Tâm sau 2 năm làm bên Mê Linh đã dần có tiếng. Giá cả của nó cũng không đắt, thợ trẻ nhưng làm việc nhiệt tình. Ai cũng thích có người tư vấn thiết kế cho mình, gợi ý đào sâu vấn đề để có không gian tốt nhất. Ai cũng thích có thợ lắp đặt điện nước miễn phí. Ai cũng thích có thằng bắn mái tôn miễn phí. Chính vì vậy nên nhóm thợ của Tâm không hết việc. Nó kéo theo 6 thằng từ quê lên, gia nhập vào nhóm thợ cũ. Mấy hôm sau vợ chồng anh Xuân chị Xoan cũng lên, đội thợ của nó đông đúc hẳn. Tâm đợt này nhận hẳn 3 công trình. Giá đất đang lên ở Mê Linh, nhiều nhà bắt đầu bán bớt đất để xây nhà cho khang trang. Tâm nhẩm tính nếu xong 3 công trình này nó sẽ thu về 150 triệu. Tâm sáng sáng đảo quanh 3 công trình, nó lăn vào làm mỗi nơi 1 tí, tính toán thời gian để thi công nhanh nhất. Cuộc sống cứ như vòng quay, cho đến ngày chị gọi nó.
Tâm lên HN khi ngày 8/3 lại gần đến. Giờ nó không buôn hoa hoét gì cả. Rieng việc xây trát cũng chiếm hết thời gian của nó. Chị bỗng gọi nó lên, nó cũng đã lâu không gặp chị, hơn tháng rồi còn gì. Chị hôm nay mặc 1 áo len trắng, váy bò xanh đến giứa đùi thon. Chị mặc quần tất da chân, làm chân chị quến rũ Tâm kì lạ. Nó chỉ muốn lại gần vuốt ve, la liếm đôi chân chị.
Chị cười khẽ khi thấy bộ dạng ngớ ngẩn của Tâm khi nó nhìn chị. Chị có vẻ khá đắc ý, hầu hết khách đến mua hoa của chị cũng phản ứng như Tâm. Chị bàn giao nhanh việc rồi kéo Tâm lên tầng 2. Chị lúi húi lôi lôi kéo kéo đồ được cất rất ky trong tủ quần áo của chị. Tâm thoáng thấy bờ mông chị hơi lộ ra chút ít, dù vẫn có cái quần tất, làm Tâm thấy khó chịu nơi háng. Nhưng nó chợt nghĩ lại quyết định của mình, bèn dằn cơn khó chịu lại.
– Đây, xin gửi em sổ đỏ. Chị vừa đi lấy hôm qua xong.
– Thế hả chị. Chị sang sao không qua chỗ em. Em có gọi cho chị bảo chỗ làm mà.
– À.. chị qua em không tiện.
– Tại sao vậy.
– Em ngồi đây. Để chị từ từ nói.
Hóa ra hôm qua chị đi lấy sổ đỏ, cũng là ngày chị nhận giấy ly hôn. Từ tết đến giờ chị chạy đôn chạy đáo chính là vì cái này.
– Chị cũng không định dấu em, nhưng chị qua đó không tiện. Ở quê hay bàn tán linh tinh lắm, sợ ảnh hưởng đến em.
– À, vâng. Em hiểu.
– Chị và anh ly hôn rồi. Thằng cu sẽ do anh nuôi đến hết tháng 5. Từ tháng 6 chị sẽ đón nó. Cứ thứ 6 là chị đem nó qua cho anh ý.
– Giải quyết êm ấm thế cũng ổn chị nhỉ. Thế anh ý không níu kéo chị nữa à. Em thấy thằng Phong bảo anh ý vẫn yêu chị lắm, lần nào cũng níu kéo.
– Thì vẫn, đến hôm qua vẫn thế. Nhưng chị bảo giờ em quay về thì anh vẫn để em ở nhà phải không. Anh im lặng. Anh có nói chị có thể tìm một việc gì đó ngoài làm công nhân. Nhưng có việc gì nữa chứ. Không bán hàng chắc chạy chợ. Chị không muốn. Chị làm bà chủ nó quen rồi. Chị cười haha khi nói đến đây.
– Chị có bảo anh, đằng nào anh cũng làm nông, thu nhập không mấy. Qua cửa hàng phụ với chị, nhưng anh không đồng ý. Có lẽ xa làng quê, với cả cảm giác làm cho vợ làm anh không thoải mái. Kệ thôi.
– Chị cũng xin lỗi em. Nếu anh đồng ý, chưa chắc chị đã….
– …. Em hiểu. Chị còn có đứa bé. Thực ra, em cũng muốn nói với chị một chuyện.
– Chuyện gì vậy Tâm. Chị chợt nghiêm túc lại khi nhìn vẻ mặt nó.
– Đã có lần, em bảo với chị em có lẽ không cưới vợ.
– Đúng. Chị có nhớ… chẳng nhẽ, em có bệnh trong người.
– Không, nhưng… thực ra là em đang có quan hệ với người đàn bà khác. Và không chỉ có 1 người, em thực xin lỗi. Em quá tham lam, lại muốn chị.
Chị đớ người, nhìn nó thật lâu xem có phải nó nói dối không. Chị chợt quay người, đi xuống nhà. Tâm thở dài, thật khó khăn, nhưng cũng nên nói hết ra. Chị không phải như mẹ và Cẩm. Chị sẽ muốn chiếm hữu nó. Mà nó không muốn mỗi lần yêu mẹ và Cẩm phải lén lén lút lút, rồi thi thoảng mới có thể về quê. Nó muốn đón 2 người đàn bà đó lên, đụ đéo hôn hít mỗi ngày.
Chị chợt quay lại, khóe mắt chị như vừa rớm nước mắt, đôi mắt chị hoe đỏ. Chị đứng trước nó rồi hỏi:
– Bao giờ? Theo chị biết thì em toàn làm việc bên Mê Linh. Mà chị không thấy ai nói em đang cặp kè ai. Nếu có dân tình bên đó đã đồn lên.
– Không phải bên Mê LInh. Từ trước tết năm ngoái.
– Vậy là ở quê phải không? Em có người yêu ở quê rồi. Sao em lại nỡ lừa dối chị. Em có biết chị ôm cái sổ đỏ, nghĩ rằng nếu không bán được, mình có thể làm cái nhà, em với chị. Em định biến chị thành cái đệm êm ở thành phố, mỗi khi về quê thì lại có vợ hầu phải không.
– Không phải, không như chị nghĩ đâu. Em không định lừa dối chị, nên mới nói với chị. Em biết tính chị, nếu chị yêu em thì chỉ có 1 mình em. Và em cũng nên thế. Nhưng em còn có họ, những người đàn bà em cần có trách nhiệm và yêu thương.Em xin lỗi.
– Những? Vậy là không phải 1 người? Chị hơi ngạc nhiên.
– Vâng, em có quan hệ với vài người.
– Thật ngạc nhiên. Em mới từng này tuổi mà tình trường phong phú nhỉ. Chị hơi cười cười, có vẻ khinh khỉnh nó.
– Do hoàn cảnh thôi. Em xin lỗi. Có lẽ em nên đi. Tâm đứng dậy đi qua chị, mùi hương chị vẫn thoang thoảng nơi cánh mũi nó.
– Chị có biết ai không? Chị không kiêu nhưng chị thấy chị chả kém ai, sao em có thể bỏ chị vì người khác.
– Chị đẹp lắm, trẻ nữa. Tuổi trẻ của họ chưa chắc đã kém chị, nhưng giờ cái gì chị cũng hơn.
– Vậy là ai. Đó là người hơn tuổi chị à. Em nói đi.
– À… chị có biết cô Cẩm dạy Sinh ở trường cấp 2 không. Đó là một trong những người phụ nữ của em. Những người khác em không tiện nói.
– Cô Cẩm… chị biết. Sao em lại có quan hệ với.. những người đáng tuổi mẹ em vậy. Cô ý có con với em rồi à.
– Không, không ai có à. Mà chắc em cũng không để có, họ đặt vòng hết rồi mà. Cũng toàn phụ nữ đáng tuổi mẹ em thật ( trong đó có cả mẹ em nữa ). Nói chung nói ra thì cũng phức tạp lắm. Nhưng tình cảm của họ và em là thật tình, em cũng muốn có trách nhiệm với họ.
– Trách nhiệm gì với mấy người. Đàn bà làm gì có ai chấp nhận chung chồng. Em nói văn vẻ hay nhỉ.
– Do hoàn cảnh thôi chị ạ. Họ cũng biết nhau, và cũng khá hòa thuận. Thôi, em đi đây. Cái sổ đỏ cứ để ở chỗ chị. Nếu chị muốn bán thì lúc nào bán bảo em, em đưa giấy công chứng qua rồi đi làm giấy tờ luôn.
Tâm cứ thế đi, bỏ lại chị hững hờ đứng đó. Đôi khi con người ta không thể tham lam quá được. Nên biết thế nào là đủ. Tâm đi về nhà chú, tâm trạng nặng nề dần tan mất. Mất cũng mất rồi, đó là nó tự quyết, thế thì đừng hối hận. Phía trước đường còn dài, còn có những người cần nó có trách nhiệm.
Tâm về nhà chú thì đã gần đến bữa chiều. Cái Liên đang lúi húi nấu ăn dưới bếp. Thằng Mạnh đang nằm chơi điện thoại ở sofa, chú thì đang ngồi uống trà. Chú đang mặc bộ vest khá mới, thấy nó chú vẫy vào ghế:
– Mới về hả cháu. Công việc dạo này thế nào. Sao mất hút không về nhà thế. Cuối tuần phải về chứ.
– Dạ, cháu nhận mấy công trình liền, không đủ người nên phải làm bở hơi tai, không sợ không kịp. Người ta đổ trần đổ cột còn xem ngày, ko kịp người ta mắng chết.
– Mày còn trẻ, vừa vừa thôi cháu. Cứ từ từ, chất lượng ổn là dần có tiếng. Không được làm ẩu nghe chưa. Cái Liên đâu, xem làm thêm món để anh ăn.
– Thôi chú ơi, có gì ăn chả được. Chú đi đâu về mà ăn mặc diện thế này.
– Có đủ thức ăn rồi bố. Cần tí con xào thêm ít thịt bò. Cái Liên nói vọng ra.
– À, đi đâu. Giờ chú mới sắp đi, đang đợi thím mày thôi. Tí chú và thím đi ăn tiệc mừng hoàn công giai đoạn 1 của ông tổng thầu bên khu đô thị, mấy đứa cứ ăn cơm đi nhé. Xong giai đoạn này là công ty chúng ta tiến 1 bước rất lớn về sự phát triển. Tối nay chú định nói chuyện với mấy ông giám đốc, khả năng lấy được thêm hợp đồng. Còn khu đô thị XX này mình làm khá tốt, nếu giai đoạn 2 được triển khai khả năng cũng nhận được thầu một phần hạ tầng. Chú Khá thao thao kể cho Tâm về sự phát triển của công ty, giọng chú pha chút tự hào.
Tiếng guốc nện xuống cầu thang làm Tâm chợt ngước lên. Thím nó đang bước xuống. Hôm nay Lan diện 1 cái váy đen, rộng cổ, hở ra 1 phần bầu ngực trắng của nàng. Váy dài đến đầu gối, nhưng lệch, 1 bên đầu gối, 1 bên ngang giữa đùi, làm lộ ra cặp đùi trắng của Lan, được đôi giày cao gót giúp sức, làm đôi chân Lan như dài ra, vô cùng hấp dẫn. Tâm ngơ ngẩn ngắm thím nó, cả chú nó cũng thế, vợ chú nó đẹp thế cơ mà. Thím và mẹ có thể nói đẹp ngang ngửa nhau, nhưng thím luôn nổi bật vì biết làm đẹp. Mẹ nó vì chồng mất luôn tối mắt tối mũi, nên chả mấy khi ăn diện.
– Chu choa, mẹ hôm nay đẹp quá. Trông như mấy em gái sinh viên trường nhạc ý nhỉ.
– Thằng ranh này, nói với mẹ kiểu gì thế. Thím mắng nhưng cười cười.
Thím liếc qua ông chồng, vênh măt lên hỏi:
– Vừa ý anh chưa.
– Vừa, vừa ý lắm. Mặc thế này chứ. Mặc như lúc nãy bảo thủ quá, trông không hợp đi tiệc.
Thím chợt lộ ra nét buồn, chỉ thoáng chốc. THím quay sang Tâm, ánh mắt sáng ngời:
– Tâm, mới về hả cháu. THím trông thế nào.
– Đẹp lắm thím ạ. Sau này cháu như chú lấy được người như thím thì không còn gì tuyệt hơn.
Chú nó ha hả cười, không để ý thực sự ý nghĩa câu nói của nó. Chỉ có thím là biết, lườm yêu nó 1 cái. Thím bỗng mượn nó cái điện thoại cùi bắp của nó, chả biết tại sao. Chú vậy mà hộ tống thím đi ăn tiệc, Tâm ở nhà ăn cơm với mấy đứa em. Đi đâu đi nữa, ở nơi mình quen thuộc thật là thoải mái. Tâm ăn no rồi ra ngoài chơi điện tử PS2 với thằng Mạnh.
Buổi tối, tại 1 phòng chuyên tổ chức sự kiện của khách sạn X, tọa lạc ở bán đảo của hồ Tây. Lan đang đứng trên ban công, nàng ra đây hít thở cho dễ chịu. Bên trong đông đúc, không hợp với nàng. Rồi những con người đó, làm Lan khó chịu.
– Lan, em ở đây à. Anh tìm mãi. Sao không vào trong hả em.
– À… anh Tuấn à. Em ra ngoài hít không khí cho nó thoáng. Anh cứ vào đi mặc kệ em.
– Ừ, trong đó bức bối thật. Anh cũng định ra ngoài cho thoáng đây.
– Lan hôm nay đẹp quá, anh nhìn mà ngẩn ngơ hết cả người.
– Chị nhà mới đẹp mà, chị người thủ đô có khác, sang trọng quý phái quá.
– Trông thế thôi, không chân thực, tự nhiên như Lan. Vợ anh đi phẫu thuật thẩm mỹ khắp rồi mới được thế đấy.
– Da Lan mịn nhỉ, sao càng gần Lan anh càng không kiềm chế được thế này.
– Anh TUấn… anh làm gì thế. Xin anh tự trọng cho, em đã có gia đình rồi.
– Có gì đâu, anh chạm tí mà. Chồng em chẳng nói gì đâu. Mà nó say rồi, đang gần gục rồi, mấy đứa bạn anh đang chuốc cho nó, em cứ yên tâm. Mình lại đây tâm sự đi.
– Không, xin phép anh tôi về.
Lan định lách qua người lão Tuấn thì lão ôm chặt lấy Lan, cái miệng hôi hám đầy hơi rượu định ngoạm lấy miệng Lan. Lan nghiêng mặt né, ra sức đẩy lão ra. Tuấn như con đỉa đói, ôm Lan chặt không nhả. Lão lôi Lan vào, bên trong đã có 2 lão già nữa đứng đợi. Họ lôi Lan nhanh vào cầu thang máy, Lan nhanh chóng bị đẩy vào 1 phòng của KS. Lan chỉ kịp nhìn số phòng thì bị lôi tuốt vào trong. Một lão già giữ chặt Lan lại, 1 lão thì bóp mồm Lan, nhét vào 1 viên thuốc gì đó, rồi đổ nước vào bắt Lan nuốt. Chúng cười ha hả khi thấy Lan đã nuốt viên thuốc.
– Ông nào làm trước đây.
– Để tôi. Tôi tăm con này lâu lắm rồi mà chưa tìm được cơ hội, lần trước nó còn định hét cho vợ tôi nghe thấy. Giờ tôi sẽ phải làm cho nó thần phục trước dâm uy đã.
– Cẩn thận thượng mã phong. Một trong 2 lão còn lại cười khả ố.
Đây là 1 phòng khá rộng, có cả phòng khách. Hai lão già ra ngoài, để lại Lan và Tuấn. Tuấn cười hềnh hệch, đôi mắt lươn của hắn đang đánh giá con mồi, xem tí nữa ăn như thế nào.
– Em tốt nhất ngoan ngoãn đừng chống cự. Nếu lần trước em ngoan, thì anh cũng cũng để xài 1 mình, không share cho 2 thằng bạn như thế này. Giờ yên để anh thưởng thức, anh làm nhẹ nhàng cho mà sướng lên tiên. Em xem hàng của anh nhé.
Hắn cởi dần quần áo ra, con cặc đen già nua cũng khá to, nhưng còn thua cặc chồng Lan một chút, nói gì là của Tâm. Con cặc hơi cửng lên, nhưng cứ như gà sắp chết, không lên hẳn được. Tuấn cười khả ố, ve vẩy con cặc ra khoe trước mặt Lan.
– Thế nào, hàng của anh to không. Đảm bảo em sẽ có 1 đêm không quên. Lần sau tự động lao đến anh.
– Của anh… to thế, lại đen trông ghớm chết. Anh… cho em vào rửa mặt được không. XOng em ra ngay.
Lan run run xin xỏ Tuấn. Hắn lườm lườm nhìn Lan, rồi giật lấy cái ví trong tay Lan. Xác nhận bên trong có điện thoại, hắn mới hất hàm bảo Lan vào trong phòng tắm. Lan vào đến phòng tắm liền chốt cửa, rồi sụp xuống òa khóc. Nàng khóc cho số phận mình, cứ nghĩ 2 vợ chồng đi được đến hôm nay thế là mỹ mãn, ai ngờ nàng giờ thành con mồi cho mấy thằng già dê. Cái thằng già Tuấn, mấy lần trước gặp cứ vờ cầm tay cầm chân Lan, Lan khinh bỉ hắn, mấy lần xa gần cảnh cáo nhưng hắn không từ bỏ. Lần gần nhất Lan tìm được cơ hội, định hét lên với vợ lão, thì lão quỳ xuống xin lỗi, mong Lan bỏ qua. Nhưng Lan không ngờ giờ chúng lại chơi trò này. Lan cúi xuống vén váy lên. Ở gần hông nơi váy xòe ra có một túi nhỏ được may rất khéo đính vào quần quần silip, sát gần mông. Đợt trước có 1 lần thằng khốn đã đoạt điện thoại của Lan khi Lan dọa gọi chồng nàng. Nên trước khi đi Lan đã mượn điện thoại của Tâm, vốn nàng định cầm điện thoại sơ cua của chồng nàng. Chả hiểu sao, nhưng nàng thích dính dáng đến Tâm, không chỉ hẳn là về xác thịt, nó cho nàng sự an tâm.
Lan cầm điện thoại, bỗng mắt nàng hơi mờ đi, rồi lại bình thường. Phía dưới háng nàng chợt ngứa ngáy, cổ họng nàng khô, Lan khát nước. Định thần lại, Lan bấm số của thằng Mạnh, nhưng mãi chả ai nghe. Lan định bấm số cái Liên, thì điện thoại chợt thông:
– Alo, ai đó ạ… sao có số của anh Tâm thế này.
– Mẹ… mẹ đây. Anh Tâm có đó không.
– Có mẹ à, anh Tâm đang chơi điện tử cùng thằng Mạnh. Nhạc bật to quá nên mãi con mới để ý có điện thoại kêu.
– Đưa… đưa cho anh Tâm ngay.
– ………….
– Alo, thím à, cháu Tâm đây.
– Tâm à, cứu thím. Thím đang ở khách sạn XX, chỗ gần…. ở Hồ Tây ý. Mau, có thằng nó định hiếp thím.
– À thím ở phòng XYZ…
– Thế chú đâu hả thím.
– THím chưa gọi, thím gọi cháu ngay đầu tiên. Nghe thằng khốn nói thì chúng chuốc chú cháu say. Chú với thím bàn đầu dự tiệc ở sảnh A, khu hội nghị….
– Thím đợi, cháu đến ngay.
– Nhanh, thím thấy trong người khác lắm. Chúng nó cho thím uống thuốc gì ý.