“A a a a a a a a a a a a a!!!!!!!”
Từ trong kho bạc vọng ra tiếng thét thảm thiết chói tai, âm thanh thấu tận tim gan đáng sợ như không thuộc về loài người, như con dao bén nhọn đột ngột xuyên qua bầu không khí tĩnh mịch đâm thẳng vào màng nhĩ khiến người ta không khỏi kinh hồn bạt vía, sởn cả tóc gáy.
Bên ngoài kho bạc, ai nấy kinh hãi quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, vẻ mặt ngờ vực như đang cố phỏng đoán thảm kịch tàn bạo gì đang diễn ra trong đó.
Vô vàn ánh mắt hoảng sợ ập tới.
Nhưng tiếng hét thảm thiết kéo dài mãi không dứt, thậm chí càng lúc càng dữ dội, xen lẫn cả tiếng mắng chửi và rên rỉ, thê thảm mà đáng sợ hệt như hiện trường án mạng.
“Đây… đây là…” Vệ Nguyệt Sơ nở nụ cười sượng trân: “Công việc của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên…”
Song lời giải thích của cô chẳng mấy tác dụng.
Đám đông bỏ chạy tứ tán, chỉ sau vài phút đại sảnh vốn đông đúc đã không còn bóng người.
BLAST: “…Ông đoán xem họ có báo cảnh sát không?”
Trần Thanh Dã đẩy kính: “Ừm.”
Vệ Nguyệt Sơ bất lực hít sâu, thôi không xoắn xuýt nữa, nói: “Báo hay không tùy họ, dù sao sau này đây cũng không phải chuyện chúng ta cần quan tâm tới nữa.”
Cô không chút lấn cấn mà đẩy chuyện này lên đầu Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên thành phố F, dẫu sao cảnh sát và họ vẫn luôn hợp tác hòa thuận, hẳn có thể giải quyết được vụ hoảng loạn này.
Sau vài phút bị tiếng kêu gào tra tấn, tiếng thét thảm thiết đột ngột ngưng bặt, như thể có người vừa đặt vào đó một dấu chấm hết.
Đại sảnh rộng rãi không một bóng người lúc này trở nên yên tĩnh lạ thường, thậm chí khiến người ta cảm thấy lạ lẫm.
Ba người nhìn nhau.
Giữa bầu không khí tĩnh lặng, tiếng bước chân nện trên sàn đá hoa cương đều đều vang đến từ xa, dường như mỗi bước chân đều đang đáp lại từng nhịp tim đập của họ.
Chàng thanh niên xuất hiện trước cửa ngầm dẫn xuống kho bạc, anh leo từng bậc cầu thang, bóng dáng mảnh khảnh dần dần hiện ra.
Lưỡi hái to lớn đã được anh thu lại từ lúc nào, đôi tay xuôi bên người bị máu đỏ sậm bẩn thỉu nhuốm màu, trên bàn tay vẫn còn vươn lại những mảnh xương bể và thịt vụn.
Tí tách, tí tách.
Máu tươi dính dớp chảy dọc ngón tay, chậm rãi nhỏ xuống nền nhà bóng loáng sạch sẽ trong ngân hàng, đọng lại thành từng giọt máu.
Gương mặt chàng thanh niên khuất sau mũ trùm không mang chút cảm xúc dư thừa nào.
Vài giọt máu bắn lên má anh rồi chảy dọc theo đường cong xương quai hàm, lưu lại trên làn da tái nhợt vết máu đáng sợ, hệt như vết thương vẫn đang rỉ máu, tạo nên một nét đẹp vừa tàn khốc vừa đáng sợ.
Môi anh mím lại thành một đường thẳng, khóe môi bạnh ra trông vô cùng xa cách, quanh người là mùi máu và âm khí nồng nặc đến ngạt thở.
Anh như thần chết bước ra từ núi thây biển máu, khiến người ta bất giác phải sợ hãi.
BLAST vô thức nuốt nước bọt.
Tuy cậu ta từng đánh nhau với đối phương, cũng ở cạnh thân phận ngụy trang của ACE trong thế giới thực suốt khoảng thời gian vừa qua, song đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy đối phương không che giấu sát khí của mình, để phần sắc bén kia tùy ý lộ ra ngoài.
Cũng… hơi hơi đáng sợ.
Nhưng mà…
Ánh mắt cậu ta chuyển đến bàn tay của ACE, nghi hoặc khựng lại.
Đầu Dream Maker đâu?
Hiển nhiên hai người còn lại cũng có thắc mắc như BLAST.
Vệ Nguyệt Sơ dè dặt lên tiếng hỏi: “Đầu… đầu con quỷ kia đâu rồi?”
Bấy giờ, Diệp Ca như được giọng nói của đối phương kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, anh ngước mắt nhìn về phía Vệ Nguyệt Sơ, khóe môi cong lên như cười như không, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước: “À, y hả?”
Anh chỉ kho bạc sau lưng: “Ở dưới đó.”
Nhưng ba người trước mắt còn chưa kịp thở phào đã nghe chàng thanh niên nọ bình tĩnh bổ sung: “Nhưng tôi nghĩ các cậu khó mà ghép lại được.”
Ba người: “…”
Đậu má.
Tàn… tàn nhẫn vậy luôn?
Diệp Ca bước tới quầy giao dịch không người, anh đưa tay rút vài tờ khăn giấy rồi thong thả lau bàn tay nhuốm đẫm máu tươi không còn thấy rõ màu sắc vốn có của mình, từ lòng bàn tay, mu bàn tay đến những kẽ ngón tay đều được chà sát cẩn thận.
Một loạt động tác như nước chảy mây trôi lại khiến thâm tâm người ta thấy sợ hãi.
BLAST nuốt nước miếng ghé sát vào tai Trần Thanh Dã, cậu ta nhỏ giọng thì thào nói: “…Ông có thấy bây giờ ACE rất giống sát…”
…nhân biến thái không.
Nhưng cậu ta còn chưa kịp nói xong đã bị người đàn ông bên cạnh hung hăng đạp cho một phát.
BLAST nhăn nhó, song vẫn cố gắng kềm chế tiếng kêu của mình.
Trần Thanh Dã bình tĩnh bước tới, anh ta cân nhắc câu chữ rồi mở lời phá tan bầu không khí tĩnh mịch khiến người ta ớn lạnh này: “Vậy anh có moi được tin tức cần thiết từ y không?”
Diệp Ca cụp mắt, hờ hững ném tờ khăn giấy bị máu đen thấm ướt xuống thùng rác cạnh chân mình.
Nắp thùng rác đóng sầm lại, tiếng kim loại va chạm vang vọng trong đại sảnh trống trải, khiến da đầu người ta tê dại.
“Y đã nói hết những thứ nói được rồi.”
Nhưng… với anh thì như thế vẫn chưa đủ.
…
Ngoài việc xử lý vô vàn linh hồn của con người ra thì còn phải “dọn dẹp” đám lệ quỷ cống hiến cho Dream Maker còn sót lại trong công ty DM nữa. Công việc tiếp đó vẫn phức tạp và khó khăn chẳng kém, tuy không còn trong phạm vi công việc của họ nhưng có thể Cục quản lý vẫn cần nhờ họ giúp đỡ.
Diệp Ca tạm biệt ba người còn lại rồi rời khỏi kho bạc trước.
Sau khi tìm thấy Kê Huyền, câu đầu tiên anh cất tiếng nói là:
“Người điều khiển rối đâu?”
Kê Huyền híp đôi mắt đỏ rực chăm chăm nhìn Diệp Ca, sau đó mở quỷ vực mà không hỏi câu nào.
Diệp Ca bước vào.
Cảnh tượng xung quanh lập tức thay đổi, biến thành kho hàng u ám.
Ngay khi Diệp Ca tiến vào, người điều khiển rối đã lập tức cảm nhận được sự hiện diện của anh, gã ngồi thẳng người lên và nhìn về phía Diệp Ca.
Diệp Ca dừng lại trước mặt gã, nhìn xuống tên ác quỷ với gương mặt trẻ con, sâu trong đôi mắt nhạt màu không chữa đựng chút dao động cảm xúc nào, hệt như mặt hồ đóng băng đã lâu, không còn sóng gợn.
Vẻ kinh ngạc thoáng hiện lên trong mắt người điều khiển rối.
Gã ngửi thấy mùi máu trên người Diệp Ca… mùi hương quá đỗi quen thuộc khiến gã ý thức được chuyền gì đã xảy ra trước đó.
Hắn… hắn ta thắng thật rồi?
Diệp Ca chậm rãi bước thêm một bước, tức thì một luồng âm khí lạnh lẽo mênh mông tràn ra từ cơ thể anh, như cơn sóng dữ bị gió lốc cuốn lên rồi đè xuống người điều khiểu rối, sức mạnh tanh mùi máu này như cùng một cội nguồn với Kê Huyền, đáng sợ đến mức khiến người ta khó lòng tin nổi đối phương chỉ là nhân loại bình thường.
Người điều khiển rối vô thức lùi lại, thâm tâm gã sợ hãi.
…ACE đã “ăn” Dream Maker.
Sau khi “ăn” một lãnh chúa cấp S, sức mạnh của ACE tăng vọt đến mức khiến gã kinh hãi, sức mạnh đáng sợ đó… làm người ta phải dè chừng.
Diệp Ca khom người, chậm rãi nói: “Sao rồi, mày nghĩ kĩ chưa?”
Là chuyện anh nói trong lần gặp trước.
Người điều khiển rối nhanh chóng suy nghĩ.
Thực tế thì đúng là gã đã có sự dao động.
Bản chất việc gã để lộ vị trí của Dream Maker vừa là để trả thù cũng là để thăm dò.
Dream Maker từng kẻ mạnh nhất nhì trong số những lãnh chúa cấp S, nhưng y trọng thương chưa lành, thực lực giảm mạnh.
Nếu ACE bị y giết, hiển nhiên người điều khiển rối sẽ vô cùng vui vẻ, còn nếu y thua trận thì đó sẽ là bước lùi không nặng không nhẹ trong kế hoạch của Mẹ, cũng coi như người điều khiển rối đang trả mối thù đối phương bẫy gã… Quà Mẹ tặng nhìn như trợ lực cho gã song thực tế lại thọc gã một dao, đó là một chuyện cực kì khó bỏ qua với lũ ác quỷ vốn thù dai.
Nhưng gã không ngờ ACE không chỉ giết Dream Maker, hủy hoại thế lực của y mà còn cắn nuốt toàn bộ sức mạnh của đối phương.
Với Mẹ mà nói thì đây đã không còn là chuyện lặt vặt nữa.
Lúc này người điều khiển rối tiến thoái lưỡng nan.
Phản bội đến nước này, gã không nghĩ Mẹ sẽ dễ dàng bỏ qua cho mình.
Dù gã có thể thoát khỏi tay ACE thì thứ chờ gã sẽ là cơn thịnh nộ của Mẹ… đã như vậy chi bằng tạm thời cứ phối hợp với kế hoạch của ACE rồi tính đường thoát thân sau.
“Dĩ nhiên.” Dream Maker nở nụ cười: “Tuy ta sẵn lòng giúp ngươi, nhưng với những chuyện mang tính mấu chốt thì ta cũng rất khó trả lời được.”
“Nhưng mà…” Người điều khiển rối giơ tay chỉ kho hàng đang nhốt mình, sâu trong tròng mắt đen kịt lóe lên ánh sáng dị thường, gã chậm rãi nói: “Ta nghĩ chắc ngươi cũng biết hết rồi, đúng không?”
“Tốt lắm.” Diệp Ca đứng thẳng dậy, vẻ mặt bình tĩnh như thể đã sớm đoán được phản ứng của đối phương.
Anh cất lời: “Trong kho bạc của Dream Maker có một khoảng trống, có một thứ gì đó từng đặt ở đó nhưng đã bị lấy đi trước khi tao đến.”
Diệp Ca híp mắt, thong thả nói:
“Để tao nghĩ xem nào, Dream Maker nói cái đó chuyển đi lúc nào nhỉ…?”
Người điều khiển rối thầm hốt hoảng, vẻ mặt cứng đờ… gã không ngờ đối phương có thể bắt được vấn đề nhanh như vậy. Gã còn tưởng rằng mình có thể quanh co với ACE vài vòng, kéo dài thời gian để gã nghĩ ra cách giải quyết tốt hơn, nhưng lúc này…
Diệp Ca như nhìn thấu suy nghĩ của gã, khóe môi hơi cong lên, mỉm cười.
“Vừa khéo là trước hôm mày bị bắt.”
Sở dĩ người điều khiển rối cho anh địa chỉ thành phố của Dream Maker cũng bởi vì gã biết rõ bất kể nhiệm cụ vủa Dream Maker có là gì thì y đã hoàn thành nó rồi, vậy nên dù y có bị mình đánh bại hoặc giết chết cũng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến toàn bộ kế hoạch của Mẹ.
Cũng khéo toan tính thật.
Mặt người điều khiển rối sầm xuống: “…Thì sao?”
“Không có gì.” Diệp Ca cười: “Lần này tao cũng muốn có một địa chỉ, nhưng mà…
Anh bãi dài giọng, ánh mắt lóe lên vẻ tối tăm lạnh lẽo: “Lần này, tao muốn một con quỷ vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ.”
Người điều khiển rối chăm chăm nhìn anh, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Diệp Ca không nóng nảy mà bình tĩnh chờ đợi, cuối cùng sau một lúc lâu người điều khiển rối cũng hít sâu, nhấc bút lên rồi rút một tờ giấy từ bên cạnh ra viết mấy chữ, sau đó ném cho Diệp Ca.
Sau khi làm xong mọi việc, sức lực toàn thân gã như bị rút hết. Người điều khiển rối ngồi “phịch” xuống đất, gương mặt bé xíu tái mét, tròng mắt đen kịt cũng trở nên vô hồn.
Gã biết, bước một bước này xem như gã đã hoàn toàn bị buộc vào con thuyền của ACE.
Không thể chơi trò lá mặt lá trái được nữa.
Nếu nói trước đây gã vẫn còn đường sống khi quay lại bên cạnh Mẹ thì giờ đây gã chỉ có thể mong đợi ACE sẽ giết được Mẹ, chỉ khi đó gã mới có một cơ hội sống.
Diệp Ca mỉm cười, xoay người rời đi.
Giọng nói u ám của người điều khiển rối vang lên sau lưng anh: “…Tốt nhất là ngươi nên thắng.”
Diệp Ca không ngoái lại, chỉ khoát tay với gã:
“Chuyện này mày không phải lo.”
Kê Huyền chờ bên ngoài.
Hắn bước tới đón ngay khi thấy Diệp Ca đi ra, hắn cụp mắt, dưới ánh mặt trời, đôi mắt đỏ tươi lóng lánh như máu đọng, giọng nói trầm thấp êm tai:
“Anh lấy được thứ mình muốn chưa?”
Biểu cảm trên mặt Diệp Ca biến mất nhanh chóng như sương sớm tan mau, anh ngước mắt liếc Kê Huyền, bình tĩnh “Ừm” một tiếng.
Anh ném tờ giấy trong tay cho Kê Huyền.
Kê Huyền cúi đầu đọc qua nội dung.
Địa chỉ lần này người điều khiển rối cung cấp là thủ đô, chẳng qua lần này gã rộng rãi hơn trước nhiều, ngoài thành phố, gã còn chỉ rõ cả tên đường.
Diệp Ca: “Tiếp theo chúng ta sẽ đến đây.”
Kê Huyền nhướng mày: “Chúng ta?”
Diệp Ca quay người đi về phía xa: “Ừ.”
Kê Huyền híp mắt, môi mỏng cong lên: “Vậy là ba người kia không đi?”
Diệp Ca khựng lại, anh không ngoái đầu, bóng lưng cao gầy vẫn thẳng tắp, giọng nói lạnh lùng trầm thấp không xen lẫn chút dao động cảm xúc nào:
“…Ừ.”
Đêm đó, thủ đô.
Chuông báo động đột ngột vang lên tại trụ sở chính Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.
Chỉ số âm khí ở phía Nam thành phố bỗng tăng vọt, là số liệu cao nhất họ từng thấy từ lúc Quỷ Môn mở ra đến giờ. Chỉ chớp mắt toàn bộ trụ sở chính chuyển sang màu đỏ, tiếng còi báo động chói tai vang vọng khắp tòa nhà.
Tất cả đều vô cùng căng thẳng.
“Chuyện gì đấy?” Đội trưởng ca trực đêm vừa lau mồ hôi vừa lo lắng chạy đến.
Nhân viên phụ trách giám sát số liệu chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng lạ thường: “Không biết nữa, đồng đội bên đó không trả lời.”
“Chỉ số bao nhiêu?”
Vẻ mặt của nhân viên giám sát số liệu trở nên khó coi: “Hai mươi triệu.”
Đội trưởng bàng hoàng.
Hắn ta nuốt nước bọt thấm cổ họng khô khốc, cố gắng bình tĩnh nói: “Tôi sẽ tập trung toàn bộ thành viên ban Chiến đấu đang không có nhiệm vụ đến, tuy đêm nay sẽ rất vất vả nhưng cũng không phải không giải quyết được…”
“Anh không hiểu.” Mặt đối phương tái nhợt, trán rỉ mồ hôi, anh ta chậm chạp quay sang nhìn đội trưởng, gằn từng chữ:
“Thiết bị thăm dò ở phía Nam thành phố chỉ dò được tối đa hai mươi triệu.”
Những lời này như một gậy giáng thẳng vào đầu đội trưởng khiến hắn ta đầu choáng mắt hoa.
Mức độ âm khí ở phía Nam thành phố đã vượt ngưỡng cao nhất của thiết bị thăm dò, như vậy nghĩa là… họ hoàn toàn không biết họ sắp phải đối mắt với thứ gì.
Có thể là một bầy quỷ cấp A+, cũng có thể là ác quỷ cấp S cao cấp.
Hắn ta hít thật sâu để ổn định tinh thần, rồi nói: “Báo động cấp cao nhất, nhanh!”
Theo lệnh triệu tập cấp cao nhất, chẳng mấy chốc thành viên ban Chiến đấu và phòng Hậu cần đã võ trang đầy đủ chuẩn bị sẵn sàng.
Ban Chiến đấu bước vào khu vực tác chiến còn phòng Hậu cần phụ trách sơ tán người dân, hạn chế thương vong.
Nhưng khi họ đến địa điểm phát sinh báo động thì đều tròn mắt.
Khu dân cư hoàn toàn yên tĩnh, hầu hết đều tắt đèn như đã sớm chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ còn một số ô cửa vẫn sáng đèn, cả khu vực này không hề có dấu hiệu bị lệ quỷ xâm nhập.
Là… là sao vậy?
Đội trưởng quay sang nhìn nhân viên phòng Hậu cần sau lưng mình, xác nhận lại: “Đúng chỗ này hả?”
Nhân viên phòng Hậu cần cũng bối rối chẳng khác gì, cậu ta cúi đầu nhìn kĩ lại chiếc máy trong tay, cau mày nghi hoặc nói:
“Đúng mà… đúng ra thì, chắc chắn chỗ này đã nằm trong phạm vi bị âm khí ăn mòn rồi, nhưng mà…”
Dường như khu vực này không chịu ảnh hưởng gì, không có chút âm khí nào hết.
“Tiếp tục đi lên vậy.” Đội trưởng trầm mặc hồi lâu rồi ra lệnh.
Đi được vài trăm mét, họ bỗng phát hiện thấy vài người hôn mê bên vệ đường, ngồi tựa lưng vào nhau, nằm chồng chất lên nhau, hiển nhiên là đã hôn mê từ lâu.
Đội trưởng nhận ra đồng phục trên người họ, tìm hắn thót lên.
…Đây là nhân viên thường trực của Cục quản lí ở phía Nam thành phố.
Nhân viên y tế vội chạy đến chuyển người lên cáng.
Nhưng còn chưa kịp khiêng họ lên xe cứu thương, những nhân viên đó đã đồng loạt tỉnh lại, mờ mịt ngồi dậy, giơ tay dụi mắt hệt như vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ dài. Họ nghi hoặc nhìn cảnh tượng lạ lẫm xung quanh: “Sao thế này?”
“Đây là đâu?”
Đội trưởng vội vàng bước tới, gấp gáp hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Mấy nhân viên hoang mang ra mặt, hiển nhiên cũng không biết sao họ lại nằm bên vệ đường.
Đội trưởng lắng nghe hồi lâu, cuối cùng cũng tổng kết được đại khái câu chuyện.
Họ vốn đang làm nhiệm vụ tại cương vị của mình, sau đó thì không biết tại sao tự dưng hôn mê.
Chuyện này đúng là… càng lúc càng kì quái.
Đúng lúc này, thiết bị thăm dò trong tay anh ta đột nhiên báo động dữ dội, âm thanh chói tai bén nhọn xuyên thấu màn đêm khiến lòng người không khỏi bất an.
Chuyện gì vậy????
Rõ ràng xung quanh vẫn như không chuyện gì xảy ra, nhưng số liệu trên thiết bị thăm dò lại đột ngột tăng vọt, cuối cùng dừng lại ở mức cao nhất không thể tăng hơn nữa.
Đội trưởng lập tức đề cao cảnh giác, anh ta chỉ huy nhân viên phòng Hậu cần và nhân viên y tế lui về phía sau, sau đó thành viên ban Chiến đấu được võ trang đầy đủ chầm chậm tiến lên, nhích lên vài mét một. Họ cảnh giác quan sát bóng tối đặc sệt xung quanh, chỉ sợ có con quỷ nào thình lình nhảy ra, giương nanh múa vuốt nhào về phía họ.
Đúng lúc này, họ bỗng cảm thấy… có gì đó không đúng.
Đội trưởng từ từ ngẩng đầu, trông thấy trên đỉnh đầu cách đó không xa như có một tấm màng kì lạ đang lồi ra về phía họ, tựa như một lớp thấu kính khồng lổ khiến mọi thứ xung quanh méo mó…
Ngay sau đó, một tiếng “xoẹt” chấn động vang lên như có thứ gì đó bị ngoại lực xé mở.
Luồng âm khí cuồn cuộn dày đặc như có thể khiến người ta bất tỉnh ập về phía họ như nước lũ. Một khúc xương bàn tay trắng hếu thò ra từ tấm màng rách toác nặng nề đè lên tòa nhà bên cạnh, sau một tiếng “Ầm” kiến trúc gạch ngói kiên cố đã bất chợt sụp xuống, ngôi nhà trống không lập tức bị san bằng. Ngay sau đó, bàn tay xé toạc màn đêm, bất chợt quét về phía đoàn người như mang theo nguồn sức mạnh khổng lồ!
“Nghênh chiến!!” Đột trưởng gào hết sức.
Tuy trông anh ta tràn ngập ý chí chiến đấu là vậy, nhưng chính anh ta cũng không dám chắc, thậm chí còn hơi hoảng loạn.
Chắc chắn thứ họ đang đối đầu phải là lệ quỷ cấp A+ trở lên! Chỉ mấy người bọn họ mà có thể đánh lại nó thật sao?
Nhưng ngay lúc này, một giọng nói hờ hững lạnh lùng vang lên trên đầu họ:
“Lùi lại.”
Ngay sau đó, lưỡi dao sắc bén cắt xuyên bóng đêm, khéo léo tránh đi phần xương cứng rắn mà đánh thẳng vào khớp xương yếu ớt.
Giây kế tiếp, tiếng hét thảm thiết khiến trời đất rung chuyển vang lên, nửa cánh tay xương nặng nề rơi xuống đống gạch ngói đổ nát.
Khói bụi bốc lên mù mịt.
Ai nấy ho khù khụ, cố gắng tìm kiếm gì đó giữa không khí mịt mù che khuất tầm mắt.
Chàng thanh niên nhẹ nhàng đáp xuống đằng xa, như ẩn như hiện giữa đám bụi bặm, chỉ nghe anh huýt một tiếng sáo, không lâu sau một con cá khổng lồ bằng xương trắng ởn từ từ bơi tới từ bầu trời xa xa, sau đó cúi xuống trước mặt anh.
Chàng thanh niên nhẹ nhàng nhảy lên lưng nó, lưỡi hái to lớn trong tay lóe lên ánh sáng rét lạnh.
Đuôi cá khổng lồ chậm rãi ve vẩy, sau đó nó nhảy lên, bơi về phía vết rách vừa rồi, chỉ chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Bụi bặm tan hết.
Các thành viên ban Chiến đấu trố mắt nhìn nhau: “Mới nãy… là sao vậy?”
“Người kia là ai?”
“…Không biết, cậu gặp bao giờ chưa?”
“Thế… đó là người… đã chiến đấu với con quỷ cấp S kia à?”
Đội trưởng ngẩng đầu nhìn vết rách phía xa, mù mờ nói: “…Có… có người như vậy thật sao?”
…
Sau khi xử lí người khổng lồ xương toan trốn ra ngoài phá hoại, Diệp Ca trở vào trong kết giới.
Kê Huyền ngước mắt nhìn anh, môi nở nụ cười: “Xử lí xong rồi?”
Trên mặt đất, biển máu cuộn trào, tất cả ác quỷ đều bị nhốt bên trong, chúng kêu rên gào thét giãy dụa nhưng không tài nào thoát được khỏi đầm lầy bên dưới, chỉ có thể bị ăn mòn từng chút một.
Chính giữa ao máu, một con quỷ với bộ xương xuyên thấu da, mặc bộ giáp xương vừa dày vừa nặng đang nhìn chằm chằm hai người với đôi mắt xanh lục trũng sâu trong hốc mắt, trông vô cùng đáng sợ, giọng gã khàn đặc đầy oán độc và thù hằn: “Hèn hạ!!!”
Gã không biết đối phương nghe từ đâu được nơi ẩn thân của mình.
Loài người đáng giận kia bất ngờ tấn công vào đại bản doanh của chúng, sau một hồi náo loạn lại giả vờ như không đánh được mà bỏ chạy và dụ chúng tới đây, mãi đến khi chúng hãm sâu trong biển máu cuộn trào mới nhận ra mình đã mắc lừa.
Diệp Ca híp mắt, nói: “Quá khen.”
Lệ quỷ: “…”
Gã thong thả quay sang nhìn Kê Huyền đứng bên cạnh, đôi mắt xanh u ám ánh lên vẻ khinh thường lạnh lẽo, giễu cợt nói: “Như mày có còn là Quỷ Vương nữa không? Tao thấy mày bây giờ chính là con phò của tên nhân loại này!!”
Diệp Ca lạnh lùng dồn lực xuống chân, tiếng xương cốt vỡ vụn cùng tiếng thét thảm thiết vang vọng khắp trời đêm.
Kê Huyền bước tới.
Giây kế tiếp, hắn lập tức biến hình, cơ thể cao lớn rắn rỏi bỗng trở nên mảnh khảnh và thon thả.
Hắn dựa đầu vào vai Diệp Ca, mái tóc đen nhánh xõa tung, ngón tay tái nhợt vân vê quanh ngực chàng thanh niên, ngượng ngùng mím môi cười:
“Cảm ơn.”
————————–
Tác giả:
Bộ đôi thiếu liêm sỉ.