Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 7: Ngôi làng buôn người

1:12 chiều – 24/05/2024

“Đi, đi thôi… Anh ta chết rồi…”

Hạ Vãn Vãn và Trương Nhất Trì rúc vào nhau.

Mạnh Lan ngoái đầu lại: “Hai người cứ đứng đây, để tôi vào xem thử.”

“Lan Lan! Cô có phải bà đồng thật đâu, mau quay về đi! Nếu anh ta đột nhiên sống dậy cắn cô, hay thành ác quỷ lấy mạng thì ba chúng ta sẽ tiêu tùng ở đây đấy!” Hạ Vãn Vãn nóng nảy giậm chân.

“Không đâu, hôm qua Trương Kim Long không sống lại, vậy anh ta cũng sẽ không. Tôi vào coi thử đã.” Mạnh Lan tiến lên một bước, nhặt một hòn đá to bằng lòng bàn tay ném vào thi thể.

Sau khi va chạm với thi thể, hòn đá kia lăn tròn trên sàn. Quả nhiên thi thể kia không hề nhúc nhích gì.

Mùi tanh bay khắp phòng.

Làm người ta muốn nôn mửa!

Mắt Mạnh Lan đỏ ngầu, cô mở đèn.

Nhà kho bừa bộn, ở ba góc tường đặc biệt có thêm hai bao tải. Đánh giá theo cách sắp xếp đồ đạc, có vẻ cậu em từng dọn dẹp nơi này chứ không như căn phòng mà hai anh em sử dụng chung. Trong bao tải chứa ba chiếc cặp sách cũ bám đầy bụi, một trong số đó đã khiến Mạnh Lan để ý.

Chiếc cặp Nike màu xanh nhạt treo một chú thỏ bông, trông giống đồ của một nữ sinh trung học cơ sở. Bên trong cặp đựng ba cuốn sách giáo khoa cấp hai và một cuốn album Polaroid lồ ng ít ảnh, nhưng dường như được vị chủ cũ trân trọng lắm.

Chủ của chiếc cặp quả thực là một cô bé học sinh dễ thương, mắt hai mí to tròn, tóc thắt bím đuôi ngựa, đang khoác trên mình bộ đồng thể dục màu xanh trắng như bao trường trung học khác trên cả nước.

Mạnh Lan quan sát hai lần rồi cất hình vào túi.

Cô chưa quen với cảm giác ở cùng một không gian với xác chết, bèn dùng chân chà máu thịt ở đáy giày.

Ban nãy rõ ràng vẫn đang ổn, tại sao người đàn ông này lại bỗng dưng tự sát? Chẳng lẽ anh ta đã làm gì hoặc nói gì rồi ư?

“Mạnh đại tiên… Đi được chưa vậy?”

“Lan Lan?”

Sợ Mạnh Lan đột nhiên cầm cờ lê đập vào đầu ngay trong nhà kho rùng rợn này, Hạ Vãn Vãn kiên quyết tiến lên hai bước kéo cô ra ngoài.

“Đi thôi đi thôi, nơi này không có gì để ngắm đâu!”

Ba người trở về toà nhà nhỏ.

Tề Hoan, Triệu Triệt và Lý Hiểu Thanh đã ngồi sẵn trong phòng.

Các món ăn vẫn do bà thím luôn mỉm cười sáng nay nấu cho. Thịt kho nhìn mà thèm nhỏ dãi, kèm thêm Địa tam tiên (*) ngoài giòn trong mềm. Thím nấu cơm xong, không muốn quấy rầy người trẻ tuổi nên đã rời đi trước.

(*) Địa tam tiên: Địa Tam Tiên là một món ăn Trung Quốc được làm từ khoai tây, cà tím và ớt chuông xào.

Trương Nhất Trì gần như nhào tới bàn, chạy loanh quanh cả buổi sáng khiến bụng cậu ta đói cồn cào. Nhưng khi nhìn món thịt kho, cậu ta chợt nhớ tới thân thể be bét máu của người đàn ông kia, tức thì khắp người khó chịu chẳng thể nuốt trôi miếng nào. Mắt Mạnh Lan dán chặt vào món đậu phụ xào, nhưng cô không cử động gì cả.

Triệu Triệt và Tề Hoan cũng chưa cầm đũa.

Trương Nhất Trì hít một hơi thật sâu, cố gắng phớt lờ cảnh tượng đẫm máu trong đầu, không ăn thịt thì không ăn thịt vậy, cậu ta bất chấp gắp một miếng khoai tây lên, nhưng tay lại dừng giữa không trung, dẫu thế nào cậu ta vẫn chẳng nuốt nổi.

… Nhợn ói quá!

“Khoan đã.”

Mạnh Lan hất văng đôi đũa của Trương Nhất Trì.

“Sao thế?”

“Tôi nghi ngờ làng này có dính líu tới buôn người.” Mạnh Lan bình tĩnh nói, không khác gì giọng điệu khi cô giả làm thần tiên.

Trương Nhất Trì:?

Đột nhiên, cậu ta rụt tay về, vẻ mặt cũng ra chiều nghiêm túc.

Nghe hai từ “buôn người” này, cậu ta không kìm lòng được, siết chặt tay thành quả đấm.

Mạnh Lan thuật lại mọi chuyện đã xảy ra sáng hôm nay, và cả suy đoán của mình.

Các món thịt và rau nhà nông thoạt nhìn rất ngon, nhưng nghe xong câu chuyện, chẳng ai dám ăn, lỡ bị trúng thuốc thì làm sao?

“Buôn người hả, thủ phạm mà chúng ta muốn tìm không phải là cô học sinh nữ bị lừa bán đấy chứ?” Trương Nhất Trì hỏi.

“Không biết, mọi người phát hiện ra điều gì?” Mạnh Lan nhìn Lý Hiểu Thanh, hỏi han: “Chị đã thấy khá hơn chút nào chưa?”

“Ừ, đỡ hơn rồi.” Lý Hiểu Thanh vẫn chưa hết sốc khi thấy nụ cười kỳ lạ của Mạnh Lan vào sáng nay.

Tề Hoan nói: “Trong phòng tôi có một vết máu, nếu đúng là buôn người, vậy toà nhà chúng ta đang ở hẳn là một trong những ổ buôn rồi. Buổi tối mọi người nhớ khoá chặt cửa phòng và chặn lối lên tầng một lại. Đừng tuỳ tiện ăn đồ của người khác cho, bản thân mọi người cũng phải cẩn thận hơn nhé.”

Triệu Triệt nói xen vào: “Nhưng, nếu là buôn người thì liên quan gì tới cái chết của Trương Kim Long chứ! Chúng ta không nhúng tay vào vụ buôn người này, chúng ta chỉ mới tới tới chỗ này thôi mà.” Anh ta vừa nói vừa quan sát bên cạnh, Mạnh Lan không hề gặp chuyện bất trắc gì, xem ra gợi ý về màu đỏ quả thực không dính dáng đến cô.

Mọi người nói qua nói lại.

Hạ Vãn Vãn vẫn im lặng không lên tiếng, bụng quặn thắt vì hình ảnh ghê tởm mình vừa chứng kiến. Cô ấy đứng dậy, mở lời: “À, tôi biết nấu ăn, nếu mọi người tin tưởng tôi thì tôi sẽ làm đơn giản thôi!”

“Bốp bốp bốp…”

Tiếng vỗ tay vang lên.

Mạnh Lan vô cảm yên lặng vỗ tay tán thành. Cô không biết nấu ăn, buổi tối đói bụng chỉ biết lấy rau xà lách đã rửa sạch ra, rồi rưới giấm lên trên để làm rau trộn thôi, thời gian còn lại trong nhà cô rất ít khi mở bếp.

Hạ Vãn Vãn vào bếp nói được làm được, trong nửa tiếng, cô ấy bưng ra rau chân vịt xào, đậu cô-ve nướng, trứng xào cà chua, bánh màn thầu còn thừa vào buổi sáng và thịt băm ớt xanh. Cô ấy nói như tranh công: “Có phải cô muốn ăn đậu cô-ve không, hết thịt rồi, nhưng tôi nghĩ mình nấu cũng ổn, bố mẹ tôi đều khen tôi làm ngon đó!”

“Cảm ơn.”

Mọi người cầm đũa.

Hạ Vãn Vãn rất muốn ăn cơm, nhưng chẳng nhịn nổi nữa, phải chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo! Ban nãy cô ấy vẫn luôn kìm nén, không muốn gây thêm phiền phức cho mọi người, nhưng giờ thần kinh căng thẳng đã dần thả lỏng hơn.

Mặc dù Hạ Vãn Vãn nấu ngon, nhưng Trương Nhất Trì cũng không nuốt trôi được. Tận mắt nhìn cảnh tượng máu tanh như vậy thì ai còn dám ăn nữa?

Trương Nhất Trì cũng chạy theo Hạ Vãn Vãn vào nhà vệ sinh nôn mửa.

Trái lại, Mạnh Lan thích nghi rất nhanh, hồi nhỏ cô đã từng thích thú xem cảnh giết mổ lợn ở trang trại rất lâu.

Đến chiều, ba người lại ra ngoài.

Sáu người chia làm ba nhóm.

Lý Hiểu Thanh vẫn trốn trong phòng im thin thít. Triệu Triệt và Tề Hoan định tìm hiểu dấu vết của lời nguyền. Mạnh Lan, Trương Nhất Trì và Hạ Vãn Vãn phụ trách phần thăm viếng người trong cuộc. Làng không lớn, bốn mươi phút cũng đủ để dạo hết một vòng. Dân làng không chào đón đoàn khách này, đặc biệt là sau vụ người đàn ông nọ “tự sát” lúc ban trưa, họ cũng coi đám thanh niên này như những kẻ mang điềm xấu.

Mạnh Lan có thể cảm nhận rõ ràng, dân làng đang đứng bất động trong phòng, trông giống hệt rối hình người, họ theo dõi nhất cử nhất động của cả ba, như thể đang quan sát con mồi.

“Nếu họ bắt chúng ta thì phải làm sao?” Hạ Vãn Vãn hơi hoảng.

“Vậy do thanh tiến trình trò chơi tự tịnh tiến rồi.” Mạnh Lan đáp: “Nếu coi đây là một trò chơi giải đố, hẳn cô sẽ dễ chịu hơn đấy.”

“Nhưng trò chơi sẽ không chết người, còn ở đây lại chết thật.” Giọng Hạ Vãn Vãn vẫn khủng hoảng như ban đầu.

Mạnh Lan lộ ra vẻ “bất lực” hiếm thấy: “Tôi đang an ủi cô thôi, xưa nay lời an ủi luôn phi lý mà.”

Hạ Vãn Vãn:…

Cuối cùng, ba người dừng bước trước một toà nhà nguy nga nhất trong làng.

Ngói xám tường đỏ, cổng đồng ngoài sân đóng kín, toàn bộ toà nhà được bao phủ bởi các bệ cao, từng bậc thang đều được lát bằng thạch cao. Nhìn từ bên ngoài bức tường, người ta có thể thoáng thấy mái hiên của mấy toà nhà trong sân được sơn những hoa văn hình vuông bọc ngoài (回) màu xanh và đỏ phức tạp, chúng còn được tô điểm thêm mực màu vàng. Các tác phẩm chạm khắc trên đá lẫn gỗ rất tinh tế.

Cổng sân rất lớn, cao hai mét rộng một mét. Hai bên cổng đặt hai con sư tử đá ngậm nhành lá liễu trong tay Tam Sơn nương nương.

Đây là từ đường dòng họ.

Qua khe cửa, vừa định ghé mắt dòm vào, Mạnh Lan đã chạm phải một đôi mắt già nua!

Bấy giờ, cửa bật mở.

Trưởng làng bước từ bên trong ra, cảm thấy mình bị xúc phạm nên đã trịnh trọng bảo: “Mấy người không nên tới đây, cũng không thể vào. Người lạ không được vô, đàn bà ngoài chuyện quan trọng ra thì cũng cấm luôn. Cô vừa là người xứ khác vừa là phụ nữ, không được nhìn lén lung tung qua khe cửa, như thế sẽ không tôn kính người trong dòng tộc chúng tôi!”

Mạnh Lan ngượng ngùng, vội thành khẩn nhận sai: “Vô cùng xin lỗi, chúng tôi sẽ đi ngay, xin lỗi xin lỗi.”

Dứt lời, cô nhanh chóng kéo Hạ Vãn Vãn tới khúc ngoặt.

Đến nơi khuất khỏi tầm nhìn của trưởng làng chừng ba bốn bước, Mạnh Lan lập tức biến sắc.

“Không đi à?”

“Đi gì mà đi?”

“Người ta nói phụ nữ không được vào, người ngoài cũng không được, đây là hành vi thiếu tôn trọng đấy!”

Mạnh Lan:…

Mạnh Lan chưa bao giờ là người tuân theo quy tắc, cô phá vỡ mọi luật lệ, búng vào trán Hạ Vãn Vãn: “Trong phim kinh dị, chẳng phải đây là cách nhắc nhở nhiệm vụ chính tiêu chuẩn sao?”

“Oái, đau đấy! Là cách để đám nhân vật chính tìm đường chết thì có.” Hạ Vãn Vãn bụm trán nói thầm.

Nhưng cô ấy vẫn cảm thấy, khi Mạnh Lan làm vài hành động trẻ con này với vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng, trông cũng đáng yêu đó chứ.

Mạnh Lan đã dùng mắt thường đo lường kích thước của từ đường, diện tích khoảng chừng hai trăm mét vuông, có một tầng, muốn tìm tòi trong toà nhà rộng hai trăm mét vuông này quả thực khá khó khăn. Vả lại, khi nãy lúc ra khỏi từ đường, trưởng làng vẫn nguyên vẹn, không xuất hiện mùi máu tươi hay các dấu vết kỳ lạ khác, chứng tỏ từ đường đó an toàn.

“Vậy tôi đi một mình nhé?”

“Tôi, tôi đi cùng mọi người!”

Trưởng làng không còn ở đó nữa, ba người đi loanh quanh từ đường, muốn tìm vị trí tốt để trèo qua tường. Mạnh Lan giẫm lên vai Trương Nhất Trì chui vào đầu tiên.

Ba người lăn một vòng dưới đất, cũng xem như đã tiếp đất vững vàng.

Quan sát phần lưng dính đầy bụi của Mạnh Lan, Hạ Vãn Vãn không khỏi bật cười, hiện giờ Lan Lan đã hoạt bát hơn hẳn lần gặp mặt đầu tiên vào hôm qua!

Từ đường chưa được khoá lại.

Bên trong, bức bích họa mô tả câu chuyện về Tam Sơn nương nương và làng Trường Thọ được đặt một bên. Trên xà gỗ treo một chiếc đèn lồ ng đỏ sặc sỡ. Đèn l ồng thắp một ngọn nến đang cháy lờ mờ toả ra một ánh đỏ kỳ dị. Còn phòng khách thì bày biện một tấm bảng “Phụng tiên tư hiếu” (*), một bàn gỗ đỏ bày hoa quả hạt dưa và một bình hoa màu xanh thời nhà Nguyên, trên bàn không dính bụi bẩn chứng minh nó được lau chùi mỗi ngày.

(*) Phụng thờ tổ tiên, nghĩ đến đạo hiếu.

Mạnh Lan đứng trước bài vị tổ tiên, gia phả dòng tộc được liệt kê trên vách tường bên phải.

Hạ Vãn Vãn đọc thầm theo.

“Trương Vân Phi, 1996.”

“Trương Miểu Miểu, 1972.”

“Trương Cao Trình, 1941.”

“Ồ, ở đây còn có năm 1921 nữa nè! Tôi nhẩm thử thì chắc cũng phải 100 tuổi đó, nơi này sống lâu thật!” Hạ Vãn Vãn thở dài: “Cô nhìn người này nè, 1817-1965, con người có thể sống lâu vậy à?” Trương Nhất Trì đếm ngón tay nhẩm tính: “Người này sống đến 148 tuổi, quá kinh khủng!”

Mạnh Lan cũng quan sát: “Nghe nói trong lịch sử có người sống đến 443 tuổi, sinh năm 881 sau Công nguyên, mất năm 1324 sau Công nguyên. Trần Tuấn, người huyện Vĩnh Thái, tỉnh Phúc Kiến. Nhưng việc dân ở đây đều sống tới hơn 100 tuổi, tôi thấy đúng là một kỳ tích của y học. Ngày nay, độ tuổi trung bình của người thành thị chỉ tầm bảy tám chục thôi.”

“Chưa chắc không buồn không lo không 996 (*) mới sống thọ đâu.” Hạ Vãn Vãn nói.

(*) 996: có nghĩa là giờ làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối và làm việc 6 ngày một tuần

Mạnh Lan ra ngoài đi quanh trong sân.

Bỗng nhiên, cô lại nghe được âm thanh quen thuộc.

“Hi.”

“Hi hi.”

Tiếng cười vọng vào tai, đứt quãng.

Ngay sau đó, tiếng cười biến thành tiếng rú dữ dội. Mạnh Lan quay phắt lại, nơi đó làm gì còn từ đường nào nữa?

Mà chỉ toàn một màu đen kịt.

“Sột soạt…”

“Sột soạt…”

“Sột soạt…”

Cứ như có móng tay phụ nữ đang cào da đầu cô, rách toạc ra từng vệt máu.

Một cơn gió lạnh như đến từ cõi âm nhẹ nhàng thổi vào tai Mạnh Lan, cô không nhìn sang bên cạnh, nhưng khoé mắt chợt thoáng thấy bóng một nữ quỷ đang bám trên lưng cô, mỉm cười kinh hãi.

error: Content is protected !!