Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đam Mỹ Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu Chương 89: Vĩnh Viễn Ở Bên Nhau

Chương 89: Vĩnh Viễn Ở Bên Nhau

8:50 sáng – 28/05/2024

Suy luận theo hướng này…

Diệp Ca quay sang nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình.

Anh híp mắt, sâu trong đôi mắt đỏ rực là sự u ám khó hiểu.

Nếu huyết thống trực hệ của người mở cửa là anh, vậy thì huyết thống trực hệ của người tạo cửa chỉ có thể là…

“…Kê Huyền.”

“Kê Huyền!”

Giọng nói trầm thấp uy nghiêm của đàn ông trung niên vang lên ngoài cửa.

Cửa bị đẩy hé ra, ánh đèn vàng mờ len vào qua khe hở, rọi lên gương mặt thiếu niên tái nhợt, chiếu sáng đôi mắt âm u của cậu.

Thiếu niên nhìn về phía âm thanh phát ra, đôi mắt đen láy sáng ngời núp sau hàng mi thật dài, phản xạ ánh sáng nhàn nhạt tựa lưu ly trong bóng tối, giọng cậu ngây thơ non nớt: “Bố.”

“Bài tập hôm nay tới đâu rồi?”

“Xong rồi ạ.” Thiếu niên bình tĩnh trả lời.

“Ăn hết rồi?”

“Ăn rồi.”

“Tốt lắm.” Người đàn ông sau cửa hài lòng cười, sau đó quay người vẫy tay về phía sau.

Một phần thức ăn được đẩy vào.

Thiếu niên với đôi mắt đen kịt cúi đầu: “Cảm ơn bố.”

Cửa đóng lại, căn phòng quay trở về với bóng tối.

Thiếu niên đứng dậy, bước từng bước về phía cửa, sau đó ngồi xổm xuống, bưng mâm lên.

Hai chân bị xích, bàn chân nhuộm đỏ máu tươi dính dớp, mỗi bước chân đều phát ra những tiếng “lép nhép”.

Nền đất ẩm ướt vương vãi chi gãy và thịt vụn, nhìn qua cũng có thể thấy được những thứ tay chân trắng xanh vặn vẹo đó nhanh chóng biến thành bụi bặm đen kịt, tan biến vào hư không.

Không khí ngập tràn mùi máu tanh hôi thối.

Vài giọt máu đỏ tươi bắn lên gò má tái nhợt của thiếu niên, chầm chậm chảy xuống theo sườn mặt, trông hệt như những vết thương sâu đậm.

Cậu ngồi giữa đống tay chân gãy lìa của lệ quỷ, bắt đầu ăn mà không hề thay đổi nét mặt.

BLAST ngồi trong phòng tài liệu rối bời, cau mày xoắn xuýt.

Cậu ta cầm điện thoại trong tay, cúi đầu, vừa kéo vừa nói:

“Tui tra thử rồi, hình như cái nhà họ Kê đầu tư cho Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên này bốn, năm mươi năm trước rất có thế lực đó.”

“Như nào?” Trần Thanh Dã nhích đến, đọc những dòng chữ nhỏ nhít dày đặc đang lướt qua trên màn hình.

BLAST: “Ừm, thì là, có vẻ rất có tiền.”

Cậu ta trượt ngón tay xuống, những con chữ màu đen nhanh chóng vụt qua màn hình, hết thảy trên đó đều là những lĩnh vực dòng họ này từng tham gia vào, xem ra cũng rất có thành tựu.

“Xem ra tổ tiên nhà họ đã tồn tại ở thành phố M từ rất lâu về trước,” BLAST cảm thán: “Thế gia à…”

Trần Thanh Dã gật đầu: “Đúng vậy…”

Anh ta hơi nhíu mày: “Nhưng mà hình như bây giờ tôi chưa từng nghe đến dòng họ này bao giờ, sau này họ thế nào? Lụn bại à?”

“A…” BLAST ngạc nhiên, ngón tay đang vuốt lên ngừng lại: “Ông xem chỗ này.”

Một vụ cháy rừng phá hủy nhà chính của nhà họ Kê tại ngoại ô thành phố M, hình như không được mấy người người sống sót.

BLAST lắc đầu, tặc lưỡi cảm thán: “Tiếc thật đấy, tiền nhà họ nhiều như vậy, ông nghĩ giờ đâu cả rồi?”

“Có lẽ là quỹ ủy thác.” Trần Thanh Dã không mấy hiểu biết về vấn đề này, tùy ý đoán đại một đáp án, trả lời lấy lệ: “Sau đó thì sao? Còn gì nữa không?”

“À…” BLAST kéo xuống cuối trang: “Không có.”

Trần Thanh Dã: “Có hình ảnh gì không?”

BLAST: “Không có.”

Chân mày Trần Thanh Dã nhíu chặt hơn: “Xem thử xem trong tài liệu của Cục quản lí có thông tin liên quan nào không.”

Hai người cẩn thận đọc hết từng tập tài liệu khi Cục quản lí vừa được sáng lập, nhưng ngoài tài liệu ghi lại nguồn vốn đầu tư kia thì không có bất kì chỗ nào khác nhắc đến dòng họ này.

BLAST phát sầu, hỏi: “Giờ sao đây?”

Trần Thanh Dã trầm ngâm hồi lâu rồi đứng dậy, nói: “Biết đâu chúng ta có thể hỏi thử người biết chuyện.”

“Này, này, này…!” BLAST vội vàng níu tay áo anh ta, nhưng vừa nắm lấy cậu ta chợt nhớ đến đống sâu bọ đối phương giấu trong tay áo, liền nhanh chóng thả tay: “Nhưng… nhưng mà, tui cảm thấy chúng ta nên âm thầm hành động chứ đúng không?”

“ACE đã từng tin tưởng ông ta, hẳn chúng ta cũng có thể.” Trần Thanh Dã nhìn sang BLAST: “Hay cậu có ý kiến gì hay hơn?”

BLAST: “…Thôi được.”

Cậu ta bơ phờ uể oải thở dài, gãi cái ót đầy tóc rối bù đỏ quạch của mình, đứng dậy.

Cảm giác như… cậu ta không giỏi giữ bí mật chút nào.

“…Nhà họ Kê?” Lưu Triệu Thừa ngạc nhiên: “Các cậu hỏi cái này làm gì?”

“Chẳng là trong lúc chỉnh lý tài liệu, bọn tôi vô tình phát hiện vài từ ngữ không quen thuộc ấy mà.” Trần Thanh Dã bình tĩnh trả lời: “Vì lúc trước Diệp Ca từng hỏi anh về việc tái cơ cấu Cục quản lí, nên tôi nghĩ là anh có thể giúp bọn tôi giải đáp vài thắc mắc.”

Lưu Triệu Thừa nhướng mày: “Chỉnh lý tài liệu? Đã đến nước này rồi các cậu còn chỉnh lí tài liệu gì?”

Trần Thanh Dã: “Theo thông lệ…”

BLAST không nhịn được xen ngang: “Ê ông già, túm quần lại ông có biết không…”

Trần Thanh Dã vô cảm cốc mạnh vào đầu cậu ta.

“Ui da.” BLAST che trán, tủi thân không nói tiếp: “Sao ông đánh tui nữa?”

“Tại cậu thiếu đòn.” Trần Thanh Dã bình tĩnh nói.

Anh ta nhìn sang Lưu Triệu thừa, nói: “Chẳng qua tôi thấy cái tên này trong tài liệu kiến lập Cục quản lí nên cảm thấy hơi khó hiểu thôi.”

“À.” Lưu Triệu Thừa sờ cái đầu hói của mình: “Tôi cũng chỉ mới gia nhập Cục quản lí được khoảng ba mươi năm thôi, những chuyện xảy ra lúc mới thành lập thật ra tôi cũng không rõ lắm…”

BLAST: “Ông xem đi, tui đã bảo hỏi ông già này cũng vô dụng…”

“Nhưng mà…” Giọng Lưu Triệu Thừa ngắt ngang tiếng lảm nhảm của BLAST: “Tôi cũng xem như là người sinh ra và lớn lên ở thành phố M, vẫn biết một ít tiếng gió về dòng họ này…”

Trần Thanh Dã chấn động: “Ví dụ như?”

“Đầu tiên, nhà đó rất có tiền.” Lưu Triều Thừa híp mắt, như thể đang bắt đầu suy nghĩ.

“Cái này tụi tui biết lâu rồi ông già.” BLAST không lễ phép trợn mắt: “Không có tiền làm sao đầu tư cho Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên được?”

Lưu Triệu Thừa trừng cậu ta: “Rốt cuộc cậu có muốn nghe không?”

Trần Thanh Dã lạnh lùng quay sang lườm cậu ta, A Trường toàn thân đen nhánh ló ra từ cổ tay anh ta, uy hiếp giơ càng về phía đối phương.

BLAST: “…”

Hic.

Trần Thanh Dã: “Anh nói tiếp đi.”

Lưu Triệu Thừa chậm rãi hít thật sâu: “Còn có… cả nhà họ đều bị điên.”

“Cái gì?”

Hai người trước mặt ông ta đều giật mình.

“Bị điên?” Trần Thanh Dã nhíu mày, hỏi tới: “Ý là sao?”

Lưu Triệu Thừa: “Ý trên mặt chữ.”

Ông ta kéo cái ghế phủ đầy bụi ra, ngồi xuống: “Cái nhà đó, mười người thì hết tám đều từng ở trong viện tâm thần.”

“Nhắc tới thì…” Lưu Triệu Thừa ngẫm nghĩ, nói: “Ngày ấy còn có tin đồn, thật ra thì chỉ là lời nói vô căn cứ thôi, rằng dòng họ đó có thể đời đời tích cóp được nhiều tài sản như vậy thật ra là vì lén lút giao dịch gì đó với quỷ thần, bởi vậy nên dòng họ đó mới nhiều người điên như vậy.”

“…Giao dịch?” Trần Thanh Dã ngây người.

Lưu Triệu Thừa lấy khăn tay xoa cái đầu đẫm mồ hôi dính dớp, nói: “Đúng vậy, là mấy chuyện mà người đời người ta vẫn đồn thôi, có người nói nhà họ có giao dịch với với Hồ Tiên, còn có người nói là qua lại âm hồn lệ quỷ này nọ, tóm lại… đều không phải thần tiên tử tế gì.”

“Anh nghĩ vì sao ban đầu nhà họ đầu tư vào Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên?” Trần Thanh Dã hỏi.

“Còn có thể là vì sao?” Lưu Triệu Thừa cười ha hả: “Đương nhiên là vì tiền.”

“Tiền quái gì chứ!” Người đàn ông cao lớn đứng giữa phòng chợt cao giọng nói.

Người này không còn trẻ nhưng mặt mũi rất tuấn tú, ánh sáng chiếu lên góc cạnh rõ ràng, mang cảm giác lạnh lùng mà sâu sắc như con lai, đôi mắt sâu hoắm đen kịt ánh lên sự điên cuồng khiến thâm tâm người ta phải sợ hãi và e dè. Ông ta siết chặt nắm tay, gương mặt điển trai méo mó trông cực kì đáng sợ: “Nếu chuyện này thành công, bà có biết chúng ta sẽ có được những gì không?”

“Nhưng…” Giọng người đàn bà vang lên.

“Im miệng!”

Tiếng bạt tai chát chúa vang lên trong phòng.

Tiếp sau đó là tiếng phụ nữ khẽ nức nở.

Ngoài cửa sổ.

Thiếu niên ôm vai dựa lưng vào tường, lẳng lặng ngồi giữa bóng tối, cậu ngước nhìn bầu trời không trăng không sao trên đầu, đôi mắt u ám đen kịt đầy vẻ mông lung.

Bấy giờ đang giữa hè, song cậu lại mặc quần áo tay dài.

Dưới cổ áo rộng thùng thình, có thể nhìn thấy vết roi vẫn đang rỉ máu như vừa bị quất lên, vết roi mới và cũ chồng chéo lên nhau cực kì nổi bật trên làn da trắng mịn.

Sau hồi lâu.

Người đàn ông mở cánh cửa bên kia, tiếng bước chân xa dần.

Trong căn phòng sáng ngời, người đàn bà che nửa bên mặt sưng húp, từng giọt nước mắt lăn dài, nhỏ xuống và thấm vào nền đất.

Bỗng nhiên, dường như bà cảm nhận được gì đó, bèn quay đầu nhìn sang.

Thiếu niên đứng giữa nơi sáng tối giao thoa, gương mặt khuất hẳn đi chỉ có đôi mắt đen sáng ngời xuyên thủng bóng tối, lặng lẽ nhìn người đàn bà trước mặt.

“Huyền…” Người đàn bà đưa tay về phía thiếu niên: “Đến đây với mẹ.”

Thiếu niên đứng im tại chỗ.

“Mẹ biết… từ lúc con còn nhỏ mẹ đã giao con cho bố chăm sóc là lỗi của mẹ.” Giọng người đàn bà rầu rĩ, xen lẫn nghẹn ngào: “…Con cao hơn rồi.”

Thiếu niên thoáng do dự, sau đó bước ra ánh sáng.

Gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn mà tái nhợt hoàn toàn vô cảm, mang theo cảm giác trưởng thành và hờ hững không hợp tuổi.

Người đàn bà đứng dậy đi về phía cậu, dang tay ôm thiếu niên vào lòng:

“Con gầy quá.”

Nước mắt ấm nóng rơi trên vai thiếu niên,

“Bố con rất yêu con, chẳng qua ông ấy không thể hiện ra thôi…” Người đàn bà dịu dàng hôn lên mặt thiếu niên: “Tin mẹ, sau này con đừng chạy nữa.”

Thiếu niên không trả lời.

“…Huyền.” Người đàn bà dịu dàng khẽ gọi bên tai cậu.

“…Huyền?”

Lưu Triệu Thừa ngạc nhiên: “Sao tôi biết được nhà họ có ai tên này hay không chứ, phải biết người ta là người có tiền, trong nhà có chi trường chi phụ biết bao nhiêu mà kể được.”

“Được rồi.” Trần Thanh Dã từ bỏ không tiếp tục theo đuổi vấn đề này nữa.

Dù sao cũng đã qua hơn bốn mươi năm, muốn người khác nhớ xem rốt cuộc trong số đó có ai tên Kê Huyền không cũng thật sự hơi bất khả thi.

Anh ta đổi hướng khác, hỏi tiếp: “Vậy anh có biết sau trận cháy rừng kia xảy ra chuyện gì không?”

“Chuyện này…” Lưu Triệu Thừa ngẫm nghĩ: “Lúc ấy tôi chưa gia nhập Cục quản lí đâu, tôi chỉ nhớ hình như lúc đó cả căn nhà bị thiêu cháy, ánh đỏ bao trùm nửa bầu trời đêm.”

BLAST hỏi tiếp: “Ê ê, ông biết tại sao chỗ đó lại bốc cháy không?

Lưu Triệu Thừa: “Chắc là bén lửa thôi…”

Ông ta thở dài: “Dù sao lúc đó cũng thảm lắm, thi thể đưa ra từ trong đó đều cháy đến không còn hình người, toàn bộ đều biến thành than hết cả, chẳng phân biệt nổi ai với ai.”

“Có khả năng là mưu sát nên phóng hỏa hay gì không?” BLAST chớp mắt, giơ ngón tay nổi lên một ngọn lửa.

Cậu ta cười hề hề: “Phim truyện trên ti vi không phải hay có kịch bản đó sao?”

Sau khi giết người thì thiêu rụi cả ngọn núi để phi tang chứng cứ.

Ngọn lửa bập bùng nhảy nhót trên đầu ngón tay BLAST, phản chiếu vào mắt BLAST như có một ngọn lửa đang rực cháy trong đó.

….

Ánh lửa hắt vào đôi mắt thiếu niên, tuy cậu không biểu lộ ra chút cảm xúc nào nhưng nhìn vào đó vẫn có thể cảm nhận được vài phần vui vẻ.

“Được, chúng ta cùng nhau rời đi thôi.” Dường như người đàn bà đã hạ quyết tâm, bà nắm tay thiếu niên: “Chúng ta có thể đến thành phố khác sống, đến nơi nào đó bố con không thể tìm được chúng ta.”

Ánh lửa sáng rực bừng lên sâu trong đôi mắt đen láy của thiếu niên.

Dưới cổ áo, vết roi đã sớm lành lại, chỉ còn vết sẹo màu nâu nhàn nhạt trên da, vóc dáng cậu đã cao vọt lên, gần như đã đến ngang ngực người đàn bà.

“Vâng.” Cậu thấp giọng, khóe môi hơi cong lên, nở một nụ cười chóng vánh.

“Mẹ giấu tiền tiết kiệm ở gần đây, chúng ta cùng đi lấy đi.” Người đàn bà nói.

“Được.” Thiếu niên gật đầu.

“Đây là đâu?” Thiếu niên từ từ lùi về sau.

“Các người là ai?”

Ngay sau đó, vài bàn tay của người trưởng thành ghì nặng lên bờ vai nhỏ gầy của cậu, cưỡng ép kéo cậu ra sau.

“…Buông tôi ra!” Thiếu niên nghiến răng nắm chặt bàn tay mẹ, đôi mắt đen láy như sói con lóe lên ánh sáng lạnh lẽo hung tàn.

Người đàn bà đưa tay nắm lấy cổ tay thiếu niên.

Tiếp đó, từng chút một, không nhanh không chậm, bà ta rút bàn tay mình khỏi những ngón tay co quắp của đối phương.

Thiếu niên thoáng sững sờ, mấy tên đàn ông vạm vỡ bên cạnh nhân cơ hội nhào về phía cậu.

Hàm răng bén nhọn của đứa trẻ không chút nể nang xé một miếng thịt từ trên tay một người trong số đó xuống chỉ trong chớp mắt, tiếng thét thảm thiết vang lên cùng với máu tươi tung tóe, miếng thịt kia rơi vào bụi đất, lăn vài vòng, đến khi đụng phải đôi giày của người đàn ông bên cạnh mới dừng lại.

“Chỉ là một đứa bé mà thôi, các ngươi làm gì đấy hả?” Giọng đàn ông quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, âm điệu trầm thấp uy nghiêm.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy người đàn ông đưa tay nắm lấy vai người đàn bà, bà mỉm cười tựa sang.

Đôi mắt đen láy co rút dữ dội.

Ngay khi cậu còn đang bần thần, giây kế tiếp mấy người nọ đã đồng loạt khống chế cậu, kéo thiếu niên còn đang vùng vẫy đến giữa bãi đất trống.

Trong đêm đen, những đường vân đỏ đen lần lượt giao thoa trông càng thêm kỳ quái và đáng sợ, vài nốt sần gồ lên từ dưới mặt đất một cách có quy luật, máu tươi đỏ thắm tràn ra từ đó.

“…Tại sao?” Thiếu niên nói rất nhỏ, xen lẫn sự run rẩy khó tin.

Người đàn ông thở dài, quay sang nhìn người đàn bà bên cạnh: “Thằng quỷ nhỏ này càng lớn càng khó dạy, nhất là năng lực của nó hấp thu và tăng trưởng nhanh như vậy, bọn ta khó lòng mà trông chừng được nó.”

Ông ta mỉm cười, hôn lên trán người đàn bà:

“May mà em trở lại, nếu không bọn ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải.”

Thiếu niên nhìn chằm chằm người đàn bà cách đó không xa, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ cố chấp đến cùng cực, giọng cậu như dồn nén, gằn từng chữ hỏi:

“Tại sao?”

Người đàn bà nhìn cậu, mỉm cười nói: “Con là một bé ngoan biết nhớ ơn.”

Đôi mắt đen nhánh dịu dàng lóe lên những cảm xúc y hệt như người đàn ông bên cạnh.

…Cuồng nhiệt, cực đoan, điên cuồng.

Bà nói: “Chắc chắn con sẽ sẵn lòng đền đáp công ơn nuôi dưỡng của chúng ta mà, đúng không?”

Máu tươi đỏ thắm chầm chậm rỉ ra dưới mặt đất, hệt như xúc tu níu lấy hông thiếu niên, từ từ kéo cậu xuống.

Thiếu niên không giãy dụa, nét mặt bình tĩnh.

…Bị vứt bỏ.

Cậu ngước mắt nhìn những người xung quanh, chậm rãi lướt qua từng gương mặt dữ tợn mà quen thuộc, đôi mắt đen láy hờ hững, những tiếng rì tầm từ đầu đến cuối vẫn vang bên tai càng lúc càng rõ ràng, như đang dán sát bên tai cậu mà xì xào bàn tán.

Ánh sáng trong đôi mắt sáng ngời của thiếu niên dần vụt tắt.

Hệt như màn đêm nặng nề, không trăng không sao, tối tăm lạnh lẽo.

Có thứ gì đó mới mẻ vừa thoát ra từ lớp bùn đất đen tối đục ngầu, mang vẻ mặt chẳng khác gì cha mẹ cậu.

Cố chấp như nhau, điên cuồng như nhau.

Hắn mỉm cười, giọng nói rất trầm, như đang trò chuyện cùng một thứ gì đó không có thực thể.

“Tốt.”

Chiếc hộp gỗ đặt bên cạnh đột nhiên rung lắc kịch liệt.

Vẻ hưng phấn xen lẫn run sợ không kiềm chế được hiện rõ trên gương mặt người đàn ông và đàn bà.

Một khối thịt nhỏ xíu, khô đét, không biết đã được cất giữ mấy trăm năm lăn ra, rơi xuống dòng máu uốn lượn trên mặt đất.

Có thể dễ dàng nhìn ra nó dần phồng lên, trở nên tròn trịa và đầy đặn, như thể lại lần nữa sống dậy.

Nó lăn dần đến trung tâm bãi đất trống.

Thiếu niên cụp mắt, nắm chặt nó trong tay.

Tiếng kêu sợ hãi vang lên phía xa, như muốn ngăn cản hành động kế tiếp của cậu. Họ thét lên, mắng chửi, nhưng không tài nào chạm được đến Kê Huyền đã chìm nửa người vào trong biển máu.

Thiếu niên chậm rãi ăn khối thịt.

Nhai, nuốt, chất lỏng đỏ tươi chảy xuống từ môi cậu, nhỏ xuống đường vân màu đỏ sậm trên mặt đất.

Cậu ngước lên, màu đỏ nhàn nhạt dần dần lan ra từ sâu trong đôi mắt đen láy, đỏ thắm xâm chiếm màu đen, hệt như máu tươi ngưng đọng cuộn trào trong đôi mắt u ám.

Trong chớp mắt, lượng máu dưới đất tăng vọt.

Chúng như có sinh mệnh, gầm thét cuốn về phía những người xung quanh, ngấu nghiến, nhai nuốt, giải phóng sự thèm ăn tham lam của chúng.

Tiếng kêu gào thảm thiết cùng tiếng cười điên cuồng xen lẫn vào nhau, vang vọng khắp bầu trời tối đen không chút ánh sáng.

Cho đến khi hết thảy đều yên tĩnh trở lại.

Mọi thứ đều bị nuốt chửng

Thiếu niên cười rộ lên.

Tốt rồi.

Như vậy thì chúng ta sẽ có thể ở cạnh nhau mãi mãi.

Trong trường học tối mịt.

Âm thanh của quỷ quái vang vọng trong hành lang rét lạnh, xa xa truyền tới tiếng gào thét chói tai của những người đang bị vây săn, tựa như lưỡi dao cắt xuyên màn đêm.

Cứ mãi thành quen, cực kì nhàm chán.

Cậu bé đi dọc hành lang không người về phía trước.

Xa xa trong bóng tối, đám tóc vừa dày vừa nặng ngọ nguậy trên vách tường, hệt như con rắn đang bơi, đuổi theo con người phía trước.

Cậu quay sang nhìn về phía âm thanh phát ra.

Chàng thanh niên dẫn đầu cao gầy, trán ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt nhạt màu sáng ngời trong bóng tối, như ánh lửa nào đó nhen nhóm giữa vực sâu, mang lại cảm giác thiêu đốt đau nhức.

Ánh mắt cực kì đáng ghét.

Cậu bé bình tĩnh nhìn đối phương chạy ngang qua mình.

Cậu híp mắt nhìn đám tóc đen như đang muốn lao về phía mình cách đó không xa.

Tự tìm đường chết.

Đám tóc như rắn nao núng, thả chậm tốc độ truy đuổi.

Giây kế tiếp, cậu bé cảm thấy cổ tay mình bị một lực mạnh kéo lại, lòng bàn tay nóng rực của đối phương dán chặt lên làn da lạnh băng của cậu, nhiệt độ đó đem đến cảm giác như có thể khiến cậu bị bỏng. Cậu giật mình nhìn sang.

Trán chàng thanh niên mướt mồ hôi, ánh mắt sắc bén, giọng nói cứng rắn:

“Còn ngây ra đấy! Chạy đi!”

Cậu bé bị kéo theo đành phải chạy, cậu ngẩng lên nhìn chăm chăm bóng lưng chàng thanh niên trước mắt, ánh sáng đỏ rực lướt qua trong mắt.

Cậu lặng lẽ liếm môi.

Đói.

“Sao nào? Lại mềm lòng à?”

“Nó còn nhỏ càng tốt mà, trong đội đang thiếu gà thịt.”

Giọng chàng thanh niên vang lên phía xa, bình thản mà lãnh đạm.

Cậu bé nấp trong chỗ tối, đôi mắt đỏ rực híp lại, cậu ngước lên nhìn bầu trời luôn tối đen trong trò chơi, vẻ mặt cũng bình tĩnh hệt như nó.

Nên ăn không nhỉ?

“Đi theo tôi, không được phép rời khỏi, nếu em gặp chuyện vì chạy lung tung tôi sẽ không thể cứu em.”

Chàng thanh niên cúi đầu, lạnh lùng cảnh cáo.

Đôi mắt nhạt màu như hừng hực ánh lửa chăm chăm nhìn cậu, mống mắt lưu ly phản chiếu sắc máu xung quanh, sáng bóng và xinh đẹp.

Kê Huyền cảm thấy dạ dày mình co bóp dữ dội, tiếng bụng đói “rột rột” kêu vang, cậu ta ngoan ngoãn gật đầu.

Thật muốn biết khi những người chơi đó biết được thứ gì đang chờ chúng phía trước, chúng sẽ có vẻ mặt như thế nào…

Đáng tiếc nhất là, cậu không cách nào tự mình ăn được đối phương.

Thật đáng tiếc.

Kê Huyền đè tay lên bụng mình, môi vặn vẹo nở nụ cười bệnh hoạn.

Ánh sáng chói lòa lóe lên.

Bàn tay ấm áp của con người kiên quyết nắm chặt cổ tay cậu.

…Người đàn bà nắm chặt cổ tay cậu, từ từ rút bàn tay mình ra.

Chàng thanh niên dùng sức thật mạnh, thô bạo lôi cậu ra ngoài.

Kê Huyền ngước mắt.

Cảm giác đói bụng cồn cào trong người cậu, dục vọng vô tận bùng cháy trong cơ thể, đầu lưỡi lạnh băng đỏ thắm cọ lên răng nanh.

Càng đói hơn rồi.

Cậu bé ngước mặt, môi nhoẻn cười: “Theo sát anh, không được rời đi, đúng không ạ?”

“…Ừ.” Chàng thanh niên hơi ngạc nhiên.

“Mãi mãi?”

Cậu bé híp mắt, hàng mi dài che khuất ánh đỏ sâu trong mắt cậu.

Chàng thanh niên nét mặt dịu dàng, anh thờ ơ gật đầu, xoa xoa mái tóc cậu bé trước mặt.

“Đúng vậy.”

…Mãi mãi ở bên nhau nhé, anh ơi.

“Anh ơi.” Kê Huyền bất chợt lên tiếng.

Diệp Ca ngây người: “Sao vậy?”

“Anh nhìn chằm chằm em lâu lắm rồi.” Người đàn ông nở nụ cười trên môi, cúi người xáp đến gần: “Anh có gì muốn nói với em ạ?”

Diệp Ca lui ra sau, ánh mắt lóe lên: “Không có gì.”

“Anh muốn hỏi gì?” Kê Huyền nhấc tay, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay chàng thanh niên, ngón tay mảnh khảnh tái nhợt khẽ siết lại, nụ cười trên môi càng sâu hơn:

“Em sẽ không bao giờ lừa dối anh.”

Cổ tay thon gầy trong tay hắn lạnh băng, không có chút hơi ấm của con người, tái nhợt ôn hòa như ngọc thạch.

Kê Huyền cụp mắt, yên lặng nhích lại gần.

Đôi mắt đỏ rực híp lại nhìn xuống chàng thanh niên gần trong gang tấc trước mắt, ánh mắt như có thực thể lướt theo xương cung mày mượt mà, xuống đến chóp mũi, cuối cùng dừng lại trên đôi môi nhạt màu hơi hé mở vì mất bình tĩnh.

Hắn liếm môi, đầu lưỡi đỏ tươi quét qua viền môi, đôi mắt lóe lên vẻ tham lam.

Mãi mãi.

error: Content is protected !!