Tâm vừa bế Thương từ từ vừa hẩy. Nó đã bế Thương ra phòng tắm, đến đuôi giường nhưng không hạ Thương xuống. Vì nó thấy Thương đang sướng. Nàng đu tay bám vào cổ nó, cái hông Thương cũng lên xuống theo nhịp hẩy cặc của nó. Khi nó hẩy lên thì nàng thả tay đu người xuống, khi nó ra thì nàng lại đu lên. Con cặc Tâm vẫn đủ dài để không bị tuột ra, nó còn làm tăng khoái cảm cho Thương mỗi khi con cặc rút ra rồi lại ngập trong lồn nàng. Từng thớ thịt lồn, vách lồn đều được ma sát, nong ra và lấp đầy. Nước nhờn nàng túa ra trắng hết thân cặc thằng Tâm như mủ cao su. Vách lồn không cần Thương ra lệnh cũng đã co siết lại bóp chặt lấy cặc thằng Tâm.
Tâm thật muốn làm lâu hơn, nhưng nó bế Thương nãy giờ. Tay nó cũng ra rồi. Thương cũng nặng hơn 50kg chứ ít gì. Nó hít một hơi, tay đang bợ đít Thương chuyển sang ôm đùi. Thương tụt xuống, nàng bám chặt cổ nó kêu:
– Anh làm gì thế, ngã em giờ.
– Anh làm em sướng đây vợ yêu.
Hai tay giữ chặt đùi kheo chân Thương, nó bắt đầu nắc. Con cặc cứ đập chan chat vào lồn Thương. Thương há mồm ra nhắn nhó, nàng không ngờ nó lại làm thế, bất ngờ quá. Lồn nàng bị kích thích mãnh liệt vì những cú nắc liên tục của nó. Cơ lồn Thương siết lấy cặc nó, giờ cứ như bị kéo ra mỗi khi cặc nó rút ra, rồi lại bị nhồi vào, 2 đùi nàng chợt bủn rủn.
– Anh ơi… sướng…sướng chết mất…ôi…anh ơi…. ôi…mạnh thế… anh ơi…không chịu được đâu….anh ơi…ôi….ôi..aaaa..aaaaa.aaaaaa…..aaaaaa..aaaaaaaaaa….
Tâm nhắm mắt hít thở đều, nó cũng đang sướng quá. Nghe những lời rên rỉ bên tai của Thương nó chỉ muốn buông ra, nắc thật mạnh rồi xuất hết vào trong lồn nàng. Nhưng nó muốn cả đêm nay được địt Thương, nên nó cố kìm lại. Con cặc cứ thế nong kéo lồn Thương ra được vài chục cú nắc thì Thương co rúm mình, quặp chặt lấy người nó. Nó có thể cảm thấy cả người Thương giật giật. Nó vội bỏ qua những cảm xúc của mình, tập trung suy nghĩ vớ vẩn. Chỉ cần nó cảm nhận nơi con cu của nó bây giờ thôi, e là nó sẽ phóng hết.
Chân Thương dần lỏng ra quanh người nó. Tâm liền đặt nàng xuống giường. Con cặc lập tức rút ra, mang theo một đống dịch nhờn chảy tuột xuống thành giường. Tâm lập tức chạy thẳng vào nhà tắm, nó xối nước lạnh vào con chim vấn sẵn sàng phóng đạn. Sự lạnh giá dần làm con chim hạ nhiệt, nó mới dám bước ra.
Thương vẫn nằm đó, 2 chân thõng xuống giường. Nơi cửa lồn là một đống bầy nhầy cờn cợn trắng 2 bên mép lồn nàng. Cái lồn đỏ au bên trong vẫn đang híp ra híp vào như mời gọi. Tâm đến bên nàng, kéo chăn phủ kín thân trên của THương, nó nâng 2 chân nàng lên, kéo dịch người Thương ra sát mép giường. Đôi chân nàng dựng lên, sát người nó, để cái lồn ngửa tênh hênh lên như mời gọi. Tâm cầm con cặc cà cà nơi cửa lồn rồi ấn vào. Ấm quá, đó là cảm giác cặc Tâm khi đút vào lồn THương.
– Ôi, của anh… sao lạnh thế.
– Nó đang muốn em sưởi ấm đây. Lồn em nóng thế.
– Con… anh nói bậy thế.
Tâm nhoẻn cười với Thương rồi bắt đầu nắc. Nó lắc chầm chậm để con cặc thích ứng dần. Nó tí vừa xuất cách đây chỉ ít phút thôi. Cái giường thì thấp mà thằng Tâm thì cao, nên con cặc nó phải xiên xuống, ép chặt vào lồn Thương mỗi lần nó nắc. Mặt Thương dần đỏ gay lên, 2 tay nàng bấu chặt mép giường. Cơn sướng vừa qua chưa lâu thì lồn nàng lại bị nó nong ra. Đã bao nhiêu lần từ ngày nó và nàng làm vậy, nhưng lần nào cũng thế, sướng, sướng không tả được. Rồi nàng cũng không kìm nén được nữa, những tiếng rên khẽ thoát ra trong miệng nàng, khi Tâm đang bắt đầu tăng tốc cái pittong của nó trong lồn nàng. Mỗi lần nó nắc cặc vào lồn là như có một cơn triều nho nhỏ trong nàng. Cơn triều cứ lớn dần, nhanh dần theo nhịp nắc. Để rồi khi tích tụ đủ, nó sẽ làm người nàng như tan dần trong cơn sướng.
Thương cứ rên rỉ, gọi tên Tâm trong cơn sướng. Nàng không biết tiếng gọi của nàng kích thích nó đến cực độ. Nó cũng không thể kìm chế trước tiếng gọi của Thương, 2 tay nó ôm chặt 2 đùi Thương rồi hẩy mông nắc liên tục vào lồn nàng. Cơn sướng làm Tâm tê cả đầu buổi, con cặc nó sướng đến run rẩy, chỉ muốn rút ra. Nó nắc liên tục mà chỉ như muốn ngã xuống vì sướng. Tâm biết nó không trụ được nữa rồi, nó hít một hơi nắc nấy nắc để, trước khi bắn tung tóe từng đợt từng đợt tinh trùng trong lồn Thương.
Tâm nằm trên giường, đầu nó nằm cạnh đầu Thương, nhưng nó vẫn đè lên nàng. Nó ngắm nhìn Thương vẫn như đang mê đi vì cơn sướng. Đêm nay chắc chỉ thế thôi, nó hơi thất vọng. Nhưng ai bảo Thương làm nó kích thích quá. Nó chống tay định bò dậy thì bàn tay Thương chợt giữ lưng nó lại:
– Để nguyên vậy, bế em sang giường lớn. Em muốn ngậm cặc anh trong lồn em để ngủ.
Tâm lấy hết sức nhấc Thương lên. Nó khệ nệ ôm Thương sang bên giường. Cả 2 lăn kềnh ra giường, nó vẫn đè lên Thương, nhưng con cặc đã tuột ra rồi. Thương khúc khích cười khi thấy mặt nó tủn ra vì buồn.
– THôi, ra thì thôi. Kệ Cẩm đi. Anh nằm ôm em ngủ như mọi khi nhé.
Thương cuộn mình trong cái chăn mang từ giường kia sang. Tâm vội vã chui vào. Nàng quay sang ôm chặt lấy nó, băp đùi nàng án ngữ ngay gần chim nó.
– Anh có biết, em đã thấy thích mùi của anh từ hôm chúng ta nằm chung khi cái Thanh về chơi lần đầu không. Em giả vờ, nhưng thật sự rất thích gác chân lên người anh ngủ. Chỉ cần được ôm anh, em cảm thấy thế là hạnh phúc.
Tâm chả biết nói gì. Nó hôn nhẹ lên môi nàng. Thương cắn nhẹ vào môi nó, rồi nàng rúc vào ngực nó.
– Ngủ thôi anh. Em mà hôn anh chắc em không dứt được anh ra mất.
Cứ thế, cả 2 dần chìm vào giấc ngủ, êm đềm, bình yên, và hạnh phúc.
Cả ngày hôm sau Tâm xin nghỉ, nó bàn giao việc cho mấy chú thợ già rồi quay lại thành phố. Nó đưa mẹ và Cẩm đi loanh quanh, ra chợ mua thêm đồ khô về làm quà tặng. Rồi mọi người ra biển lần cuối. Mẹ và Cẩm xắn quần đi dạo trên bãi biển, thi thoảng mẹ đá nước vào người trêu nó. Đi ăn rồi lại về khách sạn. Tâm ôm mẹ và Cẩm trong lòng. Nó thủ thỉ những lời yêu đương, rôi trêu chọc 2 người. Đây cũng là lần đầu Tâm chính thức thấy đứa bé đạp. Nó thích thú để tay lên bụng Cẩm, cảm nhận sinh linh do mình tạo ra. Tâm ôm chặt Cẩm vào lòng, thế là đủ rồi. Nó có người để yêu thương, có vợ có con, có công việc kiếm ra tiền. Đời cũng chỉ cần thế là đủ.
Buổi chiều mẹ và Cẩm bay. Cẩm phàn nàn biết thế đặt hẳn 6 hôm. Nó bảo hay là đi đổi vé. Mẹ phì cười, mẹ thừa biết nó định dời ngày để làm gì. Mẹ thì thầm với nó, mẹ đến ngày rồi. Cẩm cũng 7 tháng rồi, nó không nên làm nhiều, ảnh hưởng đến đứa bé. Rồi nó cứ bắn vào như thế, đứa bé ra đời sẽ bị gỉ mắt, mụn nhọt… Tâm lè lưỡi không tin, sao mà thế được. Rồi mẹ và Cẩm cũng lên máy bay. Tâm cảm thấy hẫng hụt, 4 ngày trôi qua thật nhanh quá. Có lẽ thực sự chỉ có 2 ngày.
Tâm lại quay lại cuộc sống thường nhật. Trời Đà Nẵng giờ chỉ còn lạnh chứ ít mưa bão rồi. Khách sạn mà nó xây vì thế cũng được đẩy nhanh tiến độ. Chú Tiến giục giã mọi người liên tục. Chú muốn khách sạn được hoàn thiện trước mùa hè năm sau, vào mùa du lịch. Tâm cứ thế cuốn vào công việc, cho đến môt hôm nó nhận được cuộc gọi của Ngọc.
Tâm theo địa chỉ Ngọc đưa, nó đến một quán café ven sông. Chị ngồi đó nhâm nhi ly cà phê đen. Chị vẫn vậy, đẹp và kiêu sa. Chị vẫy nó ngồi rồi gọi luôn đồ uống cho nó.
– Em trông già dặn hơn hồi trước.
– Chị thì vẫn đẹp như vậy.
– Tất nhiên rồi. Chị không đẹp thì ai đẹp. Công trình của em đang làm sao rồi.
– Vẫn tiến triển tốt chị ạ. Mà sao chị biết em ở Đà Nẵng.
– Do chính em bảo chị tháng 10 vào đây làm mà.
– Vậy à, em quên mất.
– Thực ra, hôm nọ chị đi trên đường thấy em. Em đang dắt tay một người phụ nữ. Cô ấy đang có thai thì phải. Chị thấy hai người thân thiết, nên không qua chào.
– À, đợt đó mẹ và vợ em vào chơi. Sao chị không qua, em chả nhìn thấy chị.
– Vợ em? Cô ấy là vợ em á. Chị trông hơi già.
– À vâng, cô ấy gần tuổi mẹ em. Chuyện dài lắm.
– Chà, chị không biết em có sở thích lái máy bay. Chị cũng là máy bay sao em không lái nhỉ. Chị làm mặt giận nó.
– Chắc do… chị đẹp quá. Em sợ…
– Sợ cái gì. Chị vừa xinh vừa hiền, lại còn đang độc thân. Ài, giờ chị vẫn chưa kiếm được ai vừa ý. Mà vợ em mang thai to nhỉ, sắp đẻ chưa.
– Tính đến giờ gần 8 tháng rồi chị.
– Em cũng giỏi nhỉ. Vậy là sắp lên làm bố rồi. Chị giờ đã đầu 3 rồi mà chưa có con. Đôi lúc chị cũng thèm tiếng trẻ con.
Chị nói rồi ngồi yên lặng. Chị như chìm vào một thế giới nào đó. Tâm ngồi đó đợi chị. Gần tết nên mọi người có vẻ đi lại đông hơn thì phải. Năm nay có lẽ nó không về ăn tết được. Không biết mẹ và Cẩm thế nào. Rồi còn thím với Liên nữa. Tiếng chị làm nó quay lại thực tại:
– Em đang ngẩn ngơ nhìn gì thế.
– À em đang nhìn đường thôi. Sắp tết rồi chị nhỉ.
– Ừ, năm nay em có về ăn tết không.
– Không chị ạ. Em và mấy đứa ở lại làm.
– Vậy à. CHị chuẩn bị về, đang hỏi em có về chung không. À, quên mất. Chị gọi em ra để bàn chuyện mà.
Chị vỗ vỗ đầu kêu ca cái trí nhớ kém của mình. Hóa ra là chị lo xong cái mảnh đất để xây khách sạn rồi. Không được trước biển, nhưng là ô phía sau, đi ra biển cũng gần. Chị kêu đợt rồi về bắt nã bố mẹ mãi, rồi quay sang cò quay cả chồng cũ, mới vay mượn được kha khá, chả hiểu đủ không. Chị tặc lưỡi, thôi cứ làm đi, thiếu tính sau. Chị gọi nó đến xem nó có nhận công trình khách sạn chị không. Tâm gật đầu cái rụp. Có công trình là nó nhận, nữa lại là khách sạn của… chị???
– Mà chị nói luôn nhá. Chị cũng không biết có đủ tiền không. Nên lúc đó em cứ liều liệu chị nợ tiền em đấy.
– Chỉ cần chị trả em một phần, còn đâu em ứng trả cho thợ. Chứ của em chị nợ bao giờ trả cũng được.
– Thế nhỡ không bao giờ thì sao. Chị buột miệng hỏi.
– THì.. chị cứ để vậy. Em lấy chị thay tiền nợ.
Hai người chợt yên lặng. Tâm thấy nó giường như nói hớ. Nó nói đùa thôi, nhưng câu đó mang nhiều hàm nghĩa khác. Chị nhìn nó hồi lâu, rồi chị bật cười:
– Em á… liều liệu cái miệng. Đồ dẻo mồm.
Hai chị em lại ngồi bàn tán lung tung. Chị đưa luôn cho nó thiết kế rồi đưa nó xem khu đất. Phải đến tầm tháng 4 chị mới khởi công. Vậy là còn tầm gần 3 tháng nữa. Tâm chia tay chị, nó cầm thiết kế trên tay mà phấn khởi lạ. Nếu làm được công trình này, vậy là nó sẽ có thêm nhiều vốn và kinh nghiệm. Mảnh đất này nếu trước biển mà toàn khách sạn nhỉ, có mà đủ cho nó làm hai chục năm mất.
Tâm về hớn hở như thằng bé vừa được mẹ mua đồ chơi cho. Chú Tiến thấy vậy mới gọi nó:
– Đi đâu giờ mới về thế cháu. Chú định đi nhậu với ông bạn mà tìm cháu nãy giờ. Ở đây quản lính đi chứ.
– Cháu xin lỗi. Cháu vừa đi gặp bạn. Chú sắp đi chưa, cháu định đưa cái này cho chú xem.
– Đáng nhẽ ra phải đi rồi. Mà chưa thấy cháu chú không yên tâm. Dời hẹn đến 5h chiều. Giấy tờ gì mà đưa chú.
– Thiết kế, thiết kế khách sạn chú ạ. Cháu có chị người quen ở ngoài đó. Chị ý đang định xây khách sạn trong này. Chị ý đưa cháu thiết kế, sang năm bắt đầu khởi công.
Chú nhìn nó. Ánh mắt nghiêm nghị khác thường. Nó hơi chột dạ. Nhưng rồi chú vỗ vỗ vai nó, làm nó thở phào, không có chuyện gì cả.
– Chú không biết là cháu giỏi hay vận đến. Chưa làm xong ở đây đã có công trình khác gối tay. Thế là tốt lắm. Có 2 công trình liên tục trong tay, sau này cháu sẽ kiếm được thêm công trình khác. Cô Sương có bảo chú xem ai định xây khách sạn thì giới thiệu cháu, mà giờ chưa kiếm được. Họ toàn kiếm công ty ở đây, có tiếng rồi. Cháu làm được công trình nữa thì có tiếng ngay. Được đấy.
– Cháu cũng hy vọng vậy. Nhưng chú phải giúp cháu. Chú xem thiết kế hộ cháu. Cháu xem qua nhưng có vài chỗ chưa hiểu.
– Ra kia, mày pha chè đi. Để chú xem.
Chú Tiến và Tâm ngồi gần 3h đồng hồ, qua cả giờ cơm trưa. Chú như được vào đúng sở trường của mình. CHú chỉ từng hạng mục, từng mặt cắt cho Tâm. Đoạn nào như thế nào, thiết kế theo chú đoạn này nên ra sao, đoạn này có lẽ nên chỉnh cốt thép lại cho đỡ lãng phí… Tâm ngồi nghe rồi hì hục ghi lại. Những thứ này là vô giá với nó, không thầy nào chỉ được như chú. Chú nói xong mới nhớ giờ đã hơn 3h chiều, cái bụng bắt đầu lên cơn. Chú lại gọi điện, chỉnh giờ hẹn thành… 4h chiều. Xong là chú lên xe về nhà, để kịp giờ đi nhậu.
Tâm ngồi đó nghiên cứu kỹ lại từng lời chú nói không quên mất. Nó cứ ghi ghi chép chép đến tận 7h tối, Xoan giục mãi nó mới dừng lại để đi ăn. Ăn xong nó lại ra chỗ đèn sáng ngồi nghiên cứu tiếp. Mãi đến khi gần 12h, sắp sang ngày mới nó mới dừng lại.
Hôm sau, Tâm gọi cho chị, thảo luận thêm về thiết kế. Nó lại gặp chị ở quán ven sông. Chị mặc một cái váy đến chân, áo len mỏng. Môi chị thoa nhẹ son đỏ, gương mặt hầu như không trang điểm nhưng thật đẹp. Tâm đơ mặt ra ngắm chị, mãi đến khi chị vẩy vẩy nước vào mặt nó mới tỉnh ra.
– CHị… em xin lỗi.
– Chị biết là chị đẹp, nhưng nghệt mặt ra như em thì đúng là người đầu tiên.
– Có người bảo em, ngắm gái xinh nhiều sau này sinh con gái sẽ đẹp lắm.
– Phì, chị gục đầu vào bàn cười trước lý luận của nó. Thế em ngắm nhiều vào. Mà con em sắp sinh là con gái à.
– À… em cũng không rõ.
– Trời…. Sao đến con mình là con trai hay gái mà không rõ.
– Có mẹ với vợ em biết. Mà không nói. Em cũng không hỏi, con nào cũng được, có con là tốt rồi.
– Đúng, có con là tốt rồi. Tư tưởng em được đấy, không giống mấy thanh niên thời nay. Cứ thích phá trinh con gái nhưng lại muốn vợ mình phải còn trinh. Có con trai thì tung hê lên trời…
Chị lại ngồi buôn dưa lê với nó một lúc. Rồi Tâm cũng tiến tới bàn cụ thể với chị về thiết kế. Chị cũng chả hiểu gì về mấy cái này, nhưng nó trình bày xong thì chị ok luôn. Chị khen chú Tiến có mắt nhìn, chị có thể tưởng tượng ra mấy chỗ chú bảo sửa. Còn về kỹ thuật thì chị chịu. Chị bảo nó gạ chú Tiến làm giám sát cho khách sạn của chị. Tâm bảo về hỏi chú, nó cũng định vậy mà hôm qua quên mất.