Tâm đã bầy xong mâm cúng giao thừa. Vậy là đã sắp sang năm mới. Mới năm ngoái, mình với cô ấy còn ở đây. Mới đó đã 1 năm. Năm ngoái nó còn cõng cô ấy… Tâm cứ miên man trong suy nghĩ về Thảo Nguyên. Khi cô đơn con người ta thường vậy, hay nghĩ về những tiếc nuối đời mình. Nó cũng đi ra bãi biển, mong chờ ai đó gọi nó, nhưng không có ai cả. Tâm thẫn thờ nhìn bầu trời, pháo hoa đã bắt đầu bắn.
Nó cứ thẫn thờ đi dọc bờ biển. Cảm giác cô đơn dần xâm chiếm trái tim nó. Có lẽ tiền không là tất cả. Nó tự nhủ, có lẽ làm ông chủ nhỏ cũng được, không thì làm thợ xây cũng tốt. Nó đã có chút tiền, hết mùa xuân này nó sẽ tìm một mảnh đất, tìm cách đón Thương và mẹ con Cẩm vào. Những ý nghĩ tốt đẹp về tương lai xoa dịu trái tim nó. Nó nhìn thấy cầu Hàn từ phía xa, rồi nó quay về.
Tâm về đến nơi thì không thấy con gà cúng đâu cả. Nó đang sừng sờ, không hiểu thằng trộm nào lại trộm gà. Nó bật đèn pin, định đi một vòng xem có mất gì không, thì chợt ánh đèn pin chiếu vào mặt làm nó chói mắt.
– Anh không cần tìm, em ăn thịt gà đó.
Nó nhìn theo ánh đèn pin, Thảo Nguyên đang ngồi 1 góc, tay đang gặm cái đùi gà. Nó dở khóc dở cười, tiến lại gần nàng. Trong tim nó bỗng rộn ràng cảm giác mới lạ.
– Em làm gì ở đây.
– Đợi anh.
– Đợi anh làm gì.
– Đợi anh về.
– Nhỡ anh không về thì sao.
– Em thấy anh đi bộ, nên chắc anh sẽ về.
– Em đứng đây nãy giờ à.
– Uh, đứng từ lúc anh chuẩn bị cúng giao thừa. Em thấy anh cứ ngó quanh tìm em, nên em đoán anh đi rồi lại về.
– Anh có biết em ở đâu mà tìm.
– Có, chỉ có điều anh không thấy em thôi. Em trốn thì anh sao tìm được.
Tâm câm nín trước lý luận của Thảo Nguyên. Nó đúng là tìm nàng thật, nhưng sao nàng có thể biết được. Nó chần chừ chưa biết nói gì, thì Thảo Nguyên đứng dậy, nàng đã gặm xong cái đùi gà. Thảo Nguyên tiến lại chỗ nó, chùi tay vào áo nó. Nàng chợt nhìn nó cười.
– Em vui lắm.
– Có chuyện gì làm em vui vậy.
– Vì anh nhớ em.
– Anh đâu có…
– Có, anh có. Đúng không?
– Đúng….
– Vậy là được rồi. Mấy hôm nữa em bay rồi.
– Em đi đâu.
– Em đi Anh. Em tưởng mẹ nói với anh rồi.
– À…ừ…dì nói rồi. Mà anh tưởng sau tết.
– Sớm hay muộn cũng phải đi. Em vào Sài Gòn rồi đi Anh luôn. Sang đó làm quen dần với cuộc sống, trau dồi ngôn ngữ. Rồi đi học…
– Học xong em có về không.
– Em cũng không rõ. Lấy chồng bên đó thì về làm gì.
Tâm im lặng. Nó không biết nói gì. Chả nhẽ nói chúc em đi vui vẻ. Lòng nó nặng trĩu. Đã biết nàng sẽ đi, và nó cũng đã chấm dứt. Nhưng nàng thế nào cứ len lỏi vào trong trái tim nó lúc nào không hay.
Thảo Nguyên chợt ôm nó. Nó sững người đôi chút rồi cũng ôm nàng. Thảo Nguyên thì thầm:
– 10 năm nữa, em chưa chồng, anh chưa vợ, thì anh lấy em nhé.
– Anh có vợ rồi mà.
– Không tính, ý em là không lấy thêm ai khác.
– 10 năm nữa em đã là Việt Kiều, anh vẫn quê mùa vậy. Có khi ra ngoài đường em còn chả thèm nhìn anh.
– Có lẽ vậy, đồ ngốc.
Nó chợt thấy áo mình ươn ướt. Nó kéo Thảo Nguyên ra, mắt nàng đã đẫm nước từ bao giờ. Nó lấy tay lau nước mắt cho nàng, xót xa thủ thỉ với nàng:
– Anh xin lỗi.
– Đừng xin lỗi. Em muốn anh chứng minh bằng hành động.
– Như thế nào?
Thảo Nguyên vòng tay qua cổ Tâm. Nàng nhìn Tâm thật lâu, rồi khẽ khép mi lại. Đôi môi nàng khẽ mở ra mời gọi. Tâm nhìn Thảo Nguyên, nó cùi đầu hôn lên môi nàng. Đôi môi nó ngậm lấy môi nàng, cả hai không cần nhìn nhau, chỉ có đôi môi cứ thế hoạt động, ngậm mút lẫn nhau. Tâm luồn cái lưỡi qua răng Thảo Nguyên, nó lùa lưỡi vào miệng nàng tìm lưỡi nàng. Lưỡi nàng nhanh chóng tìm thấy lưỡi nó, mơn man lưỡi nó, để rồi nhân lúc nó không đề phòng, miệng nàng nút lưỡi nó thật chặt, làm nó tỉ tưởng đứt lưỡi.
Nó nhăn nhó nhìn Thảo Nguyên. Mặt nàng đỏ bừng, nàng ôm bụng cười, rồi bất chợt nhảy phóc lên đu vào người nó.
– Bế em vào khách sạn, phòng xxx.
Tâm ngạc nhiên, nhưng nó vẫn ôm Thảo Nguyên tiến vào trong khách sạn. Thảo Nguyên để 2 tay trên mặt nó, vuốt ve gương mặt nó. Tâm thấy trong mắt nàng tràn đầy ý yêu thương.
Khi căn phòng nàng chỉ được bật sáng, Tâm giật mình khi thấy một bộ ga gối đệm thật đẹp. Bên dưới cùng là một tấm vải nhựa dày để lót. Nó nhìn Thảo Nguyên như muốn hỏi. Nàng khẽ đỏ mặt, cúi gằm nhìn nó:
– Mai em đi rồi. Em muốn đêm nay… thuộc về anh.
– Tại sao.
– Chả tại sao cả. Em yêu anh. Em muốn cái đau đầu đời khi mất trinh thuộc về anh, để em mãi nhớ không quên anh.
Tâm nhìn Thảo Nguyên. Nó muốn nói nàng đừng đi nữa. Nhưng nó thấy trong nàng, có lẽ chỉ có nó đêm nay. Nàng không phải tuýp người chịu được nó có vài người đàn bà bên cạnh. Chính nó cũng biết mình chả ra gì. Mấy ngày trước còn địt xuyên đêm với chị Hà và chị Xoan, để mãi 2 hôm sau mới hoàn hồn lại. Tâm muốn mở mồm nói gì đó, nhưng nó chưa biết nói từ đâu. Thảo Nguyên thì khác, nàng biết nàng muốn cái gì. Từng bộ quần áo đươc trút xuống chân nàng, nàng như thần vệ nữ với thân thể đẹp tuyệt vời. Thân hình nàng mảnh mai, có chút xương xương, nhưng đầy quyến rũ. Nó nhìn nàng, dục vọng trong nó dần dâng lên. Nó kéo nhẹ nàng vào lòng, hôn lên mái tóc nàng:
– Em không đáng phải làm thế.
– Em thích thế.
– Nhưng anh…không xứng đáng với em. Anh… sẽ vấy bẩn sự trong trắng của em.
– Em yêu anh, em muốn trao hết cho anh. Thế là đủ rồi, đúng không anh.
Nó không cãi lý với nàng nữa, mà cúi đầu ngậm môi nàng. Tâm và Thảo Nguyên lại hôn nhau, nhưng không còn những nụ hôn kiểu Pháp nữa, mà là sự cuồng điên của hai con người.
Tâm đẩy Thảo Nguyên xuống đệm. Nó nhanh chóng tụt quần áo ra. Con chim nó bung ra giương cao lên trời dưới ánh mắt ngạc nhiên của Thảo Nguyên. Tâm nhẹ nhàng nằm lên người Thảo Nguyên, nó lại bắt đầu hôn nàng. Cả hai ôm chặt lấy nhau, trao nhau những nụ hôn, những cái nút lưỡi đầy đê mê. Tâm dần hôn xuống cổ Thảo Nguyên, cái miệng nó cứ hững hờ lướt trên cổ nàng, nhưng thế cũng làm Thảo Nguyên nổi hết da gà. Nó hôn đến đâu là nàng ưỡn ra đến đấy đón nhận nụ hôn nó. Xương quai xanh dường như là điểm nhạy cảm của nàng. Nó thấy nàng rên thật lớn khi nó hôn hít quanh đó.
Đôi tay nó chả biết từ bao giờ đã chụp lấy bầu ngực trái cam của nàng. Bàn tay nó ôm gọn lấy ngực nàng mà xoa bóp. Ngực nàng nhỏ nhưng rắn chắc, núm ti hồng hồng khẽ cứng lên dưới bàn tay nó. Nó cứ hôn dần xuống, hôn quanh 2 bầu ngực nàng. Nàng cứ nằm đó ưỡn ngực ra cho nó hôn hít. Nàng khờ khạo cũng chả thạo chuyện tình dục. Tiếng rên của nàng vậy mà kích thích nó đến cực độ.
Nó muốn ngập trong nàng ngay lập tức, nhưng nó vội kiềm chế đi cái sự ngu ngốc đó lại. Khi cái miệng nó du lịch trên ngực nàng, bàn tay nó sờ nhẹ xuống phía dưới. Của nàng trắng trơn, không có chút lông nào. Cái mu trắng nhỏ nhỏ của nàng nó sờ thật thích, mấy ngón tay của nó khẽ lướt vào cái khe lồn nàng. Thảo Nguyên ưỡn hông lên, nàng như bị kích thích mạnh khi tay nó sờ vào lồn nàng. Lồn nàng đã rỉ nước ra rồi, nó lấy mấy ngón tay xoa nhẹ quanh lồn nàng, thoa đều nước lồn nàng quanh đó.Những ngón tay đã vờn qua bao đàn bà của nó dần dần cứ làm Thảo Nguyên nảy hết người lên khi nó mơn trớn lồn nàng. Cái miệng thì cứ hôn xuống dần, sau khi đã no nê với 2 quả cam của nàng.
Tâm giang chân Thảo Nguyên ra, nó há mồm vào hôn lên cô bé của nàng. Thảo Nguyên co cả người lại khi lồn nàng đón nhận nụ hôn đó. Cái miệng thằng Tâm cứ chậm rãi hôn quanh lồn nàng, thi thoảng nó đá đá lên hột le nàng. Thảo Nguyên như tê dại cả người, nàng giờ đã biết sao mấy người đàn bà lớn tuổi cứ theo nó thế. Thằng Tâm cứ bú nàng chầm chậm, làm Thảo Nguyên như say trong cơn sướng đó. Nó không làm nàng lên đỉnh, nhưng đủ để Thảo Nguyên không tỉnh táo trước những kích thích của nó.
Khi Thảo Nguyên vẫn còn lâng lâng với những xúc cảm diệu kỳ, thì con chim nó đã kê vào cửa lồn nàng. Nó hơi ấn ra vào vài lần để con chim quen dần với cái lồn nhỏ bé của nàng. Khi cái đầu khấc hơi đâm vào cửa lồn, nó không rút ra nữa mà ấn mạnh vào. Thảo Nguyên rúm người lại, nó thấy nàng khẽ chảy nước mắt. Nó không dừng lại mà tiếp tục ấn tiếp. Thảo Nguyên kiên cường hơn nó nghĩ. Nàng nghiến chặt răng, 2 tay bấu chặt lấy tay nó. Nó cũng tiếp tục dấn tới, đầu khấc cuối cùng cũng lọt trong lồn nàng. Thảo Nguyên rống lên, nước mắt dàn dụa. Có lẽ vì nàng đau, có lẽ vì đây là cảm xúc của cô gái lần đầu mất trinh, nó cũng không biết nữa. Nó ấn con chim sâu trong lồn nàng, rồi ngâm ở đó. Nó nằm vội xuống, hôn hít khắp mặt nàng, liếm đi những giọt nước mắt trên má, trên mắt nàng. Nó cứ ôm nàng một lúc lâu, mãi khi nó thấy nàng nhìn nó, nó biết nàng đã bình thường lại.
– Em đã thành đàn bà rồi hả anh.
– Ừ… anh sẽ nhẹ nhàng. Em đau nhớ kêu để anh dừng nhé.
Nàng gật đầu. Nó bắt đầu nhẹ nhàng nhấp nhấp. Thảo Nguyên hít 1 hơi rồi cắn cắn môi, có lẽ nàng vẫn chưa quen với con chim nó. Nó cứ chầm chậm cù cưa trong lồn nàng, mãi khi nó thấy tiếng rên nhẹ thoát ra trong miệng nàng. Nó bắt đầu nhấp nhanh hơn, cái lồn gái trinh khít khao siết lấy nó. Thảo Nguyên bắt đầu rên lớn hơn, khi cặc nó nong hết lồn nàng ra, đâm thật sâu trong nàng. Những ma sát giữa hai bộ phận, lại còn là con cặc to của nó làm Thảo Nguyên không chịu nổi. Nàng rên rỉ, huơ huơ tay muốn đẩy nó ra. Nó mặc kệ, cứ địt nàng càng lúc càng nhanh. Nàng ôm chặt lấy nó, răng cắn mạnh vào vai nó. Nó nhấp liên hồi, rồi rút phựt ra. Cái lồn nàng lập tức giật giật liên hồi. Nàng đã lên đỉnh ngay lần đầu tiên của mình.
Tâm nằm ôm Thảo Nguyên. Bàn tay nó khẽ mân mê vú nàng, lướt qua từng tế bào da thịt trên ngực nàng. Cơ thể này chỉ là của nó đêm nay, từ mai… có lẽ sẽ mãi mãi không thấy nàng nữa. Thảo Nguyên quay lại, ôm lấy nó. Nàng khẽ hôn lên môi nó. Nó đang định hôn lại thì nàng chợt cắn mạnh vào môi nó, bật cả máu ra. Môi răng nàng cũng có máu nó, nàng liếm 1 cái rồi nuốt vào mồm. Thảo Nguyên nhìn nó cười:
– Em đã ếm bùa anh rồi. Máu anh ở trong em, anh sẽ mãi không quên em.
Tâm nhìn Thảo Nguyên, nó thấy nỗi buồn và xót xa trong mắt nàng. Nó lại nhào tới hôn nàng. Nó và Thảo Nguyên lại cuốn lấy nhau, vầy vò nhau trên cái đệm cưới. Nó lại nằm lên nàng, tách 2 chân nàng ra rồi đút vào. Thảo Nguyên vẫn hơi đau khi chim nó đâm vào lồn nàng, tách mép lồn nàng ra tiến vào. Nhưng chỉ một lát thôi, là nàng đã rên rỉ dưới những cọ sát của lồn nàng và cặc nó.
– Ư.uuu….Ư…..Ư.uuuuu….anh ơi…..em sướng…..Ư.uuuu
– Làm vợ anh nhé. Đừng đi nữa.
– Ư.uuuu… chỉ đêm nay thôi….Ư.uuuuu….tốt cho cả hai…..ư…ư…..nếu không quên anh….em sẽ quay về….ư.uuuu……ư.uuuuuu……….
Nó lại dập tới tấp trong lồn nàng. Nàng quắp chặt người nó, tiếng rên rỉ sát bên tai nó, chưa bao giờ nó thấy muốn đêm dài ra mãi như hôm nay. Nó dập, dập… rồi phun hết trong người nàng. Có lẽ, nếu nàng có thai, nàng sẽ ở bên nó chăng. Nó suy nghĩ tiêu cực và ấu trĩ.
Trời đã tảng sáng. Nó ú ớ tỉnh giấc, vì bị phá giấc ngủ. Thảo Nguyên đã ngồi lên người nó. Nàng đang nhún nhảy thật ngây ngô và không có kỹ năng gì cả. Nó lại nhỏm dậy ôm siết lấy nàng, hôn nàng những nụ hôn say đắm. Nó cứ ôm nàng, cù cưa chim nó với lồn nàng. Rồi có những lúc nó thúc cặc như điên, nó bế nàng lên và cứ thúc liên tục, mặc dù nó biết nàng vừa mất trinh, sẽ đau đấy. Nhưng nó cũng đau, cảm giác xa nàng ngày càng hiện hữu. Cái lúc nó ôm nàng thiếp đi, chính là lúc nàng rời xa nó. Đến khi nó dậy, chỉ còn lại một nửa tấm khăn trắng với những đốm máu và vệt máu nàng chùi lau chim nó. Nàng mang một nửa tấm khăn đi, và cũng mang theo một phần trái tim nó.
Thảo Nguyên đi rồi, nó chỉ nghe dì nói lại. Nó lại lao vào công việc. Nó xây nó trát như một thói quen, vừa nhanh lại còn đẹp nữa chứ. Đám thợ rồi cũng trở lại, mấy chú thợ già mang theo thêm vài người nữa, không đủ.
Nhưng lúc này, những người thợ theo chú nó đến tìm nó. Hóa ra cái trò thay đổi chủng loại vật liệu bị lộ ra. Không phải từ công trình của chú nó, mà là người khác. Chú nó cũng bị liên lụy. Sau khi nó tách ra, chú nó cũng biết khôn mà làm giấy tờ hợp pháp một phần. Nên chỉ bị yêu cầu bồi thường và khắc phục. Nhưng như một hiệu ứng domino, các công trình khác chủ đầu tư cũng yêu cầu kiểm tra. Cốt thép lộ ra là loại khác, chú nó bị yêu cầu bồi thường, cắt hợp đồng. Cũng chỉ có 1 công trình bị hủy, với gói thầu phụ bị bồi hoàn. Nhưng thế là đủ, thiếu hẳn công trình cho thợ làm. Tin dữ đồn xa, chú nó chưa kiếm ra được công trình nào mới nữa. Thợ bắt đầu di tản qua bên này. Tâm nhận, nhưng chỉ những ai nó thấy làm được, chịu được kỷ luật bên nó. Thế là vấn đề thợ được giải quyết, như thấy ánh sáng cuối đường hầm.
Những ngày đầu tháng 4, khách sạn Tâm Ngọc khai trương. Chị chỉ nhắn yêu cầu nó đặt tên là thế. Nó cũng ngại quá, dì nhìn cái tên khách sạn như muốn hỏi nó. Nó té, đó là cách tốt nhất. Khách sạn nó vứt cho dì quản lý, vì nó chỉ là thằng thợ xây. Ấy vậy mà dì làm tốt lắm, có lẽ dì sinh ra để kiếm tiền, để quản lý.
Tháng 6 lại tới. Nó vẫn đi qua đi lại giữa các công trình để kiểm tra, đôn đốc. Cô Loan đã kiếm thêm 2 giám sát nữa để giúp nó. Nhưng có phải ai cũng như chú Tiến đâu, nó phải sát sao, phải cẩn thận. Thợ xây mà, tính nhà quê và lười nhác luôn hiện hữu khi không ai quản lý.