[ Tao là dao thớt, mày là thịt cá. ]
“Không phải như vậy.” Chương Mộc Tâm vội vàng ngăn Trâu Duy Duy đang trong cơn kích động, vừa nghi hoặc vừa sợ hãi kể lại trải nghiệm của mình cho cô.
Trâu Duy Duy nghe xong thì có chút kinh ngạc, gương mặt toát ra vẻ hoảng hốt, “Là thật hay giả vậy?”
Cô nhịn không được quét ánh mắt về nơi Chương Mộc Tâm vừa đi qua, Chương Mộc Tâm nói là nhìn thấy tiền, nhưng rõ ràng chẳng có một mảnh giấy nào trên đường cả, vậy tiền từ đâu ra được.
Chân Chương Mộc Tâm còn hơi nhũn ra: “Đừng nhìn nữa, cậu vừa gọi tôi, mấy thứ kia đều biến mất rồi.”
Trâu Duy Duy nổi hết cả da gà, chà xát cánh tay: “Chuyện này rốt cuộc là sao vậy, không lẽ là bị quỷ ám ư?”
“Tôi cũng không biết.” Chương Mộc nghĩ mà sợ, ôm ngực nói, “May mà có tờ giấy Tiết Trầm đưa cho tôi, nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.”
Nhắc tới đây, ánh mắt hai người lại rơi xuống nét chữ đã phai mực một lần nữa, sau đó ngẩng đầu nhìn nhau, trăm miệng một lời, “Đi tìm Tiết Trầm.”
Tiết Trầm đang ăn cơm với bọn Trình Hàm ở nhà ăn.
Nhìn món rau luộc xanh ngắt hầu như không có dầu mỡ, xương sườn khét thành một cục dính vào với cơm, Tiết Trầm chậm rãi buông đũa, để tay lên ngực tự hỏi: “Tôi đã thảm như vậy, chẳng lẽ không xứng được ăn ngon một chút sao?”
“Như này đã là không tệ rồi, ít nhất còn có thịt có đồ ăn.” Trình Hàm ác ý nhắc nhở, “Ngẫm lại số tiền còn dư của cậu, mấy ngày nữa có khi còn không được ăn thịt.”
Tiết Trầm không kìm lòng được nói ra thắc mắc của loài rồng: “Vì sao con người phải ăn cơm?”
Trong nháy mắt này, cậu thậm chí sinh ra loại kích động yêu cầu Từ Nhân Thành đưa tiền cho mình.
Trình Hàm liếc mắt nhìn cậu một chút, bắt đầu hiến kế: “Có lẽ, cậu nên tích cốc(*).”
(*) nhịn ăn cơm để chuyên tâm vào tu hành
Tiết Trầm thở dài: “Đây cũng là một biện pháp.”
Trình Hàm: “……” Đây mà là biện pháp sao? Cậu ta rõ ràng là đang trào phúng mà!
Trong lúc nói chuyện, Tiết Trầm nhận được tin nhắn của Chương Mộc Tâm hỏi cậu đang ở đâu, Tiết Trầm trả lời, trong chốc lát đã thấy Chương Mộc Tâm và Trâu Duy Duy vội vội vàng vàng xuất hiện ở nhà ăn.
Trình Hàm nhìn Chương Mộc Tâm đột nhiên chạy đến, còn mang vẻ mặt sắp khóc tới nơi, sợ mất mật: “Có phải là Mộc Tâm muốn tìm cậu đền bù tiền son môi hay không? Thôi xong, cô ấy còn không biết cậu hiện tại nghèo rớt mồng tơi……”
Trong lúc cậu ta còn lải nhải, Chương Mộc Tâm đã tới gần, hai tay cầm một tờ giấy cẩn thận từng li từng tí đưa tới trước mặt Tiết Trầm, chân thành xin lỗi: “Tiết Trầm, vừa nãy là tôi hiểu lầm cậu, tôi đáng lẽ phải tin cậu, cầu xin cậu hãy giúp tôi.”
Trình Hàm:?
Tiết Trầm nhận lấy tờ giấy kia, Trình Hàm liếc mắt nhìn thoáng qua, giật mình trách móc: “Chất lượng của loại son môi này cũng kém quá nhỉ? Còn không biết xấu hổ bán đắt như vậy, chẳng qua việc này cũng không thể trách Tiết Trầm ha……”
Tiết Trầm đập đầu cậu ta: “Cậu câm mồm đi.”
Rồi nhìn Chương Mộc Tâm, “Cậu gặp phải cái gì?”
Chương Mộc Tâm bình phục tâm tình một chút, mới kể lại sự việc mình gặp ở hồ, cuối cùng, cô thấp thỏm hỏi: “Tôi có phải là bị quỷ ám hay không?”
Tiết Trầm như đang suy tư điều gì đó: “Hẳn là không phải.”
Chương Mộc Tâm đang muốn thở phào nhẹ nhõm, đã nghe thấy cậu tiếp tục nói, “Chỉ là bị đồ vật trong nước quấn lấy mà thôi.”
Chương Mộc Tâm: “……!” Cảm ơn, càng sợ hãi hơn rồi.
Trâu Duy Duy đã tưởng tượng ra một đống phim kinh dị, run run môi nói, “Cậu nói, không… không phải là thuỷ quỷ chứ?”
“Khó mà chắc chắn được.” Tiết Trầm nói, nước thuần âm, từ trước đến nay dễ dàng tập hợp âm vật tà mị, trong nước càng có vô số yêu quái, cực kì hỗn loạn.
Cậu nói rồi nhìn vào đôi mắt của Chương Mộc Tâm, Trâu Duy Duy thấy thế thì nghi hoặc, cũng nhìn lại theo tầm mắt của cậu, nhất thời hoảng sợ: “Mộc Tâm, sao mắt của cậu lại có sợi tơ máu dài như vậy?”
Lúc này sự đục ngầu trong mắt của Chương Mộc Tâm ngược lại đã tan đi không ít, nhưng tơ máu kia lại dày hơn, cũng nhìn được rõ ràng hơn, có thể thấy, điểm cuối của tơ máu đã chạm đến con ngươi.
Nghe thấy vậy thì Chương Mộc Tâm mờ mịt, vội vàng móc chiếc gương nhỏ ra soi: “Đây không phải là kết quả của việc thức đêm sao?”
“Đây là dấu hiệu phản phệ.” Tiết Trầm lại hỏi, “Cậu thật sự chưa từng làm giao dịch gì lẽ ra không nên làm, hoặc là đáp ứng chuyện kì quái nào đó của người khác sao?”
Chương Mộc Tâm sắp khóc tới nơi, nghiêm túc suy nghĩ kĩ về những ngày gần đây, khẳng định nói: “Thật sự không có, hơn nữa sao tôi có thể có liên quan đến nước… vật trong nước cơ chứ.”
Tiết Trầm cũng cảm thấy hơi kỳ quái, thoạt nhìn Chương Mộc Tâm cũng không phải loại người này, ngón tay cậu vuốt ve những chữ cái màu đỏ đã phai màu.
Đáng tiếc, thành phần của son môi hiện đại thực khoa học, không giống chu sa trong thời cổ đại, không thì thứ đồ trong nước kia phỏng chừng đã bị đuổi đi rồi.
Hiện tại ngược lại càng phiền toái.
Tiết Trầm nói: “Xem ra vật kia sẽ không dễ dàng buông tha cậu, muộn nhất là đêm nay, nó sẽ tìm tới cậu.”
Chương Mộc Tâm suýt nữa không xỉu đi: “Như thế, tôi nên làm gì bây giờ?”
Vào lúc mấu chốt đầu óc Trâu Duy Duy ngược lại rất sáng tỏ, vội vàng chắp tay trước ngực, ngóng trông nhìn Tiết Trầm: “Tiết Trầm, cậu lợi hại như vậy, nhất định có biện pháp giải quyết đúng không? Cầu xin cậu hãy giúp đỡ Mộc Tâm đi!”
Chương Mộc Tâm cũng phản ứng lại, nói theo: “Tiết Trầm, xin cậu giúp đỡ tôi, tôi có thể trả tiền cho cậu!”
“Tiền thì thôi đi.” Tiết Trầm hơi nhăn mũi, là học sinh thì có thể có bao nhiêu tiền, cậu nhìn thoáng qua bữa cơm cho lợn ăn ở trước mặt, rơi lệ rồng, “Cho tôi một bữa ăn ngon là được.”
Chương Mộc Tâm: “……”
Có cần đáng thương như vậy không?
Buổi tối, vì không muốn mang thêm phiền phức cho những người khác trong ký túc xá, Chương Mộc Tâm ra ngoài đặt một phòng ở khách sạn, tuy rằng Trâu Duy Duy sợ sệt, nhưng vẫn kiên định tỏ vẻ muốn ở bên cạnh chị em tốt của mình.
Tiết Trầm không bày tỏ ý kiến, dù sao với cậu mà nói có thêm người cũng vẫn vậy thôi.
Vốn dĩ Trình Hàm được chứng kiến toàn bộ điểm bắt đầu cũng muốn gia nhập, nhưng Tiết Trầm ngại cậu ta quá phiền nên từ chối, vì thế Trình Hàm không cam lòng trở lại ký túc xá rồi thêm mắm dặm muối kể lại chuyện này một phen.
Những người khác trong ký túc xá hơi giật mình dồn dập tỏ vẻ hoài nghi, mạnh mẽ yêu cầu Tiết Trầm phát sóng trực tiếp ngay tại hiện trường, kết quả không hề ngoài ý muốn là bị Tiết Trầm làm lơ.
Trình Hàm đành phải quấy rầy Trâu Duy Duy.
Trâu Duy Duy đợi ở trong phòng, vừa nhàm chán vừa sợ hãi, đang định kiếm chút chuyện để dời đi lực chú ý, quả nhiên đã mở video trò chuyện phát sóng trực tiếp cho bọn Trình Hàm xem.
Trình Hàm hỏi xuyên qua màn ảnh: “Thế nào rồi, thủy quỷ xuất hiện chưa?”
“Đừng nhắc đến nó có được không!” Mặt Trâu Duy Duy đã tái rồi, nhỏ giọng nói, “Vẫn chưa thấy.”
Lại Hiển Thanh ở bên cạnh chen đầu qua: “Tiết Trầm đâu?”
Trâu Duy Duy yên lặng chuyển hướng màn ảnh tới chiếc ghế dựa trong phòng, Tiết Trầm đang nằm liệt trên ghế như người không xương chơi điện thoại, cảm giác nếu như chiều dài thích hợp, cậu có thể cuộn tròn trên đó.
Trình Hàm: “Thoạt nhìn không khí còn rất nhẹ nhàng.”
Tiết Trầm không ngẩng đầu: “Nhẹ nhàng hơn chơi game với các cậu nhiều.”
Trình Hàm: “…… Đừng mắng đừng mắng, đang cày clone rồi.”
Trâu Duy Duy và Chương Mộc Tâm nghe được thì vẻ mặt mờ mịt, nhưng bởi vì tư thái bình tĩnh của Tiết Trầm, tâm tình của các cô gái xác thật nhẹ nhàng không ít.
Tiết Trầm còn đang si ngốc nhìn bộ skin ưu đãi kia.
Muốn quá.
Nhưng nghèo quá.
Cậu đang tự hỏi làm sao mới có thể có được bộ skin này, đột nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh “tí tách tí tách”.
Tiết Trầm như có cảm giác lạ, ngẩng đầu nhìn sang phía cửa sổ.
Hơi nước từ ngoài cửa sổ bay vào.
“Sao trời lại mưa?” Chương Mộc Tâm có chút kỳ quái, đang muốn đi xem cửa sổ, lúc này cửa phòng bị gõ vang.
“Cốc cốc cốc ——”
Chương Mộc Tâm hỏi: “Ai thế?”
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của một người đàn ông: “Xin chào, tôi là nhân viên trước quầy lễ tân của khách sạn, có giấy tờ cần ngài kí một chút.”
“Chờ tí.” Chương Mộc Tâm nghe vậy cũng không có nghĩ nhiều, đi qua mở cửa.
Ngoài cửa là một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục làm việc của khách sạn, anh ta đưa qua một tờ giấy: “Quý khách, mời ngài ký tên ở chỗ này.”
Chương Mộc Tâm nhìn qua, lại là đơn đặt cọc tiền của khách sạn, cô kỳ quái hỏi: “Chẳng phải tôi vừa mới ký sao?”
Người nọ nói: “Thật ngại quá, đồng nghiệp của chúng tôi không cẩn thận làm mất đơn, phiền ngài hỗ trợ ký lại một lần nữa.”
“Sao lại sơ ý như vậy chứ.” Chương Mộc Tâm oán giận thì oán giận, cảm thấy người làm công cũng không dễ dàng, vẫn là nhận lấy bút.
Cô đang định ký tên, đột nhiên bên cạnh có một bàn tay duỗi tới, Tiết Trầm không biết đã đi tới từ khi nào, lấy cây bút từ trên tay cô nàng: “Tôi ký cho.”
Nét mặt người nọ cứng ngắc: “Nhưng đây là tiền đặt cọc của tiểu thư Chương.”
“Ồ.” Tiết Trầm vừa nói vừa đặt bút lên đơn, “Hiện tại là của tôi.”
Chương Mộc Tâm: “……?”
Trâu Duy Duy đang càu nhàu với bọn Trình Hàm: “Trời mưa thật đột ngột quá đi mất, quần áo tôi còn đang phơi ở bên ngoài……”
Trình Hàm khó hiểu: “Đâu có mưa đâu? Tiết trời vẫn rất tốt mà.”
Nói xong cậu ta còn xoay màn hình một chút ra phía ngoài ban công, chứng minh mình không nói sai.
Trâu Duy Duy hơi sửng sốt, đột nhiên ý thức được điều gì, hoảng sợ ngẩng đầu muốn nhắc nhở Chương Mộc Tâm.
Vừa vặn Tiết Trầm ký tên xong, đưa lại tờ giấy: “Xong rồi.”
Nhân viên kia vừa nhìn đơn đặt cọc tiền, trên đó thình lình vẽ một cái đầu heo, sắc mặt anh ta tức thì biến đổi, cả giận nói: “Cậu dám chơi tôi?”
Chương Mộc Tâm cũng nói: “Tiết Trầm, như này có vẻ không tốt lắm……”
Nói còn chưa dứt lời, Tiết Trầm nâng tay lên vỗ nhẹ vào ót của cô một cái.
Chương Mộc Tâm chỉ cảm thấy tầm mắt nhoáng lên, khi nhìn kỹ lại, trước mắt nào phải cái đơn tiền đặt cọc gì, rõ ràng là một tờ giấy vàng, trên giấy viết một chữ “Đoạt” phồn thể màu đỏ tươi, phía dưới còn có hình vẽ đầu heo của Tiết Trầm.
Chương Mộc Tâm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng, tức khắc sợ hãi hét lên “Á” một tiếng, gần như là lùi lại sau hai bước theo phản xạ có điều kiện.
Màn hình điện thoại của Trâu Duy Duy cũng đồng thời chiếu đến gương mặt của nhân viên kia.
Thủ thuật che mắt của người nọ đã bị phá vỡ, lộ ra chân dung, chỉ thấy nó mặc một bộ đồ màu đỏ sáng, toàn thân ướt nhẹp, dưới chân đọng lại một vũng nước.
Khuôn mặt nó cực kỳ quỷ dị, đôi mắt lồi cả ra ngoài, lại có nửa viên nhãn cầu chen ra ngoài hốc mắt, hai mắt đều có màu vàng đục, miệng cũng lớn đến nỗi khiến người bất ngờ, khóe miệng ở hai bên gần như nứt ra đến mang tai.
“Thật nực cười, loại như mày lại dám trêu đùa tao!”
Nó bỗng nhiên ngoác cái miệng khổng lồ, lộ ra hai hàm răng sắc bén như dao thép, làm bộ định nhào đến chỗ Tiết Trầm.
Bọn Chương Mộc Tâm nào có từng gặp qua cảnh tượng đáng sợ như vậy, cả đám hít ngược một ngụm khí lạnh.
“Chạy mau, Tiết Trầm.” Chương Mộc Tâm vội vàng duỗi tay định kéo lấy Tiết Trầm, giây tiếp theo, tay cô khựng lại ở giữa không trung.
Trâu Duy Duy cùng mấy người Trình Hàm thông qua video nhìn thấy hết thảy cũng im lặng.
Chỉ thấy Tiết Trầm còn giận dữ hơn cả người kia mà vọt lên, một tay đột nhiên móc lấy cổ người nọ, mạnh mẽ ghìm đầu của đối phương đến trước ngực mình, tay kia nắm chặt điên cuồng đấm vào đôi mắt lồi ra của người nọ, mở miệng quát lớn: “Thật nực cười, loại như mày mà cũng dám trừng tao!”
Mà người thoạt nhìn vô cùng hung hãn kia, lại giống như con gà con, bị Tiết Trầm kẹp ở trước ngực, một chút sức lực phản kháng cũng không có.
Trong lúc nhất thời, một mảnh lặng im bao trùm căn phòng, chỉ còn lại âm thanh nắm đấm của Tiết Trầm và tiếng kêu la “oai oái” thảm thiết của người nọ.
Các bạn học: “…………”
Đây không phải hình ảnh chiến đấu trong tưởng tượng của bọn họ!
Sau một lúc lâu, hình ảnh trên video mới bắt đầu chuyển động một lần nữa, Trình Hàm nuốt nước miếng, không quá chắc chắn mà hỏi: “Người kia…… Có phải Tiết Trầm đánh người kia đến lõm cả mắt vào không?”
Mọi người như vừa tỉnh lại từ giấc chiêm bao, mới chú ý tới, đôi mắt vốn lồi ra của người nọ đã bị Tiết Trầm đánh đến lõm vào.
Người nọ quả thực hối hận, khóc lóc thảm thiết: “Cầu xin cậu đừng đánh nữa, tôi không có trừng cậu, mắt tôi trời sinh đã như vậy ——”
Tiết Trầm thấy nó thành thật, mới dừng đấm nó lại, ném nó vào phòng, đóng cửa lại, một bộ tư thế muốn làm gì thì làm: “Được, hiện tại tao là dao thớt, mày là thịt cá, nói đi, mày là thứ gì?”
Đôi mắt đã lõm vào của người nọ trào nước mắt: “Tôi là thịt cá……”
Tiết Trầm giận dữ, lại giơ nắm đấm lên: “Còn dám ngang ngạnh!”
“Tôi không dám!” Người nọ phản xạ có điều kiện ôm lấy đầu của mình, “Tôi thật sự là cá……”
Anh ta sợ Tiết Trầm lại muốn đánh mình, vội vàng lăn một vòng ngay tại chỗ, hiện ra nguyên hình, là một con cá chép rất lớn màu đỏ.
Mọi người: “……” Ồ, thật sự là cá.
Mặt Chương Mộc Tâm lộ vẻ nghi hoặc: “Con cá này nhìn qua thật quen mắt.”
Con cá chép kia nghe vậy kích động đến mức cái đuôi điên cuồng đập vài phát trên mặt đất, tức muốn hộc máu chửi ầm lên: “Lúc trước dùng lời lẽ chót lưỡi đầu môi cầu xin tôi, gọi tôi là Tiểu Hồng, bây giờ lợi dụng xong rồi, thì giả bộ không quen biết, cô là đồ đàn bà vong ân phụ nghĩa!”
“Tiểu Hồng?” Nghe vậy, Chương Mộc Tâm giật mình, sau khi suy nghĩ kĩ càng cuối cùng cũng nhớ ra điều gì.
Cô kinh ngạc nhìn con cá chép kia, một hồi lâu sau, mới mở miệng, “Xin lỗi, đôi mắt của mày biến dạng nhiều quá, tao không thể nhận ra là mày ngay được.”
Tiểu Hồng: “……”
Cá chép đau thương nằm sõng soài trên đất, trong mắt nó còn loé lên ánh sáng quỷ dị.