Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đam Mỹ Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu Chương 17: Phần Thưởng Và Trả Giá

Chương 17: Phần Thưởng Và Trả Giá

7:37 sáng – 28/05/2024

Trong căn phòng nhỏ hẹp, tối tăm và lộn xộn.

Một gương mặt xấu xí sưng phù dính vào xác chết đang dần bốc mùi thối rữa của ông lão.

Nó hút hết chất dinh dưỡng còn lại trong thi thể, gương mặt vốn chỉ bằng ngón tay giờ đã lớn cỡ bàn tay người trưởng thành.

Dường như nó đang chờ đợi điều gì đó.

Bỗng nhiên, nhiệt độ không khí bất ngờ giảm xuống.

Căn phòng cũng chợt tối sầm như thể có cơn gió thổi mây đến che khuất mặt trời.

Thứ bóng tối hun hút mà không một tia sáng nào có thể len lỏi vào lan rộng khắp hành lang, nuốt lấy từng tia nắng. Nó như một bóng ma khổng lồ nào đó đang bao trùm lấy cả tòa chung cư này.

Khuôn mặt kia dừng hút chất dinh dưỡng, đôi mắt đen kịt hơi hơi chuyển động, chăm chú nhìn về phía hành lang.

Nó rùng mình.

Nó có thể cảm nhận được một sự tồn tại mạnh mẽ khác thường nào đó đã đến đây.

Thứ sức mạnh khổng lồ như vực sâu gần như bóp méo không gian xung quanh, cảm giác đè nén nặng nề và đặc quánh gần như khiến mọi ác quỷ cấp thấp phải run sợ và hoảng loạn.

Gương mặt đó không sao giấu được vẻ khiếp sợ.

Nó không ngờ, lần này…Vương lại đích thân đến đây.

“Cộp.”

“Cộp.”

“Cộp.”

Tiếng bước chân đều đều truyền lại từ xa, vang vọng trong hành lang vắng vẻ. Gương mặt kia co quắp dần theo mỗi tiếng bước chân, biểu cảm trên mặt nó chuyển từ tham lam thành sợ hãi, đôi mắt dán chặt vào hướng âm thanh phát ra.

Tiếng bước chân càng đến gần, không gian xung quanh càng tối tăm.

Đến khi tiếng bước chân dừng lại trước cửa, gần như cả căn phòng đã bị thứ bóng tối tột cùng khiến kẻ khác không sao thở nổi bao trùm.

Cánh cửa bị đẩy ra.

Vô vàn cảm xúc mãnh liệt xung đột khiến biểu cảm trên gương mặt kia hơi méo mó, đôi mắt đen kịt lồi ra, cái miệng lúc nào cũng nhếch lên quái dị kích động gào lên: “Vương! Vương! Ngài tới rồi! Đúng… Đúng thế, tôi đã gặp ACE, tôi sẵn lòng cung cấp toàn bộ manh mối về hắn cho ngài…”

“Cộp”.

Người đàn ông thong thả vào phòng, đế giày gõ xuống sàn nhà phát ra từng tiếng đều đều.

Lúc thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, nó chợt khựng lại, biểu cảm của nó lúc này trông vừa buồn cười vừa quái dị.

Ơ… Ơ…

Người đàn ông trước mắt cao lớn, cụp mắt nhìn xuống chỗ nó.

Đường nét khuôn mặt hắn sắc sảo, dưới vầng xương cung mày cao cao là đôi mắt đỏ sẫm, bóng đêm như tôn lên vẻ xinh đẹp và quái dị của nó. Song dù hắn chẳng bộc lộ ra chút cảm xúc nào, vẫn có đôi phần tàn nhẫn, lạnh lẽo vốn có.

Nhưng… đây không phải chuyện nó chú ý đến.

Điều làm nó sợ hãi là khuôn mặt của người đàn ông này… giống đứa bé mà nó biến ra lúc trước đến năm, sáu phần mười.

Tại… Tại sao lại như vậy?

Người đàn ông nhìn xuống gương mặt dính trên thi thể ông lão, cảm giác đè nén vô hình bỗng chốc giáng xuống.

Cảm giác như thể bị một lưỡi dao lạnh lẽ xuyên qua làm nó cứng còng lại, nó như có thể cảm nhận được mình đang bị mổ xẻ từng chút một cách lạnh lùng và tàn nhẫn, phơi bày hết thảy những tâm tư tăm tối nó giấu tận đáy lòng.

Đến khi nó tỉnh táo lại, nó phát hiện mình đã nói hết ra những gì mình biết mà không giữ lại chút nào.

Gương mặt đó dè dặt hỏi:

“Vương, Vương… Xin hỏi, tiền thưởng của tôi…”

Kê Huyền nâng tay, đầu ngón tay trắng nhợt khẽ vạch lên không khí.

Ngay lập tức, gương mặt đó cảm nhận được một luồng năng lượng mãnh mẽ tràn vào cơ thể. Nó vui mừng quá đỗi, bắt đầu tham lam cắn nuốt và tiêu hóa năng lượng. Nó cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình tăng lên rất nhanh, thậm chí còn có dấu hiệu chuẩn bị thăng cấp.

Khuôn mặt của nó vì hưng phấn mà càng xấu xí hơn.

“Cảm ơn ngài…”

Kê Huyền: “Đây là phần thưởng ngươi xứng đáng nhận được.”

Nhưng không đợi nó nói thêm gì khác, sàn nhà bỗng từ từ gồ lên, một con quái vật khổng lồ được bao bọc trong xương trắng trồi lên từ dưới mặt đất, xương hàm trên bộ xương đầu từa tựa loài dê há to như ngậm thứ gì đó.

Kê Huyền đưa tay ra.

Con quái thú nhẹ nhàng đặt thứ mình đang ngậm lên bàn tay hắn.

Lúc này, gương mặt kia mới nhìn rõ đó là một giọt máu đang lơ lửng.

Giọt máu như đã bán đông lại, song vẫn có màu đỏ tươi, nằm trên bàn tay trắng nhợt của người đàn ông trông càng thêm đáng sợ.

Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng nó.

Kê Huyền nhìn lên, đôi mắt vô cảm nhìn thẳng vào ác linh kia. Hắn bình tĩnh nói:

“Nhưng mà, anh ấy bị thương rồi.”

…Gì, gì cơ?

“Nội dung treo thưởng của ta vẫn luôn rất rõ ràng,” Kê Huyền không xê dịch nửa bước, thậm chí biểu cảm cũng gần như không thay đổi. Nhưng gương mặt kia lại cảm nhận rõ ràng áp lực trên người mình bỗng tăng lên gấp bội, gần như nghiền nát nó, khiến nó chỉ có thể thoi thóp nằm bẹp trên đất.

“…Không được làm anh ấy bị thương.”

Gương mặt đó toan cãi lại, nhưng nó kinh hoảng nhận ra mình không thể mở miệng được nữa, thậm chí không thể phát ra bất cứ âm thành nào.

Kê Huyền rời mắt.

Hắn xoa đầu con quái vật đang lặng lẽ chờ bên cạnh, nói:

“Đi đi.”

Con quái vật quay đầu, hai hốc mắt trống rỗng sâu hoắm nhìn chằm chằm ác linh không thể động đậy phía trước, sau đó từ từ bơi lại gần nó.

Không, không, không, không, không, không, không…

Nó gào thét thê thảm, nhưng thực tế lại không thể phát ra chút âm thanh nào, bóng con quái thú đang dần dần tiến tới in trong con ngươi gần như lồi hẳn ra ngoài hốc mắt của nó. Khóe miệng run rẩy kéo lên tận mang tai, biểu cảm trên mặt càng dữ tợn hơn bởi sự sợ hãi và tuyệt vọng.

Ngay sau đó, con quái thú ngoác cái miệng khổng lồ, nhe ra hàm răng nhọn như răng cưa, nhào tới chỗ nó.

Không!!!

Cuộc săn đẫm máu đáng sợ phía trước không làm Kê Huyền thấy hứng thú chút nào. Hắn cụp mắt, chăm chú nhìn giọt máu lơ lửng trong tay mình.

Đó là sự ấm áp và thơm ngọt chỉ máu người mới có.

Ngón tay hắn khum lại, cẩn thận bao bọc giọt máu kia trong tay.

Hắn cong môi, ham muốn chiếm giữ đến cố chấp lóe lên trong đôi mắt đỏ tươi.

…Của ta.

Ngày đầu tiên đi làm sau kì nghỉ luôn là ngày đau khổ nhất.

Diệp Ca ngồi trong không gian làm việc hạn hẹp của mình, thừ người nhìn chồng tài liệu, báo cáo chưa xử lí chất đống trên bàn, cảm thấy linh hồn mình trống rỗng.

Tại sao…

Tại sao trên đời lại tồn tại một thứ vô nhân đạo như đi làm chứ…

Chừng nào anh mới được về hưu đây…

Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, sát sao theo dõi kim giây nhích từng chút một. Anh vừa thả hồn lên mây, vừa đau khổ đếm xem còn bao lâu nữa thì tan làm

Sắp rồi, sắp rồi, còn ba tiếng nữa là tan làm rồi.

Bỗng nhiên, một tiếng hét tràn đầy năng lượng vang lên phía sau:

“Diệp Ca!”

Diệp Ca giật bắn người. Anh lập tức ngồi thẳng dậy, nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, ra vẻ nghiêm túc đọc tài liệu mở sẵn trên bàn trên bàn, như thể từ nãy đến giờ mình vẫn chăm chỉ làm việc vậy.

Lưu Triệu Thừa: “…”

Cậu nghĩ tôi mù à?

Ông ta chăm chú nhìn Diệp Ca đang “chăm chỉ làm biếng” trước mắt mình, cảm giác ấn đường nảy thình thịch.

Lưu Triệu Thừa mệt mỏi miết sống mũi, quyết định giải thoát mình khỏi số phận tái phát bệnh tim trước: “Cậu, cả Trình Sách Chi nữa, hai cậu dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đến bệnh viện.”

Diệp Ca: “?”

Trình Sách Chi nghe thấy tên mình, lập tức ngẩng đầu lên khỏi đống giấy tờ cao như núi, ngơ ngác nhìn họ.

Lưu Triệu Thừa lạnh lùng “hừ” một tiếng, chỉ vào giỏ hoa quả cùng quà tặng trên bàn:

“Cái này là phòng chúng ta gom tiền mua, hai người xách qua thăm Triệu Đông đi.”

Đây là cảm giác được tan làm sớm đó sao!

Diệp Ca hào hứng bảo: “Đội ơn trưởng phòng Lưu!”

“Đội cái đầu cậu.” Lưu Triệu Thừa trợn mắt: “Để cậu ở đây cho vướng víu chẳng thà cho cậu ra ngoài chạy việc, ít nhất là không lù lù trước mắt chọc tức tôi.”

Diệp Ca: “…”

Cũng không cần thẳng thắn vậy đâu.

Tại bệnh viện.

Hai người ôm một đống quà thăm hỏi từ phòng Hậu cần, chật vật lách vào thang máy.

“Tầng mấy?” Diệp Ca đứng gần cửa thang máy lên tiếng hỏi:

Chất giọng ồm ồm của Trình Sách Chi vang lên phía sau giỏ hoa quả: “Tầng cao nhất ạ.”

Động tác của Diệp Ca khựng lại.

Đây là bệnh viện hợp tác dài hạn với Cục Quản lý, nếu nhân viên bị thương nhẹ hoặc nhiễm âm khí trong quá trình làm việc thường được xếp vào phòng bệnh có bảo vệ ở tầng dưới. Những phòng bệnh này tuy tách biệt với phòng bệnh bình thường nhưng nhìn chung cũng không có nhiều khác biệt.

Mà từ tầng tám trở lên được là khu phòng bệnh chuyên dành cho những trường hợp đặc biệt nghiêm trọng sau khi tiếp xúc với sự kiện siêu nhiên.

Tương tự như những bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm nguy hiểm, họ được cách li rất cẩn thận và nghiêm ngặt.

Anh nhấn nút chọn tầng mười.

Năm phút sau.

Sau khi kiểm chứng thân phận và trải qua một loạt các cuộc kiểm tra rườm rà, cuối cùng Diệp Ca và Trình Sách Chi cũng được cho vào.

Tầng này vô cùng vắng vẻ.

Hầu hết các phòng bệnh đều không có người, hành lang cũng vắng bóng y tá qua lại, chỉ có mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong không khí.

Không biết có phải vì mở điều hòa lạnh quá hay không mà nhiệt độ tầng này thấp hơn các tầng khác rõ rệt.

Trước cửa phòng bệnh cuối hành lang có hai người đang ngồi, một trái một phải. Dù cả hai đều mặc thường phục song túi trang bị đeo bên hông họ lại không thể lừa được người khác.

Họ đều là thành viên ban Chiến đấu.

Trong tình trạng thiếu thốn nhân sự như bây giờ mà ban Chiến đấu lại cắt hẳn hai người đến trông nom một bệnh nhân?

Diệp Ca cụp mắt, giấu đi vẻ khác lạ vừa lóe lên.

Một người đứng lên mở cửa giúp họ.

Phòng bệnh vô cùng sáng sủa, họ có thể nhìn thấy Triệu Đông đang ngồi trên chiếc giường sát cửa sổ qua tấm kính, tấm ga giường trắng muốt kéo đến tận thắt lưng. Ngoài việc có vẻ gầy đi đôi chút thì trông cậu ta sáng láng vô cùng, giờ đang cúi đầu đọc một cuốn sách mỏng.

Triệu Đông ngạc nhiên nhìn sang:

“Diệp Ca, Tiểu Trình? Sao hai người lại tới đây?

Hai người lập tức đặt giỏ hoa quả và quà thăm bệnh xuống.

“Đương nhiên là đến thăm cậu rồi!” Trình Sách Chi chăm chú nhìn lớp kính cách li chắn trước mặt, lo lắng hỏi: “Giờ cậu thấy sao?”

Diệp Ca vẫn cái vẻ lười biếng như mọi khi, anh chỉ tay về phía giỏ hoa quả và núi quà nhỏ:

“Ờ, mớ này bên phòng mua.”

“Ôi, làm mọi người phải tốn kém rồi.” Triệu Đông gãi ót, ảo não nói: “Tôi đã nói với trưởng phòng là không cần mấy thứ này rồi…Hay là chốc nữa hai người mang về đi…”

“Thế sao mà được.” Trình Sách Chi kiên quyết lắc đầu: “Những thứ này đều là tấm lòng của mọi người đó, tiếc là tôi biết muộn quá không thì cũng góp một phần rồi.”

Triệu Đông thở dài, chuyển đề tài một cách tự nhiên:

“Bên phòng mình sao rồi?”

“Vẫn bận vậy thôi.” Trình Sách Chi nhăn mặt: “Nhất là…”

Diệp Ca híp mắt, đột ngột chen ngang vào cuộc trò chuyện của hai người:

“Tóm lại thì cậu gặp chuyện gì?”

Cả căn phòng bỗng chìm vào sự im lặng ngắn ngủi.

Triệu Đông nhìn Diệp Ca, lắc đầu cười: “Đúng là phong cách của anh mà.”

Dường như cậu ta cũng không định giấu diếm, chỉ thở dài rồi lật tấm chăn đắp trên nửa người dưới của mình ra.

Trình Sách Chi đứng gần nhất trợn tròn mắt:

“Cậu…cậu…”

Diệp Ca chậm rãi bước lên.

Từ eo Triệu Đông trở xuống là đôi chân sưng phù như củ cải, da dẻ đã chuyển sang màu xanh đen, các ngón chân ở cả hai bàn chân sưng tấy lên dính vào nhau, đỏ tím như thể sắp nổ tung. Dưới lớp da lồi lõm như có thứ gì đó lúc nhúc, phập phồng, có vẻ như chúng đang muốn tìm cách thoát khỏi sự giam cầm, chui ra khỏi làn da cậu ta.

Cảnh tượng trước mắt khiến người ta không rét mà run.

“Lúc em mới tới đây, chỉ có mắt cá chân bị thế này thôi.”

Triệu Đông cười khổ:

“Có khi… chả mấy hôm nữa nữa là chúng nở trứng ra khỏi người em rồi.”

—————————

Tác giả:

Một ngày mới bắt đầu, lại đến lúc người lao động đi làm rồi.

error: Content is protected !!