Người của tổ dự án tình cờ ngồi chung một bàn.
Ba người lần lượt ngồi xuống, người phục vụ đưa một quyển menu mới lên.
Trịnh Lam đưa cho Bùi Yến để anh chọn đồ ăn, Bùi Yến chọn mấy món rồi trả menu lại.
Cuối cùng cũng thoát khỏi áp lực của dự án, tất cả mọi người trò chuyện rất rôm rả.
Chẳng bao lâu món ăn được đưa lên, bên trong thế mà lại có tôm luộc trắng.
“Ở nước ngoài có thể ăn món này hả?” Trịnh Lam hơi kinh ngạc hỏi.
“Rất ít, nhưng tiệm này có, trước kia tôi tình cờ cùng bạn bè ghé vào đây ăn.” Bùi Yến cầm đôi bao tay.
Nhân viên cửa hàng không đưa đủ bao tay, đến khi Trịnh Lam phản ứng kịp muốn lấy thì đã không còn.
Cậu bèn nếm các món khác trước, đợi đến khi nhân viên phục vụ đi về hướng này thì gọi họ lấy thêm mấy cái.
Bùi Yến chọn rất nhiều đồ ăn đều thiên về món Trung, hiếm thấy là đều làm rất ngon.
Bận rộn tới trưa nên Trịnh Lam cũng đói bụng, cậu nhanh chóng động đũa. Bách Hạo cầm thìa hỏi cậu có muốn uống chén canh không, Trịnh Lam nhẹ nhàng gật đầu đưa chén qua.
Đến khi nhận lại chén canh mới phát hiện trong đĩa của mình có thêm mấy con tôm đã được chấm tương.
Trịnh Lam kinh ngạc nhìn người bên cạnh, Bùi Yến đang cầm một con tôm bỏ vào đĩa của cậu.
“Cảm ơn…” Trịnh Lam vừa nói vừa gắp một con bỏ vào trong miệng.
Tôm được xử lý rất tốt, chất thịt tươi non, vị nước tương cũng rất chính tông.
“Ăn ngon.” Trịnh Lam nhẹ gật đầu.
“Thích là được.” Bùi Yến nhìn cậu một cái, cái nhìn này khiến mặt Trịnh Lam có hơi nóng.
Sau đó anh lại cúi đầu xuống, mười ngón tay trắng trẻo linh hoạt bóc vỏ tôm.
Ngày thường Trịnh Lam bóc tôm, thứ cảm thấy khó khăn nhất chính là lấy chỉ tôm, nhưng dường như Bùi Yến làm rất nhẹ nhàng, kéo một phát là rút hết ra.
Bùi Yến lại đưa cho cậu, Trịnh Lam liền hỏi: “Anh rút chỉ tôm như nào vậy? Giỏi thật.”
Vậy mà Bùi Yến thật sự nghiêm túc giải thích cho cậu, còn làm mẫu cho cậu nhìn, nhưng lúc Trịnh Lam muốn thử thì Bùi Yến không cho phép.
“Làm bẩn không tiện rửa sạch tay, vỏ hơi cứng.”
Bầu không khí hơi quái dị dâng lên giữa hai người.
Trịnh Lam rút tay về, Bùi Yến bóc thêm mấy con tôm cho cậu rồi cởi bỏ găng tay.
“Anh không ăn à?” Trịnh Lam kinh ngạc hỏi anh.
“Không thích tôm cá lắm.” Bùi Yến rút mấy tờ giấy, cẩn thận lau từng ngón tay.
Lúc anh lau rất kiên nhẫn, đẹp mắt y như động tác bóc tôm, Trịnh Lam nhìn đến thất thần, một lát sau mới nói: “À…”
Một bữa cơm căn bản chưa chơi đủ, mọi người lại đi KTV hát nguyên một buổi chiều.
Trịnh Lam bị một đám người đẩy lên, nhưng quả thật từ trước tới nay ngũ âm của cậu không được đầy đủ. Cậu chọn một bài hát rất nổi tiếng của ca sĩ nước ngoài, hát đến câu cuối cùng mới có người nói: “Hóa ra là cùng một bài, tôi còn tưởng Hoa quốc có phiên bản khác đó.”
Chọc cho mọi người trong phòng cười ồ lên.
“Ra là em hát như vậy hả?” Bùi Yến cười hỏi cậu, Trịnh Lam lúng túng đáp: “Dạ…”
“Em nói em hát không tốt mà.”
“Nhưng em rất dũng cảm.” Bùi Yến nói xong, Trịnh Lam tức giận đẩy anh một cái, Bùi Yến nghiêng người qua, vươn tay nhéo nhéo gáy cậu.
Ánh mắt anh đi theo ngón tay, như có như không lướt qua lưng Trịnh Lam.
Hai người đều uống rượu, nhiệt độ cơ thể có hơi cao.
Hai tay Trịnh Lam chống lên ghế sô pha, bỗng nhiên cúi thấp đầu.
Ngón tay Bùi Yến dừng giữa không trung, anh cong cong khóe miệng rồi nhanh chóng thu hồi lại.
“Một bài cuối cùng, anh Bùi anh hát một bài không?” Bách Hạo đưa micro tới tay anh.
Trịnh Lam cho rằng Bùi Yến sẽ từ chối, vậy mà Bùi Yến lại đứng lên nhận micro.
Anh hát bài “Hương lúa” của Châu Kiệt Luân.
Một tay Trịnh Lam vuốt ve ly pha lê nhẹ nhàng lắc, yên tĩnh nghe hết một bài trong tiếng hợp ca của mọi người.
Trên đường tới quán bar, Trịnh Lam đi ở cuối đoàn người, gọi một cú điện thoại.
Giọng cậu không lớn, Bùi Yến chỉ ở trước cậu một xíu, gần như nghe được toàn bộ.
Thời điểm Trịnh Lam cầm điện thoại mặt mày giãn ra, nụ cười ấm áp tự nhiên.
Đến khi cậu cúp điện thoại, ngang qua quán bar đối diện, đèn đỏ đúng lúc sáng lên, tất cả mọi người qua đường, cậu rớt lại xa đội ngũ.
“Lại đây.” Bùi Yến đứng ở bên đường phía cậu, trong tay kẹp một điếu thuốc vừa mới châm. Anh giương tay lên giải thích: “Tôi cho là cậu sẽ mất thêm một lúc nên mới hút.”
“Không sao…” Trịnh Lam đi qua, trông thấy Bùi Yến dụi tắt thuốc lá bỏ vào thùng rác bên cạnh.
m nhạc trong quán bar rất hỗn loạn, khiến Trịnh Lam muốn bịt lỗ tai lại. May là mọi người chọn một góc vắng vẻ để tiện nói chuyện phiếm, âm thanh nhỏ hơn chút.
Đạo cụ dùng trong trò chơi đều đã được chuẩn bị, Trịnh Lam vừa ngồi xuống liền bị kéo vào chơi trò nói thật hay thử thách.
Đĩa quay rất lớn, tổng cộng có bốn ô khác nhau bao gồm nói thật, thử thách, uống rượu và ô trống.
Hiển nhiên mọi người rất hứng thú với học trưởng nhảy dù Bùi Yến, để anh quay đầu tiên.
Bùi Yến cũng không từ chối, tuy nhiên vận khí rất tốt chỉ quay vào ô uống rượu.
Trên bàn đã được xếp mấy hàng chén nhỏ đựng rượu, Bùi Yến cầm một chén lại gần mình, ngửa đầu uống.
Mọi người hơi tiếc nuối đổi sang người khác.
Ngay khi Trịnh Lam vừa ngồi xuống bên cạnh thì Bùi Yến bị một đám người gọi đi chơi poker.
Anh hỏi Trịnh Lam chơi không, Trịnh Lam bảo cậu không chơi nên chỉ có một mình Bùi Yến chơi bài.
Trịnh Lam biết quy tắc poker nhưng chơi không tốt lắm, cậu ở bên cạnh nhìn mấy ván, cảm thấy Bùi Yến thật sự rất lợi hại.
Bất kể cầm phải bài nhỏ hay bài to, anh đều đám đánh cược, sắc mặt không hề hiện ra tí sơ suất nào, khiến người khác không dám đọ sức.
Có vài lần Bùi Yến chỉ dùng bài rất nhỏ để thắng cả ván, chờ đến khi người khác tràn đầy tự tin cho rằng lá này của anh nhất định là bài nhỏ, chỉ đang cố tình ra vẻ thôi thì anh lại có thể ném bài lớn ra.
Chơi poker chính là đọ tâm lý, Trịnh Lam không tự tin nhưng lại thấy rất thích thú, thậm chí hỏi Bùi Yến: “Sao anh biết bài trong tay đối phương là gì?”
Bùi Yến thấy cậu hứng thú, liền đứng dậy nhường chỗ, hai người đổi chỗ ngồi, ngồi gần nhau hơn một chút.
“Biết quy tắc chung chứ? Tự cậu thử một lần đi.”
Lượt đầu Bùi Yến chỉ ngồi bên cạnh nhìn, không nói gì.
Trịnh Lam bắt chước phong cách của anh, không ngờ tất cả mọi người không bị dáng vẻ này của cậu lừa, vòng đầu cậu đã thua hơn nửa số Bùi Yến thắng được.
“Tiếp tục.” Bùi Yến vỗ nhè nhẹ vào vài cậu, không chút ngần ngại nhét bài vào trong tay cậu.
“Anh không sợ em thua sạch à?” Trịnh Lam hỏi.
“Không sợ.” Bùi Yến cười cười: “Cậu có thể làm tôi thua bao nhiêu chứ?”
Quả thật lời này nói ra giống như Trịnh Lam không có tí bản lĩnh nào.
“Không thắng nổi thì em thua không được hả?” Trịnh Lam nhỏ giọng thầm thì.
Bùi Yến nghe thế hoàn toàn bị cậu chọc cười.
“Được, nhà tôi giàu lắm, tùy cậu thua.”
Trịnh Lam không thèm trả lời anh, chỉ chuyên chú nhìn bài trong tay.
Vòng hai cậu lựa chọn rút lui, không nghĩ tới vốn dĩ cậu có thể thắng.
Trịnh Lam tiếc nuối thở dài.
“Rốt cuộc anh tính bài thế nào vậy?” Cậu hỏi Bùi Yến.
“Ít khi tính.” Lần này Bùi Yến nhận bài, để Trịnh Lam cùng nhìn với anh.
Bài Bùi Yến cầm được còn nhỏ hơn so với hai vòng trước của Trịnh Lam, Trịnh Lam rất căng thẳng quan sát thay đổi trên bàn, thậm chí nín cả thở.
Cuối cùng vẫn là Bùi Yến thắng, Trịnh Lam thở phào một hơi, Bùi Yến cười cậu: “Căng thẳng cái gì?”
Vốn Trịnh Lam định dựa vào ghế salon, không ngờ cậu ngồi gần Bùi Yến quá, cậu khẽ nghiêng thì cái ót đã gối lên bờ vai Bùi Yến.
Nhất thời cậu thấy hơi xấu hổ, hai tay đặt ở rìa ghế sô pha nắm thật chặt. Ngược lại dường như Bùi Yến không để ý lắm, cái tay bị cậu dựa vào gập lại, túm lấy một cọng tóc rối trên trán Trịnh Lam.
“Muốn học thật thì lần sau tôi dạy cậu.”
Trịnh Lam ngồi thẳng người dậy, ngón tay còn không buông ghế sô pha ra, cúi thấp đầu nói: “Thật ra em cũng không muốn lắm…”
Bùi Yến “Ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.