cuốn sách tên là “Giới hạn của nhịp tim.”
Đây là tác phẩm hot nhất của năm nay, đội lốt ngôn tình nhưng thực ra đó là một bức tranh hiện thực, trong đó boss phản diện được xây dựng xuất sắc nhất: thời trẻ gặp nạn, nhận hết nhục nhã rồi xoay người báo thù tàn nhẫn, tuy thế nhưng lại không tổn thương người tốt. Cô còn vì boss phản diện mà lao vào khu bình luận đấm đá.
Tên của boss phản diện là Cố Từ.
Nếu cô nhớ không nhầm, “giới hạn của nhịp tim” chỉ có một nhân vật họ Nhan, là nữ phụ cùng tên cũng họ với cô, một nhân vật bị ngàn vạn người phỉ nhổ.
Thời niên thiếu, Cố Từ là con cưng của trời, gia đình có điều kiện, sắc đẹp nghiêng thùng đổ gánh, ở trường học cực kì nổi tiếng, vô số thiếu nữ ngây thơ thầm mến hắn. Nữ phụ cũng là một trong số đó.
Nhưng mà ả không có biểu hiện gì khác thường.
Nhà họ Cố chuyển từ nơi khác đến, gia tộc mới phất lên nhanh chóng khiến các gia tộc cũ nổi lên ý xấu. Cố Từ vừa mới vào đại học chưa được bao lâu, ông Cố bà Cố đã bị người họ tin tưởng nhất hại, cơ nghiệp sụp đổ. Hai người sau một tai nạn giao thông “ngoài ý muốn” thì qua đời.
Bố mẹ mất, Cố Từ cũng biến mất khỏi tầm mắt của người đời – hắn bị đứa con ăn chơi trác táng nhất của kẻ thù bắt đi. Cô ả thích Cố Từ đã nhiều năm, tóm lấy cơ hội này để trả thù Cố Từ. Cố Từ bị nhốt, tự do bị hạn chế, cơ thể bị tiêm thuốc, đôi mắt xinh đẹp cũng bị bọn tay chơi làm hỏng. Hắn bị tra tấn đến mức sống không bằng chết.
Nhan Lộ Thanh lúc mới đọc đến đoạn này:… Má nó tức.
Nhưng câu chuyện vẫn còn tiếp tục khiến người ta tức hơn, nữ phụ ra tay ngay lúc này.
Nữ phụ là con gái nhà giàu một trăm phần trăm không lai tạp, Cố Từ là bạn cùng trường cấp hai kiêm bạn cùng lớp cấp ba của ả. Ả thích Cố Từ sáu năm, nhưng cũng chỉ là yêu thầm.
Nghe qua thì có vẻ ngây ngô tốt đẹp lắm, nhưng mà cô con gái nhà giàu này từ bé đã có tư tưởng không giống với người bình thường, thích từ lâu, nhưng mà lại còn thăng cấp từ thích thành biến thái.
Sau khi Cố Từ bị đám tay chơi làm hỏng mắt, nữ phụ nghe được tiếng gió, dẫn người đến chỗ Cố Từ và đám tay chơi kia, vừa đe dọa vừa dụ dỗ đưa Cố Từ về.
Ả hứa hẹn sẽ cho Cố Từ tự do, hứa sẽ chữa mắt cho hắn, hứa đến khi hắn khỏe sẽ để hắn đi… Nhưng lời nói của bệnh nhân tâm thần sao mà tin được.
Ả cầm tù hắn.
Cố Từ cứ thế đi từ một cái địa ngục này đến một địa ngục khác.
…
Lúc đó Nhan Lộ Thanh xém nữa chửi đổng, mắng ả như mắng bản thân mình, càng chửi càng tức.
Cô còn nghĩ, nếu tôi có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt tôi, đừng để nhân vật trùng tên tôi ngược đãi nhân vật tôi yêu nhất.
Cho nên..
Dù đã có đầy đủ chứng cứ vô cùng xác thực, Nhan Lộ Thanh vẫn không muốn tin mình đã xuyên thành con ả trời đánh thánh vật này.
“Cô Nhan ạ?”
Nhan Lộ Thanh nghe tiếng gọi, đột nhiên cảm giác như đầu mình nổ tung ra. Cô nhắm mắt để bình tĩnh lại, nhưng mà thanh niên áo đen sợ cô không đủ đau đầu còn ghé sát tai cô nói thầm, “Nửa giờ trước Cố Từ đã đến rồi, chúng tôi đã trói chặt lại đúng như lời cô dặn.”
Nhan Lộ Thanh: “…”
Vờ, lờ.
Vờ! Lờ!!!
Ngoài hành lang yên tĩnh, thanh niên Đại Hắc dù có thấp giọng nói “trói chặt” cũng không còn là bí mật gì nữa.
Da đầu Nhan Lộ Thanh tê dại, mấy thanh niên áo đen cực kì ăn ý với nhau mà nhìn thẳng, không phản ứng lại chút nào. Ngoại trừ một thanh niên Lăng Đầu Thanh* không khống chế nổi cái mồm của mình.
(*Lăng Đầu Thanh: chỉ những người làm việc mà không biết nghĩ)
“Anh, đúng, chính anh.” Nhan Lộ Thanh run tay chỉ vào thanh niên không giấu được vẻ kinh ngạc, “Anh thái độ cái gì?”
Lăng Đầu Thanh bị người bên cạnh chọc chọc, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy xuống… anh ta biết mình vừa chọc phải tai họa. Ai cũng rõ cô con gái nhà họ Nhan mưa nắng thất thường, anh ta chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi, “Xin, xin lỗi cô chủ. Sáng hôm nay tôi mới nhậm chức, không quen thuộc với tác phong của cô… không phải không phải! Là tôi không nên…”
Nhan Lộ Thanh chặn họng anh ta, “Anh nói anh mới nhậm chức?”
“Dạ!”
“Biết tôi là ai không?”
“Biết ạ!”
“Vậy giờ anh nói xem tôi là ai? Nói to lên!”
Lăng Đầu Thanh đúng là không có đầu óc, cho rằng đây chỉ là thí nghiệm, nên anh ta lớn giọng gào, “Tên đầy đủ của cô chủ là Nhan Lộ Thanh, bố là Nhan Quang Lâm, mẹ là Thẩm Tư An. Cô chủ là con gái duy nhất của nhà họ Nhan, từ nhỏ đã được cưng chiều, thuận buồm xuôi gió lớn lên, năm kia chẩn đoán ra được có bệnh về tâm lí, bao gồm cả bệnh tâm thần phân liệt. Cô chủ đã thích Cố Từ sáu năm, cuối cùng hôm nay cũng đã có được, chúc mừng cô chủ chúc mừng cô…”
Tốt lắm, tiên sư bố cái thằng thẳng tính này.
Vốn dĩ đã đau muốn nổ đầu, giờ còn phải chịu đả kích, Nhan Lộ Thanh té xỉu ngay lập tức.
– —
Lúc tỉnh lại, Nhan Lộ Thanh nhận ra xung quanh khác lạ. Trần nhà trang trí bằng hoa văn cổ theo phong cách châu Âu, rõ ràng đây là phòng nguyên chủ.
Thân thể nguyên chủ đã không tốt rồi mà ả còn hay nổi điên, cho nên trong biệt thự có sẵn bác sĩ chữa bệnh và chăm sóc. Nhan Lộ Thanh lại phải nằm liệt trên giường để kiểm tra thêm một lần nữa.
Mãi sau bình tĩnh lại, Nhan Lộ Thanh đành chấp nhận sự thật mình xuyên sách.
Cô thật sự đã xuyên thành nữ phụ tâm thần cố chấp đến điên cuồng bị mình mắng chửi vô số lần trong “Giới hạn của nhịp tim.” Và Cố Từ đã được “đưa” đến biệt thự của cô hôm nay.
Việc đầu tiên sau khi tỉnh lại của cô là sai người “cởi trói” cho Cố Từ. Việc thứ hai đương nhiên là đi gặp hắn.
Sau đủ kiểu kiểm tra, Nhan Lộ Thanh xuống giường. Đám Đại Hắc dẫn cô xuống tầng, đến phòng của Cố Từ.
Trang trí trong biệt thự chỉ có một phong cách, cầu thang là thang tròn kiểu cổ. Cô nhìn đám vệ sĩ trầm mặc như đạo tặc bên người, thầm nghĩ ban ngày ban mặt làm màu đeo kính râm trong nhà làm gì.
Nhan Lộ Thanh không kiềm chế được mà quay sang hỏi thanh niên áo đen gần mình nhất, “Sao các anh lại đeo kính râm trong nhà? Muốn ra vẻ cool ngầu?”
“?”
Đám Đại Hắc nhìn cô, cả ngày nay cô chủ quá kì quặc, và giây tiếp theo…
À, suýt nữa thì quên cô chủ bị tâm thần phần liệt, không sao, không sao.
Đại Hắc đấu tranh tư tưởng một lúc, nhắm mắt lại trả lời, “Tại vì cô chủ chê chúng tôi xấu, yêu cầu lúc xuất hiện trước mặt cô phải đeo kính râm che nửa mặt lại ạ.”
Khóe miệng Nhan Lộ Thanh giật giật: “Đúng là lí do của bệnh nhân tâm thần.”
Xuống cầu thang, Nhan Lộ Thanh thở phì phò một hồi.
Vừa nãy cô dễ ngất xỉu như thế là vì cơ thể của bệnh nhân tâm thần này bị nguyên chủ chơi đến bệnh. Cô chưa nhìn gương, nhưng bằng mắt thường cũng thấy cả người mình hiện giờ không có mấy lạng thịt. Vừa xuống cầu thang, Nhan Lộ Thanh đã tức ngực khó thở đau đầu chóng mặt ngay rồi.
Lại năm phút nữa, cuối cùng cô mới có thể đi vào phòng của Cố Từ.
Vì đã bookmark nên Nhan Lộ Thanh nhớ rõ đây là khoảng chương 54, là ngày đầu tiên Cố Từ chuyển từ tay ăn chơi tráng táng kia đến tay con ả cố chấp đến điên cuồng này, bị ả kim ốc tàng “Từ”.
Theo cốt truyện gốc, về sau Cố Từ nổi dậy và hóa đen. Sau khi chạy thoát khỏi nữ phụ mắc bệnh tâm thần, hắn ngủ đông mấy năm, tự tay giải quyết kẻ thù năm đó báo thù cho bố mẹ, cũng tự tay đâm chết kẻ đã dẫm đạp vũ nhục mình. Cuối cùng, vì cơ thể tổn thương quá nặng, hắn cũng không có ý muốn sống, còn trẻ tuổi đã chết bên mộ bố mẹ.
Tóm lại, không có chút ánh sáng nào.
Nhìn cửa phòng, Nhan Lộ Thanh nhớ chuyện mình trên máy bay vì cái kết của Cố Từ mà tức giận rủa xả với bạn thân rằng “Cái kết của nữ phụ chưa đủ thảm.”
Rồi xong.
Trong sách, cái kết của nữ phụ là bị bạn bè xa lánh, vào tù ngồi mấy năm, ra tù xong chết rũ đầu đường. Tuy nói là phạt đúng tội, rất xứng đáng, nhưng cô không muốn mình cũng phải trải nghiệm mấy chuyện đó đâu!!!
Chẳng lẽ cô phải chịu tội thay ả!
Linh hồn cô sẽ bị ô uế hết à!!!
Quả nhiên là không thể đặt tên quá Mary Sue, dễ dàng xuyên sách.
“Cô chủ ạ?” Đại Hắc sau cô thấp giọng hỏi.
Nhan Lộ Thanh bình tĩnh lại, mặt không cảm xúc gật gật đầu với tổ chức áo đen kia. Không cần phải nói thêm gì, ngay lập tức có người mở cửa thay cho cô, lộ hết cảnh bên trong ra.
Phòng này cũng tầm tầm với phòng của cô, cũng trang trí như thế, nhưng mà ngoại trừ một cái giường lớn ra thì không có thêm cái gì cả.
Cửa sổ đã đóng chặt lại, chỉ có ánh sáng hé ra từ khe cửa lọt qua tấm rèm giao thoa với hoa văn cổ trên tường.
Trên giường có một người đang nằm. Dù có đứng xa giường cũng có thể nhìn ra được gương mặt người nọ rất đẹp, vừa đẹp vừa sạch sẽ.
Tuy có hơi cổ lỗ sĩ một chút, nhưng Nhan Lộ Thanh cảm thấy hắn nằm đây cứ như công chúa ngủ trong rừng hợp thể với Bạch Tuyết, tuy hai mà là một.
Chỉ tiếc…
Thân phận của cô không phải là hoàng tử mà là mụ phù thủy đến đưa táo độc.
Nhan Lộ Thanh đến gần mép giường, rũ mi xuống một chút, hô hấp ngưng lại.
Hóa ra đây là Cố Từ.
Hóa ra đây là người được miêu tả hết sức đẹp đẽ trong truyện, khiến nữ phụ nhớ thương đến phát điên.
Gầy như thế, nhưng vẫn đẹp đến mức không giống người thật.
Có lẽ vì ở trong phòng không có ánh sáng quá lâu nên làn da hắn trắng như tuyết. Tóc hắn hơi dài, vài sợi lòa xòa xuống cổ, và dưới đôi mày mỏng là đôi mi cong. Lông mi và tóc đen của hắn kết hợp với làn da trắng sứ thật sự quá tương phản, cực kì đẹp.
Dường như hắn không nghe thấy tiếng bên ngoài. Hắn nằm đó, hô hấp nhè nhẹ, không nhìn rõ sẽ không nhận ra.
Thật giống… một người đã chết.