Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 3: Danny

7:37 chiều – 27/05/2024

Biên tập: Uyên Nhii

Chỉnh sửa: June | Đọc kiểm: Bí Đao

Trên ngón tay có một nốt ruồi

***

Bách Hạo thành công gọi được Trịnh Lam, hắn đứng ở phía đối diện vẫy tay với cậu.

Trịnh Lam đi cạnh Bùi Yến nhưng cách sau anh khoảng nửa bả vai, lén quay đầu lại làm động tác cố lên với Bách Hạo.

Bách Hạo chỉ chỉ vào điện thoại, ý bảo liên lạc qua điện thoại.

Ra đến sân thể dục thì được cơn gió nóng hầm hập đón tiếp, Bùi Yến nói: “Đi xe buýt khuôn viên trường nhé.”

Anh thuận tay chỉ về hướng trạm xe, Trịnh Lam để ý thấy ngoài chiếc đồng hồ đeo bên tay trái thì trên ngón trỏ của anh còn có một chiếc nhẫn bạc.

“Cậu không mang theo thẻ sinh viên à?” Bùi Yến hỏi.

“Cái gì ạ?” Trịnh Lam hồi phục lại tinh thần, ngẩng đầu lên thì nhận ra Bùi Yến đang cúi đầu ngày gần sát cậu.

“Không có gì.” Bùi Yến xoay người đi: “Tôi thấy cậu cứ thất thần.”

Lúc này trên sân trường có rất nhiều sinh viên rời đi nên xe buýt khuôn viên trường có hơi chật chội.

Bùi Yến và Trịnh Lam đang xếp hàng, vừa lúc đến lượt họ thì còn thừa đúng hai chỗ ngồi.

Bùi Yến ngồi chỗ cạnh cửa sổ, Trịnh Lam vừa đi đến chỗ ngồi bên cạnh thì đúng lúc xe bắt đầu chuyển bánh làm cậu nghiêng người ngã vào ghế, cánh tay hơi chạm vào Bùi Yến.

Trịnh Lam bình tĩnh dịch tay ra ngay.

Vừa mới ra sân bóng nên cả người Trịnh Lam đều nóng, mà trong xe còn ngột ngạt nữa, xe đi được một lúc thì Bùi Yến mở cửa kính xe.

Gió chiều thổi vào mới khiến Trịnh Lam cảm thấy khá lên một chút.

Cậu nghiêng người qua cửa sổ và lơ đãng liếc nhìn Bùi Yến một cái.

Trịnh Lam nhìn anh cười làm khóe môi và lông mày nhếch lên, Bùi Yến cũng từ từ rời mắt đi, hầu kết nhấp nhô, nhìn ra ngoài cửa sổ có vẻ không vui lắm.

Lẽ ra vừa rồi phải bảo Bách Hạo đi cùng cậu mới phải, Trịnh Lam nghĩ thầm.

Cậu lấy điện thoại ra nhắn tin ngay cho Bách Hạo: [Xong thật rồi, hình như Bùi Yến không thích tôi cho lắm.]

Bách Hạo: [???]

Bách Hạo: [Không phải chứ.]

Vẻ ngoài của Trịnh Lam không phải là kiểu người đẹp đến nỗi người khác phải chấn động ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lông mày, mắt, mũi và môi khiến cậu càng giống một bình rượu chôn dưới đất hơn.

Trịnh Lam: [… Không biết, nhưng anh ấy không nói gì cả.]

Trịnh Lam lại lén liếc nhìn Bùi Yến một cái.

Tóc trên trán anh bị gió thổi đến làm lộ ra vầng trán cao.

Nhận ra Trịnh Lam đang nhìn mình, Bùi Yến cong khóe miệng và hơi hướng ra ngoài cửa sổ.

Qua vài phút, mồ hôi trên người Trịnh Lam được gió thổi bớt một chút nên ngực bắt đầu thấy lành lạnh.

Cách cổng trường không xa, lúc Trịnh Lam cúi đầu nhìn xuống dưới, bỗng thấy gió đột nhiên nhỏ dần đi, thì ra Bùi Yến đóng cửa kính lại.

“Quên không hỏi, cậu tên gì vậy?” Bùi Yến hỏi.

“Trịnh Lam, gió núi lam. Cũng có thể gọi em bằng tên tiếng anh, Danny.” Trịnh Lam đáp lời.

“Danny…” Bùi Yến lặp lại lần nữa.

Khi phát âm từ này, đầu lưỡi phải chạm nhẹ trên vòm miệng, đi qua mặt trong của răng rồi hạ xuống.

Chữ cái đầu tiên sẽ hơi nặng còn về sau sẽ nhẹ hơn. Giọng của Bùi Yến rất dài, vài âm cuối mơ hồ cảm thấy như thể rất ý tứ.

Nhưng đây chỉ là một cái tên bình thường.

“Tôi là Bùi Yến, Yến trong yến hội.” Bùi Yến vừa nhìn cậu vừa bắt chước theo mà cười: “Cũng có thể gọi tôi bằng tên tiếng Anh là Cyril.”

“Vâng, anh Bùi.” Trịnh Lam gọi một tiếng.

Nhà của Bùi Yến cách trường không xa lắm, là một căn nhà lầu nhỏ.

Anh nhập mật mã mở cửa rồi cúi người tìm dép cho Trịnh Lam ở sảnh ra vào.

Trịnh Lam lễ phép không nhìn lung tung.

“Cậu cứ ngồi một lát đi.” Bùi Yến chỉ sopha, vừa đi vừa tháo cà vạt, nhanh chóng thay quần áo rồi quay người đưa cho Trịnh Lam.

Trịnh Lam không ngờ anh lại ném quần áo qua đây, cậu không kịp bắt lấy nên quần áo dán hết lên mặt.

Cậu chợt nghe thấy Bùi Yến cúi đầu bật cười một tiếng, thay quần áo rồi thì thấy Bùi Yến cởi trần bước lên tầng. Tay anh đặt trên lan can, cả cơ bắp cánh tay đều xinh đẹp, thắt lưng nhỏ hẹp được thu trong chiếc quần tây, tùy ý ôm quanh lưng.

Trịnh Lam hạ mắt xuống, mở quần áo vừa bắt lấy ra rồi dễ dàng gấp lại.

Tầng một không lớn lắm và cũng không nhiều phòng, Trịnh Lam ngồi ngay ngắn trên ghế sopha đợi Bùi Yến.

Chưa đầy tiếng sau, anh đi xuống từ trên tầng và thay một chiếc áo phông sẫm màu.

“Cậu muốn uống gì?” Bùi Yến mở tủ lạnh nhỏ dưới tủ TV và hỏi cậu.

Trịnh Lam cầm quần áo trong tay nói: “Gì cũng được ạ.”

Trịnh Lam: [Tôi đang ngồi trong nhà anh ấy, ảnh đi lấy nước rồi.]

Bách Hạo: [Được, bạn nhớ cẩn thận chút.]

Trịnh Lam: [Tôi phải nói với anh ấy thế nào đây?]

“Bia đen được không?” Bùi Yến đưa cho cậu một lon bia: “Giờ tới tôi mới thấy nhà không có gì.”

Trịnh Lam không uống được nên hơi do dự nhận lấy: “Được ạ.”

Bùi Yến thu tay lại: “Không uống được thì tôi lấy nước lọc cho cậu.”

“Không cần phiền thế đâu.” Trịnh Lam cầm lon bia rồi dùng ngón tay khui mở nắp lon ra: “Uống bia cũng không sao cả.”

Bùi Yến cũng không để ý nữa, lấy một lon cho mình rồi ngồi xuống cạnh Trịnh Lam.

“Anh Bùi ở khoa nào vậy ạ?” Trịnh Lam nhìn vách tường phía trước mà không tự nhiên lắm hỏi.

“Năm hai Kỹ thuật tài chính, còn cậu?” Bùi Yến hỏi.

“Em học năm nhất Tâm lý học lâm sàng.”

“Ừm” Bùi Yến vừa nhìn điện thoại vừa thuận tiện hỏi cậu: “Cậu vừa sang đây à?”

“Vâng, được vài tháng rồi ạ.” Trịnh Lam nói.

“Không quen à? Hầu như vừa mới đến đây đều khó có thể quen luôn được. Khác với môi trường trong nước nhiều lắm, cái gì cũng phải làm quen lại.” Bùi Yến tìm thấy một bao thuốc từ đâu đó rồi gõ vào mép bàn một cái, chợt anh dừng lại và hỏi: “Tôi hút thuốc được không?”

Trịnh Lam hơi run chút, nói: “Tất nhiên được ạ.”

“Vậy cậu có muốn hút không?” Bùi Yến để đầu thuốc lá hướng về phía cậu.

“Có ạ.” Trịnh Lam lấy một điếu thuốc.

Thực ra bản thân cậu không muốn hút thuốc lắm vì mấy năm gần đây hút có hơi nhiều. Muốn chủ động bỏ nhưng mỗi lần cũng chỉ chịu được vài tuần rồi lại vì những chuyện như này mà buông lỏng cảnh giác.

Bùi Yến lấy ra một cái bật lửa, vừa mở nắp kim loại một cái thì ngọn lửa bùng lên.

Anh châm lửa cho điếu thuốc của Trịnh Lam trước, khói trắng tản ra rồi mới châm cho mình.

“Cậu thật kỳ lạ.” Bùi Yến hút một hơi, trên đầu ngón tay cầm điếu thuốc và nghiêng đầu nhìn Trịnh Lam nói: “Khó hiểu thật, mấy đứa nhỏ bây giờ toàn như vậy sao?”

Trịnh Lam bị anh nói vậy thì đỏ mặt bèn hỏi: “Khó hiểu thế nào vậy ạ?”

“Không thích thì cứ nói là không thích.” Bùi Yến nói.

Anh nhìn ra vậy khiến Trịnh Lam phản ứng lại ngay lập tức.

Cậu hơi khó xử khi uống bia, cả thuốc lá cũng vậy.

“Xin lỗi, em không hiểu cái này…” Trịnh Lam ngẫm xem phải nói lời này thế nào: “Ý em là chủ động xã giao linh tinh thôi.”

“Ừ.” Bùi Yến mỉm cười: “Bây giờ thì không tệ nữa, tốt hơn vừa nãy rồi. Ánh mắt lúc cậu uống bia như ám chỉ tôi cố ý muốn cậu làm chút gì đó.”

Trịnh Lam cũng thấy mình kỳ lạ thì khẽ bật cười, nhưng một lúc sau nhận ra có gì không ổn lắm thì im lặng một lát.

Bùi Yến dường như đã quen nên không cảm thấy có gì cả. Anh dùng tay phải giữ điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa, những ngón tay còn lại thì giữ lon bia, nâng cổ tay lên và nhấp một ngụm bia.

“Bạn của cậu biết tôi, tôi còn tưởng rằng cậu cũng phải biết chứ.” Bùi Yến nhìn chằm chằm chóp mũi Trịnh Lam: “Lá gan cậu cũng lớn đấy, không biết cái gì mà đã dám theo người lạ về nhà rồi.”

“Sao ạ…” Đầu óc Trịnh Lam quay mòng mòng.

“Tôi thích con trai đấy, bạn nhỏ này, cậu đẹp trai vậy mà nửa đêm còn dám về nhà với tôi sao?” Bùi Yến nói rồi dùng tay trái câu lấy thắt lưng Trịnh Lam, nhưng cậu đứng bật dậy và tránh ra.

Bùi Yến vui vẻ bật cười hai ba tiếng, đặt bia xuống và lại liếc nhìn Trịnh Lam một cái.

Cậu như một chú thỏ bị giật mình mà né rất xa.

Bùi Yến cười đến khi ngã phịch ra ghế sopha rồi ngồi thẳng lưng lại.

“Đùa cậu thôi, vậy cũng tin.”

Trịnh Lam xấu hổ ngồi trở lại nhưng vẫn giữ khoảng cách nho nhỏ với Bùi Yến.

Bùi Yến không nhắc đến chuyện này nữa, chỉ hỏi cậu: “Cậu không tính nói gì sao? Hơi muộn rồi.”

“Nhất định cậu tìm tôi có việc.” Bùi Yến liếc nhìn Trịnh Lam một cái.

Tối đó số lần Trịnh Lam đau đầu lại thêm nhiều bởi toàn gặp phải mấy người tính khó chiều.

“Vâng.” Cậu đành nói: “Xin lỗi vì làm phiền anh.”

“Đừng nói thế, có chuyện gì vậy?” Bùi Yến ngắt lời cậu.

Trịnh Lam hơi xấu hổ nhưng vẫn đành hỏi: “Anh có biết giáo sư Conrad không?”

“Hmm…” Bùi Yến nhả ra một ngụm khói: “Ông ấy là một bậc lão luyện lợi hại, nghe nói gần đây còn đang ôm một dự án tốt lắm.”

“Dạ, em đang ở trong tổ dự án đó, nhưng gần đây chúng em gặp phải một chút trở ngại. Đại khái thì có phương hướng rồi nhưng hiện tại không ai trong nhóm của chúng em có thể tinh chỉnh nó, nên là…”

“Nên là em thấy tôi giúp được?” Bùi Yến nhướng mày: “Muốn tôi vào tổ à? Giáo sư các cậu có đồng ý không?”

“Giáo sư Conrad là một người thầy tốt.” Trịnh Lam cảm thấy thái độ của Bùi Yến khá thoải mái thì nói: “Em cảm thấy thầy ấy hẳn sẽ không thể không đồng ý.”

“Chuẩn bị tốt nghiệp khá bề bộn nhiều việc nên tôi cũng không có nhiều thời gian.” Một giây sau Bùi Yến đã lắc đầu từ chối.

Trịnh Lam nghĩ đến vấn đề này thì lập tức nói: “Vốn dĩ đây là dự án hợp tác giữa chúng ta, dựa theo cấp bậc dự án nếu như hoàn thành sẽ giúp thời điểm tốt nghiệp của anh dễ dàng hơn rất nhiều.”

“Cũng thú vị.” Bùi Yến chuyển chủ đề và bảo Trịnh Lam đưa gạt tàn rồi dập tắt tàn thuốc.

“Tôi có thể nghe cụ thể hơn chút, trong hai ngày gần nhất đi, em có dùng WeChat không?” Bùi Yến hỏi.

“Có dùng ạ.” Trịnh Lam bấm vào mã QR của mình và đưa cho Bùi Yến quét.

Ảnh đại diện của Trịnh Lam do một người qua đường chụp khi cậu đi du lịch sau khi tốt nghiệp đại học. Sau đó người đó đến gặp và còn gửi ảnh cho cậu, Trịnh Lam thấy nó khá đẹp nên dùng luôn.

Lưng tựa vào lan can tre, nghiêng đầu nhìn bầu trời đầy mây trắng rộng lớn, tóc tai bù xù, nét mặt không rõ ràng lắm.

“Hình đại diện có phải là cậu không?” Bùi Yến hỏi.

“Vâng, còn của anh thì sao?” Trịnh Lam cũng hỏi.

Ảnh đại diện của Bùi Yến là bàn tay trái, chụp đến vị trí của ngón trỏ và có một nốt ruồi ở đầu ngón tay.

“Tôi cũng vậy.” Bùi Yến tắt điện thoại.

Trịnh Lam vô thức liếc nhìn bàn tay trái, nơi đó bị chiếc nhẫn che đi nên không thấy gì cả.

“Cậu tự chọn thời gian rồi nói với tôi một tiếng là được. Nhưng nói trước để cậu biết là tôi không cam đoan sẽ đồng ý với các cậu đâu đấy.” Bùi Yến gõ vào mặt sau điện thoại hai lần: “Đừng trách tôi nếu tôi từ chối.”

“Không đâu, anh chấp nhận nghe một chút đã là vinh hạnh của chúng em rồi.”

Bùi Yến có vẻ không thích nghe những lời khen này cho lắm, sau khi uống bia với Trịnh Lam xong thì đứng dậy tiễn cậu về.

Ra đến cửa chung cư, Trịnh Lam nói rằng cậu có thể tìm đường được. Bùi Yến không kiên trì nữa nhưng trước khi rời đi, anh nắm vai Trịnh Lam kéo cậu về phía mình, cúi đầu nhìn vào mắt cậu, đôi mắt đào hoa giả bộ mơ hồ nói: “Lần sau phải để ý hơn.”

Trịnh Lam bình tĩnh dùng lòng bàn tay đè lên bả vai Bùi Yến và đẩy anh ra, nói: “Cảm ơn đàn anh đã nhắc nhở.”

Không dọa cậu sợ nữa, Bùi Yến nhún vai, quay người và bước vào phòng.

Trịnh Lam bước nhanh dọc theo con đường đến đây, đến khi chỉ nhìn thấy hình dáng căn nhà mơ hồ thì trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu mở lại di động ra.

Lúc nãy add WeChat của Bùi Yến thì thấy Bách Hạo nhắn cho mình nhưng cậu không dám đọc.

Bách Hạo gửi cho cậu khoảng chục tin nhắn, đa số đều là dấu chấm than.

Bách Hạo: [Người anh em, nhanh về mau!]

Bách Hạo: [Xem tin nhắn đi bạn ơi!]

Trịnh Lam vừa gọi cho Bách Hạo vừa tiếp tục bước đi.

Bách Hạo lập tức nhận máy, vội vàng nói: “Ơn giời bạn vẫn còn sống.”

“Sao vậy?” Trịnh Lam nghi ngờ hỏi.

“Tôi vừa mới biết Bùi Yến là gay.” Bách Hạo kinh ngạc nói: “Không lẽ anh ấy coi trọng bạn? Nghe nói vòng luẩn quẩn này hỗn loạn lắm…”

“Không phải.” Khi lông mi trên chạm vào lông mi dưới, Trịnh Lam nhẹ giọng hỏi: “Tôi cũng thích con trai thì tôi đi theo anh ấy là tôi cũng thích anh ấy à?”

Bách Hạo im lặng.

Từ trên hành lang Trịnh Lam thấy Bách Hạo đang dựa đầu vào cửa phòng ngủ, vừa phát ra tiếng bước chân, Bách Hạo đã nhìn sang.

“Bạn ơi, tôi nóng lòng quá mà nói sai, không phải ý tôi vậy đâu.” Bách Hạo chạy chậm theo Trịnh Lam, vừa đi vừa xin lỗi.

“Xin lỗi mà, tôi chỉ lo lắng cho bạn. Cái đó…” Bách Hạo vò đầu bứt tóc: “Đương nhiên là tôi tôn trọng tính hướng của bạn.”

Trịnh Lam mở cửa ra thì Bạch Hạo cùng cậu bước vào: “Bạn à, từ ngày mai tôi sẽ mang bữa sáng cho bạn đến khi bạn nguôi giận mới thôi, bạn có đặc biệt thích ăn gì không?”

“Không cần.” Trịnh Lam nói.

Bách Hạo tưởng cậu thực sự tức giận, vẻ mặt chợt ngưng lại một chút.

“Ôi bạn ơi, bạn phải cho tôi một cơ hội để sửa chữa những sai lầm của mình chứ.”

“Không phải.” Trịnh Lam không nhịn được cười: “Xin lỗi bạn, vừa nãy tôi hơi nặng lời, do tôi bốc đồng, không trách bạn. Vốn mỗi người đều có thái độ riêng với loại chuyện này, nếu bạn không thể chấp nhận thì nói với tôi, chúng ta…”

“Tôi đâu có không chấp nhận!” Bách Hạo lại hoảng sợ nói: “Quên đi, bạn à, cho tôi xin lỗi đi. Tôi không làm gì thì không yên lòng được.”

Trịnh Lam: “…”

“Thực sự không cần đâu. Chúng ta phải khiến Bùi Yến tham gia tổ dự án mới là việc quan trọng nhất cần làm vào lúc này.”

Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Trịnh Lam, Bách Hạo đành phải nói: “Vậy được rồi… Nhưng bạn không giận đấy chứ?”

Trịnh Lam cười nhẹ: “Không giận, cảm ơn bạn.”

Bách Hạo không hiểu Trịnh Lam nói gì nên “Ồ” một tiếng, kéo thêm cái ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.

Lòng bàn tay Trịnh Lam để lên bàn học.

“Đúng rồi, một điều nữa là tôi có bạn trai rồi.” Cậu nói.

Chiếc ghế trên sàn nhà vang lên một tiếng.

“Trai, bạn trai?”

Bách Hạo đột nhiên đứng lên: “Cùng trường với chúng ta?”

“Không.” Trịnh Lam lắc đầu.

Bách Hạo chưa kịp phản ứng thì cậu đã nói tiếp: “Nhưng tôi đang định chia tay với cậu ta.”

Bách Hạo choáng váng, ôm đầu nói: “Không phải chứ, bạn à, lượng thông tin của bạn nhiều quá.”

“Làm gì có thông tin gì nhiều.” Trịnh Lam đang nói thì nhận được tin nhắn WeChat từ Bùi Yến.

Bùi Yến hỏi cậu có ở đó không, Trịnh Lam trả lời, Bùi Yến trả lời lại, rồi hai người ngừng nói chuyện.

“Bùi Yến nói có thể nghe một chút phương án của chúng ta. Gần đây khi nào bạn có thời gian?” Trịnh Lam hỏi.

Nói đến chuyện dự án, Bách Hạo nghiêm túc lại: “Tôi thì lúc nào cũng được, bạn thu xếp đi. Sau khi quyết định xong thì nói cho tôi biết là được.”

“OK.”

Sau ngày hôm đó, Bách Hạo lại thành thật xin lỗi vài lần, thấy ánh mắt Trịnh Lam thả lỏng, hắn mới cảm thấy cuối cùng đã thuyết phục được cậu rằng mình không có ác ý gì.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tuyến thời gian được đan xen và xen kẽ khi gặp một sự kiện giống nhau, sẽ có những lời nhắc trước là quá khứ / hiện tại.

error: Content is protected !!