Nhan Lộ Thanh ngủ một giấc sảng khoái.
Đầu tiên là không lạnh một chút nào, hơn nữa cô còn có một giấc mơ đẹp. Trong giấc mơ, cô vừa ngủ vừa ôm một công chúa, tuy rằng không thấy được rõ mặt, nhưng trực giác nói cho cô biết công chúa đó cực kỳ đẹp.
Nhưng tiếc là, đến phút cuối công chúa lại chạy, cô trong mộng không biết ôm phải cái khối đá nào ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, lúc Nhan Lộ Thanh tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, ánh sáng chiếu vào trong hốc cây, chiếu lên người, ấm áp.
Cô mơ màng xoa mắt, phát hiện trong túi ngủ chỉ có mình mình, còn trong lòng… là ba lô của mình.
“…?”
Nhan Lộ Thanh buông ba lô ra, ngơ ngác ngồi dậy, lập tức thấy được Cố Từ vốn dĩ phải ngủ trong túi ngủ.
Hắn ngồi trước mặt cô, dựa vào vách cây xem điện thoại. Cũng không phải là ngồi đối diện, ở góc độ này, cô chỉ thấy được ánh sáng chiếu nửa mặt hắn, một nửa còn lại là bóng tối, mỗi vị trí trên mặt hắn dường như đều có một công cụ nào đấy đã tạc ra rất tỉ mỉ.
Nhan Lộ Thanh nhìn một lúc, thầm nghĩ, công chúa cô ôm trong mơ đêm qua không biết có nhan sắc này hay không.
Cô cao giọng chào hắn, “Cố Từ, chào buổi sáng.” Rồi thuận mồm hỏi, “Cậu dậy lúc nào thế?”
Nghe thấy giọng cô, Cố Từ đang rũ mi xuống từ từ nhấc lên, tầm mắt di chuyển từ điện thoại lên mặt cô.
Không biết có phải vì bị thương hay không mà môi hắn rất nhạt, nhưng không phải kiểu trắng bệch khiến người ta sợ hãi mà có hơi hồng hồng. Bờ môi hắn đóng mở, “Cậu nên hỏi, tôi ngủ lúc nào.”
Nhan Lộ Thanh sửng sốt: “… Ừa?”
Cố Từ lại nhìn điện thoại, ngón tay nhấn hai lần trên màn hình, rồi chống một tay xuống đất, đứng lên đến bên cạnh cô.
Hắn đưa điện thoại đến trước mặt cô, nói: “Tự xem đi.”
Cô nhận lấy.
Đó là một cái video.
Đó là một cái video… cô không câu nệ tiểu tiết và người ta nhìn vào chỉ muốn tìm nhà lao để ngồi.
Xem ánh sáng của video, lúc đó chắc là sáng sớm. Video Cố Từ quay lại, đương nhiên là lấy góc nhìn của hắn.
Nhan Lộ Thanh từ thị giác của hắn nhìn mình nhắm mắt, liều mạng ôm, tóm, siết, cọ… với hắn, hắn càng trốn cô càng dính chặt. Chớp mắt vài cái, thấy mình vừa nhắm mắt vừa dỗi trên màn hình – xấu thì không xấu nhưng nhìn ngu vãi đạn – Nhan Lộ Thanh cảm thấy hít thở thôi cũng thật khó khăn.
Cuối video là Cố Từ thoát khỏi túi ngủ, lấy balo của cô nhét vào lòng cô rồi cô mới ngừng lại.
“…”
Chu mi nga.
Công chúa bị nhúng chàm rồi, công chúa bị sàm sỡ rồi.
Cứu mị cứu mị cứu cứu mị cứu cứu mị…
Nhan Lộ Thanh xấu hổ đến mức không biết nên nói gì cho phải, giọng nói mang theo ý cười của Cố Từ lại từ trên đỉnh đầu truyền xuống, “Hôm qua cậu nói tôi cứ yên tâm, cậu ngủ rất ngoan.”
“…”
“Thưa cô Nhan, xem xong cô có cảm tưởng gì?”
Nhan Lộ Thanh ngẩng đầu lên, vừa hay Cố Từ ngồi xuống trước mặt cô. Hai người gần như nhìn thẳng vào nhau. Cô chú ý đến đôi mắt đen láy của Cố Từ đầu tiên.
“Tớ cảm thấy…” Nhan Lộ Thanh trầm ngâm một lúc “Trâu.”
Giọng điệu Cố Từ có chút hoang đường: “Cái gì?”
“Ý tớ là…” Nhan Lộ Thanh đổi sắc mặt nhanh chóng, chớp chớp mắt vài cái, giả vờ đáng thương, “Cố Từ à, hôm qua tớ làm trò cười cho thiên hạ cậu cũng không vứt tớ chạy lấy người, nhân phẩm của cậu quả thực quá trâu bò…”
“…”
Biểu cảm trên gương mặt Cố Từ thay đổi lớn, đôi mắt nội thu ngoại dương (?) dần nhíu lại, hiện lên đường hẹp dài.
Với trình độ độc mồm của vị công chúa này, với cái bụng đầy “word” phong phú của hắn, nếu hắn thật sự mở miệng ra đá đểu cô, thảm hại đến mức nào, quả thực cô không dám tưởng tượng.
Nên cô quỳ trước.
Nhan Lộ Thanh dùng tay trái nâng tay phải, tay phải tạo thành chữ “Yeah” ngược, dáng đứng tiểu nhân, và giây tiếp theo…
Ngón tay cô gập lại, tiểu nhân quỳ xuống trên tay trái, hướng về phía Cố Từ.
Cứ như là đang lấy lòng hắn.
Từ lúc Nhan Lộ Thanh ngủ dậy đến giờ, lần đầu tiên khóe miệng Cố Từ cong lên, “Cậu đang làm gì?”
Nhan Lộ Thanh huơ huơ ngón tay tiểu nhân, nhỏ giọng, “Xin lỗi cậu.”
–
Cố Từ cứ thế bỏ qua chuyện này.
Ban đầu Nhan Lộ Thanh không dám tin công chúa dễ dỗ như thế, nhưng rất mau, cô nhớ ra, đây không phải lần đầu tiên cô khiêu chiến giới hạn của hắn, và hắn thật sự chưa từng giận cô bao giờ.
Ngoại trừ lúc ở biệt thự hắn bắt cô nhổ thuốc hắn cho là cô cảm thấy hắn giống như đang giận.
Nhan Lộ Thanh phát hiện mặt sau áo có dán một miếng dán giữ nhiệt, chẳng qua là cô không nhớ mình đã dán lúc nào. Miếng dán đã lạnh thấu, cô rời giường cái là bóc ra ngay.
Nước và đồ ăn trong ba lô hiện tại đã có thể phát huy công dụng. Hai người giải quyết nhu cầu ăn uống xong xuôi, Nhan Lộ Thanh nhìn phía lưng Cố Từ: “Cậu sao rồi? Có cần đổi thuốc không?”
“Không cần.”
“Hôm qua cậu không ngủ ngon mà đúng không…” Nhắc tới đêm qua, Nhan Lộ Thanh đau mề đến volume cũng vặn nhỏ, đề nghị, “Hay giờ cậu làm một giấc đi? Tớ đang tỉnh lắm, chắc chắn sẽ không ngủ.”
Rốt cuộc Cố Từ cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, “Tôi ra ngoài đã.”
“Ra ngoài? Làm gì?”
“Hôm qua chúng ta hầu như chỉ lăn một đường xuống núi, khoảng cách khá xa, giờ người ta chắc cũng nên tìm được.” Cố Từ hiếm lắm mới nói dài thế này, “Đêm qua tôi có để ý âm thanh bên ngoài, không có ai tìm đến cả, giờ ra ngoài nhìn xem.”
Nghe từ giọng của hắn là biết hắn không hề sốt ruột chút nào trước tình hình hiện tại, chỉ đơn giản là đang giải thích cho cô.
Nhắc đến đêm qua, Nhan Lộ Thanh lại xấu hổ.
Tình hình là rất tình hình mà sao cô lại có thể ngủ say như chết thế chứ… Đến chính cô cũng cảm thấy khó hiểu.
“Cậu… Cậu dậy từ lúc quay video à?”
Cố Từ ừ một tiếng, “Nếu không thì thế nào.”
“Vậy cậu dậy lâu thế rồi, vì sao…”
Vì sao phải chờ cô dậy rồi mới đi?
Nhan Lộ Thanh không hỏi ra miệng, nhưng năng lực tự thông của người nào đó quá mạnh, chỉ thế đã hiểu. Hắn cười cười: “Đương nhiên là vì có ai đó chưa dậy, tôi không muốn kiếm nước mắt của người ta.”
“…”
“Cố Từ, hôm qua tớ thật sự không có khóc!” Nhan Lộ Thanh nhấn mạnh một lần nữa, bò dậy từ trong túi ngủ, “Tớ ra ngoài với cậu.”
“Hôm qua cậu mới bị trật khớp, không cần đi lại quá nhiều.” Cố Từ đứng ở bên miệng hốc cây, đội nắng, nhìn ánh mắt của cô bất đắc dĩ, “Hồi sáng tôi đã không chạy như cậu nói, giờ cũng sẽ không chạy.”
“Không phải tớ sợ cậu chạy.” Nhan Lộ Thanh đến trước mặt hắn, cử động cổ chân một chút, “Cậu xem xem, chân tớ không có vấn đề gì nữa. Mà… tớ cũng không muốn ở đây một mình.”
“…”
Trầm ngâm một lúc, Cố Từ đột nhiên cười nhẹ, dùng giọng anh trai dỗ em nhỏ, “Được, vậy đi.”
…
Cố Từ nói “ra ngoài nhìn xem” đúng là ra ngoài nhìn xem thật. Người từ hốc cây đi dọc theo sườn núi đến chỗ ngã xuống, hướng lên trên đi tiếp một đoạn đường, nhưng mà khắp nơi đều bị cây cối ở đây chắn kín mít, hoàn toàn không thấy chỗ ngã xuống.
Hơn nữa, xung quanh chỉ có hai người họ, không có lấy cả một con ma. Núi Diệp Điệp vốn là khu du lịch, không ít trường học đưa học sinh đến đây, nhưng mà một tiếng của du khách cũng không có.
Đại khái là vì mắt cá chân của Nhan Lộ Thanh nên tốc độ đi của cả hai rất chậm. Trên đường đi, Cố Từ đột nhiên nói, “Hồi sáng, điện thoại có tín hiệu.”
“…!” Nhan Lộ Thanh hơi sửng sốt, “Gọi được không?”
“Có.”
“Nhắn tin được không?”
“Có.”
Cố Từ không hiện ra bất kỳ vẻ ngạc nhiên nào, giống hệt như lúc hắn biết điện thoại không có tín hiệu, hoàn toàn không bất ngờ.
Thật kỳ quái.
Nhưng cô cảm giác từ lúc Cố Từ kéo cô nhưng không kéo được, hắn đã biết tất cả đều không phải tự nhiên mà thành.
Nhưng… Chắc không có khả năng đâu? Hắn chỉ là giỏi che giấu cảm xúc và rất bình tĩnh thôi. Nhan Lộ Thanh tự nói với mình như thế.
Rốt cuộc thì, làm gì có người bình thường nào có thể tiếp thu được chuyện phản khoa học như này chứ?
Nhan Lộ Thanh tập trung tinh thần suy tư chuyện đời mình, đột nhiên, tay cô bị cản lại. Cùng lúc đó, bên tai chợt có tiếng động xuyên qua rừng cây.
Da đầu Nhan Lộ Thanh tê rần rần, lập tức phản xạ có điều kiện ôm lấy Cố Từ bên cạnh, tay vòng qua eo hắn: “Cái gì thế? Cố Từ, cái gì thế?”
Cô Từ không trả lời ngay.
Nhan Lộ Thanh càng chờ càng sợ, mãi đến khi nghe được giọng đâm chọt của Cố Từ: “Hóa ra Doraemon sẽ sợ đến mức này à?”
“…” Nhan Lộ Thanh thẹn quá hóa giận, “Rốt cuộc là cái gì? Cậu thấy được không?”
“Động vật nhỏ, màu xám, không xác định được là thỏ hay sóc.”
Nhan Lộ Thanh thở ra một hơi thật dài.
Trong nhận thức của cô, theo như lời Makka Pakka nói, cô đã bị hệ thống ngăn cách với bên ngoài. Giờ đã có động vật xuất hiện, điện thoại cũng có tín hiệu, chắc sắp hết bị phạt rồi?
“Chúng ta rớt xuống đây khoảng mấy giờ thế? Cậu có nhớ rõ không?”
“Khoảng 9 giờ tối.”
Nhan Lộ Thanh dùng ngón tay tính toán một chút, tính ra được cả hai đã xuống dưới hơn mười hai tiếng. Sáu tiếng là một cấp, Makka Pakka không nói cấp bao nhiêu là xong, nói cách khác cứ mỗi khoảng sáu giờ đều có khả năng.
Với tình hình hiện tại, không phải sáu giờ này thì cũng sáu giờ sau nữa.
Tâm tình Nhan Lộ Thanh tốt lên không ít.
Mà cô không chú ý được, nhất cử nhất động của mình, mỗi một biểu cảm thay đổi trên mặt mình, bao gồm cả miệng vô ý thức nhẩm số, toàn bộ đều thu vào trong mắt Cố Từ.
–
Trên đường về, Nhan Lộ Thanh vẫn kiểm tra tin nhắn trên WeChat.
Đại Hắc và Tiểu Hắc sắp sốt ruột muốn chết, mở khung thoại của cả hai lên, không chỉ có nhiều tin nhắn mới mà bong bóng cũng bay nhiều đến mức muốn tràn ra ngoài màn hình.
Cô nhấn vào bong bóng lam của Tiểu Hắc: “Tuy cô Nhan có bệnh, mình vẫn thấy cổ là người tốt…”
Màu xám của Tiểu Hắc: “Cô Nhan sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?! Đừng!”
Màu đỏ của Tiểu Hắc: “Vì sao nhiều người cứu hộ như thế mà không tìm nổi hai người chứ??? Tìm không ra còn không cho mình đi cùng, cáu vãi!”
“…”
Ba màu lam xám đỏ của Tiểu Hắc trước kia đều than vãn về cô, hiện tại đều là lo lắng cho cô.
Nhan Lộ Thanh: Mẹ nó cảm giác vui mừng này là thế nào nhỉ.
Nội dung của Đại Hắc không khác mấy so với Tiểu Hắc.
Nhóm lớp cũng nhắn tin, ông Nhan bà Nhan nghe Tiểu Hắc và Đại Hắc báo cáo xong cũng nhắn tin, thậm chí Khương Bạch Sơ cũng nhắn tin – tóm lại là một đống tin tức, bong bóng cũng đa phần là quan tâm thật sự, ngay cả ông anh Nhan Phong Minh thay Cố Từ bất bình với cô cũng có bong bóng: “Con bé đừng xảy ra chuyện gì thật.”
Nhưng mà tất cả chỉ toàn chữ, không có vừa có chữ vừa có ảnh đẹp như bong bóng màu hồng.
Nhan Lộ Thanh vừa đọc tin nhắn vừa nghĩ làm sao để thăng cấp màu lam và màu xám thì hai người đã quay lại hốc cây.
Nhan Lộ Thanh thấy túi ngủ, lập tức nhớ đến chuyện xấu hổ hôm qua, nhìn về phía Cố Từ: “Cậu ngủ đi, có gì tớ gọi.”
Lần này Cố Từ không từ chối, nhanh chóng vào trong túi ngủ, nằm xuống, nhắm mắt.
Nhan Lộ Thanh ngồi bên người hắn, vốn định lấy điện thoại ra chơi tiếp, nhưng lại bị gương mặt của hắn hấp dẫn.
Cô cảm thán trong lòng: Mi cao đúng chỗ, mũi cũng cao, nằm thôi cũng đẹp, không hổ là công chúa… vân vân và vân vân.
Cố Từ đột ngột mở mắt.
“Thưa cô Nhan, cô có chuyện gì mà nhìn chằm chằm tôi thế?” Mắt hắn hơi rũ xuống, thoạt nhìn không có tính công kích, “Hay là, cậu định kể chuyện cổ tích cho tôi ngủ?”
“A, nào có.” Nhan Lộ Thanh vẫn ám ảnh với câu chuyện đắp chăn đến cổ, “Tớ không kể loại chuyện cổ tích như cậu được đâu…”
Hắn lập tức dùng ánh mắt thăm dò: “Vậy cậu đang làm gì.”
“Ngắm mặt cậu.” Cô ăn ngay nói thật, “Tớ thấy cậu đẹp từ trong xương.”
“Hả?” Cố Từ lại sử dụng kiểu câu nghi vấn chỉ có một chữ.
Hình như nam sinh không hiểu câu này cho lắm?
Nhan Lộ Thanh nghĩ nghĩ, tự giải thích cho hắn: “Ờm, ý tớ là, nếu hiện tại toàn thế giới biến thành xương khô, chắc chắn cậu sẽ là bộ xương đẹp nhất.”
Cố Từ: “… Cảm ơn, chuyện cổ tích của cậu cũng khá lắm.”
Nói xong, hắn nhắm mắt lại. Không bao lâu sau, đôi mi dài hơi rung không còn rung nữa, tiếng hít thở cũng dần đều.
Ngủ rồi.
Có người đẹp bên cạnh, không chụp lại quả là phí của trời. Nhan Lộ Thanh lập tức đi chọn góc chụp Cố Từ một tấm, rồi rơi vào trạng thái không có việc gì làm, nhàm chán lướt điện thoại.
Nói thật, từ lúc thấy được hồng nhạt thăng cấp, cô tưởng màu nào cũng sẽ thăng cấp, kết quả là, các màu khác vẫn chỉ có chữ như cũ.
Hiện tại cô rất muốn xem ảnh của các cảm xúc khác, ví dụ như Tiểu Hắc đau khổ hay Tiểu Hắc phẫn nộ chẳng hạn.
Vì thế, cô đành phải mở Douyin mấy ngày không sờ đến lên với mục đích rõ ràng: kiếm like. Nhưng lần này, mục tiêu của cô là thu hoạch tất cả cảm xúc, không chỉ có vui vẻ mà cũng phải có 45 độ đau buồn.
–
Lúc Cố Từ ngủ, toàn thân rất lạnh, tỉnh lại thì đã ấm lên nhiều.
Hình như hắn đã ngủ rất lâu, bởi ánh sáng chiếu vào trong hốc cây đã tối đi, mà trước mặt hắn là Nhan Lộ Thanh không biết đã chui vào trong túi từ lúc nào.
Cô hơi đưa lưng về phía hắn, chơi điện thoại, mái tóc màu nhạt tản ra, tỏa mùi dầu gội đầu giống hệt của hắn.
Ngón tay Nhan Lộ Thanh gõ trên màn hình thật là cảnh đẹp ý vui, tay cô tinh tế, làn da trắng nõn với màn hình đen tạo thành một hình ảnh đối lập.
Nhưng… không thể nhìn rõ cô đang gõ cái gì.
Kinh nghiệm từ lần trước nên Cố Từ từ chối nhìn cô gõ chữ theo bản năng, nhưng vì mắt đã khôi phục và não phản ứng quá nhanh nên hắn đảo qua cũng mau chóng thấy được nội dung trên màn hình.
Style của cô đột nhiên khác hẳn với lần trước.
Đầu tiên là một video về biển và sóng. Cô gõ: Em nói em thích biển, mà khi biển động em lựa chọn bước lùi về sau.
…
Sau đó, cô lướt đến một video hình như được trích ra từ phim: Lúc cô không yêu anh ta thì anh ta mới yêu cô nhất…
Nhan Lộ Thanh lại lưới xuống, Cố Từ thấy được trên video có dòng chữ cỡ bự: “Kể về người cũ của bạn đi.”
Nhan Lộ Thanh suy nghĩ một chốc, rồi gõ một tràng dài: Không nhớ rõ, chỉ nhớ nó đi giày pha ke. Nhưng lần trước tôi có đi giày giả đến gặp nó, nó lại lấy khăn trắng che đầu, hình như không quá muốn gặp tôi.
Cố Từ: “…”
Hắn đang muốn cản Nhan Lộ Thanh lại thì cô đã lướt đến video khác, cũng gần như không xem mà bình luận ngay: Đêm tịch mịch, QQ không có âm thanh, WeChat không có âm thanh, cho tôi ít âm thanh đi, cảm ơn người lạ.
Cố Từ: “…?”
____
Editor có lời muốn nói:
Công chúa Từ: Cậu đang làm cái gì vậy?
Sou: Em cũng hoang mang lắm anh ơi.
Pear Val: Tư duy của Nhan tiểu thư người thường như chúng tôi không thể hiểu được.