Phi Cát thấy muội muội mình cũng quá mức nhiệt tình.
Hắn tiến đến trước mặt Kỷ Tán Cẩm.
“Xin lỗi, em gái của ta dọa đến ngươi rồi đi.
Ta là Phi Cát còn đây là gia muội ta Ngoan Y.”
Ngoan Y trừng mắt nhìn ca ca, phụng phịu níu vào Kỷ Tán Cẩm.
“Ta không có dọa nàng! Ta là ngứa mắt bọn họ được chưa…”
Dưới cái nhìn nghiêm khắc của Phi Cát, giọng nói của Ngoan Y nhỏ dần, không dám tiếp tục cãi lại.
Kỷ Tán Cẩm đứng bên cạnh cũng dở khóc dở cười với đôi anh em mới đến này.
“Không có, là ta phải cảm ơn nàng đã giúp ta.”
“Nghe nói người là giống cái Na Tư mang về Xích Lạp rừng rậm.”
Phi Cát hỏi nàng, nàng cũng không dấu diếm mà gật đầu.
“Na Tư hình như rất bao che ngươi rất gắt gao, ta còn rất tò mò, phải là giống cái như thế nào mới khiến hắn như vậy.”
Kỷ Tán Cẩm nghe được trong giọng nói của Phi Cát không chỉ đơn thuần là sợ tò mò còn lẫn thêm phép thử, nàng cũng chỉ nhàn nhạt phủ nhận:
“Vậy hẳn ngươi cũng biết là đôi mắt của ta không tốt, giống cái như ta phải là một gánh nặng đi.”
Phi Cát ngẩn người ra một chút sau đó bỗng nhiên phì cười.
“Thứ lỗi, ý ta không phải chê bai người như vậy.”
Ngoan Y cũng chạy nhanh xen vào:
“Ta thấy tiểu giống cái cũng không đến nỗi.
Ngươi không cần phải tự ti.
Nhìn xem cái mũi của người vừa cao vừa nhỏ nhắn, môi hồng hồng trông cũng đẹp nữa.
Ừ, tóm lại là sao nhỉ…có cảm giác rất hài hòa.”
Ngoan Y sờ sờ đầu, vốn từ ngữ của nàng ít ỏi cũng không biết miêu tả như thế nào, nhưng là nàng cảm thấy rất đẹp, trong giọng nói còn không dấu vẻ hâm mộ.
Kỷ Tán Cẩm hơi hơi cứng đờ, nàng âm thầm than, xem ra là hóa trang cho da đen đi còn chưa đủ.
Ngoan Y lôi lôi kéo kéo nàng đi về hang động, Phi Cát thì đi phía sau.
Kỷ Tán Cẩm phát hiện Ngoan Y nói rất nhiều, nhưng tâm địa không xấu còn rất nhiệt tình.
Nàng không có ác cảm với những người như vậy.
Ngoan Y thì cảm thấy Kỷ Tán Cẩm hiểu được nhiều thứ, người còn đặc biệt ôn tồn, nhẹ nhàng, nói một vài điều rất thú vị sẽ chọc nàng cười lên.
“Phải rồi, ngày mai là ngày các giống cái đi thu thập thực vật trong rừng, ngươi mới vào nên hẳn là không biết, vậy để ta hướng dẫn ngươi đi đi.”
Kỷ Tán Cẩm có hơi chần chừ một chút, nàng nghĩ sẽ phải nói chuyện này với Na Tư sau.
“Ân, cái này để ta nói cùng Na Tư đã.”
“Ngoan Y, phải trở về rồi, a phụ đang đợi.”
Ngoan Y còn cảm thấy nói chưa đã nhưng đã bị ca nàng thúc giục trở về, nàng chỉ đành tiếc nuối theo ca ca trở về.
Trước khi đi, Phi Cát lấy ra một quả màu xanh lục hồng đưa cho nàng.
“Ngươi cứ nhận lấy coi như là lễ gặp mặt.”
Kỷ Tán Cẩm nhìn trước mắt anh tuấn thú nhân, cảm tạ nhận lấy, chỉ thấy hắn cười lên có vẻ rất vui, Ngoan Y đứng đằng sau cũng trêu chọc nhìn hai người họ.
Hai huynh muội đi rồi, nàng nhìn theo bóng dáng hai người phất phất tay quay vào hang động.
Một lúc lâu sau Na Tư cũng trở về, cả người sạch sẽ không dính máu, thịt tươi đem về cũng được làm sạch.
Vừa đến cửa hang hắn đã nghe được mùi lạ, đã có thú nhân khác đến đây lúc hắn đi vắng.
Na Tư nhận ra đây là mùi của Ngoan Y và Phi Cát, sắc mặt hắn bỗng nhiên trầm xuống.
Vừa lúc này Kỷ Tán Cẩm cũng đã nhận ra hắn trở về, nàng chạy ra.
Na Tư thấy nàng, khuôn mặt thay thế bằng vẻ mặt vui sướng.
Hắn bỗng nhiên vòng tay qua bế lên nâng nàng lên.
Tư thế làm Kỷ Tán Cẩm ngượng đỏ mặt, cảm thấy như mình được nâng lên như một đứa trẻ.
“Được rồi, ngươi mau thả ta xuống!”
Na Tư sủng nịch nhìn tiểu giống cái ngượng ngùng cảm thấy rất đáng yêu, không những không thả còn xoay xoay nàng vài vòng.
Nàng được hắn thả xuống đất quyết định không thèm để ý đến tên này nữa, hậm hực đi vào trong hang.
Na Tư còn bám theo nàng cười.
Hắn nhanh chóng làm một vài đồ ăn sau đó đưa đến cho Kỷ Tán Cẩm.
Nàng đang còn hơi giận nên không để ý hắn.
“Cẩm nhi, người phải ăn trước sau đó muốn giận ta sao cũng được.”
Na Tư dùng một đôi đũa gắp thức ăn cho nàng để xoa dịu nàng, Kỷ Tán Cẩm hừ một tiếng nhưng không từ chối.
“Ta có thể tự ăn.”
Na Tư một bên nhìn nàng từ tốn ăn, mắt tím hạnh phúc nhìn nàng làm Kỷ Tán Cẩm cảm thấy không được tự nhiên.
Bỗng nhiên hắn liếc thấy một trái xanh lục hồng đặt trên bàn.
“Cẩm nhi, đó là thứ gì?”.