Tiếng Tâm ngáy đều đều, nó đã ngủ nhưng Cẩm chưa ngủ. Đứa bé bú no, dứt ti mẹ phựt ra rồi quay sang bên ngủ. Cẩm cầm tay Tâm xoa nhẹ nhẹ lòng bàn tay. Lòng bàn tay nó thô ráp quá, hình như còn thô hơn hồi Cẩm và nó mới bập vào nhau. Cái hôm Tâm về, Cẩm vừa mừng rỡ, lại vừa xót xa. Nhìn Tâm đen nhẻm, dáng vẻ phong trần mà Cẩm thấy thương ghê gớm. Chả biết từ bao giờ, thằng trai trẻ ban đầu Cẩm định làm chỗ giải tỏa nhu cầu cho mình dần len lỏi vào trong trái tim Cẩm. Cái ngày nó đưa nhẫn tặng Cẩm, trái tim Cẩm như chết lặng. Hai người đàn ông trước của nàng, đã có ai tặng được nàng chiếc nhẫn. Nó lại tặng hẳn nàng chiếc nhẫn kim cương cơ chứ. Sau này Cẩm biết, lúc ý nó cũng chỉ có tí tiền, thế mà dám đầu tư 3 cái nhẫn tặng 3 người đàn bà của nó. Tiếp xúc càng lâu Cẩm dường như dựa hẳn vào nó. Đôi khi chỉ cần nhận được tin nhắn của nó, là Cẩm thấy bồi hồi trong lòng, trái tim cứ đập loạn khi biết tin nó sắp về.
Rồi cái ngày Cẩm sinh, Tâm ở bên cạnh nàng. Điều đó còn lớn lao hơn tấm giấy chứng hôn mà Cẩm vẫn cất giữ thật cẩn thận. Cẩm còn định sau này có ly hôn để nó đi lấy vợ, thì nàng cũng phải kêu mất giấy. Cẩm sẽ giữ tấm giấy đó cho riêng mình.
Cái ngày hôm nay, từ lúc Tâm đi mỗi giờ dài như một ngày. Cẩm chợt nhận ra mình đã trao trái tim cho Tâm mất rồi. Cẩm chợt nhỏ nhen, ghen tuông với Thương, dù nàng biết Thương rất đặc biệt với nó, đó là người không ai chen chân vào vị trí của Thương trong trái tim nó. Nhưng Cẩm thì sao, Cẩm tự buồn cho chính mình. Nàng cho con bú, sờ chân ngực mình đã không còn chắc chắn như trước. Bụng thì một rổ, vì vẫn cho con bú nên nàng chưa tập tành giảm cân. Cẩm sợ có tập thì cũng không ngon nghẻ như xưa. Nàng lại hơn nó nhiều tuổi quá. Chả cần 10 năm nữa, chỉ cần 2-3 năm nữa chỉ sợ nó chán nàng mất.
Cẩm nhìn sang Hiền, con gái nàng đang ngồi cắn bút viết lách đề tài gì đó. Cẩm như thấy thời xa xưa của nàng tái hiện qua Hiền. Con gái nàng còn đẹp hơn mẹ nó. Nó cũng đã có người yêu rồi. Cẩm không biết nên vui hay buồn. Cẩm có chút nuối tiếc vì Tâm không thích Hiền. Có chút nuối tiếc vì Hiền có người yêu. Cẩm vẫn cực đoan muốn dấm Hiền cho Tâm. Nàng sợ nếu Tâm có ai khác trẻ trung, thật sự lấy làm vợ. Có lẽ Tâm không bỏ rơi nàng và con, nhưng thế thì có gì khác. Cẩm khao khát được Tâm ấp trong lồng ngực rắn chắc, được cái đó của Tâm xiên thẳng vào cổ tử cung nàng đêm đêm. Chỉ có Hiền mới giúp được nàng. Hai mẹ con cùng thờ một chồng có gì sai. Những đứa trẻ có cùng bố, chúng là anh em với nhau, thế là được. Nàng hạnh phúc, con nàng cũng có chốn nương tựa thực sự.
Hiền đang viết cái đề tài được thầy giao trước khi nghỉ hè. Cô và Trung đã hẹn nhau mỗi người viết một đoạn, nhưng từ khi về quê thì chả tập trung được. Nào thì bạn bè cũ rủ rê, nào thì trông em cho mẹ… Với cả cũng do Hiền, cả năm học hành, về quê nên Hiền cũng muốn xả, chả muốn học. Về nhà lại được mẹ nấu bao món ngon, chứ không phải ăn cơm bình dân với tự nấu, nên Hiền càng ỷ lại. Nhưng còn một lý do nữa Hiền không muốn nghĩ tới, đó là Tâm. Hiền biết đó là người đàn ông của mẹ. Hiền cũng không ghét anh ta, ấn tượng về Tâm trong Hiền cũng không xấu. Chỉ là…trong những giấc ngủ của mình, Hiền thi thoảng lại mơ về cảnh Tâm là tình với mẹ, nhưng mẹ không ở đó, mà đó chính là Hiền. Cái cảm giác con chim của Tâm đâm vào lồn Hiền, làm Hiền sướng kinh khủng. Hiền cảm thấy tức ngực như không thở nổi, cái cảm giác sướng làm cho Hiền bật dậy giữa đêm. Đáy quần lót đã ướt đẫm từ lúc nào.
Hiền lên thành phố mấy năm, không phải cũng không biết chuyện yêu đương. Từ ngày Hiền nhận lời yêu Trung, nàng và Trung cũng đi chơi, nắm tay…và hôn nữa. Trung cũng vài lần tiến xa, cho tay vào ngực Hiền. Cũng thích thích, nhưng chỉ thế thôi. Có lẽ vì Hiền bảo thủ, sợ Trung ăn rồi thì bỏ Hiền. Cũng có thể do Trung đụt quá, nên chả dám phá rào. Chứ như Khải, cậu bạn lêu lổng của Hiền, theo như Hiền biết thì đã có mấy cô chết vào tay Khải rồi.
Hiền vẫn nhớ như in cái hôm điện thoại hết pin, phải mượn điện thoại Khải gọi về cho mẹ. Rồi có ai đó gọi Khải đi, Hiền gọi xong thì vẫn cầm điện thoại. Hiền chưa dùng iphone bao giờ, nên cũng tò mò. Điện thoại Khải cũng không đặt pass, và Hiền đã xem được đoạn clip đó. Người trong clip có lẽ là Khải. Khải và đứa con gái khóa trên thì phải, hai người làm chuyện đó trong nhà nghỉ.Những âm thanh rên rỉ của người con gái làm Hiền ám ảnh mất mấy ngày. Nhưng rồi cũng qua, vì Hiền đã gặp thứ còn đáng sợ hơn. Đó là Tâm và mẹ nàng. Những lần hai người làm chuyện đó, Hiên đứng ngoài xem lén, nên Hiền biết Khải có lẽ chưa là gì so với Tâm. Cái cách Tâm làm tình với mẹ, cái cách nó nhét con chim vào lồn mẹ hùng dũng, in đậm trong tâm trí Hiền.
Mới hôm qua thôi, Hiền lại bắt gặp chuyện đó. Cái cách thằng Tâm làm với mẹ làm Hiền rạo rực suốt cả đêm hôm qua. Háng nàng ngứa ngáy, chỉ muốn kẹp chặt hai chân vào cho đỡ ngứa. Hiền tìm mọi cách để quên, mà không quên được. Như có một con chim vô hình cứ tìm cách cọ sát cửa lồn Hiền. Hiền vô thức đưa tay vuốt ve cửa lồn mình. Bàn tay tự tìm niềm sung sướng cho cái lồn, trong khi Hiền còn mải mê nhớ lại những hình ảnh ban sáng. Nhưng Hiền bỏ mẹ đi, mà tự nàng thay thế vào trong đó, để được hoan lạc, được gào thét, được rên rỉ khi con cặc Tâm liên tục đâm vào lồn nàng.
Nghĩ lung tung vậy mà lồn Hiền lại ngứa ngáy. Hiền đỏ mặt, ngoảnh sang nhìn mẹ với ánh mắt hối lỗi. Nàng thế mà muốn ngoại tình tư tưởng với chồng của mẹ. Hiền thấy Cẩm đang nhìn mình, nhưng ánh mắt xa xăm như đang nghĩ ngợi gì đó:
– Mẹ đang nghĩ gì thế.
– A…cái gì….à mẹ nghĩ vớ vẩn thôi. Con đang học à.
– Vâng, con đang định viết cái đề tài thầy giáo giao. Con và anh Trung làm chung với nhau.
– Thằng bé đó hiền và chăm chút con nhỉ. Hè này nó có về đây thăm con như năm ngoái không.
– Chắc không mẹ ạ. Anh ấy năm nay còn đi mùa hè xanh. Anh ý tham gia công tác đoàn mà.
– Con…con có yêu nó thật sự không. Ý mẹ là rung động thật sự ấy.
– Con cũng không biết. Có lẽ…không. Con nhận lời yêu chắc do anh ấy tốt quá.
– Ôi….con tôi. Liệu thế có được không.
– Con cũng chả biết. Mẹ chả bảo con kiếm ai thì kiếm người nào tốt tính, biết yêu thương mình còn gì.
– Thì…thế. Nhưng yêu là phải rung động. Con có nhớ nó không.
– Ơ….chắc chưa. Chũng con cũng mới yêu nhau mà.
– Không con ơi, yêu là luôn nhớ nhung hình bóng nhau. Là nó chậm trả lời tin nhắn con cũng bồn chồn đợi chờ, ngóng tin của nó.
– Vậy…vậy….ý mẹ con và anh Trung.
– Mẹ cũng chả biết. Nhưng mẹ sợ nếu không có tình yêu thật sự, thì đôi khi cũng khó sống. Có tình yêu thì mới có gắn kết về tâm hồn. Có tình yêu thì khi vợ chồng xích mích, cái tình cảm đó nó sẽ dung hòa những bực tức, nó là chất kết dính cần thiết cho đời sống vợ chồng. Ai lấy nhau lâu rồi cũng nhàn nhạt, nhưng trước đó cần có tình yêu. Còn lấy nhau xong mới yêu thì cũng có, nhưng được mấy người.
– Vậy con phải làm sao bây giờ.
– Cái đó do chính con quyết thôi. Đừng để giống mẹ. Mẹ và bố con cũng do gán ghép, do hoàn cảnh thời đó. Nếu bố không bị tai nạn, có lẽ mẹ và bố vẫn sống bên nhau. Có lẽ con còn có em sớm hơn bây giờ. Nhưng mẹ và bố sống với nhau rập khuân như vốn dĩ phải vậy. Vợ chồng quan hệ với nhau do nhu cầu cơ thể. Có lẽ bố cũng thích mẹ, mẹ cũng thích được ai đó quan tâm yêu chiều. Nhưng những ngày yêu nhau, cưới, rồi những lúc bố đi công tác, mẹ hầu như không nhớ bố con. Mẹ chỉ tâm niệm bố con đi rồi sẽ về, mẹ đi dạy học và chăm con.
– Như bao gia đình bình thường mẹ nhỉ. Chả nhẽ họ không có tình yêu.
– Cái đó mẹ không rõ. Nhưng giờ mẹ biết thế nào là tình yêu rồi. Hơn 40 tuổi đầu mới biết, buồn cười con nhỉ. Nhưng chỉ cần có tin gì của anh Tâm, là tim mẹ cứ đập thình thịch. Hôm nay Tâm về nhà với mẹ, mẹ thậm chí còn ghen muốn qua đó kéo Tâm về.
– Nhưng….con thấy anh Tâm đối với mẹ cũng không giống bố đối với mẹ. Con không thấy có gì khác, liệu anh ấy có yêu mẹ không.
– Có, mẹ chắc điều đó. Có lẽ mẹ yêu Tâm hơn. Con có biết không, thực ra Tâm còn có những người đàn bà khác.
– Vậy anh ta ngoại tình à. Thế sao mẹ còn yêu và đẻ em cho anh ta.
– Không phải, chuyện dài lắm. Nhưng đó là trước khi gặp mẹ. Mẹ và những người đó đều chia sẽ Tâm, và không ai nghĩ sẽ độc chiếm Tâm một mình cả. Bọn mẹ đều thống nhất không ràng buộc Tâm, Tâm quen ai cưới ai thì mặc. Bọn mẹ chỉ có yêu cầu thi thoảng được quan tâm, yêu chiều, được….Tâm làm chuyện đó.
– Đó là những ai hả mẹ. Sao bọn mẹ lại khổ thế. Con chả thể hiểu được. Bây giờ mẹ nếu ở thành phố vẫn đầy người muốn cưới làm vợ.
– Để làm gì hả con. Mẹ hơn 40 rồi, người muốn cưới mẹ chắc cũng tầm đó hoặc già hơn. Mẹ thì còn được mấy năm xuân thì, lại còn phải chăm sóc một người già hơn. Mẹ đến với Tâm như bèo nước gặp nhau, vô tình nhờ em trai con mà nên duyên phận. Con thấy đó, Tâm là một người có trách nhiệm. Mẹ tin giờ vậy sau này vẫn vậy.
– Nhưng….anh ta có mấy người đàn bà liền. Con chả thích chia sẽ người mình yêu cho ai khác.
– Vì con còn trẻ. Còn bọn mẹ già rồi. Bọn mẹ có nhu cầu cảm xúc khác. Nói sao nhỉ, mẹ đến với Tâm ban đầu vì…tình dục. Mẹ… là người gạ gẫm Tâm đấy chứ.
– ANh ta thế chả thích quá. Mẹ của con đẹp thế này.
– Đẹp nhưng nhừ rồi con gái ạ. Con nghĩ với một người trẻ, có khả năng như Tâm thì thiếu gì gái theo nếu Tâm muốn. Và thực tế cũng có đó, nhưng cô ấy rời Tâm đi rồi.
– Cô ấy biết anh ta lăng nhăng với mấy người nên bỏ phải không.
– Không, hồi mẹ vào Đà Nẵng, Tâm có giới thiệu cô ấy cho mẹ. Cái cô gái tên Thảo Nguyên mẹ có nói tới hôm qua đó. Tâm bảo với cô ấy mẹ là vợ của Tâm. Con thấy sao. Mẹ nghe xong lời Tâm nói mà run rẩy. Dù đã cầm giấy đăng ký kết hôn nhưng mẹ chả bao giờ dám nghĩ sẽ được thừa nhận như vậy. Về sau mẹ có hỏi Tâm, Tâm có bảo không muốn chấp nhận tình cảm của cô ấy, vì Tâm còn có mẹ và người khác nữa.
– Cô ấy có đẹp không mẹ.
– Có, đẹp hơn cả mẹ hồi trẻ và con bây giờ.
– Lạ nhỉ, hay anh ta có gu thích phụ nữ lớn tuổi.
– Không phải, nói ra thì cũng rắc rối lắm. Nhưng thôi, dù sao mẹ cũng biết được mình trao thân cho người xứng đáng. Chỉ là….mẹ đang lăn tăn về sau này.
– Mẹ sợ anh ta sau chê mẹ già bỏ mẹ chứ gì.
– Không, mẹ chỉ sợ sau này Tâm cưới người khác, người ta không cho Tâm thời gian để tới với mẹ.
– Thế mẹ đừng ly hôn nữa là xong. Cho anh ta bám dính vào mẹ.
– Sao thế được, mẹ chỉ còn hơn chục năm nữa. Nhưng Tâm còn cả thanh xuân phía trước. Mẹ có ghen tuông, có ích kỷ nhưng mẹ cũng biết suy nghĩ thế nào là đúng. Con…nghĩ thế nào về Tâm.
– Con á….sao mẹ lại hỏi vậy.
– Thì…mẹ xem cách nghĩ của con về Tâm ra sao.
– Anh ta cũng được. Ngoài hình cao ráo, mặt mũi cũng không gian xảo, tính tình chắc cũng được.
– Khoản đó cũng được phải không!
– Mẹ…mẹ nói gì..
– Mẹ nói cái gì con hiểu mà. Mẹ mấy lần thấy con xem trộm mẹ và Tâm làm chuyện đó.
– Mẹ…con….
– Không phải xấu hổ. Cũng do mẹ vô ý. Nhưng con ạ, một trong những lý do mẹ không để ý Tâm có người khác, cũng là nguyên do đó. Tâm…nói sao nhỉ….chuyện đó rất khỏe. Một mình mẹ không đáp ứng được.
– Eo ơi….thế ai sau này lấy anh ta thì chết.
– Cái đó chưa chắc, nhưng sẽ rất sướng. Con là con gái mẹ, mẹ cảm giác con giống mẹ rất nhiều, kể cả nhu cầu về chuyện ấy. Nếu vợ chồng chuyện ấy không hòa hợp, thì người phụ nữ không thoải mái, hay cáu bẳn, lại nhanh già. Đàn bà, nhất là người có nhu cầu cao mà không được thỏa mãn, thì sẽ là một đau khổ. Mẹ thấy thằng Trung…có vẻ yếu.
– Mẹ…sao mẹ lại nói thế. Tự nhiên nhắc tới anh Trung làm gì.
– Mẹ nói để con cân nhắc cho đúng.
– Nhưng liên quan gì anh Trung. Đang nói về anh Tâm mà….A, mẹ…mẹ định…
– Ừ, mẹ muốn con nghiêm túc nghĩ về điều đó. Người đàn bà nếu vừa được thỏa mãn gối chăn, lại không cần lo lắng về tài chính, thì là đã sướng đến 50% rồi. Còn lại 50% là tâm đầu ý hợp và thuận đường con cái. Con cái thì do trời ban, mẹ không nói. Nhưng theo y học, theo lẽ thường, con giống mẹ nên chắc cũng không sao. Còn về tâm đầu ý hợp, mẹ nghĩ Tâm tuyệt đối là ứng cử viên. Nó yêu ai thì rất cưng chiều. Đừng xem mấy quyển truyện ngôn tình bây giờ, đàn bà chỉ cần đàn ông chiều chuộng, quan tâm mình thế là đủ rồi. Chứ đừng mong đợi mấy thứ lãng mạn, cưới nhau xong nó khác lắm.
– Mẹ…mẹ làm con choáng quá. Sao tự dưng mẹ lại nói những chuyện như vậy. Mẹ và anh Tâm là vợ chồng mà. Rồi em con nữa. Giờ mẹ gán ghép con cho anh ta. Con….con…
– Con bình tĩnh nghe mẹ nói. Mẹ có nói chuyện này cho Tâm. Tâm cũng phản ứng như vậy đó. Nhưng mẹ nghĩ kỹ rồi. Mẹ và con chung chồng thì có làm sao. Nếu con lấy chồng xa, mẹ cũng không ở bên con được. Còn chưa biết chồng con ra sao, cuộc sống nhà chồng thế nào. Nhưng con lấy Tâm thì khác. Mọi thứ đã được kiểm chứng, mẹ cũng sẽ ở với con được. Mẹ…mẹ cũng không tranh giành chồng với con đâu. Mẹ chỉ muốn ở cạnh Tâm cùng em Thuận. Chứ sau Tâm lấy người khác, thì chả biết thế nào.
– Con vẫn chưa tiêu hóa được điều mẹ nói.
– Mẹ biết. Mẹ nhồi vào đầu Tâm mấy lần mà Tâm còn chối nguây nguẩy. Chứ mẹ dám đảm bảo, cái thằng Trung mà mẹ nói vậy nó đồng ý ngay.
– Sao mẹ nói vậy, mẹ chưa gì cứ nói xấu anh Trung.
– Mẹ nói thật mà. Năm ngoái nó thăm con đó, lúc mẹ cho em bú, mẹ thi thoảng thấy ánh mắt nó như quét qua người mẹ. Mẹ sống bao nhiêu năm, sao không hiểu ánh mắt đàn ông là như thế nào. Mẹ không nói vì cũng chả có gì để nói, mẹ không thả thính thì sao nó dám làm gì. Nhưng mẹ nghĩ mẹ mà ra tín hiệu thì chưa chắc. Nên mẹ cũng không ưng thằng Trung lắm là vì thế. Mẹ sợ sau này con mà lấy nó, có cám dỗ bên ngoài nó sẽ không vững vàng được.
– Mẹ cứ nói như chồng mẹ mới vững vàng. Vững vàng mà có đến mấy người đàn bà.
– Vấn đề không phải mấy người đàn bà, mà là sống có nguyên tắc. Mẹ đảm bảo nếu thằng Trung sa ngã, nó sẽ bỏ rơi con, chứ không quan tâm con từ đầu đến cuối trước sau như một. Đây là một điểm mẹ tự hào về chồng mẹ. Đàn ông có ra ngoài gái gú thì về vẫn phải biết chăm lo vợ con gia đình. Tâm mẹ đảm bảo nó không gái gú, những người đàn bà quanh Tâm nếu có sẽ như mẹ, chung tình với nó.
– Thôi thôi….con đi ngủ đây. Mẹ nói một hồi làm con đau đầu quá.
– Ừ…mẹ xin lỗi. Mẹ lôi con vào chuyện này. Con đừng giận mẹ, mẹ nghĩ vậy thôi, chứ con muốn sao là việc của con.
Hiền ôm sách vở về phòng với cái đầu rối tinh rối mù. Tâm không biết tại sao Hiền hơi né nó tối hôm đó, chính là vì lý do ấy. Cẩm miên man nghĩ, rồi cũng dẩn ngả vào người Tâm ngủ. Có lẽ mọi sự tùy duyên.