Nhan Lộ Thanh khó có thể thể tưởng tượng được cái miệng Cố Từ có thể khạc ra được lời vàng lời ngọc nào.
Nói gánh chó cũng có thể thắng thì cũng thôi, nhưng vừa nói vừa xin lỗi chó thì… Xem ra lúc trước Cố Từ không nghiêm túc cà khịa cô rồi.
Cố Từ vừa nói xong, Hạ Tuyết Thiên và Hạ Vũ Thiên cũng phản ứng không khác Nhan Lộ Thanh là bao. Đầu tiên là khiếp sợ, sau đó kiềm nén cơn buồn cười.
Buồn cười nhất là, Lang còn như nghe hiểu, “gâu” một tiếng, dường như đáp lại câu gánh nó cũng có thể thắng.
Hạ Vũ Thiên và Hạ Tuyết Thiên không cười thẳng mặt Ân Ninh An mà cười khen Lang: “Nó hình như còn nghe hiểu đó. Quả nhiên là Border Collie có khác!”
Dù sao thì cũng là điên cuồng hùa theo gấu trúc cướp măng. (?)
Tiên nữ Ninh xấu hổ. Nhưng cô ta vẫn cứ kiên quyết ở lại chơi game, không có ý định đi.
Nhan Lộ Thanh hôm qua bị bong bóng của cô ta làm ảnh hưởng, hôm nay lại bị cô ta dính lên một cách không thể hiểu được, tận tâm gánh team còn bị chơi một vố, nên cô vô cùng bực mình. Cố Từ đã mở đầu rất tốt rồi, cô cũng phải nói thêm gì đó cho sảng khoái.
“Được thôi, hiện tại tôi bảo vệ cậu.” Nói rồi, Nhan Lộ Thanh bắt đầu đi đường.
Không bao lâu sau…
“Đi ra giết đi.” Nhan Lộ Thanh học dáng vẻ của Cố Từ vừa nãy, ôn hòa nói với cô ta, “Đừng có đi tới đi lui quanh trụ nữa, đang chơi Vương Giả Vinh Diệu thì đừng có lướt WeChat!”
“…”
Tiên nữ Ninh đi ra…
“Ân Ninh An,” Nhanh Lộ Thanh xoay xung quanh cô ta, “Trò này là chơi giết người chứ không phải duyệt binh.”
“…”
Có Cố Từ đánh cùng, trận đấu rất thuận buồm xuôi gió, Nhan Lộ Thanh làm support cũng có được ba đầu người, nhưng Tiên nữ Ninh lại mang chiến tích 0-6…
Nhan Lộ Thanh không nhịn được, hỏi, “Ân Ninh An, cậu tin vào Phật à?
“À…” Tiên nữ Ninh cảm giác câu này không liên quan đến chuyện cô ta làm feeder nên vẫn dùng giọng nói mềm mỏng trả lời, “Tôi không tin Phật.”
Nhan Lộ Thanh bắt chước giọng cô ta, “À? Thế sao cậu lại không giết người?”
“…”
Nhan Lộ Thanh vừa nói ra đã được mọi người chú ý đến. Hạ Vũ Thiên và Hạ Tuyết Thiên sắp cười chết, cười đến mức ảnh hưởng đến thao tác trên điện thoại. Chỉ có Cố Từ vẫn bình tĩnh, vững vàng như cũ, thỉnh thoảng hơi cong môi lên.
Nhan Lộ Thanh không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra thế này.
Cô gọi Cố Từ đến là để anh trợ giúp gánh team bởi vì cô không muốn thua, cũng không muốn hai chị em sinh đôi kia thua. Không ngờ rằng Cố Từ lại trợ giúp cô giải tỏa cơn tức trong lòng.
Tiên nữ Ninh bị nói trước nói sau, rốt cuộc cũng im lặng.
Tướng Cố Từ chơi là Kính, game cấp cao tạo anh hùng (?), thời đến là cản không nổi, nên dù xạ thủ có tặng đầu mình cho đối thủ bao nhiêu lần đi nữa thì họ vẫn thắng được dễ dàng.
Quay lại giao diện chính, Tiên nữ Ninh trầm mặc rời khỏi đội, dường như vô cùng ấm ức, không nói một lời, định bụng đứng dậy rời đi.
Cố Từ đột nhiên gọi cô ta lại.
“Ân Ninh An.”
Cô gái quay đầu, mắt đỏ lên như muốn khóc, nhu nhược đáng thương nhìn anh.
Lẽ ra lúc này nên an ủi cô ta như người khác, rằng không cần vì game mà tức ra ngoài đời, nhưng Nhan Lộ Thanh an ủi không nổi. An ủi cô ta không phải là để cho cô ta niềm tin để về sau cô ta đi hại người khác?
Tuy nhiên, cô vẫn mang cái tên Maria. Nếu không biết cách tha thứ cho người khác thì làm sao xứng với danh Maria được?
Thôi để Cố Từ an ủi cô ta vậy, cô thầm nghĩ.
Nhưng rồi, cô lại nghe Cố Từ nói:
“Về sau có chơi tập thể thế này, cậu đừng đánh vương giả nữa, chơi ma sói đi.” Anh vẫn giữ nụ cười như tắm trong gió xuân, “Trò này chỉ cần diễn thôi, cậu dư sức đoạt quán quân.”
Hay lắm. Rất biết xát muối.
Có Cố Từ mở bài và kết bài cộng thêm thân bài phong phú của Nhan Lộ Thanh, trò chơi kết thúc hoàn hảo.
Sau khi Ân Ninh An rời đi, Hạ Vũ Thiên và Hạ Tuyết Thiên không nhịn được nữa, cười sặc sụa, vừa cười vừa cảm thán đủ kiểu, “Quào, Thần Điêu Hiệp Lữ”, “Phu xướng phụ tùy”, “Thiên tiên xứng”…
Lại đánh thêm hai trận nữa, rất mau đã đến bữa trưa. Ngoại trừ Ân Ninh An và hai chị em tùy tùng của cô ta ra, mọi người đều tranh thủ lúc ăn trưa thống nhất lịch trình buổi chiều và ngày mai.
Ngày mai là ngày cuối cùng của hành trình đến Điệp Diệp. Vì mất một ngày nên mọi người quyết định kết thúc nhanh để ai về nhà nấy chuẩn bị khai giảng.
Buổi chiều, Nhan Lộ Thanh chấp nhận cùng đi dạo lễ hội ở chùa. Nhưng cô còn có kế hoạch của riêng mình, nên nhân lúc tất cả đang ngủ trưa mà đi ra ngoài.
Trước những rắc rối liên hoàn mà hệ thống gây ra, Nhan Lộ Thanh đọc lại nguyên tác về mối quan hệ hiện tại của nam chính và nữ chính để xem có thể tác hợp chỗ nào thì tác hợp – bởi vì cô làm loạn phần đầu, nên họ xảy ra chuyện lúc này đều tính hết lên đầu cô.
Nhan Lộ Thanh quan sát bong bóng của Khương Bạch Sơ hai ngày gần đây, phát hiện ra cô nàng đã làm hòa với Tề Nghiên Xuyên. Hiện tại nhìn ngoài hai người là bạn bè bình thường, trên thực tế trong lòng đang rất quan tâm đến mối quan hệ này.
Ví dụ như, nhìn thấy người kia đi cùng với người khác giới liền trợn mắt đi qua, trong lòng châm chọc mỉa mai vài câu nhưng mắt lại không nhịn được liếc thêm vài cái nữa – rất thanh xuân.
Nhan Lộ Thanh không add WeChat của Tề Nghiên Xuyên, không biết trong lòng nam chính nghĩ gì, nhưng căn cứ theo nguyên tác, Tề Nghiên Xuyên động lòng sớm hơn Khương Bạch Sơ một chút. Chỉ là, Tề Nghiên Xuyên nói chuyện rất dễ khiến người ta bị tức chết, nói ra còn không bằng không nói, nên mới dẫn đến tuyến tình cảm chính trong tiểu thuyết là kiểu gương vỡ lại lành và ngược.
Cho nên, cô cảm giác không thể thay đổi được Tề Nghiên Xuyên, nên đi thẳng đến chỗ tập trung tìm Khương Bạch Sơ.
“Ơ chị! Sao chị lại đến đây!”
Nữ chính nhìn thấy cô, cực kỳ vui vẻ, thần thái sáng láng, cánh hoa hồng xung quanh như đang đập tới tấp vào mặt Nhan Lộ Thanh.
Nhan Lộ Thanh chào hỏi cô nàng, nói linh tinh vài câu, hỏi thăm tình hình gần đây rồi đi thẳng vào trọng điểm.
Có được thiên nhãn của Makka Pakka, Nhan Lộ Thanh nói cho Khương Bạch Sơ biết, tên biến thái trước kia hiếp cô nàng không thành công đã nhờ họ hàng tiêu tiền và tìm người cho nên chỉ bị nhốt ở khu này mấy ngày. Hiện tại y đã chuyển lên thành phố, đang ở trong cục cảnh sát – hết thảy là vì Tề Nghiên Xuyên tìm người nhà trợ giúp.
Hơn nữa, Tề Nghiên Xuyên ngày nào cũng đi theo hội chị em của cô nàng để làm hộ hoa sứ giả*.
(hộ hoa sứ giả: chỉ đàn ông bảo vệ phụ nữ)
Túi ngủ bị mất của cô nàng đột nhiên xuất hiện lại là vì Tề Nghiên Xuyên mua hộ cho.
Tề Nghiên Xuyên…
Cây tùng hình người này làm rất nhiều chuyện sau lưng nhưng một hai không để lại danh tính.
Làm chuyện tốt không cần lưu danh đáng được khen ngợi, nhưng mà làm chuyện tốt cho vợ mình mà không lưu danh thì không phải uổng công à?
Cho nên, Nhan Lộ Thanh đành phải ra tay cứu vớt chàng trai này.
Nghe xong, hoa hồng nhỏ Khương Bạch Sơ choáng váng vô cùng.
Cô nàng tròn mắt, sắc mặt đỏ lên một chút, rồi khôi phục bình thường, mãi sau mới hoàn hồn, “Chị… sao chị biết?”
Nhan Lộ Thanh đáp lại bằng một cái nháy mắt bí ẩn, “Bí mật.”
Vì vấn đề xuất hiện ở trên người Khương Bạch Sơ, nên cô buộc phải đi tìm bông hoa hồng nhỏ này để ra tay.
Cô đã kể hết mọi chuyện cây tùng nhỏ làm cho hoa hồng nhỏ rồi, hoa hồng nhỏ chắc sẽ không hở ra một tí là ghét cây tùng nhỏ nữa, đúng không?
Tâm sự thêm một lúc nữa, Nhan Lộ Thanh vừa đi về khách sạn vừa hỏi, “Tác hợp xong rồi thì sao? Nếu hai đứa nó vì chuyện khác mà cãi nhau, tôi không ở cùng với cả hai, một chút cũng không liên quan, liệu tôi có bị trừng phạt không?”
“Maria, cô gây sự ở phần đầu truyện, cũng chính là lúc Khương Bạch Sơ cảm nắng nam chính, cho nên trừng phạt của cô liên quan đến tâm lý của Khương Bạch Sơ với nam chính – nếu như bị lệch nguyên tác quá nhiều, trừng phạt sẽ đổ lên đầu người gây ra sai lầm là cô.”
“Nhưng trên lý thuyết mà nói, cô đã để cả hai chung đường với nhau, sai lầm của cô có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến chuyện sau này của cả hai nữa. Cho nên, chỉ cần nữ chính vẫn còn chút tình cảm với nam chính, cô sẽ không bị sao cả.”
Makka Pakka nói xong còn dè dặt bổ sung thêm, “Mà, Maria này, cô muốn chửi hệ thống thì cứ chửi đi… Cô yên tâm, tôi về phe cô!”
“Tôi không muốn mắng nó.” Nhan Lộ Thanh mỉm cười, nghiến răng, “Tôi chỉ muốn lập tức xông lên chém chó hệ thống một dao.”
Makka Pakka: “…”
–
Nhan Lộ Thanh trở lại khách sạn, vừa hay đúng lúc hai chị em song sinh đi ra từ thang máy. Hạ Vũ Thiên và Hạ Tuyết Thiên vừa nhìn thấy cô đã sáng mắt lên, “Người đẹp đây rồi! Nhìn da dẻ người đẹp thấy người đẹp ít ra nắng quá. Đi, hai chị em nhà này đưa người đẹp đi xem hội bình dân này dạo phố thế nào!”
Một trái một phải kéo cô về phía hội chùa.
Ở đâu có hai cô nàng này là ở đó náo nhiệt hẳn lên. Tuy Nhan Lộ Thanh không có lối sống phiên phiến như thế, nhưng cũng rất thích các cô gái có tính cách thế này.
Cô nghĩ, đây là lần cuối cùng được ra ngoài chơi, không nhịn được hỏi một vấn đề đã thắc mắc từ lâu: “Đúng rồi, tui muốn hỏi từ lâu, nhà mấy bà có người tên Hạ Băng Bạc đúng không?”
Hạ Vũ Thiên: “Ờ có, thằng em họ tụi tui á.”
Hạ Tuyết Thiên: “Tụi tui còn có cô em họ tên Hạ Sương Sương.”
Nhan Lộ Thanh: “…” Họ nhà hai người đặt tên thật không phí tế bào não.
Hạ Vũ Thiên và Hạ Tuyết Thiên dường như rất giỏi khoản ăn chơi du lịch này. Hai cô nàng kéo Nhan Lộ Thanh đi mua rất nhiều thứ đồ mới lạ, nào là cửu liên hoàn, nào là klotski, khóa Khổng Minh… Còn có nhiều loại Rubik kì lạ mà Nhan Lộ Thanh thậm chí còn chưa thấy ở thế giới kia.
Cô mua một đống lớn đồ chơi, cũng mua cả quà lưu niệm của Điệp Diệp. Sau đó, hai chị em lại lôi kéo cô đến một nơi nhìn trông như miếu thờ nhưng bên trong toàn là quầy hàng.
“Đây mới là trọng điểm!” Hai chị em một trái một phải giới thiệu cho cô, “Bà xem, sạp nào cũng treo bảng làm gì, đều liên quan đến bói toán hết. Nhưng đa số người ta đến rút thẻ hơn. Cũng không đúng lắm, chủ yếu là cho vui thôi, khách đến cũng thích tiêu tiền như thế.”
Nhan Lộ Thanh nhìn theo hướng hai người chỉ: “Tụi tui hay đến chỗ sạp Tarot kia kìa, tiện thể học bói luôn. Bà đi không?”
Nhan Lộ Thanh không quá hứng thú với Tarot, đáp lại: “Hai người cứ đi đi, tui qua chỗ khác.”
“Okay, chốc nữa gọi điện nha!”
Hai chị em đi rồi, Nhan Lộ Thanh dạo qua một vòng.
Hai người nói rất đúng, xin xăm rất nhiều. Không phải vì linh nghiệm hay là chính tông gì cả, chỉ là trông quẻ xăm rất đẹp mắt. Thích nhà nào thì cầu nhà đó, rồi ra ngoài xem tướng là xong.
Nhan Lộ Thanh cảm thấy hứng thú với sạp vắng vẻ nhất khu vực này.
Ở đó treo hai bảng, một bảng [Xem bói] và một bảng [Thôi miên].
Cô muốn học cả hai!
Lần đầu tiên Nhan Lộ Thanh thấy có người dạy thôi miên.
Trong lòng cô luôn canh cánh chuyện bàn tay vàng của mình bị Cố Từ che chắn mất, cũng nhớ thương nội tâm ngoại trừ dấu chấm ra thì cái gì cũng không thấy được của anh, thậm chí đã nhớ đến thành chấp niệm. Cho nên, khi vừa thấy quầy hàng này, cô đã nghĩ: Nếu anh là màn che hình người, tui phải dùng cách khác với anh.
Ngồi trước sạp là một ông cụ tóc bạc phơ, gương mặt hiền từ, trên cổ đeo vài chuỗi tràng hạt, càng nhìn càng thấy siêu phàm.
Nhan Lộ Thanh đi lên chào hỏi: “Cháu chào ông ạ.”
“Ông có nhận học trò không? Học online được không ạ? Qua WeChat được không ạ?”
–
Nhan Lộ Thanh và hai chị em song sinh đi chơi chán chê. Lúc về khách sạn, mặt trời cũng đã xuống núi.
Cô xách một túi lớn vào trong phòng, thấy được Cố Từ đang ngồi trên sô pha, thoải mái giơ tay lên gãi cằm cho Lang. Da tay anh rất giống với phần lông trắng trên người Lang, quần áo đen trên người cũng giống hệt với màu lông đen của nó.
Một người một chó đều là màu đen trắng, ánh hoàng hôn chiếu qua cửa kính từ trần xuống sàn, tạo nên một vẻ hài hòa kì lạ.
Nhan Lộ Thanh: Thật là một bức tranh công chúa trêu chó rất đẹp.
Cảm thán trong lòng xong, cô đi qua nói chuyện vừa Cố Từ: “Cậu chơi với nó cả chiều đấy hả?”
Cố Từ không đáp lại.
Anh nhìn túi lớn túi nhỏ Nhan Lộ Thanh đang xách, sau đó lại nhìn cô từ trên xuống dưới rồi nhìn thẳng mặt cô, lạnh nhạt mở miệng: “Cậu đi đâu.”
Không biết vì sao nhìn biểu cảm của anh, Nhan Lộ Thanh có một cảm giác hoang đường rằng mình vừa lén ra ngoài đi chơi vậy.
Lén cái gì mà lén chứ? Rõ ràng là cô quang minh chính đại đi chơi mà.
Nhan Lộ Thanh đặt túi xuống ghế, sau đó thả mình xuống tấm thảm trước ghế sô pha.
Cứ thế, Cố Từ ngồi cao hơn hẳn so với cô.
Anh rũ mi xuống nhìn Nhan Lộ Thanh liến thoắng không ngừng.
“Hôm nay tớ đi chùa với hai chị em nhà kia.” Cô vừa nói vừa lấy đồ trong túi ra, “Ai, vốn dĩ tớ không định mua nhiều như thế, nhưng nhớ lại cậu trừ hôm leo núi ra chả ra ngoài tí nào, hiện giờ còn không có kế hoạch đi chơi nữa, mai cũng phải về, cho nên mua thêm… A, cái cửu liên hoàn này này, tớ học người bán lâu lắm mới được đó, để tớ gỡ cho cậu xem!”
Ngón tay cô luồn giữa những chiếc vòng, ba phút sau vẫn không tháo ra được, trên mặt cũng lộ vẻ mất kiên nhẫn, “Sao lại thế này… Rõ ràng tớ đã học được rồi.”
Cố Từ mỉm cười, vươn tay cầm lấy xâu vòng đặt lên bàn, giải thoát cho tay của Nhan Lộ Thanh.
“Còn gì nữa không?”
Nhan Lộ Thanh tiếp tục giới thiệu những món đồ chơi kì lạ phát triển IQ. Cũng không khác gì với cửu liên hoàn, cô không giải khóa Khổng Minh được, Rubik học xong cũng không chơi được trước mặt Cố Từ. Cuối cùng, cô dứt khoát bày hết đống đồ chơi lên bàn.
Cố Từ vẫn còn tính là nể tình, hứng thú nhìn cô, thỉnh thoảng còn hỏi cách chơi, cuối cùng còn dịu dàng nói: “Cảm ơn, cô chủ Nhan vất vả rồi.”
Lúc này…
Nhan Lộ Thanh đột nhiên cảm thấy mình thật giống với nhân vật chính trong game tán tỉnh người khác – nhảy nhót điên cuồng đi mua đồ khắp nơi, ở màn 1 mua bảo bối A, màn 2 mua bảo bối B bảo bối C, ở màn 3 học được cách làm ảo thuật vui vui; sau đó đi dạo trên biển thì vào cung điện dâng bảo bối A B C cho công chúa, lại biểu diễn ảo thuật mua vui cho công chúa.
“…”
Đặc biệt là khi công chúa Từ ngồi trên sô pha còn cô ngồi dưới đất, trông càng giống.
Nhan Lộ Thanh yên lặng đứng lên, vòng qua bên khác rồi ngồi lại bên cạnh Cố Từ trên sô pha.
“À, tớ còn học…” Cô định biểu diễn cho Cố Từ xem, nhưng khi đảo mắt qua thì thấy được hai quyển sách dưới chân mình.
Hẳn là Cố Từ đã đọc sách cả buổi chiều.
Nhan Lộ Thanh vơ đại lên, quét mắt nhìn tiêu đề.
“24 nhân cách”
“Nghiên cứu về rối loạn tâm thần”
Nhan Lộ Thanh: “…?”
Vãi thật. Tuy không hiểu biết, nhưng nhìn tiêu đề cũng biết cái này có liên quan đến tâm lý học biến thái, đúng không?
Cố Từ vẫn còn nghĩ cô là bệnh nhân tâm thần?
Không phải chứ.
Bây giờ quan hệ của cô với Cố Từ đâu có giống như lúc đó đâu.
Cô không nhịn được, hỏi thẳng ra miệng, “Không phải chứ, Cố Từ, chúng ta đã quen nhau thế này rồi, cậu còn nghiên cứu tớ hả???”
Cố Từ còn đang thưởng thức khối Rubik dị dạng – màu da bạch ngọc đối lập với khối Rubik sặc sỡ bảy màu – nghe cô hỏi thế, quay đầu lại nhìn cô, nhấn mạnh từng chữ, “Nghiên cứu cậu?”
“Sách đây này,” Nhan Lộ Thanh đưa sách ra, “Cậu dám nói cậu không nghiên cứu tớ đi?”
Cố Từ đột nhiên thả lỏng cột sống, lười biếng nằm dựa trên sô pha, hỏi, “Sao cậu lại cảm thấy tôi đang nghiên cứu cậu?”
Nhan Lộ Thanh thuận miệng trả lời: “Vì tớ…”
Nhưng không đợi cô nói xong, Cố Từ đã ngắt lời cô. Anh nhàn nhạt mở miệng cười: “Nhan Lộ Thanh, cậu đa nhân cách? Hay rối loạn tâm thần?”
Nhan Lộ Thanh bị hỏi đến choáng.
Cô đột nhiên cảm thấy có gì đó kỳ quái – không, phải là chỗ nào cũng kỳ quái mới đúng – vì cô cảm giác như Makka Pakka đang cố gắng liên lạc với cô.
Cô nhìn vào mắt Cố Từ, ổn định giọng mình, trả lời, “Cậu không biết tớ bị bệnh gì à?”
Trong phòng trầm mặc không biết bao lâu.
Lúc Nhan Lộ Thanh sắp không ngồi được nữa thì Cố Từ lại lên tiếng, “Sao cậu lại cảm thấy tôi đang nghiên cứu cậu chứ?” Anh vẫn ngồi trên sô pha, dùng giọng điệu như đang vui đùa, “Tôi còn tưởng cậu là A.”
… A?
Nghe thấy chữ này, Nhan Lộ Thanh đột nhiên nhớ ra: lúc còn ở nhà, cô có để ý đến một chuyện nhỏ, không chịu được mà tự xách thân đi hỏi Cố Từ về bài đăng của mình.
[A là người bình thường, xuyên thành bệnh nhân tâm thần B, liệu A có phải bệnh nhân tâm thần không?]
Câu trả lời của anh lúc ấy là, “Nếu A cảm thấy mình không phải, vậy thì A không phải bệnh nhân tâm thần.”
Mắt Nhan Lộ Thanh dần dần mở to ra. Tim cô đập thật nhanh, nhưng vẫn giả bộ khiếp sợ vô cùng nhìn anh: “Cậu đang nói gì thế? A gì cơ? Không phải là… Post lúc trước tớ cho cậu xem đấy chứ?” Sau đó còn nhấn mạnh vô cùng chân thật, “Bài đấy tớ tiện tay đăng lên thôi mà…”
Cô đột nhiên im bặt, bởi vì Cố Từ tự dưng ngồi dậy, đặt tay lên cổ áo cô.
Khoảng cách vô cùng gần. Dường như cảm giác được dưới cằm mình là làn da mát lạnh như ngọc, vừa chạm vào đã rời ngay.
Cố Từ giúp cô gỡ xuống một chiếc lá nhỏ bị dính trên áo lúc nào không biết.
Anh đặt lá cây trong tay ngắm nghía. Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào cô, khóe môi hơi cong lên, giọng nói nhè nhẹ như đang an ủi.
“Đừng căng thẳng, tôi cũng đang đùa thôi.”