Nhan Lộ Thanh hóa đá tại chỗ, Đại Hắc trở về báo cáo tên biến thái đã bị đưa đi.
Mà nữ chính Khương Bạch Sơ lại nói cảm ơn cô một lần nữa, cũng nói mình phải đi tập trung ngay lập tức. Thế là, Nhan Lộ Thanh thêm WeChat của nữ chính trong cơn choáng váng rồi nhìn nữ chính rời đi.
Makka Pakka vẫn hỏi trong đầu cô, “Sao Maria lại đột nhiên muốn cứu nữ chính thế? Thật sự chỉ là trùng hợp?”
Nhan Lộ Thanh khôi phục ý thức: “Thấy gái xinh suýt bị bắt nạt thì vọt lên thôi.”
“… Nhưng mà ẻm chỉ bị đẩy nhẹ một tí, nam chính sẽ lập tức xuất hiện ở chỗ rẽ cứu ẻm á!”
Nhan Lộ Thanh thẳng thừng: “Ai biết đâu, đây chỉ biết đây không thể để em gái xinh như thế bị bắt nạt!”
Makka Pakka: “…” Quỳ.
Đầu óc Nhan Lộ Thanh lộn xộn. Cô nhớ lại, lúc Makka Pakka xuất hiện thì có nói gì nhỉ?
Không thể thay đổi cốt truyện.
Ý là, chi tiết nhỏ sửa sao cũng được, dù gì cũng là người khác, không cần phải đi theo cốt truyện gốc, nhưng mà, có những thứ không thể thay đổi được, ví dụ như thời gian vai chính đi đâu chẳng hạn.
Vì sao cô đến núi Điệp Diệp?
Vì để theo cốt truyện chính như hệ thống nói chứ sao.
Có điều, phong ba bão táp này đâu chỉ là thay đổi cốt truyện chính?
Con mẹ nó cô thay luôn cả nhân vật rồi!!!
Giọng Makka Pakka lầm bà lầm bầm trong đầu cô nghe não cả lòng: “Làm sao đây… Làm sao đây… Tui vừa mới nhận việc, tui không muốn thay ký chủ khác sớm như thế, Maria còn rất đáng yêu…”
Nhan Lộ Thanh:… Ủa ủa ủa chẳng lẽ mị sẽ tạch hả???
Nhan Lộ Thanh ngắt lời nó: “Từ từ đã nào! Đổi ký chủ là sao? Tìm nhà tiếp theo? Tôi thế này rồi sẽ thế nào?”
“Là thế này này. Cốt truyện bị lệch, sau hai mươi tư tiếng có thể sửa lại, kiểu như, phần đầu bị lệch khỏi quỹ đạo gốc, chúng tôi có thể trợ giúp xuyên sách giả khôi phục lại quỹ đạo của những phần sau. Nhưng Maria cướp kịch bản của nam chính rồi, cậu ta không có chỗ thể hiện, chuyện này không thể thay đổi được, cho nên…”
“Cho nên…” Nhan Lộ Thanh uể oải, ỉu xìu tiếp lời, “Dù có chữa cháy, tôi cũng sẽ bị phạt?”
Makka Pakka cẩn thận bổ sung, “Nhưng mà sẽ không đi chầu Diêm Vương.”
Nhan Lộ Thanh chợt nhớ đến cú vồ ếch trên đất không thể hiểu được vừa nãy, chắc chắn là sức mạnh nào đấy của thế giới này ngáng chân cô.
Cô thở dài, “Rồi, nói đi, làm sao để chữa cháy?”
–
Edit: Beltious Soulia/ Dã Linh
Beta: Pear Val
Đăng trên watt—pad BeltiousSoulia
Hẹn Đại Hắc và Tiểu Hắc một giờ sau gặp lại, Nhan Lộ Thanh mất hồn mất vía trở về khách sạn.
Cô vào phòng, ngồi trên thảm, dựa lưng vào sô pha làm cá mặn nhìn lên trần nhà, toàn thân rét lạnh, rồi lại nóng lên.
Cánh cửa trước mặt đột nhiên “cạch” một tiếng, mở ra.
Cố Từ cầm một cốc nước ra ngoài.
Trang trí ở đây rất có cảm xúc, phòng khách cực kì rộng, Cố Từ bước chân dài qua TV bên cạnh cô lấy nước, rồi vừa uống vừa đi vào trong.
Nhan Lộ Thanh phản ứng chậm nửa nhịp, sốc nặng, “…Đùa à, giờ cậu mới dậy?”
“Lâu như thế, đúng là công…” Nhan Lộ Thanh suýt nữa gọi biệt danh “Công chúa ngủ trong rừng” mình đã đặt cho Cố Từ. Thấy được ánh mắt bình tĩnh của hắn, nhanh mồm sửa lại, “… Tớ nói thật, cậu đúng là thần ngủ chuyển thế.”
Cố Từ nhìn cô, vừa tỉnh ngủ nên dường như không muốn nói chuyện cho lắm.
Đột nhiên, tầm mắt hắn nhìn vào đâu đó. Vốn dĩ hắn định đi qua, nhưng đột ngột đổi hướng đi về phía cô.
Nhan Lộ Thanh cứ ngồi liệt dưới thảm nhìn đôi chân dài thẳng tắp dừng trước mặt mình. Cô ngẩng đầu lên, không thể không cảm thán, dù nhìn ở góc này, gương mặt của chủ nhân đôi chân dài vẫn đẹp vô cùng.
Chân dài hỏi: “Đi đâu?”
Nhan Lộ Thanh nghẹn một chút: “Đi quẩy.”
Cố Từ nhìn đầu gối của cô, lạnh nhạt nói: “Ừ, thấy rồi.”
Lúc này cô mới nhìn theo hướng tầm mắt của Cố Từ.
Là cú ngã quỷ giáng ấy gây ra: quần cô bị rách, nhưng da không bị xước, chỉ là quanh đầu gối có hơi thâm tím. Nhan Lộ Thanh vì quá sốc với chuyện phản khoa học vừa nãy nên quên cả đau.
Cô nhìn Cố Từ bước gần hai bước rồi quay sang ngồi trên sô pha.
Hắn uống thêm một ngụm nước nữa. Giọng nói sau khi uống nước thật rõ ràng, dễ nghe, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
“Hai vệ sĩ của cậu đâu?”
“Đi với tớ.” Nhan Lộ Thanh hỏi, “Sao thế?”
…
Nửa giờ sau.
Đại Hắc và Tiểu Hắc đã sớm chờ dưới khách sạn, thấy được Nhan Lộ Thanh đi đến, bên cạnh còn có một thân hình gầy gò cao cao.
Tiểu Hắc chào Cố Từ, Đại Hắc cũng hỏi, “Cậu Cố cũng đi ạ?”
“Ừm.”
Cố Từ gật đầu với cả hai.
Dưới ánh mặt trời, kính của hắn lóe lên, gương mặt có chút ý cười như càng thêm trắng, càng thêm đẹp. Hắn dùng giọng ôn hòa mà nói, “Tôi tới vì nghe nói hai anh đều không thể cản được cậu ấy ngã, khá tò mò.”
Nhan Lộ Thanh: “…” Một hòn đá trúng ba con chim à.
Tiểu Hắc: “…” Tôi không biết dỗi là thế nào nhưng hình như tôi đang bị cà khịa.
Đại Hắc chân thành đáp: “Cậu Cố đi theo vẫn an toàn hơn ạ.”
Một phần là vì Nhan Lộ Thanh có vẻ cực kỳ nghe lời Cố Từ, một phần là dù Cố Từ thoạt nhìn vô cùng gầy yếu, nhưng khí chất trên người hắn khiến người ta cảm thấy tin tưởng từ tận đáy lòng.
Nhan Lộ Thanh không nghĩ được nhiều như thế, cô chỉ tóm tắt đơn giản chuyện mình sắp phải làm: “Tóm lại, các anh coi như… lần này tôi đi buộc dây tơ hồng.”
Chuyện sửa cốt truyện là thế này…
Nhan Lộ Thanh nhúng tay vào, một loạt chi tiết sau khi nam chính làm anh hùng cứu mỹ nhân – đưa nữ chính về tập hợp, an ủi nữ chính; nữ chính sợ hãi chuyện mình trải qua nhưng ngại nói với người khác nên tìm nam chính tâm sự vân vân và mây mây – không thể xuất hiện.
Mục đích của Nhan Lộ Thanh trong tình hình căng cực này là nghĩ cách để nam chính đi tìm nữ chính, để hai người có liên lạc với nhau rồi có phát triển sau này.
Mục tiêu của cô là tìm được nam chính, kế hoạch xem tình hình mà xử lý, không có kế hoạch.
Vì học sinh thống nhất mặc đồng phục nên bốn người rất mau đã đến được chỗ học sinh cấp ba tập trung. Hình như chuẩn bị cắm trại buổi tối, nữ sinh không thấy bóng dáng đâu, còn nam sinh đang sắm sửa đủ thứ.
Makka Pakka xác nhận, đây là vị trí lớp nam chính. Nhan Lộ Thanh tìm một nam sinh, hỏi thăm.
“Em gì ơi, em gọi bạn Tề Nghiên Xuyên lớp em đến gặp chị được không?”
Một nam một nữ và hai vệ sĩ, đã vậy đôi nam nữ còn không giống như người bình thường khiến nam sinh cảm thấy vô cùng kì quái, nhưng vẫn quay đầu đi tìm người.
Nhan Lộ Thanh đứng đợi, Cố Từ bên cạnh đột nhiên đặt câu hỏi: “Cậu định buộc dây tơ hồng cho Tề Nghiên Xuyên?”
“Ừ.” Nhan Lộ Thanh dừng một chút, “Sao thế? Cậu quen à?”
Cố Từ không đáp.
Hắn như chỉ đơn giản là tò mò, nhưng cũng giống như đang suy nghĩ gì đó. Đột nhiên, hắn cười lên, hỏi Nhan Lộ Thanh, “Cậu định buộc với ai?”
“Lát nữa cậu sẽ biết, hiện tại có nói cậu cũng chẳng quen.” Theo tuyến thời gian, Cố Từ với nữ chính phải mấy năm nữa mới biết nhau.
Nhan Lộ Thanh thuận miệng đáp xong cũng không chú ý đến nữa, bởi một nam sinh mặc đồ đen đang đến gần.
Ngũ quan cậu ta tuấn tú, ở tuổi này mà có vẻ góc cạnh khá lạ, hai đôi mày nhíu lại, thấy được họ, cậu ta không khách khí gì mà hỏi: “Chị tìm tôi có việc?”
“Tề Nghiên Xuyên đúng không? Chào em, chị là…”
Nhan Lộ Thanh đang định giới thiệu bản thân, nhưng khi Tề Nghiên Xuyên đến gần, thấy được gương mặt của cậu ta, trong chớp mắt, cô nuốt sạch lời đang muốn nói vào bụng.
Send help!!!
Nữ chính đầy cánh hoa hồng cũng thôi đi, dù sao effect cũng xứng, cũng đẹp.
Nhưng vì sao trên mặt trên người nam chính toàn lá cây tùng 3D đang bay bay chứ!!!
Lá cây tùng 3D bao xung quanh cứ như thể cả người cậu ta mọc đầy kim châm màu xanh vậy!!!
Nhan Lộ Thanh rất muốn hỏi một câu: “Này em ơi, em không bị đâm hả?”
Tề Nghiên Xuyên nhìn chị gái trước mặt mãi không nói lời nào, mặt đơ ra, càng không kiên nhẫn: “Tìm tôi có việc?”
Makka Pakka gõ Nhan Lộ Thanh: “Maria! Đây không phải lúc cô trầm trồ! Cô thấy được mấy thứ trên mặt nam nữ chính là vì tác giả dùng nhiều từ liên quan để miêu tả họ! Không cần phải ngạc nhiên!”
Nhan Lộ Thanh bừng tỉnh. À, hóa ra là thế.
Trong cốt truyện, thực sự dùng rất nhiều “Môi cánh hồng,” “Mùi hoa hồng”, “Da hoa hồng” để miêu tả nữ chính Khương Bạch Sơ.
Như vậy, nam chính… dĩ nhiên là “Đứng nghiêm như cây tùng”, “Nhàn nhạt vị tùng tươi mát”, “Đĩnh đạc như tùng”…
Cho nên, hiệu ứng của cậu ta là một cây tùng hình người.
Nhan Lộ Thanh mặc niệm ba lần “Thế giới bao la chuyện lạ gì cũng có” rồi mới miễn cưỡng sắp xếp ngôn ngữ nói với cây tùng hình người: “… Lớp bên cạnh lớp em có một bạn tên Khương Bạch Sơ đúng không?”
Trên mặt Tề Nghiên Xuyên xuất hiện một tia vi diệu.
Và Nhan Lộ Thanh không nhìn thấy trên mặt người bên cạnh cô cũng có một tia vi diệu.
Cô không có thời gian đi phân tích nam chính vi diệu ở chỗ nào, đi thẳng vào trọng tâm: “Nghe nói giáo viên em chọn em làm người phụ trách hoạt động vui chơi của hai lớp nên chị mới đến tìm em.”
Cái này là Makka Pakka nói cho cô biết.
Sau đó, Nhan Lộ Thanh cẩn thận thuật lại chuyện của Khương Bạch Sơ, còn nhấn mạnh Khương Bạch Sơ rất sợ, con gái như thế cực kì cần có người bên cạnh nhưng chắc chắn sẽ không chủ động kể chuyện này với ai vân vân và mây mây, nói chung là đủ kiểu câu mang tính dẫn đường.
Nghe được Khương Bạch Sơ bị làm sao, Tề Nghiên Xuyên có hơi sửng sốt một chút. Quả nhiên… dù không có cơ hội, nam nữ chính vẫn có ràng buộc không tầm thường với nhau.
Nhan Lộ Thanh nhờ biểu cảm của cậu mà nhìn ra được, tiếp theo hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.
Cuối cùng, lúc cô chuẩn bị tạm biệt rời đi thì Tề Nghiên Xuyên sờ cằm, nghi hoặc hỏi cùng một vấn đề giống hệt Khương Bạch Sơ: “Sao lúc nói chuyện chị cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế?”
Ánh mắt cô quá thẳng, cậu không bỏ qua được.
Đương nhiên vì chú em là một cây tùng xanh mơn mởn, được chưa?
Nhan Lộ Thanh chửi thầm, rồi giả lả cười, kiếm cái cớ qua loa lấy lệ y như lúc trả lời Khương Bạch Sơ: “Vì em đẹp trai thôi.”
Tề Nghiên Xuyên khó hiểu nhìn nhóm người, cuối cùng không nói không rằng, quay đầu đi luôn.
Không phải đến chỗ mấy nam sinh kia, cũng không tiếp tục làm việc, chắc là đi tìm Khương Bạch Sơ.
Nhan Lộ Thanh nhìn bóng cây tùng xa dần, thở dài cảm thán, không chú ý đến biểu tình của người bên cạnh.
Cô túm lấy tay áo Cố Từ: “Cố Từ à, về sau tớ tuyệt đối, tuyệt đối không dùng hình ảnh cây tùng để miêu tả cậu.”
–
Nhan Lộ Thanh tự nhận là đã hoàn thành nhiệm vụ, mang tâm tình sung sướng về khách sạn. Cũng không rõ có phải thay đổi thời tiết độ cô cảm lạnh hay là bệnh cũ của thân thể này tái phát hoặc là trừng phạt đến nhanh không kịp đỡ nổi, tình trạng cơ thể nóng lạnh cả buổi chiều lại một lần nữa K.O cô.
Vừa mới vào cửa mà mặt mũi đã tối sầm, nếu không phải Cố Từ kịp thời kéo cô lại, cô đoán chừng mình đã ôm hôn đất mẹ.
Nhan Lộ Thanh nghĩ, hồi sáng cô chiều theo Cố Từ, để hắn chọn phòng ngủ gần cửa, hiện tại Cố Từ còn đỡ cô vào trong phòng hắn… Cô nằm trên cái giường mà Cố Từ đã nằm mấy tiếng đồng hồ, đắp chăn, nghĩ không đầu không đuôi: Bốn bỏ lên năm, cô với Cố Từ vẫn tính là quan hệ giường chiếu.
Cố Từ gọi điện cho khách sạn, để người ta mang thuốc với nhiệt kế lên, trước đó cũng nhớ chườm khăn lạnh lên trán cô. Ngay cả lúc chăm sóc người khác, hắn cũng cực kì có trật tự, thành thạo và khá chu đáo.
Nhân lúc Cố Từ đi thay khăn, Nhan Lộ Thanh lấy điện thoại mở WeChat lên.
Cô không thêm WeChat của Tề Nghiên Xuyên, một phần là cô cảm thấy chú em mặt lạnh này sẽ không đồng ý, một phần khác là… cô đã thêm WeChat của nữ chính Khương Bạch Sơ rồi, hai người có cái gì không phải cô cũng biết được à?
Cô bấm mở khung thoại của Khương Bạch Sơ, thấy được trên avatar cô nàng có màu đỏ và màu hồng nhạt bay bay.
? Đỏ và hồng nhạt?
Nhan Lộ Thanh chọc vào màu đỏ trước…
Khương Bạch Sơ: “Tề Nghiên Xuyên bị thần kinh à? Tự dưng kéo mình ra ngoài tiệc, cái gì cũng không nói? Không thấy bản thân kéo mạnh hay gì?”
Nhan Lộ Thanh:?
Thôi, dù sao cũng có bong bóng hồng nhạt, ít nhất là có gì đó gọi là cảm động chờ mong, chắc là sẽ phát triển theo hướng tốt… nhỉ?
Nghĩ thế, cô chọc vào màu hồng nhạt…
Khương Bạch Sơ: “Chị xinh đẹp hồi chiều đang làm gì ta? Chị xinh đẹp đáng yêu ghê í, muốn nói chuyện với chị xinh đẹp…”
Nhan Lộ Thanh:??????
Trời má, cho nên hai người họ không theo cốt truyện, dẫn đến việc cô phát sốt?
Nhan Lộ Thanh muốn chọc bong bóng xem tiếp, điện thoại đột nhiên bị rút ra.
“Nằm yên.”
Cố Từ nói xong, thay khăn trên trán cô. Bởi vì tay đã ngâm nước lạnh, nên khi hắn lại gần, cả người tỏa ra hơi lạnh.
Nhan Lộ Thanh cọ cọ bàn tay lạnh của hắn, ngoan ngoãn gật đầu, “Đã rõ.”
Mặc kệ hai đứa kia đi, khỏi ốm quan trọng hơn… nếu có thể khỏi được.
Nhan Lộ Thanh bị thiêu đốt đến khó chịu, nhớ đến nam chính cây tùng xanh mơn mởn. Cây tùng vô tội, nam chính vô tội, nhưng cây tùng 3D xuất hiện trên người nam chính, đó chính là tội ác.
Cứ nhắm mắt lại là thấy cây tùng hình người, cô cảm giác đầu óc mình sắp bị ô nhiễm. Vì thế, cô lại mở mắt ra nhìn Cố Từ – cô cần nhìn hắn thật nhiều để rửa mắt.
Nhan Lộ Thanh hưởng thụ sự chăm sóc của Cố Từ, cũng thưởng thức nhan sắc của Cố Từ, một hồi sau mới thở hắt ra, “A… Đầu tớ hiện giờ không sử dụng được tốt cho lắm, không tìm được từ thích hợp để miêu tả cậu, nhưng tóm lại là…”
Khác với nam chính, cô trịnh trọng khen hắn, “Cố Từ, cậu đẹp trai lắm.”
Lý do thoái thác y như nhau.
” Một. cú. hat-trick.*”
(*Gốc: 梅开三度 – mai khai tam độ: ba lần thành công)
Cố Từ đang dùng nhiệt kế đo tai cho cô, đột nhiên dừng động tác lại hai giây.
Thẳng đến khi nhiệt kế phát ra một tiếng “tít” nhắc nhở, hắn nhìn lướt qua con số trên đó, rồi tùy tiện vung tay lên. Nhiệt kế lập tức bị vứt lên tủ đầu giường, “cạch” một tiếng.
“Đẹp trai…” Hắn lặp lại hai chữ này, bỗng nhiên cong mắt cười.
Đôi mắt đen thâm thúy, khóe môi cong lên nụ cười câu người như đang nói lời gì đó ái muội, hắn gằn từng chữ tên cô: “Nhan Lộ Thanh, đẹp trong miệng cậu bán sỉ à?”
– —
Tác giả có lời muốn nói:
Công túa mỉm cười: Đẹp để miêu tả một mình tôi hay là miêu tả bất kì ai cũng được?
Một comment của khả ái nào đó: Từ Đại Ngọc!
Một comment khác Sou lụm được:
Công túa mỉm cười: Đẹp để miêu tả một mình tôi hay là miêu tả bất kì ai cũng được?
Thanh Thanh: Người khác có, nhưng câu này chỉ để miêu tả cậu.
Công túa: Hừ, biết ngay mà, nếu có tác dụng với người khác cậu đã không dùng để nói với tôi. (vứt mọe nhiệt kế đi)
—-
Trợ lý nhỏ Pear Val: Thế này là công chúa Từ đang ăn dấm sao?
Soulia: Chứ còn gì nữa =))
Btw, mấy nay mị bận quá nên không đọc và rep hết comment của mọi người được, sorry:(