Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành Sao Boss Còn Chưa Trốn? Chương 7: Cố Từ Có Thể Đổi Một Cách Chết Khác Cho Cô…

Chương 7: Cố Từ Có Thể Đổi Một Cách Chết Khác Cho Cô…

11:56 chiều – 20/05/2024

Nhan Lộ Thanh cầm điện thoại Cố Từ quét mã QR, thuận lợi thêm mình thành bạn bè của hắn.

Avatar của Cố Từ chỉ có đen trắng, nick name độc một chữ “word”.

Từ, word.

“Tớ thêm rồi này, cũng đặt biệt danh nữa.” Nhan Lộ Thanh trả lại điện thoại cho Cố Từ.

Sau đó, cô nhìn chằm chằm không chớp mắt vào điện thoại của mình.

Khung thoại vẫn giống với Kim Khởi An và Ngu Tích, dù không nhắn tin nhưng avatar vẫn treo ở góc trái.

Một giây.

Hai giây.

Yên lặng đếm đến năm, rốt cuộc avatar đen trắng của Cố Từ cũng nổi bong bóng!

Cố Từ sẽ nghĩ gì? Nội tâm của boss phản diện thế nào? Cố Từ nghĩ thế nào về cô? Có cảm thấy cô là bệnh nhân tâm thần hay không?… Những chuyện này, chờ chốc nữa là biết ngay!

Nhan Lộ Thanh cố kiềm nén tâm tình kích động để không bị Cố Từ phát hiện. Cô cắn môi, cố gắng thở đều, nhìn kĩ mấy bong bóng mới nổi lên.

Không có màu gì, chỉ trong suốt.

Ủa tâm tình mới hả?

Nhan Lộ Thanh nhấn một cái, một cái khung màu trắng xuất hiện.

“.”

Một dấu chấm.

Bấm lại thêm lần nữa, vẫn chỉ độc một dấu chấm.

Nhan Lộ Thanh:?

Bàn tay vàng vừa mới xuất hiện đã hỏng rồi?

Nhan Lộ Thanh quay lại nhấn vào khung thoại của Tiểu Hắc, trên cái avatar trẻ trâu của anh ta vẫn còn bong bóng xám lam bay bay, tùy ý chọn một cái sẽ ra “Mình hối hận quá” với cả “Mình còn chưa kịp báo hiếu”.

Nhấn vào khung thoại của Kim Khởi An, vẫn là bong bóng đỏ “Đ!t mẹ” với “Vãi lòn”.

Nếu không hỏng thì tình huống của Cố Từ là gì?

Nhan Lộ Thanh xem lại khung thoại của Cố Từ.

Cô quan sát kĩ, bong bóng xuất hiện rất có quy luật, không có lộn xộn như những người kia. Cái này ấy hả, cứ hai ba giây sẽ xuất hiện một lần, trông cứ giả giả làm sao ấy.

Hơn nữa, bấm thế nào cũng chỉ ra một dấu chấm.

Không ngờ rằng kích động đến thế cũng chỉ đọc ra được một dấu chấm của boss.

Tâm tình Nhan Lộ Thanh đang thăng thiên thì rơi xuống đáy vực, trong lúc nhất thời cô quên mất đây là phòng ai, thở dài thườn thượt một hơi.

Giọng nói Cố Từ truyền đến: “Cậu sao thế?”

Nhan Lộ Thanh ai oán trong lòng: Còn sao trăng gì? Tui đang muốn đọc vị anh, kết quả anh cho tui xem một dấu chấm?

Nhưng mồm cô lại tiện bịa ra một lí do lươn lẹo, “Tớ đang nghĩ… Đến bao giờ cậu mới khôi phục lại được?”

Nhan Lộ Thanh ngẩng đầu lên nhìn Cố Từ. Hắn không đoán được cô sẽ trả lời như thế, trán hơi nhăn lại, từ góc độ này có thể thấy rõ được đôi mi dài cong vút của hắn.

Đúng là người đẹp trong sách mà cô thích, ngoại hình tuyệt thật đấy.

Nhan Lộ Thanh hỏi tiếp, “Giờ cậu thấy sao rồi? Có khá hơn chưa?”

Từng chữ từng câu đầy vẻ quan tâm.

Cố Từ đột nhiên cười lên.

Đôi môi tái nhợt của thiếu niên xuất hiện một vòng cung tuyệt đẹp, “Cậu hỏi làm gì?” Giọng nói rất ôn hòa, “Đương nhiên là tốt hơn rồi, cảm ơn cậu.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Nhan Lộ Thanh nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến chuyện Đại hắc phải ra ngòa, thoải mái đứng lên, “Đúng rồi, tớ bảo Đại Hắc đi sang tỉnh khác mời một bác sĩ nhãn khoa nổi tiếng về, chắc hai ngày nữa ổng sẽ đến đó.”

Ý là, cậu sắp được chữa mắt rồi.

Cố Từ nghe hiểu, nhưng vẫn cười nói cảm ơn, hơn nữa còn hỏi thăm Nhan Lộ Thanh, “Đầu cậu sao rồi?”

Nhan Lộ Thanh xuyên qua ngay ngày đầu tiên đã xác định được thân phận và nhiệm vụ của mình, rằng cô phải khác với nguyên chủ, phải đối xử tốt với Cố Từ, phải cứu mạng hắn.

Mà vừa rồi boss quan tâm cô, chứng tỏ quan hệ của cả hai đã tiến lên một bước quan trọng!

Nhan Lộ Thanh cảm động vô cùng, cứ nghĩ đến chuyến này bàn tay vàng vô dụng, có WeChat cũng như không, không ngờ rằng lại có được niềm vui lớn như thế. Cho nên, lúc rời đi rồi cô vẫn còn mừng.

Thấy cửa đóng lại, Cố Từ chậm rãi nâng tay lên, nhìn vào trong lòng bàn tay.

Từ cánh tay, tới cổ tay, ngón tay, đều không thể khống chế được mà co giật.

Vì đau.

Cố Từ rất quen thuộc với cảm giác này, đây không phải là lần đầu tiên.

Từ ngón tay đến cánh tay như bị dao cắt vào tận mạch máu, ngay từ ngày đầu tiên bị trói vào biệt thự này, hắn đã bị hạ thuốc gây ảo giác, không cố định thời gian phát tác, cũng không cố định vị trí phát tác.

Cho nên, vừa rồi Nhan Lộ Thanh hỏi thăm hắn, hắn chỉ muốn cười.

Cố Từ không nghĩ nữa, mặt không cảm xúc cảm nhận cơn co giật nhè nhẹ trên người, trong đầu lướt qua những việc mà Nhan Lộ Thanh đã làm trong vài ngày ngắn ngủi.

Tìm bác sĩ cho hắn, dẫn hắn đi dự tiệc, chơi gãy chân Kim Khởi An… Làm những việc tốt cho hắn như thế, vậy mà lại tiêm thuốc này vào người hắn.

Có lẽ vệ sĩ của Nhan Lộ Thanh nói đúng, lần này đã phân liệt, lại còn nhập diễn quá sâu.

Nhưng không sao cả.

Nếu lần này con điên đó muốn đổi thủ đoạn khác, hắn cũng có thể đổi cách chết khác cho ả.

Nhan Lộ Thanh về phòng mình, ở đây bác sĩ gia đình có thể tùy lúc kiểm tra thân thể của nguyên chủ và băng bó lại trán cho cô.

Ngày đầu tiên Nhan Lộ Thanh hôn mê cũng là bác sĩ này chăm sóc, Cố Từ cũng là vị này chăm sóc. Gương mặt của cô ấy thật sự rất chuyên nghiệp và đáng tin.

Trong lúc thay thuốc, Nhan Lộ Thanh hỏi thăm về tình trạng của Cố Từ.

Nhưng mà kết quả nhận được lại không giống như Cố Từ nói.

Bác sĩ bảo, muốn Cố Từ ngừng truyền dịch còn phài xem dạ dày hắn thế nào. Hắn bị tiêm vào quá nhiều thuốc có tác dụng phụ, không nhận biết được cụ thể, chỉ có thể từ từ điều dưỡng.

Rồi bác sĩ còn nhắc đến mắt hắn, “Mắt cậu ấy cũng bị thương, nhưng đây không trong phạm vi của tôi. Tôi đã kiểm tra qua, do con người gây ra, nhưng nguyên nhân và chứng bệnh tôi không thể xác định được. Cô chủ nên mau tìm bác sĩ chuyên khoa là tốt nhất.”

Bác sĩ đổi thuốc xong thì rời đi, Nhan Lộ Thanh ôm ngực nằm trên giường lẩm bẩm không ngừng: “Cố Từ thảm quá…”

“Mình bị ngược thành fan mẹ của ảnh rồi. Sao có thể thảm đến như vậy…”

“Maria, Cố Từ là ai thế? Khách mới trong nhà ạ?” Có thể là vì hai chữ “Cố Từ” này xuất hiện với tần suất tương đối lớn, nên AI bên cạnh đột nhiên cất tiếng hỏi.

Nhan Lộ Thanh nghĩ nghĩ một chút: “Cứ cho là thế đi.”

Không chỉ là khách bình thường mà còn là khách cô muốn cung phụng.

Người máy nói thêm, “Hệ thống của tôi không có tin tức về ‘Cố Từ’, liệu có nên lấy danh hiệu mới cho ‘Cố Từ’?”

“Được thôi.”

Nhan Lộ Thanh cũng không biết mình bị làm sao, muốn đặt biệt danh cho Cố Từ, chẳng hiểu sao đầu óc chỉ nghĩ đến hình ảnh công chúa hồng nhan bạc phận rồi thốt ra, “Công chúa Từ, người đẹp Từ ngủ trong rừng, Cố Từ tro tàn, hải Từ…*, cứ chọn một cái tên đi.”

(*Mị chịu chết không edit được đoạn này nên chém bừa…)

Sau đó, cô vào profile WeChat của Cố Từ, thuận tay sửa lại biệt danh cho hắn.

“Công chúa bỏ trốn.”

Nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.

Nhan Lộ Thanh cũng không hài lòng biệt hiệu của mình cho lắm. YLQ, không biết còn tưởng viết tắt của giới giải trí.

Cô nghĩ nghĩ, quyết định đổi tên đồng bộ với Cố Từ.

“Thánh mẫu bỏ trốn.”

Hai ngày tiếp theo, Nhan Lộ Thanh vì thí nghiệm bàn tay vàng mà add WeChat của rất nhiều người, khiến cả biệt thự sống trong lo sợ.

Qua quan sát số lượng, trừ lam xám đỏ ra, cô còn thấy được cả hai loại màu nữa là vàng và hồng nhạt.

Màu vàng là cảm xúc mừng rỡ.

Còn hồng nhạt lại có hơi phức tạp. Ban đầu Nhan Lộ Thanh nghĩ đó là “Thích”, nhưng rồi cô phát hiện ra, chỉ khi nào ôm hi vọng mới xuất hiện màu này. Có thể là thích, hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là ước nguyện.

Nhưng mà cô add nhiều người như vậy, xuất hiện được năm màu, chỉ có Cố Từ là ngoại lệ: không màu.

Từ sáng trưa đến chiều tối, Nhan Lộ Thanh cứ rảnh là mở WeChat của Cố Từ lên, bong bóng trên avatar của hắn không xuất hiện một màu nào, nội dung cũng bất biến không đổi, chỉ độc một dấu chấm.

Hai ngày sau là đến ngày hẹn với bác sĩ nhãn khoa.

Sáng sớm hôm đó, biệt thự xuất hiện một thành viên thường trú mới. Anh ta được Đại Hắc dẫn về, ăn mặc cũng giống với các vệ sĩ khác nhưng lại không đeo kính râm. Nhan Lộ Thanh ngồi trên sô pha nghe Đại Hắc giới thiệu người kia, “Cô Nhan, đây là vệ sĩ tư nhân mà người nhà cô thuê cho cô.”

Một từ “người nhà” khiến Nhan Lộ Thanh nhíu mày.

Nguyên chủ vốn ở một mình, nếu Đại Hắc không nói, cô cũng quên béng mất là nguyên chủ còn có người nhà.

Người mới tới này trông gầy hơn Đại Hắc, dáng vẻ lịch sự văn nhã. Chờ Đại Hắc dẫn người đi rồi, Tiểu Hắc qua nói huyên thuyên với Nhan Lộ Thanh, “Tôi nghe nói anh trai mới tới này rất nổi danh.”

Từ khi nhận ra được Nhan Lộ Thanh không có ý định xử lí mình, Tiểu Hắc bắt đầu lại cảnh xuân xán lạn.

Nhan Lộ Thanh: “Nổi như nào?”

Tiểu Hắc: “Nghe nói nói tính anh ấy cực kì tốt.”

Thế này mà cũng nổi? Nhan Lộ Thanh tò mò, “Tốt đến mức nào chứ?”

“Nghe nói anh trai này chơi Vương Giả Vinh Diệu chưa bao giờ nổi giận.”

“… Này không gọi là tính tình tốt được.” Nhan Lộ Thanh bắt đầu cảm thấy kính nể anh giai người mới này, “Chơi Vương Giả Vinh Diệu mà không quạu là Bồ Tát sống rồi.”

Hai người tám nhảm một lúc thì bác sĩ nhãn khoa mà Nhan Lộ Thanh tốn cả đống tiền mời đến biệt thự.

Một đoàn người đi vào, đi đầu là một người đàn ông trung nhiên người Địa Trung Hải trông rất hòa ái. Ông nheo mắt lại, hỏi cô, “Có phải cô Nhan đây không? Tôi họ Lưu, gọi tôi bác sĩ Lưu là được.”

Ông quan sát Nhan Lộ Thanh, cô bé này có một đôi mắt rất nổi bật, ngoại hình cũng chỉ xếp sau. Nhất là ánh mắt, sạch, sáng, nhìn rất thông minh tinh quái.

“Mắt của cô trông vẫn rất khỏe mạnh, có vấn đề gì đâu?”

Nhan Lộ Thanh vội xua tay, “Bác sĩ Lưu, người cần chữa mắt là bạn tôi, để tôi đưa ngài qua.”

Nói xong, Nhan Lộ Thanh đưa ông và trợ lí đến phòng Cố Từ.

Nhan Lộ Thanh đã muốn chữa mắt cho Cố Từ từ lâu, ngay từ lúc vẫn còn là một độc giả, cho nên đã quên gõ cửa.

Cô mở cửa phòng ra, đập vào mắt là một tấm lưng trần. Cố Từ đứng bên mép giường, áo mặc được một nữa, vừa vặn đến chỗ xương cánh bướm đẹp đẽ. Nắng sớm phủ lên, lộ ra vóc người gầy gò nhưng vẫn tươi trẻ của hắn.

Nhan Lộ Thanh ngơ ngẩn một lúc. Trước khi Cố Tử quay đầu lại, tay cô đã nhanh hơn não, chính trực đóng cửa cái rầm.

Vì cô đi đầu tiên nên hình ảnh vừa rồi chỉ có cô thấy được.

Đây cũng quá…

Cô chưa kịp văng câu gì thì cửa bên trong đã mở ra.

Cố Từ xuất hiện trước tầm mắt của mọi người. Hắn rũ mắt xuống, mi ươn ướt giống như vừa mới rửa mặt, vừa hay đối diện với Nhan Lộ Thanh.

Dù bây giờ hắn không nhìn rõ, nhưng Nhan Lộ Thanh vẫn cứ lúng túng rời khỏi tầm mắt hắn.

“Chào.” Hắn làm như chuyện gì cũng không xảy ra, giọng như đang cười, “Có chuyện gì thế?”

Nhan Lộ Thanh hơi nghiêng người sang: “Đây là bác sĩ nhãn khoa hôm trước tớ nói cho cậu…”

Cô mở đầu, bác sĩ Lưu hiểu ý giới thiệu theo. Nghe được mục đích, Cố Từ đương nhiên rất phối hợp mà gật đầu, chuyện kiểm tra thuận buồm xuôi gió.

Nhan Lộ Thanh ngồi một mình trên sô pha, vẫn không quên chuyện mấy hôm nay mình chú ý: bong bóng WeChat của Cố Từ.

Nhưng đáng tiếc là, ngay cả trong sự kiện trọng đại như chữa mắt này, nội tâm của hắn vẫn không có một gợn sóng.

Một giờ sau, trợ lí của bác sĩ Lưu ra viết hồ sơ bệnh án, Nhan Lộ Thanh liếc qua xem hắn bị bệnh gì.

Kết quả, lại có chuyện kì quái nữa xảy ra.

Trong hồ sơ bệnh án chỉ toàn hình ảnh đã bị mosaic, trừ tên bệnh nhân thì chẳng có chữ nào nhìn ra được.

Vì thế mà cô nhỡ mồm hỏi bác sĩ xem Cố Từ bị làm sao, bác sĩ mở miệng nói với cô, âm thanh phát ra cũng bị mã hóa thành các tiếng “tít, tít”.

Rõ ràng là nói tiếng người, xung quanh cũng không ai có biểu cảm kì quái, nhưng Nhan Lộ thanh không nghe được nội dung cụ thể, bác sĩ Lưu mở miệng ra cứ tít như một cái máy điện báo.

Nhan Lộ Thanh: “?”

Cô phải trưng ra bộ mặt đau khổ.

Tất cả tỉnh chỉ mình ta say? Còn có thể chơi như thế à?

Bác sĩ không biết Nhan Lộ Thanh trải qua cảnh tượng quỷ quái đến mức nào, thấy cô trưng ra bộ mặt kinh khủng, trấn an, “Cô đừng lo, tôi đã từng nhận ca bệnh như vậy, hai ba tháng là khôi phục đến 90%, nếu điều trị chính xác có thể tốt hơn nữa.”

Lời này, Nhan Lộ Thanh nghe thấy được.

Chỉ có những chỗ liên quan đến bệnh tình mới bị mã hóa, ngay cả tên thuốc trong trí nhớ nguyên chủ cũng bị mã hóa…

Nguyên trong cốt truyện, tác giả cũng không viết thuốc gì làm hỏng mắt Cố Từ, cũng không đề cập đến bất kì một loại thuốc nào trong đó – chẳng lẽ những gì không viết cụ thể ra đều bị mã hóa như vừa rồi?

Đúng là tác giả vô lương tâm, chỉ lo bớt việc cho mình mà không thèm để ý đến cảm nhận của độc giả!

Nhưng nghĩ ra được cái này rồi thì cảnh tượng vẫn rất kì dị.

Dù sao trừ tên bệnh của Cố Từ, Nhan Lộ Thanh vẫn có thể nghe được bọn họ nói với nhau, vì thế, mọi chuyện thành thế này…

Bác sĩ nói, “Bệnh “tít” này không đáng sợ như thế, nguyên nhân là vì “tít” thuộc loại “tít” gây ra. May là cậu còn trẻ, có khả năng khôi phục tốt, cơ bản là sẽ không để lại di chứng.”

Thật giống một kiệt tác thế giới.

Cố Từ gật đầu, “Vâng, cảm ơn ông.”

Bác sĩ Lưu cười ha hả, chỉ Nhan Lộ Thanh, “Người mời tôi đến là cô bé kia kìa, cậu nên cảm ơn cô ấy mới đúng.”

Cố Từ liếc về phía Nhan Lộ Thanh đang đứng bên giường.

Mặt mày hắn thả lỏng, nụ cười có hơi lười biếng, “Được, tôi sẽ cảm ơn cậu ấy.”

Bác sĩ Lưu và trợ lí ở lại nghiên cứu phương án chữa bệnh.

Nhan Lộ Thanh nhân lúc này ngồi bên cạnh giường Cố Từ, trên màn hình điện thoại là WeChat của hắn.

Hai người nhìn nhau không nói một hồi lâu. Nhan Lộ Thanh cắn môi, căng da đầu lên tiếng, “Cố Từ.”

“Ừ.”

“Không phải cậu nói là sẽ cảm ơn tớ à?” Nhan Lộ Thanh lúng túng hỏi, “Cậu cảm ơn thế nào?”

Nói xong, cô cúi đầu xuống nhìn điện thoại.

Avatar của công chúa bỏ trốn nổi bong bóng!

Nhan Lộ Thanh nhấn vào.

“…”

Không có lời thoại, chỉ có một dấu ba chấm từ từ xuất hiện.

Hắn cạn lời rồi?

Tuy không phải dấu chấm, nhưng Nhan Lộ Thanh vẫn không vui chút nào. Sao vẫn chỉ là dấu câu thế!

Nhan Lộ Thanh thật muốn đấu với hắn.

Cô không tin, nhất định phải kích thích boss đến khi nào xuất hiện một câu hoàn chỉnh mới thôi.

“Thực ra tớ cũng đâu có cần cậu cảm ơn tớ.” Nhan Lộ Thanh hắng giọng, “Tớ chỉ muốn nghe cậu nói một câu…”

“…Nói gì chứ?”

“Cậu nói với tớ một câu…” Nhan Lộ Thanh lại gần bên Cố Từ, khoảng cách chỉ khoảng mười cm, môi hướng về phía tai trái hắn, thấp giọng, “Nhĩ Khang! Mắt ta không nhìn được!”

“…”

Nhan Lộ Thanh nói xong câu này, cảm thấy hô hấp của Cố Từ ngừng lại trong chốc lát.

Cùng lúc đó, bong bóng trên WeChat của công chúa bỏ trốn cũng thay đổi màu sắc, biến thành màu trắng. Nhan Lộ Thanh mừng rỡ vô cùng, ngay lập tức nhấn vào.

Trong khung thoại to đùng có một dấu “?” to đùng.

Nhan Lộ Thanh đơ người tại chỗ.

Cô còn tưởng lần này có màu là sẽ có chữ, không ngờ lại ra được một dấu chấm hỏi.

Mà Cố Từ cũng không nhại lại lời cô, thậm chí hành động của hắn còn không liên quan đến cuộc trò chuyện của cả hai.

Cố Từ mở khóa điện thoại ra, đưa đến trước mặt Nhan Lộ Thanh, “Giúp tôi download app sách nói.”

“À… Được.” Nhan Lộ Thanh nhận lấy điện thoại, tải phần mềm trên app store, tiện mồm hỏi thêm, “Cậu muốn nghe sách gì? Để tớ thêm vào kệ sách, sau này cho cậu nghe.”

“Vậy phiền cậu rồi.” Cố Từ nhấn mạnh năm chữ, “Tâm lý của biến thái.”

Ngón tay Nhan Lộ Thanh co giật: “…”

Giỏi lắm, anh dám nghiên cứu tui à.

___

Tác giả có lời muốn nói:

Công chúa Từ: Màn hình chỉ có dấu? Không phải lỗi của tôi, là lỗi của cậu.

error: Content is protected !!