Nội dung Mạch Tắc tường thuật cụ thể rõ ràng, tình tiết đầy đủ, Từ Nhân Thành không thể không tin, lập tức đau xót hung hăng mắng: “Tôi còn tưởng Quế Gia trong sạch, ai biết cũng làm loại chuyện hư hỏng này, còn dám lừa hôn, thật là đê tiện!”
Anh ta bình tĩnh một chút, trấn an Mạnh Tắc: “Cậu yên tâm, tôi sẽ tìm Quế Gia nói rõ, nhất định đòi lại công bằng cho cậu. Cậu đi nghỉ trước đi.”
Mạnh Tắc lại không vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt vô cùng đau khổ: “Nhưng mà phó giám đốc Bành vừa bảo tôi họp thường niên xong thì đến phòng hắn, còn đưa thẻ phòng cho tôi nữa…”
Dứt lời móc trong túi ra một chiếc thẻ phòng đưa cho Từ Nhân Thành xem.
“Cầm thú!” Từ Nhân Thành không ngờ Bành Quế Gia gấp không chờ nổi, đến cả thẻ phòng cũng đưa, cái này được xem là chứng cứ phạm tội vô cùng rõ ràng.
Anh ta hơi suy tư một chút, nắm bả vai Mạnh Tắc: “Không cần sợ, tôi đi với cậu.”
Mạnh Tắc cảm kích khom lưng: “Cảm ơn Tổng giám đốc.”
Tiết Trầm thấy thế cũng mở miệng: “Chúng ta cùng đi đi.”
“Hả?” Từ Nhân Thành hơi sửng sốt, “Việc này, không cần đâu nhỉ?”
Dù sao cũng là bê bối trong công ty, xử lý kín một chút vẫn tốt hơn. Nhiều người đi như vậy, ngộ nhỡ ầm ĩ sẽ rất khó giải quyết êm đẹp.
Tiết Trầm tốt bụng nhắc nhở: “Tôi chỉ sợ mấy người đánh không lại hắn.”
“Cậu đùa gì vậy.” Từ Nhân Thành cười cười phản bác, “Hai người tôi và Tiểu Mạch chẳng lẽ còn không đánh lại một Quế Gia sao… Với cả cũng đâu đến mức động tay động chân.”
Đang nói dở, dưới chân đột nhiên mất trọng lực, cả người lơ lửng rời khỏi mặt đất.
Từ Nhân Thành:?
Anh ta ngoái đầu nhìn, thấy Lệ Phù nhấc mình lên đặt sang bên cạnh.
“Tổng giám đốc Từ, ngài dẫm lên đuôi váy của tôi.” Lệ Phù oán giận nói.
Đồ cô mặc là lễ phục dài dùng để biểu diễn, Từ Nhân Thành đi lại không chú ý đã dẫm vào.
Nhưng trọng điểm không phải ở đây.
Mạnh Tắc trơ mắt nhìn mỹ nữ mảnh khảnh Lệ Phù mặt không đổi sắc nhẹ nhàng nhấc Từ Nhân Thành hình thể cao lớn lên, kinh ngạc nói: “Tổng, tổng giám đốc Từ, ngài nhẹ vậy sao!”
Từ Nhân Thành: “…”
Người ta 160 cân* đó! Nhẹ chỗ nào!
(*) 1 cân Trung Quốc = 596,8g ở Việt Nam. Từ Nhân Thành ~ hơn 95kg
Nhưng không thể phủ nhận, lòng tự trọng đã bị tổn thương.
Từ Nhân Thành yếu ớt nhìn mấy người Tiết Trầm: “Vậy cùng đi đi.”
Không phải anh ta định đánh nhau với Bành Quế Gia, chủ yếu sợ từ chối thì Tiết Trầm sẽ sai Lệ Phù đập mình.
Anh và Mạnh Tắc hợp lại có thể xử đẹp Bành Quế Gia, nhưng không chắc có thể đánh thắng Lệ Phù.
Mạnh Tắc còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý đã thấy ở đâu nhảy ra cả đội ngũ, đẩy mình đi tìm Bành Quế Gia.
Cậu mơ hồ sinh ảo giác rằng bản thân mới là người quy tắc ngầm sếp lớn.
Đoàn người kéo nhau tới phòng Bành Quế Gia.
Trên đường đi, Giản Lan Tư gãi gãi lòng bàn tay Tiết Trầm, thấp giọng hỏi: “Em để ý?”
Tiết Trầm khịt mũi: “Em chưa thấy năng lượng sống dày đặc như vậy bao giờ.”
Đương nhiên cậu không định đi chung để giúp Từ Nhân Thành đánh người, mà vì cậu cảm nhận được một luồng sinh khí dị thường trên người Mạnh Tắc.
Thật ra đây vốn không phải chuyện gì kì lạ, sinh linh chỉ cần có sinh mệnh thì sẽ có năng lượng sống.
Vấn đề của Mạnh Tắc ở chỗ nguồn năng lượng này quá nồng đậm, đã vượt xa ngưỡng bình thường của người phàm.
Sinh khí dồi dào, tượng trưng cho sức sống mãnh liệt.
Mà với nồng độ đó, Mạnh Tắc có thể sống ít nhất hơn một ngàn tuổi.
Dĩ nhiên không có khả năng.
Bình thường nồng nộ khác lạ như vậy hơn phân nửa có vấn đề, nhưng kỳ quái là nó tồn tại trên người Mạnh Tắc một cách rất tự nhiên.
Tựa như hơi thở trong cuộc sống hàng ngày.
Càng tự nhiên, càng kỳ lạ.
Cộng với việc Mạch Tắc nhắc đến hành động quái dị của Bành Quế Gia, Tiết Trầm quyết định cùng đi xem thử.
…
Bọn họ tới cửa phòng Bành Quế Gia, đúng lúc hành lang vắng bóng.
Mạnh Tắc đưa mắt nhìn mọi người, hít sâu một hơi rồi gõ cửa: “Phó tổng Bành, em là Tiểu Mạch, em tới rồi.”
Trong phòng không có tiếng đáp lại, Mạnh Tắc đành gõ cửa lần nữa nhưng vẫn im ắng như cũ.
Mạnh Tắc gãi đầu: “Có lẽ phó tổng chưa về…”
Từ Nhân Thành lấy điện thoại di động ra: “Để tôi gọi cho hắn.”
Đang định bấm số, trong phòng đột nhiên truyền ra vài tiếng “bang bang” khá lớn, kế đó một âm thanh khàn khàn như bị đè nén xuyên qua ván cửa chui ra ngoài.
“Cứu… Cứu mạng –”
Mọi người thoáng nhìn nhau, Mạnh Tắc nhanh chóng lấy thẻ phòng Bành Quế Gia đưa mình quẹt mở cửa.
Cửa vừa mở, tất cả đều bàng hoàng, chỉ thấy sàn nhà ướt dầm dề, sô pha nhỏ và bàn phòng khách bị lật xuống đất, đồ ăn rơi dập nát, trái cây trong khay cũng lăn khắp nơi.
Mà Bành Quế Gia đang ngã trên mớ hỗn độn đó, hai tay tự bóp cổ mình.
Hắn siết mạnh đến mức gân xanh trên mu bàn tay đã hằn lên, mặt càng đỏ tợn, lè cả lưỡi.
Nghe được động tĩnh phía cửa, trong mắt hắn xuất hiện tia hy vọng, giãy giụa bò tới: “Cứu, cứu tôi–“
“Quế Gia, cậu làm gì đó?” Từ Nhân Thành cực kì hoảng sợ, vọt nhanh tới.
Không ngờ vừa mới lại gần, Bành Quế Gia đột nhiên đánh anh ta một cú không kịp trở tay, hất bay anh ta ra ngoài.
“Hự -” Từ Nhân Thành thiếu chút nữa phun ra một búng máu, may mà vào thời khắc mấu chốt Giản Lan Tư tiến lên một bước đỡ được anh.
“Tổng giám đốc Từ cẩn thận.”
“Cảm ơn cậu.” Từ Nhân Thành tuy được cứu nhưng khóe mắt lại chảy xuống hai giọt lệ hoài nghi, “Sao vậy chứ…”
Dẫu Lệ Phù nhấc mình lên dễ như bỡn, nhưng dù sao cô cũng không phải con người.
Thế còn Bành Quế Gia, sao đến cả hắn cũng có thể tùy tiện đánh bay mình, mình thật sự yếu nhớt vậy ư?
Bên kia, Bành Quế Gia nhìn một đám người ở đâu ùa đến, rốt cuộc không tự bóp cổ mình nữa. Hắn buông lỏng tay, chậm rãi đứng lên, khó chịu quét mắt lườm tất cả: “Các người tới phòng tôi làm gì?”
Dứt lời, ánh mắt dừng lại trên thẻ phòng trong tay Mạnh Tắc, lộ ra một tia nguy hiểm, “Là cậu dẫn bọn họ tới?”
Mạnh Tắc có Từ Nhân Thành chống lưng, đủ tự tin, hiên ngang ưỡn ngực nói: “Phó tổng Bành, anh hết hy vọng đi, tôi sẽ không chấp nhận để anh quy tắc ngầm đâu.”
“Cậu nói gì đó?” Bành Quế Gia không hiểu, “Tôi nói muốn quy tắc ngầm cậu khi nào?”
“Anh đừng vờ vĩnh nữa, tôi đã nói hết cho Tổng giám đốc Từ rồi.” Mạnh Tắc nghĩ hắn muốn chối nên thuật lại, “Không phải mấy ngày trước anh nói tôi hãy trao thân cho anh hay sao?”
“…”
Bành Quế Gia trầm mặc một lát, đột nhiên phun ra câu chửi th.ô tục, “Con mẹ nó, suy nghĩ của nhân loại đúng là bẩn thỉu, vừa nói muốn cơ thể đã nghĩ ngay đến quy tắc ngầm… Mắc mửa!”
“Ơ, không phải sao?” Mạnh Tắc nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Bành Quế Gia, nhất thời ngờ nghệch.
Đúng lúc này Giản Lan Tư đột nhiên tiến thêm một bước, vô cảm nhìn Bành Quế Gia, trầm giọng nói: “Thần vương.”
Bành Quế Gia cũng chú ý tới Giản Lan Tư, hắn híp mắt tựa như không lường trước được tình huống này: “Kỵ sĩ.”
Hai người Từ Nhân Thành và Mạnh Tắc chẳng hiểu gì.
Từ Nhân Thành: “Cái gì Thần vương?”
Mạnh Tắc: “Thần vương cái gì?”
“Thần vương cái rắm.” Tiết Trầm cười nhạo một tiếng, “Chính là hồn cây thành tinh ký sinh trên người phó tổng Bành.”
Đến bây giờ, cậu và Giản Lan Tư cuối cùng cũng hiểu sinh khí nồng đậm trên người Mạnh Tắc là từ đâu mà ra.
Trong xã hội xưa, mọi người tin rằng vạn vật đều có linh hồn, cũng cho rằng thần linh trú ngụ trong cây cối, có thể ban mưa, khiến vạn vật sinh sôi, nên rất kính trọng và tôn thờ.
Tục thờ thần cây này đến nay vẫn còn tồn tại rộng rãi ở Đông Nam Á và một số bộ lạc nguyên thủy Châu Phi. Thậm chí, vài nơi còn cho rằng thần cây sẽ kí sinh trên người quốc vương của bọn họ, ảnh hưởng đến hưng suy bộ lạc, vì vậy tôn xưng là Thần vương.
Thần cây thời nguyên thủy thực hư thế nào hiện đã không còn người biết, có điều trong thiên nhiên, thực vật nếu sinh trưởng lâu năm ở nơi tàng phong tụ khí*, được vầng nhật nguyệt chiếu rọi thì quả thật có thể đắc đạo.
(*) Tàng phong tụ khí: nơi tránh được các luồng gió thổi trực tiếp nhưng vẫn thoáng mát, khí được lưu thông, không bị xung đối, ngăn chặn và tiêu tán.
Ví như cây hòe già bên suối Dương Nam có mộc linh.
So với nó, đạo hạnh của hồn cây thành tinh kí sinh trên người Bành Quế Gia còn cao hơn nhiều, đã tu thành hồn phách có ý thức tự chủ.
Tất nhiên đối với Long tộc hàng chuẩn đến từ Thiên Đình, thứ này cùng lắm chỉ tính là yêu quái, còn lâu mới xứng gọi một tiếng “thần”.
Có điều, cây thành tinh và yêu quái bình thường không giống nhau.
Thực vật là nền tảng của sự sống, nó nuôi dưỡng và tạo ra vật chất để ngàn vạn sinh linh sinh tồn, sự hô hấp của thực vật hình thành vòng tuần hoàn thế gian.
Có thể nói, bản thân chúng chính là sự sống.
Vì vậy trên người chúng cũng sẽ có nguồn năng lượng nồng đậm, sau khi thành tinh càng dày đặc hơn, là loại sinh khí mà vạn vật dựa vào để tồn tại.
Bởi lẽ đó mà sinh khí trên người Mạnh Tắc mới tự nhiên đến thế.
“Bành Quế Gia” vốn đang cùng Giản Lan Tư giằng co thì nghe thấy câu nói của Tiết Trầm, tức khắc giận dữ nhào tới: “Mày có biết phép lịch sự không?”
Từ Nhân Thành kinh hãi la lên: “Hắn rất mạnh, mau tránh…”
Còn chưa dứt câu, bên cạnh đã vút lên một bóng hình xinh đẹp.
Lệ Phù “xoẹt” một tiếng xé bỏ nửa phần đuôi váy vướng víu, huơ móng tay sắc nhọn cào lia lịa, kích động hơn cả Tiết Trầm: “Mày là cái thá gì mà dám cả gan nói chuyện với sư phụ tao như vậy hả?”
Người cá bản tính hung tàn, móng tay bén nhón mà sức lực cũng lớn.
Huống chi Lệ Phù còn từng tu luyện.
Một phút kế tiếp, cổ “Bành Quế Gia” in hằn hoa văn hình móng tay, ngã nhoài trên đất với vệt máu loang lổ, hai tay bị Lệ Phù khóa ngược ra sau.
Cô đạp một chân lên eo hắn, hung ác nói: “Biết điều một chút, xin lỗi sư phụ tao mau.”
“Hộc –”
“Bành Quế Gia” phun ra một búng máu.
Từ Nhân Thành, Mạnh Tắc: “…”
Hai người sững sờ nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được vẻ bàng hoàng.
Từ Nhân Thành thiếu chút nữa bật khóc: “Mình thật là nhỏ yếu.”
Mạnh Tắc còn bất lực hơn anh ta, môi run rẩy, ngập ngừng nói: “Họ, bọn họ giống như không, không phải người…”
Sở dĩ cậu đưa ra phán đoán này, không phải vì lời nói của Tiết Trầm và Giản Lan Tư, cũng không phải vì sức lực kinh người của Lệ Phù và “Bành Quế Gia”.
Mà vì cậu thấy khi Lệ Phù kích động, trên má xuất hiện mảnh vảy cá.
Mạnh Tắc vừa dứt câu đã nghe bên cạnh truyền đến một giọng nói xa lạ: “Cuối cùng cậu cũng phát hiện, thật tốt quá, tôi có thể xuất đầu lộ diện hít thở không khí rồi.”
Đáy lòng Mạch Tắc chấn động, chậm rãi xoay đầu, bỗng thấy trên không trung xuất hiện một con cá Koi đỏ bự bằng bàn tay.
Đang bay lượn.
Cá Koi đỏ thấy cậu nhìn qua còn nhe răng cười: “Xin chào, tôi là Tiểu Hồng đây.”
“Yêu, yêu quái!” Mạnh Tắc không tiếp thu nổi, khẽ đảo mắt rồi ngất tại trận.
Tiểu Hồng thấy vậy tức giận mắng: “Sao cậu ta lại thế này, không phải nói thân thể tốt lắm à, gan yếu dữ vậy?”
Từ Nhân Thành: “…”
Thật ra thì, chân anh ta cũng nhũn ra rồi.
“Bành Quế Gia” bị Lệ Phù đạp phun máu nhưng vẫn không đầu hàng, ngược lại nhìn cô chằm chằm, dùng giọng nói trầm thấp mị hoặc: “Tôi biết cô, Lệ Phù, cô là người cá ở vùng biển phương bắc…”
“Đôi chân loài người của cô, ắt hẳn dùng thứ gì đó quý báu để trao đổi nhỉ? Để tôi đoán xem, là giọng nói đúng chứ? Cô ngàn dặm xa xôi theo một tên đàn ông đến Trung Quốc, kết cục người ta lại phản bội cô! Cô mất đi giọng nói quý giá, cũng mất đi tình yêu hết lòng hết dạ, hối hận biết bao…”
“Bành Quế Gia” cố ý khống chế nhịp điệu, gằn từng chữ một, tràn ngập ma lực làm người khác khó lòng kháng cự.
Nhưng Lệ Phù căn bản không chờ hắn nói xong đã mất kiên nhẫn mà dẫm thêm phát nữa: “Bớt nhiều lời lại, nói trọng điểm.”
Thủ đoạn dụ hoặc con người bằng thanh âm, yêu quái nào dám so sánh với người cá?
“Bành Quế Gia”: “…”
Giản Lan Tư nhịn không được liếc Tiết Trầm: “Em dạy Lệ Phù những gì thế?”
Một thời gian ngắn không gặp mà khí chất Lệ Phù đã thay đổi quá nhiều.
Tiết Trầm trưng ra vẻ mặt vô tội: “Giáo dục vật lí bình thường thôi mà.”
“Bành Quế Gia” lại ăn một đạp suýt chết, chẳng còn sức đâu mà xúi giục, chỉ có thể phẫn nộ nói nhanh hơn: “Hiện tại cô mất trắng cả giọng nói lần tình yêu, càng không thể về biển. Nếu đã vậy sống trên mặt đất nhất định rất thống khổ, chi bằng đi theo tôi, tôi giúp cô đoạt lấy tiền tài danh vọng quyền thế, cho cô trở thành “Thần vương” được người người sùng bài, chỉ cần cô giúp tôi đối phó tên kỵ sĩ này…”
“Nóng máy hả?” Lệ Phù ngắt lời hắn, “Tao hiện tại độc thân lắm tiền, thống khổ ở đâu? Còn có, tao muốn về biển lúc nào mà chẳng được.”
“Bành Quế Gia” cảm thông: “Cô vờ mạnh mẽ làm gì, đuôi đã không còn…”
Mới nói một nửa, trước mặt hắn đột nhiên lóe sáng, hai mắt trợn trừng: “Đệt! Đuôi của cô ở đâu ra?”
Chỉ thấy dưới eo Lệ Phù, nơi vốn dĩ là đôi chân loài người lại bất ngờ biến thành chiếc đuôi cá tuyệt đẹp với những viên ngọc trai sáng lấp lánh.
“Sao có thể?” “Bành Quế Gia” khó tin hỏi lại, “Vì sao cô vẫn còn đuôi cá? Cô đã không còn giọng nói thì lấy gì để trao đổi với phù thủy nữa chứ?”
Lệ Phù dùng ánh mắt nhìn yêu quái thiểu năng trí tuệ: “Đồ đần mới đi trao đổi với phù thủy, tao hiện tại tu tiên.”
Trước khi “Bành Quế Gia” kịp tiêu hóa, một cảnh khiếp sợ hơn đã diễn ra.
Lệ Phù ở trước mặt hắn, chậm rãi… bay lên?
Dù không cao nhưng thật sự đã bay lên.
Lệ Phù lả lướt trong không trung, từ trên cao nhìn xuống “Bành Quế Gia” với vẻ mặt khiêu khích: “Ha hả, bổn người cá hiện tại trời cao, biển rộng, đất mênh mông đều sống được hết.”
“….”
Giản Lan Tư lại từ từ quay đầu nhìn Tiết Trầm.
Tiết Trầm mặt không đổi sắc: “Nhất định là Tiểu Hồng dạy, đợi xong xuôi em sẽ đánh nó.”
Cảnh người cá biết bay đối với “Bành Quế Gia” là một đả kích chí mạng, hắn hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, nằm yên tại chỗ: “Thích làm gì thì làm đi.”
Tiết Trầm lạnh mặt nhìn hắn: “Mau ra khỏi người phó tổng Bành”
“Bành Quế Gia” một vẻ heo chết không sợ nước sôi, lười biếng đáp: “Ra không được, trừ khi Bành Quế Gia chết.”
Giản Lan Tư lúc này cũng nhớ tới điều gì đó, nhíu mày nói: “Có hơi phiền, hồn cây thành tinh và ký chủ là cộng sinh, chỉ khi nào ký chủ chết thì nó mới rời đi.”
Hồn cây thành tinh đoán chắc bọn họ không dám giết ký chủ, run rẩy vùng lên: “Có ngon thì mấy người giết Bành Quế Gia đi.”
“Giết thì giết.” Tiết Trầm không đợi hắn nói xong đã trực tiếp bấm chỉ quyết, hơi thở của rồng xẹt qua người Bành Quế Gia, cuốn hồn phách hắn ra ngoài.
Hồn cây thành tinh:???
Hồn lìa khỏi xác, thân thể Bành Quế Gia cũng ngừng hô hấp, hình thành trạng thái “tử vong” tạm thời.
Giản Lan Tư thấy thế liền hạ chú kỵ sĩ lên cây mọng nước bự bằng bàn tay dùng để trang trí, hồn cây thành tinh tru lên một tiếng không cam lòng, bị trục khỏi thân xác Bành Quế Gia rồi chuyển nhập vào chậu cây đó.
Giản Lan Tư lại dán một lá bùa, thứ này khiến hồn cây thành tinh không thể nào làm yêu được nữa.
Giải quyết xong, Tiết Trầm bấm ngón tay đưa hồn phách Bành Quế Gia về lại thân xác.
Một lát sau, Bành Quế Gia yếu ớt tỉnh lại, vừa mở mắt đã “Ô” một tiếng khóc rống lên: “Tạ ơn các cậu đã cứu tôi.”
Từ Nhân Thành mờ mịt hỏi: “Quế Gia, rốt cuộc mọi chuyện là sao?”
Bành Quế Gia trưng biểu cảm biết vậy chẳng làm: “Đều do tôi sinh lòng tham, không nên đi đường tắt…”
Hắn nước mắt nước mũi tèm lem, mãi một hồi mới nói lại mọi chuyện rõ ràng.
Bành Quế Gia kể, hắn vốn sinh ra trong gia đình điều kiện kinh tế không mấy khả quan, cả nhà khó khăn lắm mới lo được cho tên sinh viên như hắn. Chính vì vậy, hắn luôn muốn sau khi đi làm sẽ kiếm thật nhiều tiền báo đáp gia đình.
Đáng tiếc hắn vận may bình thường, sự nghiệp vẫn luôn không khởi sắc, cố gắng lắm mới vào được Vân Giác thì lại nhậm chức ở một bộ phận kinh doanh không mấy lợi nhuận.
Mắt thấy mình càng ngày càng già, hắn lại thêm buồn bực thất bại.
Mãi đến ba năm trước, hắn và vợ đến Đông Nam Á hưởng tuần trăng mật, hướng dẫn viên đưa bọn họ đến một bộ lạc cổ xưa.
Vào trong có một cây cổ thụ, hướng dẫn viên du lịch nói đó là “Thần vương” của bộ lạc: nhận sự sùng bài của bộ lạc, phù hộ cho bộ lạc. Bên cạnh đó, chỉ cần tín đồ đủ thành kính, thần vương cũng có thể giúp bọn họ thực hiện nguyện vọng.
Bành Quế Gia vốn không tin những chuyện đó, nhưng lúc ấy hắn quá chán nản, ma xui quỷ khiến lại thật sự cầu nguyện với cây cổ thụ kia, còn thành kính hứa hẹn trả bất kỳ giá nào.
Không ngờ đêm ấy, hắn đã mơ thấy cây cổ thụ.
Ở trong mộng, cổ thụ nói “Thần vương” có thể hoàn thành ý nguyện của hắn, nhưng đồng thời muốn ký sinh trên người hắn, rời khỏi bộ lạc đến nơi phồn hoa.
Ngoài ra, khi Bành Quế Gia 70 tuổi sẽ phải hiến tế phần sinh mệnh còn lại cho Thần vương, Thần vương cũng có thể rời khỏi thân thể hắn, tìm kiếm người trẻ tuổi hơn để ký sinh.
Bành Quế Gia ban đầu có chút sợ hãi, nhưng hắn quá khao khát thành công, rất muốn một đêm vụt sáng trở nên nổi bật.
Cuối cùng hắn đồng ý, từ đó Thần vương liền ký sinh lên người hắn.
Hắn nghĩ, so với buồn bực thất bại sống trăm năm, không bằng vẻ vang sống 70 năm.
Sau khi từ Đông Nam Á về, sự nghiệp Bành Quế Gia quả nhiên bắt đầu hanh thông.
Đầu tiên là may mắn được chuyển sang hạng mục làng du lịch Lan Quang triển vọng nhất bấy giờ, kế đó mỗi khi cần đưa ra quyết định trọng yếu, hắn cuối cùng đều chọn được hướng đi đúng đắn.
Không chỉ vậy, Bành Quế Gia cũng sở hữu tinh lực tràn trề, thường xuyên thức đêm tăng ca mà chẳng hề mệt mỏi.
Cứ vậy ngắn ngủi ba năm, Bành Quế Gia đã trở thành phó quản lý của hạng mục làng du lịch, người nhà cũng được sống trong biệt thự cao cấp, đi xe sang.
Đúng ra nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn hẳn sẽ sớm đạt được vị trí như Từ Nhân Thành, làm một người giàu có thực thụ.
Không ngờ Thần vương lại nửa đường lật lọng, muốn chóng đổi đối tượng ký sinh trẻ tuổi hơn.
Có điều muốn vậy thì trước tiên phải rời khỏi thân thể đang ký sinh hiện tại, vì lẽ đó mà mấy ngày trước Thần vương đã khống chế ý thức của Bành Quế Gia, chuẩn bị giết hắn.
Vừa rồi lúc nhóm Từ Nhân Thành đứng trước cửa thì Thần vương vốn định làm Bành Quế Gia chết đuối, có điều sau khi hoàn toàn ngập xuống nước, ý chí sinh tồn của Bành Quế Gia bộc phát, gian nan đoạt lại ý thức.
Do đó mới có một màn mà nhóm Từ Nhân Thành nhìn thấy.
…
Nghe Bành Quế Gia giải thích xong, trong phòng nhất thời im lặng.
Từ Nhân Thành nhịn không được phỉ nhổ: “Hồn cây thành tinh này, ký sinh thì ký sinh đi, sao còn muốn chọn người trẻ tuổi?”
Giản Lan Tư như suy tư điều gì: “Hẳn là nghi thức thời xưa lưu lại, gọi là sát tử Thần vương.”
Anh giải thích, ở thời đại nguyên thủy, một ít bộ lạc sùng bái Thần vương quan niệm rằng sinh mệnh của thần có liên quan đến hưng suy của bộ lạc, Thần vương nếu mang bệnh hoặc già cả thì bộ lạc cũng sẽ gặp tai họa bất ngờ, gia súc ngừng sinh, mùa màng thất bát, đến con người cũng sẽ chết vì đại dịch.
Mà biện pháp tiêu trừ tai họa chính là vào lúc Thần vương còn khỏe mạnh gi.ết ch.ết hắn, để thần linh ký sinh lên những người trẻ tuổi hơn, khỏe mạnh hơn và tràn trề tinh lực hơn.
Hồn cây này đến từ bộ lạc nguyên thủy, rất có thể kế thừa hủ tục này, đến độ tuổi nhất định thì g.iết c.hết “Thần vương” cũ, tìm người trẻ kế nhiệm.
“Hóa ra là vậy.” Từ Nhân Thành thở dài.
Thế nhưng Giản Lan Tư vẫn có chút khó hiểu, nhìn Bành Quế Gia: “Ước định giữa người và yêu quái là hai chiều, trong tình huống bình thường hẳn là sẽ không đổi ý mới đúng, Thần vương đã đáp ứng 70 tuổi mới lấy sinh mệnh của anh, sao lại lật lọng giữa chừng?”
Anh vừa nói dứt lời, Bành Quế Gia nghẹn một bụng tức cuối cùng không nhịn được “Oa oa” khóc lớn: “Đều do đám tư bản trên internet liên tục ganh đua nội bộ ngành, rêu rao khắp nơi không tuyển người trên 35 tuổi, làm như loài người không ai sống quá cái tuổi đó tuổi vậy! Nhưng mà, nhưng mà không ngờ Thần vương nghe nhiều đến mức thấy bọn họ thực sự nói có lý, ngẫm nghĩ 70 tuổi mới “sát tử Thần vương” là quá muộn, liền quyết định xử ngay tuổi 35, hu hu hu hu – tôi hận tư bản!”
Mọi người: “…”
Từ Nhân Thành lẩm bẩm: “Quế Gia mới đón sinh nhật 35 tuổi vào tháng trước.”
Lúc ấy công ty còn một lòng khen ngợi Bành Quế Gia tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Không ngờ trong mắt nhà tư bản trên internet và Thần vương thì hắn đã không đáng sống tiếp.
Giữa cảnh im lặng, Tiết Trầm đột nhiên vỗ tay cái độp: “Quyết định xong rồi, để Thần vương đi trồng rau đi! Phải tăng ca 24 tiếng, bảo đảm mỗi cây đều tươi ngon mọng nước, không được có một mảnh lá già.”
Hồn cây thành tinh sinh khí nồng đậm, trông vườn rau là thích hợp nhất.
Nếu lão cây già này đã thích hàng non như vậy, thì lo giữ cho thực phẩm luôn tươi mới đi.
Giản Lan Tư gật đầu tán đồng: “Nói vậy sau này chúng ta ăn lẩu vừa có rau vừa có thịt, dinh dưỡng cân bằng.”
Mọi người: “…”
Hai người cũng xứng đôi ghê!
– ——————————————–