Khi Yến Triều Sinh trở lại căn phòng nhỏ trong rừng trúc, có rất nhiều người âm thầm theo dõi hắn.
Đám đệ tử ngoài cửa thì thầm nói: “Không phải ngươi nói trước đây hắn đắc tội với thiếu chủ, chắc chắn sẽ không thể trở về sao?”
“Đúng vậy, sao hắn lại trở về rồi? Trông có vẻ còn không bị phạt gì.”
“Chẳng lẽ thiếu chủ không nhìn thấy trong người hắn có Yêu mạch sao?”
“Thiếu chủ sao có thể không biết, nhất định là do hắn lấy lòng nịnh nọt, thiếu chủ mới chừa cho hắn một mạng.”
“Hắn về mà nhìn thấy nhà ở thành ra như vậy sẽ không tức giận chứ, chỗ này không có ai đánh thắng được hắn.”
Có người mỉa mai cười nói: “Sợ cái gì, hắn là Yêu quái trong người có Yêu mạch, vốn dĩ không có tư cách ở lại Không Tang Tiên cảnh, nghe nói trước đây hắn đã từng quỳ nửa tháng cầu xin Tiên trưởng Minh Tiêu các, dập đầu mấy trăm lần mới được phá lệ ở lại Không Tang. Lúc đó hắn hứa hẹn rất nhiều, không gây chuyện, không dùng Yêu thuật, yêu quí đồng môn. Năm ngoái Đinh Phong sư huynh bảo hắn đến Tẩy Kiếm trì tẩy kiếm, hắn không nói lời nào lập tức đi, hiện giờ tu vi hắn bị phế, còn đắc tội với thiếu chủ, ăn bữa nay lo bữa mai, nào dám làm gì.”
Yến Triều Sinh ánh mắt tối sầm, lúc trở lại nhà trúc, ánh mắt trở nên hoàn toàn lạnh lẽo.
Chỉ thấy căn phòng bừa bộn như thế đã bị ai đó xáo trộn tung lên. Giường đệm bị người ta lấy đi, gối gỗ rơi trên mặt đất, cửa sổ bị người ta phá nát.
Trên mặt đất có một cái hộp gỗ vỡ vụn, quả nhiên, thanh Tiên kiếm trung phẩm khảm răng sói không biết tung tích đâu nữa.
Đó vốn là thanh kiếm mà trước khi Yến Triều Sinh bị phế tu vị, ở Tẩy Kiếm trì mấy tháng tẩy. Hắn phải khiến kiếm ý kéo dài và bùng lên ngọn lửa thì mới đến gặp trưởng lão ở Tẩy Kiếm các để được ban cho Tiên kiếm.
Trưởng lão nói, trăm năm qua, các đệ tử đi tẩy kiếm không ai không than thở. Chỉ có Yến Triều Sinh, mỗi ngày vào giờ Thìn đều trầm mặc tẩy kiếm, không có nửa câu oán hận, đến giờ Tý thì lặng lẽ rời đi. Thanh Tiên kiếm qua tay hắn đều tỏa sáng rực rỡ.
Trưởng lão thấy hắn thành tâm không một câu oán hận, liền lấy thanh Tiên kiếm trung phẩm vô chủ bị vứt bên cạnh ao cho hắn, coi như món quà.
Yến Triều Sinh sau khi có được kiếm, ngày ngày lau chùi, yêu quý vô cùng, đây cũng là một trong số ít sự tử tế mà Yến Triều Sinh nhận được sau khi tới Không Tang.
Ban đầu hắn dự định sử dụng thanh kiếm này để tham gia cuộc thi, nếu giành chiến thắng, hắn sẽ bái được một sư phụ tốt, thoát khỏi thân phận đệ tử thủ vệ. Để bảo quản kiếm, hắn đã đem chiếc nanh sói mà tiểu lang Yêu trước khi lâm chung để lại cho mình khảm lên trên.
Thanh kiếm này từng mang theo mọi hy vọng của Yến Triều Sinh.
Ba năm qua, hắn không gây chuyện, từng bước nhân nhượng, trung thành hoàn thành nhiệm vụ của mình, vốn dĩ chỉ còn ba tháng nữa, hắn sẽ có thể tham gia cuộc thi, thực hiện tâm nguyện.
Nhưng chỉ vì một sớm ngăn cản Không Tang thiếu chủ, tất cả đều bị hủy hoại.
Trước khi đi Côn Luân, Yến Triều Sinh không định mang theo thanh kiếm này, hắn không biết Lưu Song có báo tư thù hay không, tuy thanh kiếm này chướng mắt bọn họ, nhưng lại là thứ vũ khí duy nhất hắn có thể lấy ra, Yến Triều Sinh lúc ấy nghĩ, lỡ như trên đường Tiên kiếm bị hư hại, hắn đã mất tu vi lại càng không có hy vọng tham gia cuộc thi. Hắn giấu kỹ Tiên kiếm rồi mới xuất phát, không ngờ lúc trở về thì thấy nhà cửa bị phá, Tiên kiếm không biết tung tích đâu.
Thật nực cười, Yến Triều Sinh nghĩ thầm, hắn ở đây nhẫn nhục ba năm, vốn không muốn gây chuyện tránh khổ, nhưng quả nhiên chỉ cần thân mang Yêu mạch, làm cái gì cũng là sai.
Bát Hoang kẻ giết người đoạt bảo không ít, nhưng nếu có người lấy đồ của hắn, thì không còn nghi ngờ gì nữa, hắn phải là người chết.
Hắn vẻ mặt bình tĩnh nhặt gối đầu lên, sau khi thu dọn nhà cửa xong thì dạo bước ra cửa, không thấy một tia tức giận, bình tĩnh đến quá mức.
Yêu thính giác nhay bén, chưa đi bao xa, Yến Triều Sinh đã nghe cách đó không xa, mấy tên đệ tử uống rượu cười nhạo: “Ta đã nói, hắn đã quen làm rùa đen rút đầu, không dám đối đầu với Đinh Phong sư huynh đâu.”
“Theo ta, hiện giờ hắn không còn tu vi, tham gia cuộc thi cũng không thể thắng, thanh kiếm này vẫn thích hợp với Đinh Phong sư huynh hơn.”
Nam tử tên “Đinh Phong” sắc mặt u ám: “Đủ rồi, không biết nói thì đừng nói!”
Dù sao đoạt linh bảo của người khác bằng thực lực còn huy hoàng hơn, trộm Tiên kiếm của người khác dù thế nào cũng vô cùng mất mặt. Trước khi Đinh Phong vào Không Tang, gã là một công tử nhà quan, mang theo không ít vàng bạc lên núi, đáng tiếc tư chất không tốt lắm, cuối cùng cũng chỉ thành đệ tử ngoại môn.
Tiên tộc là như vậy, có thể nhận vương tôn quý tộc, người buôn bán nhỏ, nhưng nếu tư chất không tốt, ngay cả Tiên môn cũng không thể vào được.
Đinh Phong không cam lòng rời đi nên xuống rừng trúc ở, trở thành thủ lĩnh của các đệ tử ngoại môn.
Tiên nhân không quan tâm đến thân phận của Đinh phong, nhưng những đệ tử ngoại môn này vốn là phàm nhân thế tục nên rất để ý đến thân phận đó, âm thầm nghe theo Đinh Phong như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Đối với Đinh Phong mà nói, cuộc thi ở Tiên môn, là cơ hội tốt nhất của gã.
Tuổi thọ của phàm nhân chỉ có mấy chục năm, ba năm, đối với một phàm nhân và nói, vài chục năm ngắn ngủi vô cùng đáng quý.
Tiên nhân xoa đầu gã, kết tóc để trường sinh bất tử, gã không thể lãng phí thời gian ba năm, cuối cùng lại tuyệt vọng xuống núi.
Các đệ tử thủ vệ phần lớn đều là hạng người tư chất tầm thường, cuối cùng Đinh Phong cũng để mắt tới Yến Triều Sinh.
Hắn là đệ tử Yêu mạch có tu vi rất cao, ngay từ đầu Đinh Phong cũng không dám trêu chọc hắn, vì thiên tính của phàm nhân là sợ yêu quái.
Nhưng về sau lại thấy Yến Triều Sinh đối với những người khác đều trầm mặc, lúc bảo vệ Tiên cảnh không chút lười biếng, đối xử với mọi người cũng hòa thuận, gã liền có tâm tư chèn ép.
Gã làm cái gì, khiêu khích thế nào, Yến Triều Sinh đều chỉ tránh đi.
Yến Triều Sinh có cơ duyên có được Tiên kiếm, sớm đã khiến gã đỏ mắt.
Trước kia gã không dám nghĩ tới, bởi vì cho rằng đánh không lại hắn, song lần này nghe nói Yến Triều Sinh tu vi bị phế, Đinh Phong liền thừa dịp hắn ra ngoài, lấy thanh Tiên kiếm, chiếm làm của riêng. Hiện giờ mấy tên đệ tử đang tụ tập uống rượu, ai nấy đều đang nịnh bợ Đinh Phong.
Lúc nghe nói Yến Triều Sinh đã trở về, Đinh Phong thoạt đầu cả kinh, nhưng sau lại nghĩ, ở Tiên cảnh này, Yến Triều Sinh thân mang Yêu mạch, vốn đê tiện hơn tất cả mọi người, cuộc thi sắp tới, hắn chắc chắn sẽ không dám gây náo loạn chuyện gì, nếu không sẽ bị đuổi xuống núi, cho nên lúc này gã mới yên lòng.
Mấy nam đệ tử nói chuyện phiếm, ngoài những chuyện thế tục mình từng trải qua trước đây, còn có cuộc thi sắp tới và vẻ đẹ của các Tiên tử khi họ đang canh gác.
Yến Triều Sinh khoanh hai tay, không mặn không nhạt nghe bọn họ trò chuyện, trước sau vẫn không xuất hiện trước mặt họ, vẻ mặt bình tĩnh gần như lạnh nhạt.
Có một tên đệ tử nói: “Hôm nay lúc ta canh cổng, gặp được Không Tang thiếu chủ.”
Có người sôi nổi hứng thú nói: “Thế nào? Trước kia nghe nói thiếu chủ dung nhan xinh đẹp, sau lại nghe nói dung mạo thiếu chủ xấu xí vô cùng, thiếu chủ rốt cuộc trông như thế nào. Lời đồn nào là thật, nào là giả?”
Đệ tử kia vẻ mặt thần bí, có chút si mê háo sắc: “Đâu chỉ có dung mạo xinh đẹp, nói đẹp hơn cả Đát Kỷ, Bao Tự cũng không quá.”
“Thật hay giả, Đát Kỷ chính là yêu cơ họa quốc.”
“Tận mắt ta nhìn thấy, còn giả sao?”
Mấy đệ tử sôi nổi cười rộ lên, bầu không khí khiến những lo lắng tích tụ trong lòng Đinh Phong tan đi không ít, mặt mày giãn ra.
Sau rặng trúc xanh, bàn tay thon dài của Yến Triều Sinh mơn trớn cây roi màu đen vàng của mình, thong thả ung dung, giống như một con rắn đang phun tia độc chết người.
*
Trước khi trăng lên, Lưu Song nghe nói phụ thân phái Tiên sứ đi tìm Yến Triều Sinh.
Xích Thủy Xung từng nói, nếu Yến Triều Sinh có thể hoàn thành nhiệm vụ, ông ta hứa sẽ trọng thưởng cho hắn. Bây giờ ông ta phái Tiên sử đến rừng trúc, Lưu Song đoán có hai mục đích, một là trọng thưởng, hai là lấy lại nhẫn Thập Giới.
Thời Thượng Cổ, nhẫn Thập Giới cũng từng có quá khứ khuy hoàng, nghe nói có thể hóa ra mười chiếc nhẫ, thu phục đại Yêu, xua đuổi tà ma.
Nhưng về sau, phương pháp thuần hóa nhẫn Thập giới thất truyền, người sử dụng chỉ có thể biến ra một cái vòng bạc để tạm thời trói buộc. Giống như sườn gà, ăn thì vô dụng bỏ thì đáng tiếc, còn kém hơn so với Tiên khí bình thường.
Cho dù nhẫn Thập Giới hiện tại vô dụng, Xích Thủy Xung cũng không thể tùy ý để nó nằm trong tay đệ tử ngoại môn, nên phái người đến chỗ Yến Triều Sinh thu lại.
Lưu Song thoải mái chải tóc, Phất Liễu nhắc nhở nói: “Tôi nay trăng đẹp, thiếu chủ có muốn đến Thiên Phượng trì tu luyện không?”
Nhắc tới tu luyện, Lưu Song không cảm thấy mệt mỏi. Trước đây khi ánh trăng sáng tỏ, nguyên chủ thích một mình đến Thiên Phương trì tu luyện.
Thiên Phương trì làmột trong những Tiên trì nhiều linh lực nhất Không Tang, tu luyện ở đó, hiệu quả gấp đôi.
Nhóm Tiên tử Tiên quân thường đến vào ban ngay, dựng không gian kết giới, tĩnh tâm tu luyện. Nguyên chủ tự ti, biết mình dù có nỗ lực tu luyện, hiệu quả cũng không cao, không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng âm thầm nỗ lực của mình, cho nên chỉ dám đợi đến khi trăng lên, trời trở tối.
Lưu Song nghĩ nghĩ, gật đầu.
Cũng đi để xem bây giờ tu luyện ở Thiên Phượng trì có gì khác biệt. Hiện tại nghĩ đến tu luyện toàn thân nàng đều tràn đầy năng lượng.
Phất Liễu cười nói: “Vừa hay ngọc Thanh Anh cũng ở đó, có thể thanh lọc trọc khí cho thiếu chủ.”
Lưu Song cảm thấy ba chữ “ngọc Thanh Anh” quen tai, nhưng không nhớ đã từng nghe ở đâu.
Nàng ra ngoài, không cho Phất Liễu đi theo, đi thẳng đến Thiên Phương trì. Trước mắt sương trắng lượn lờ, dưới ánh trăng mang vẻ mỹ lệ như mộng như ảo, Lưu Song bước xuống nước ao, nước áo không thấm vào váy áo, chỉ bao bọc ấm áp lấy nàng.
Nàng đánh giá một phen, phát hiện Thiên Phương trì là Tiên trì cách xa chính điện nhất, và gần với rừng trúc ngoài Tiên cảnh.
Tám bức tượng phượng hoàng chạm ngọc miệng phun nước ao, bức nào cũng xa hoa lộng lẫy.
Nguyên chủ chọn nơi này cũng là vì không muốn bị ai khác nhìn thấy. Lưu Song tu luyện chỉ một chút đã tiến bộ nhanh chóng.
Nàng vốn nên vui mừng, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, vừa nhấc mắt, thấy một khối ngọc thạch sáng tỏ đặt trên đài cao thờ phụng bên ngoài, dưới ánh trăng.
Đây chính là “ngọc Thanh Anh” có thể tinh lọc trọc khí và tạp niệp trong miệng Phất Liễu. Trong ký ức của nguyên chủ, Tiên tử Tiên quân nếu có tạp niệm sẽ có thể sinh ra tâm ma, chỉ cần dẫn sức mạnh của ngọc Thanh Anh tinh lọc Tiên thể sẽ cảm thấy thanh tịnh, không sinh tâm ma, tránh kiếp đọa Ma.
Trong tứ đại Tiên cảnh, chỉ có Không Tang có khối thạch như vậy.
Nó nhẹ nhàng và vô hại mà xoay tròn, Lưu Song nhìn nhìn, trong lòng lại cả kinh!
Hỏng rồi, cái này đâu phải ngọc Thanh Anh gì đó, rõ ràng là “Yêu Cốt thạch”!
Lưu Song từng đọc một truyện ký ở Quỷ vực có nói một phần về việc Không Tang diệt vong, truyện ký ghi chép mơ hồ, chỉ nói: Không Tang từng nhầm tưởng Yêu thạch thành Tiên thạch mà cung phụng.
Sau khi Yến Triều Sinh tiêu diệt Không Tang, thần thức hoạt động, rất nhiền Tiên quân Tiên tử hóa bị Yêu hóa, phục vụ cho hắn.
Ngọc Thanh Anh căn bản không phải là thứ tốt lành tinh lọc tạp niệm gì, ai cũng sợ sinh ra tâm ma, cho rằng đây là bảo vật, nhưng đạo tâm vốn cần bản thân kiên định, không trốn tránh khó khăn gặp phải.
Ngọc Thanh Anh đi đường tắt, thực tế sẽ hấp thụ tạp niệm trong nội tâm của mỗi người, chỉ cần một Yêu Ma cường đại sử dụng, liền có thể khống chế được rất nhiền Tiên tộc, tạo thành nội loạn.
Khối Yêu thạch này nhất định không được để lại Không Tang! Ở thêm một ngày, người bị phản phệ sẽ càng nhiều.
Nhưng nói ngọc Thanh Anh là Yêu thạch sẽ không một ai tin, nếu không phải Lưu Song từng đọc qua truyện ký, nàng cũng không biết được chuyện này, cũng chỉ xem ngọc Thanh Anh là bảo vật Không Tang.
Nàng cần phải nghĩ cách phá hủy ngọc Thanh Anh.
Nhưng thứ này không thể phá vỡ, chẳng lẽ phải mang nó đến Thần Nông đỉnh luyện hóa?
Đừng nói luyện hóa, chỉ cần Lưu Song cầm ngọc Thanh Anh chạy đi, chưa kịp chạy khỏi Không Tang đã bị Xích Thủy Xung bắt về dạy dỗ.
Không, vẫn còn một cách có thể phá hủy ngọc Thanh Anh.
Lưu Song nghĩ tơi nghĩ lui, Yêu quân tương lai nhất định có thể trấn áp “Yêu Cốt thạch”, hắn sẽ hòa tan nó!
Lưu Song bay lên đài cao, đài cao có kết giới ngăn cản, nàng cắt ngón tay, nhỏ giọt máu Xích Thủy Tiên tộc của mình lên kết giới, kết giới chốc lát bị hóa giải, nàng cầm lấy ngọc Thanh Anh đến rừng trúc.
Chỉ mong trước khi bị cảnh chủ phát hiện, thứ xui xẻo này sẽ bị phá hủy, nếu Yến Triều Sinh có thể phối hợp một chút.
*
Yến Triều Sinh đang giết người.
Sâu trong rừng trúc, một bóng người bị treo cao cao trên không trung, roi đen vàng siết chặt cổ gã.
Đinh Phong đôi mắt trợn lên, bởi vì tụ máu, cả khuôn mặt biến thành màu gan heo, trong mắt toàn vẻ kinh sợ, nhìn Yến Triều Sinh giữa rừng trúc.
“Xin… Xin…”
Yến Triều Sinh siết chặt ngón tay thon dài, roi trên cổ nam đệ tử cũng siết chặt. Đến lúc gã sắp tắt thở, Yến Triều Sinh lại buông tay ra.
Lặp đi lặp lại như vậy, Yến Triều Sinh vẻ mặt mỉa mai, chậm rãi tra tấn gã.
Ba năm, những lần Đinh Phong nhục mạ hắn, hắn đều nhớ kỹ hết thảy. Yến Triều Trinh không phải thích giết người, bởi vì có người từng nói với hắn, sát sinh là nghiệt, mỗi một người bị giết, sau này lúc ứng kiếp, nghiệt nợ trả lại sẽ càng nhiều.
Nhưng nửa tháng sau cuộc thi sẽ diễn ra.
Yến Triều Sinh cần tu vi, rất cần.
Nếu thực sự có người nhất định phải chết, người đó chính là Đinh Phong. Đinh Phong là kẻ duy nhất trong số các đệ tử có được cơ duyên, khắc khổ tu luyện ra linh lực.
Khi gần kết thúc tra tấn, Yến Triều Sinh dang hai tay, luồng khí trắng từ trên người Đinh Phong bay đến giữa trán Yến Triều Sinh.
Yến Triều Sinh đã sớm sắp xếp, để cho Đinh Phong làm nhục hắn ba năm, lấy Tiên kiếm của hắn, để tới hôm nay, tính nhân quả, nếu hắn lấy tu vi của Đinh Phong, lấy mạng của gã, tội nghiệt cũng không đến nỗi nặng.
Ngay lúc hắn sắp lấy xong tu vi, trong rừng truyền đến tiếng bước chân, hắn biết tiếng bước chân này.
Yến Triều Sinh chau mày, tay do dự một lát rồi thu lại, Đinh Phong từ không trong rơi xuống, rớt xuống rừng trúc, bất tỉnh nhân sự.
Yến Triều Sinh thu rơi, vừa lúc thấy thiếu nữ bước ra từ ánh trăng.
Lưu Song hỏi: “Ngươi ở chỗ này làm cái gì?” Nàng nhìn Đinh Phong phía sau hắn, sắc mặt nghi ngờ.
Yến Triều Sinh sắc mặt không đổi, nói: “Hắn ra ngoài bị thương, ta lo lắng đến xem xem, đang cứu người.”
Nàng thần sắc vi diệu, nhìn hắn, rồi lại nhìn Đinh Phụng chỉ còn một hơi thở.
Thấy vậy, Yến Triều Sinh lạnh lùng nói: “Sao cô lại tới đây?”
Nàng đi tới, kéo kéo vạt áo hắn, lặng lẽ nói: “Ngươi đi với ta trước.”
Hơi thở của thiếu nữ phả vào tai, ngứa, Yến Triều Sinh mím môi, không quan tâm Đinh Phong hôn mê phía sau, đi theo nàng.
Hai người đi đến một chỗ khác, nàng đôi mắt sáng ngời, đưa cho hắn một món đồ.
“Ta đã nói sẽ khôi phục tu vi cho người, ngươi xem, ta mang cho ngươi một món quà.”
Dưới ánh trăng, hòn ngọc trắng lấp lánh tỏa sáng.
“Đặc biệt mang cho ta?”
“Ta thấy ngươi muốn giết người.” Nàng đột nhiên nhẹ giọng nói.
Yến Triều Sinh ánh mắt lạnh lùng, đang suy nghĩ nên giải quyết hậu quả thế nào cho tốt, vừa nghĩ đến kết quả tệ nhất thì lại nghe thấy thiếu nữ đột nhiên mở miệng nói.
“Ngươi ăn cái này, tu vi có thể trở về. Ngươi đừng giết người, Yến Triều Sinh, giết người tạo nghiệp chướng.” Dưới ánh trăng, Tiên tử nhẹ nhàng nói, “Hắn không đáng, ngươi phải yêu lấy chính mình.”
Yến Triều Sinh bỗng nhiên ngước mắt.
Dưới ánh trăng, thiếu nữ mặc váy xanh trời đang nhìn hắn. Nàng má đào ửng hồ, trong mắt là hình ảnh của hắn.
Nàng nói, Yến Triều Sinh, giết người tạo nghiệp chướng, hắn không đáng, ngươi phải yêu lấy chính mình.