Hắn lạnh mặt, hôn một cái…
Hiện trường im lặng hồi lâu, sau đó Tư Lễ Tiên quân nói: “Cuộc tranh tài kết thúc.”
Yến Triều Sinh bước xuống đài thử linh, Mật Sở vội vàng đỡ lấy Bạch Vũ Huyên: “Nhị công tử, huynh không sao chứ?” Nàng ta ánh mắt âm thầm dạo quanh một vòng Yến Triều Sinh, khẽ nhíu mày. Yêu mạch ư, thật đáng tiếc.
Bạch Vũ Huyên phun ra một búng mau, lau miệng, ngăn Yến Triều Sinh lại, nổi giận đùng đùng nói: “Trả nó cho ta.”
“Trả gì?”
“Ngươi biết nó là cái gì.”
Yến Triều Sinh bóp đè lại cuộn lông vào ngực, cười lạnh một tiếng: “Nhị công tử đang nói linh thú của ngươi sao? Người tham gia cuộc thi không được mang theo linh thú, nhị công tử sai linh thú đánh lén ta, ta không tính toán món nợ này, vậy mà ngươi lại chủ động nhắc tới.”
Hắn dùng lực rất mạnh, Lưu Song cảm thấy mình thở không nổi. Bạch Vũ Huyên không chết, còn tung tăng nhảy nhót, còn nàng thì lại bị Bạch Vũ Huyên bóp gần chết. Không phải nàng chỉ ngăn cản hắn hành hạ Bạch Vũ Huyên đến chết thôi sao? Mối thù quá lớn, hắn phát điên đến mức muốn giết linh thú của Bạch Vũ Huyên – cũng chính là nàng cho hả giận!
Nàng vừa hỏi vì sao Yến Triều Sinh lại đưa mình đi, thì ra là giữ lại để từ từ tra tấn!
Thật là đáng sợ, nàng hoảng sợ cuộn tròn người lại, khó chịu rên rỉ. Bạch Vũ Huyên cứu ta.
Yến Triều Sinh thả lòng nàng ra một chút, sắc mặt vẫn khó coi như người chết.
Mắt thấy Yến Triều Sinh và Bạch Vũ Huyên ở dưới đài sắp đánh nhau, Xích Thủy Xung lên tiếng, bắt đầu phong thưởng đám con cháu Tiên tộc. Tất cả đệ tử tham gia cuộc thi không thể không quỳ xuống nghe dạy dỗ.
Bạch Vũ Huyên chỉ có thể tạm thời dừng lại, quỳ gối giữa các đệ tử. Cậu ta dù thua, nhưng thực lực vẫn còn đó, lại là nhân tài kiệt xuất của hậu duệ nhất tộc Bạch thị, đọc đến tên Bạch Vũ Huyên, Xích Thủy Xung nhìn qua, mắt lộ vẻ vui mừng, cho cậu ta làm Tư Hình Tiên quân của Không Tang.
Bạch Vũ Huyên nghiêm mặt, khấu tạ ân điển của cảnh chủ. Lưu Song từ vạt áo của Yến Triều Sinh nhìn sang, thấy khi Bạch nhị trở nên nghiêm túc, rất giống một Tiên quân đứng đắn thành thục.
Từng phần thưởng lần lượt phong xuống, hầu hết vinh dự đều dành cho con cháu Tiên tộc. Cuối cùng, sau khi đệ tử Tiên mạch được phong thưởng xong thì đến phiên các đại Tiên tộc thu nhận đồ đệ.
Chuyện này giống khi Hoàng đế nhân gian chọn xong Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa, thì các đại thần sẽ bắt đầu tìm môn khách giữa các đệ tử cho mình.
Đây là cơ hội có một không hai cho các đệ tử ngoại môn, nhân tộc, thậm chí là hậu duệ nhánh của Tiên tộc.
Mọi người ánh mắt lộ ra vẻ háo hức chờ đợi, nhìn các Tiên trưởng và trưởng lão của các đại Tiên tộc.
Thậm chí ngay cả Yến Triều Sinh cũng không khỏi ngước mắt, trong mắt chứa vẻ chờ mong.
Cuộc tranh tài năm nay đáng để thưởng thức, có vài thiếu niên nhân tộc, biểu hiện xuât chúng, đánh thắng vài trận. Tạ thị thu nhận hai đệ tử nhánh Tiên tộc, hai thiếu niên nhân tộc, Lâu gia Tiên trưởng cũng phá lệ thu một thiếu niên nhân tộc.
Có vài vị Tiên trưởng nhìn Yến Triều Sinh, lộ ra vẻ ghét bỏ và khinh miệt.
Yến Triều Sinh mím môi thành một đường thẳng, ngón tay dần nắm chặt.
Bạch Vũ Huyên được phong thưởng xong đứng ở phía xa, trong lòng rất lo lắng, cậu ta không biết Yến Triều Sinh có biết quả cầu lông đó là do Lưu Song biến thành không, sợ Yến Triều Sinh sẽ bóp chết Lưu Song. Cậu ta nhìn chằm chằm Yến Triều Sinh, vừa định ra tay thì có một tiếng giận dữ vang lên: “Bạch Vũ Huyên, con cút ra đây cho lão tử.”
Bạch Vũ Huyên quay đầu lại, phát hiện cha mình ở cách đó không xa. Cậu ta mất kiên nhân nói: “Hiện tại con có chuyện quan trong, nói chuyện với người sau.”
Bạch tộc trưởng lười nói chuyện vô nghĩa với cậu ta, dùng pháp khí trói cậu ta lại.
Bạch Vũ Huyên bị trói chặt, còn bị không chế, không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình ngày càng cách xa Lưu Song.
Bên phía Yến Triều Sinh, các Tiên trưởng lần lượt bước xuống đỡ lấy các đệ tử nhân tộc đang quỳ. Các thiếu niên được chọn vui mừng ra mặt, liên tục tạ ơn, còn tuyên bố sau này có đầu rơi máu chảy cũng báo đáp sư tôn.
Yến Triều Sinh là quán quân, quỳ gối ở đằng trước, lại không người hỏi thăm.
Dần dần, các Tiên trưởng mang theo đệ tử trở về, những người khác nhận thấy bản thân biểu hiện không tốt, cũng chậm rãi rời đi, chỉ có Yến Triều Sinh vẫn lẻ loi quỳ ở đó.
Hoàng hôn Tiên cảnh, chân trời phủ đầy rặng mây đỏ, Lưu Song lặng lẽ ló đầu ra từ trong lòng ngực hắn, vô tình nhìn thấy vẻ mặt của thiếu niên.
Hắn nhìn lên Tiên đài cao cao, các Tiên quân ở đó đều đi rồi. Trong mắt hắn có thứ gì đó đang dần vơi đi, lại như có thứ gì đó được thiêu đốt lên.
Bóng của thiến niên nghiêng nghiêng phản chiếu dưới ánh hoàng hôn.
Một khắc trước, hắn ở trên Tiên đài, rõ ràng còn kiêu ngạo như vậy. Giờ khắc này, lại bị người khác đối xử như một con kiến. Yêu tộc bảy trăm năm trước, sống còn không bằng linh thú.
Nàng từ trong lòng ngực hắn nhảy ra, nhẹ nhàng bước ra ngoài, nhân cơ hội này phải chạy thật nhanh, bằng không Yến Triều Sinh tâm tình không tốt, không giết được Bạch Vũ Huyên, nhất định sẽ bắt linh thú của Bạch Vũ Huyên cho hả giận. Nếu nàng không đi, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện đáng sợ.
Có lẽ tâm tình của Yến Triều Sinh rất chán nản và khó chịu, hắn không thèm nhìn nàng laáy một cái, vẫn quỳ thẳng tắp ở đó. Nàng chạy trốn ra thật xa, hắn vẫn cứ không nhúc nhích.
Giống như nếu làm như vậy, sẽ có người chú ý tới hắn, đến đón hắn, cho hắn một ngôi nhà.
Lưu Song biết sẽ không có ai cả, sẽ không có đại gia tộc nào muốn một đệ tử mang Yêu mạch, dù cho hắn thiên tư trác tuyệt. Mang Yêu mạch giống như một vết nhơ sẵn có trên người hắn, đại gia tộc rất trọng thanh danh, sẽ không ai muốn một kẻ mang vết nhớ như hắn.
Đây chính là lý do vì sao nàng để Yến Triều Sinh tham gia cuộc thi.
Lưu Song vẫn luôn nhớ rõ, Yến Triều Sinh không thể ở lại Không Tang. Trước khi Yêu quân thức tỉnh, phải đuổi được hắn đi.
Toàn thân trên dưới của Yến Triều Sinh vẫn nguyên vẹn. Hôm nay có lẽ là lần vinh dự nhất kể từ khi hắn tới Không Tang, ngoại trừ trên nắm tay có một vết răng nhỏ rỉ máu do nàng cắn.
Chỉ mong hắn không để ý tới.
Nàng tung tăng nhảy nhót vài bước, chợt nghĩ đến gì đó lại quay đầu lại nhìn hắn. Tương lai Yến Triều Sinh sẽ hắc hóa.
Vì cái gì một người sẽ hắc hóa?
Thiếu niên vẫn như cũ cô độc quỳ gối dưới hoàng hôn, bị bạc đãi, làm lơ, khinh bỉ, khinh nhục, đó có lẽ là lý do Yến Triều Sinh tương lai tiêu diệt Không Tang.
Bóng dáng của hắn trông thật buồn bã. Lưu Song tuy rằng không hiểu loại khổ sở này, nhưng nhìn vài lần, cũng có chút cảm động.
Lưu Song nhìn xung quanh, muốn xem Mật Sở đang ở đâu, nếu giờ phút này Mật Sở có thể tới an ủi Yến Triều Sinh vài câu, có lẽ trong lòng thiếu niên sẽ giống như cây khô gặp mùa xuân, quên đi đãi ngộ bất công của Không Tang đối với hắn.
Ai ngờ vừa thấy, Mật Sở đã sớm đi theo người Lâu thị, đi rất xa rồi. Ngoại trừ lúc Yến Triều Sinh tỏa sáng rực rỡ trên đài, Mật Sở có nhìn vài lần, nhưng hoàn toàn không có ý tiếp cận Yến Triều Sinh.
Lưu Song cảm thấy, Mật Sở Tiên tử thật không biết điều. Nếu muốn làm Yêu hậu, lúc này nên ở bên cạnh Yêu quân, an ủi hắn.
Mắt thấy vẻ mặt Yến Triều Sinh càng thêm âm u, Lưu Song trong lòng e ngại, sợ hắn cứ như vậy mà hắc hóa, đặt tiền đề hủy diệt Không Tang, nàng vội vàng nhảy trở về, ngước đầu, dùng một đôi mắt ngập nước nhìn hắn.
Nàng lợi dụng việc hắn không biết mình, ra sức nhập vai một con linh thú lông tròn: “Này, ngưoi đừng đau lòng, ngươi không phải không thu hoạch được gì, ít nhất biểu hiện của ngươi hôm nay, có người để ở trong mắt.”
Hắn thu tầm mắt, mặt không cảm xúc nhìn nàng, thấp giọng nói: “Phải không?”
Nàng gật đầu, quả cầu lông căn bản không có cổ, nàng không biết mình trông rất buồn cười. Đúng vậy, không thấy hôm nay Mật Sở nhìn người vài lần sao?
“Ngươi nghĩ thoáng một chút, tương lai còn có rất nhiều chuyện tốt và người tốt đang đợi ngươi, làm đệ tử cho người ta có cái gì tốt.” Ví dụ như vị trí Yêu quân, Quỷ hoàng, tất cả đều là của ngươi.
Còn có hai vị đại nhân tài năng Túc Luân và Phục Hành, Thanh Loan và Xích Diều, tóm lại rất rất nhiều. Bao gồm cả Mật Sở, phải sắp xếp ổn thỏa, giúp Yến Triều Sinh và Mật Sở trở thành đôi tình nhân hữu tình đi đến kết cục tốt đẹp.
Hắn đánh giá nàng hồi lâu, ánh mắt có chút vi diệu, thấp giọng nói: “Cô nói đúng.”
Thấy hắn không còn vẻ suy sụp vừa rồi nữa, Lưu Song nhẹ nhàng thở phào, trẻ nhỏ dễ dạy. Nàng vừa định nhảu đi, một bàn tay lạnh băng nắm lấy thân mình nàng, bắt nàng lại.
Giọng nói thiêu niên lạnh lẽo, truyền đến từ trên cao: “Tiểu linh thú, người thắng cuộc tranh tài, không nên không có gì, phải không?”
Lưu Song cảm thấy có nguy hiểm, không ngoan giữ im lặng.
“Trả lời ta?” Tay hắn hơi dùng sắng, đốt ngón tay thon dài ấn vào quả cầu lông.
Lưu Song sợ bị hắn bóp chết, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của hắn, đành phải nói: “Phải phải phải.”
Hắn gật đầu, nói: “Cũng không phải ta không có gì, ta thắng Bạch Vũ Huyên, phần quà cho người thắng cuộc này, ta sẽ nhận.”
Gì? Ngươi nói nhận cái gì!
Lưu Song cuối cùng cũng nhận thấy không ổn, hình như hắn xem quả cầu lông nàng biến ra là chiến lợi phẩm.
Lưu Song sợ đến mức vùng vẫy trên không trung, thân mình vốn hồng hào nay càng hông hơn.
Hắn không để ý tới nàng đang giãy giụa, cũng không quỳ nữa, mặt lạnh tóm nàng đi ra ngoài.
Xong rồi xong rồi, Bạch Vũ Huyên đi đầu rồi. Lưu Song quay đầu nhìn, hoàn toàn không thấy bóng dáng Bạch Vũ Huyên đâu.
Nàng mở to đối mắt ngập nước, nhớ lại, không biết chọc giận hắn chỗ nào. Ngón tay hắn co lại, Lưu Song suýt nữa bị siết đến ngất đi, xụi lơ ở trong tay hắn, hai mắt như quả nho chảy nước.
Yến Triều Sinh lạnh lùng quét mắt nhìn nàng một cái.
“Ta quên mất, còn một món nợ chưa tính sổ với cô. Cô vì cậu ta mà cắn ta?”
Lưu Song hối hận vạn phần, thật muốn biến hình trở về, nhưng chuyện ngọc Thanh Anh còn chưa giải quyết xong, nàng không thể xuất hiện trước mặt người khác.
Nàng nghĩ, trước mặt cứ chịu đựng, ở đây nhiều người, chờ Yến Triều Sinh trở lại phòng trúc, đêm đã khuya, nàng sẽ biến hình về!
Yến Triều Sinh ở nhiên mang nàng trở về.
Lần đầu tiên nàng tới nhà hắn ở, giống với căn phòng ở Côn Luân, căn phòng trúc treo lơ lửng sạch sẽ ngăn nắp không tưởng, còn có mùi cây trúc nhè nhẹ.
Trong phòng bài trí cực kỳ đơn giản, một chiếc giường đơn giản, chăn màu xanh biển, một bàn một ghế, trên bàn có một bình nước, nước trong bình đã nguội lạnh.
Giờ phút này sắc trời cũng dần tối sầm, Lưu Song nghĩ thầm, chờ đến khi Yến Triều Sinh ngủ say, nàng sẽ chạy trốn, trở về đầm Cửu Tư mà không ai để ý.
Hắn ném nàng lên giường, theo quán tính, nàng lăn vài vòng trên giường rồi úp mặt xuống giường.
Nàng lật người một lúc lâu, miễn cưỡng mới ngồi dậy được, bất mãn trừng mắt nhìn hắn.
Yến Triều Sinh từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt không chút biểu hiện, lãnh lãnh đạm đạm nhìn nàng.
Theo suy luận của Lưu Song, hôm nay hắn thi đấu phong trần mệt mỏi, một khi tắm rửa hoặc làm việc khác, nàng có thể đào tẩu.
Khi người ta nhốt Tụ linh thú, phần lớn chỉ bố trí một lệnh cấm đơn giản, bởi vì tuy rằng chúng có thể nói chuyện với các sinh linh khác, nhưng lại là linh thú yếu nhất. Hiện tại nàng đã khác trước kia, chỉ là một lệnh cấm mà thôi, chắc chắn có thể phá được.
Mọi chuyện không khác so với dự đoán của nàng lắm.
Các Tiên nhân tuy rằng có thuật tẩy rửa, nhưng lại là người ưa sạch sẽ, thường sẽ thích dùng nước tắm sạch một lần. Yến Triều Sinh cởi áo ngoài, đi tới, dường như muốn bố trí lệnh cấm.
Lưu Song thành thành thật thật chờ, kết quả… Một cái vòng bạc như trời giáng đặt ở trên thân quả cầu lông, vòng bạc như có linh tính, tự động siết chặt.
Cảm giác này thật quen thuộc.
Nàng sợ hãi phát hiện, là nhẫn Thập Giới! Giờ phút này, Yến Triều Sinh đã sớm phải trả nhẫn Thập Giới cho phụ thân, vậy mà trong tay lại có mấy cái vòng bạc giống nhau như đúc.
Hắn rũ mắt, nói: “Đây là nhẫn Thập Giới, vài ngày trước ta chợt phát hiện, thì ra cách dùng là một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn. Cho nên, chỗ của ta có rất nhiều, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn, ta tạm thời không giết cô, cũng không ngược đãi cô.”
Lưu Song: “..” Vậy là Yến Triều Sinh đã nắm được cách dùng thực sự của nhẫn Thập Giới, hắn chỉ trở lại mọt cái, vẫn còn thừa một đống?
Dứt lời, hắn ra ngoài tắm rửa.
Lúc trước ngay cả con mãng xà đỏ cũng không thể thoát khỏi nhẫn Thập Giới, sao Lưu Song có thể thoát được, nàng cố một hồi lâu, cố đến lúc Yến Triều Sinh trở lại, vòng cũng không mảy may buông long.
Càng tệ hơn nữa là, bị nhẫn Thập Giới trói, đồng nghĩa với việc linh lực bị khóa, căn bản không biến được trở về.
Thiếu niên đi đến mép giường, nằm nghiêng xuống, đối mặt với nàng, mặt không cảm xúc mà nói: “Bây giờ, ta tới tính sổ.”
Lưu Song im lặng thu mình trong góc.
*
Chỉ có lúc này, Yến Triều Sinh nghĩ, nàng đã biến thành quả cầu lông, hắn sẽ xem nàng như một quả cầu lông, chứ không phải thiếu chủ cao cao tại thượng, nói ít làm càn.
“Hôm nay cô vì giúp tên đó mà cắn ta, ta thực sự không vui.” Hắn vươn tay.
Kỳ thật đã rất lâu, hắn không thể trực tiếp nói ra cảm nhận của mình với người khác. Cái gọi là Yêu tộc cấp thấp, tâm tình của bọn họ thường không được xem trọng, người khác tức giận, bọn họ phải cẩn thận cười làm lành, người khác vui vẻ, bọn họ cũng phải vui vẻ theo.
Nhưng hôm nay hắn không thể lừa chính mình.
Lúc lẻ loi quỳ dưới hoàng hôn, hắn hận Không Tang, cũng có lúc hận Xích Thủy Lưu Song.
Thiếu nữ tình như hoa trong gương, trăng dưới nước. Một khắc trước có thể vì hắn trộm ngọc Thanh Anh, dỗ dành hắn đến mức ngay cả nội đan hắn cũng móc ra cho nàng. Nhưng ngay sau đó, trên đài thử linh, lại vì không muốn một nam tử khác bị thương mà động thủ với hắn.
Nàng biết rõ trận tỷ thí này đối với hắn mà nói có bao nhiêu quan trong, nhưng lại vẫn che chắn trước mặt người kia.
Hắn chịu đựng ba năm khuất phục cùng cô độc, kết quả lại phải hiện bản thân không có gì cả.
Hắn quỳ gối trước Tiên cảnh, lần đầu tiên cảm thấy mình thật nực cười.
Không làm Yêu, kìm nén thô bạo cùng nội tâm lạnh lẽo, một lòng nồng cháy cầu Tiên đạo, sắp đạt được thì mới phát hiện chỉ là công dã tràng. Không phải tộc mình ắt có tâm khác, không ai sẽ thu nhận một người như hắn.
Cái gọi là cuộc tranh tài Không Tang, chỉ là một củ cải để lừa còn lừa. Chờ khi hắn tinh thần thể lực mệt mỏi ăn vào, mới phát hiện độc đã thấm vào ruột.
Nàng làm cho viên thuốc độc này càng chua xót hơn.
Hắn có chút hận nàng, nếu đã để ý tới Bạch Vũ Huyên như vậy, vì sao phải tới trêu chọc hắn.
Giờ phút này, nàng không còn bộ dạng hại nước kia nữa mà biến thành một quả cầu lông nhỏ, bị hắn trói lại. Nhưng nàng vẫn không hiểu được cơn tức giận của hắn.
Nàng mở to đôi mắt đãm nước, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đừng tức giận, hay là… ta thổi cho ngươi nhé?”
Dứt lời, nàng phồng má, nhẹ nhàng thổi vào miệng vết thương của hắn.
Ấm áp, nhẹ nhàng. Hắn khẽ rút tay lại, nhíu mày nhìn nàng, không muốn bị chút ân huệ này hối lộ. Nhưng lại không thể không thừa nhận, trong lòng có nơi, bất lực đến rối tinh rối mù.
Dù đây không phải dung nhan vốn dĩ của nàng, nhưng quả cầu nhỏ hồng hồng cuộn tròn trên giường hắn, cố vươn mình tới, lông tóc mềm mại, đáng yêu đến mức khiến người ta không giận nổi.
Thấy hắn không vui, nàng cố gắng giảng đạo lý cho hắn: “Tụ linh thú chúng ta đều sẽ bảo vệ chủ, ta không cố ý làm ngươi bị thương, chỉ là lúc ấy tình hình cấp bạch, ngươi đánh sắp chết Bạch nhị công tử. Hay là, ngươi thả ta ra, ta dùng thuật chữa trị chữa khỏi cho ngươi.”
Hắn trong lòng cười lạnh, lành lùng nhìn nàng: “Không cần, Yêu tộc chúng ta cũng có quy tắc.”
Nàng khiêm tốn thỉnh giáo: “Quy tắc gì.”
“Ăn miếng trả miếng.” Hắn âm ngoan nói từng chữ, “Cô cắn ta một cái, ta cắn một cái lại thì sẽ không truy cứu nữa.”
Nàng khiếp sợ nhìn hắn, sau một lúc lâu lắp bắp nói: “Hình như có loại đạo lý này, nhưng mà ngươi, ngưoi chắc chứ?”
Yến Triều Sinh: “Chắc.”
Nàng hạ quyết tâm, khó xử mà dặn dò: “Cũng đúng, chỉ là Tụ linh thú chúng ta tương đối nhỏ, ngươi cắn một chút thôi, đừng ăn ta nhé.”
Hắn ra vẻ không kiên nhẫn nhíu mày: “Ừm.”
Trái tim của quả cầu lông nhỏ đập thình thịch: “Ta chuẩn bị xong rồi, đến đi, ngươi nhớ giữ lời, báo xong thù hãy thả ta đi.”
Yến Triều Sinh cúi người, lạnh lùng hé miệng.
Nàng toàn thân cứng đỡ, cụp mắt không dám nhìn một màn đáng sợ như này.
Hắn lạnh mặt, hôn một cái lên bộ lông tơ hồng của nàng.
*
Lưu Song mở mắt ra, kinh hỉ phát hiện, có lẽ do linh thú nhiều thịt, nàng vừa mới thấy hàm răng sắc nhọn đáng sợ của Yến Triều Sinh, kết quả hắn cắn một cái, lại không hề đau.
Nàng giục Yến Triều Sinh cởi trói cho mình.
Hắn vẻ mặt phức tạp, thu hồi nhẫn Thập Giới.
Nàng càng thêm tò mò hỏi một chuyện: “Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”
Yến Triều Sinh: “Hỏi đi.”
“Yêu tộc đều là có thù nào báo thù nấy?”
“Đúng vậy.”
Lưu Song nói: “Vậy nếu các ngươi bị chó cắn…”
Nàng còn chưa nói xong, hắn lạnh mặt: “Cô dám nói hết, hôm nay, thậm chí về sau, đừng hòng thoát!”
——————HẾT CHƯƠNG 44——————