Tâm kể ra mấy tên mà hồi rồi chú Tiến kể cho nó. Chú luôn coi Trần Hùng là tình địch nên luôn điều tra tin tức về hắn. May hôm đó Tâm hỏi chú, nó vẫn nhớ mang máng lời chú nói. Mỗi lời nó nói ra, chả biết đúng sai nhưng mặt Trần Hùng xám trắng. Vì hắn đang nhìn về bà vợ, mặt đang lúc đỏ lúc tái mét khi nghe Tâm nói.
– Tôi nói luôn với cô, cô Ly. Tôi không dụ dỗ gì người đàn ông này. Tôi cúng giao thừa xong, ra cửa đợi con tôi. Mà nó chưa về thì tôi đành đi chùa một mình. Cô có thể hỏi bạn hàng xóm nhà tôi, tôi đưa số điện thoại. Tôi và bạn định đi chùa, nhưng tôi bảo đợi con nên bạn tôi đi trước. Tôi đang đi thì chồng cô ở đâu trờ tới, cứ níu tay níu chân đòi đi cùng. Tôi không đồng ý nên mới vùng vằng muốn dứt thì cô đến. Còn tôi nói luôn. Tôi và con không có quan hệ gì với người đàn ông này. Con nghe rõ chưa Thảo Nguyên. Nếu con còn gọi ông ta một tiếng ba, thì mẹ con mình không cần gặp nhau nữa. Ông ta khiến mẹ khổ chưa đủ sao.
Dì bật khóc. Thảo Nguyên ôm mẹ khóc nức nở. Người đàn bà tên Ly thẫn thờ nhìn 2 mẹ con, có lẽ bà ta đã tin những gì Tâm và dì nói. Bà ta liếc Trần Hùng rồi lên xe. Cô gái chắc con bà ta vội lên cùng mẹ. Những người nên đi lần lượt cuốn gói, đám đông cũng tan dần. Chỉ còn 2 mẹ con dì vẫn ôm nhau rấm rứt khóc.
– Mình về thôi dì, ở ngoài sương lạnh.
– Ừ, về thôi. Về thôi Thảo Nguyên.
– Để con đỡ dì.
– Thôi, dì đi được.
Tâm định ra dắt xe máy, thì nó thấy Thảo Nguyên vẫn đứng đó nhăn nhó. Dì cũng dừng lại nhìn xem sao.
– Con chắc trật chân rồi. Lúc nãy bà ta xô mạnh quá, con đi giày cao gót nên…
– Đó, đã bảo đừng đi cao gót quá rồi. Con có lùn đâu mà cứ thích đi giày cao 11-12cm thế,
– Mẹ còn đi đôi 15 cm thì sao.
– Cái con này…
Tâm nhìn 2 mẹ con, mới lúc trước ôm nhau bù lu bù loa khóc, giờ lại bắt đầu cãi nhau. Nó thấy buồn cười. Tâm đi đến trước Thảo Nguyên rồi ngồi thụp xuống.
– Gì đấy.
– Cô có lên không, hay tự đi được.
Thảo Nguyên nhìn cái lưng nó mà dứ dứ tay, nhưng rồi cũng cúi người quàng tay qua cổ nó. Tâm đứng dậy, nó xốc Thảo Nguyên lên rồi cõng nàng đi về phía nhà. Lưng nó đang áp vào ngực nàng, dù qua cái áo len nhưng nó vẫn thấy ấm và mềm kỳ lạ. Tâm cứ thế bế nàng, đi sau là dì. Đến cổng nhà, dì chạy trước mở khóa. Tâm bế Thảo Nguyên đặt xuống salon. Cả 2 mẹ còn đều nằm vật ra như vừa đánh trận. Tâm lại chạy ra lấy xe. Cái xe cà tang may người ta chưa vứt bãi rác, chả ai lấy. Nó dắt xe vào nhà rồi đóng cổng lại. Dì và Thảo Nguyên vẫn nằm vật ra salon, tóc tai bù rù. Dì thấy nó thì ngồi dậy, vén tóc qua cho đỡ rối. Dì mỉm cười vẻ xin lỗi với nó:
– Cảm ơn con. Hôm nay không có con thì dì chắc ê chề lắm. Rồi mọi người đồn đoán, có khi bỏ xứ mà đi.
– Có gì đâu dì. Giữa dì với con sao phải nói cảm ơn mấy cái đó. Con cũng chả thêm bớt gì, có gì nói đó.
– Thế sao anh biết ba… ông ấy đi với con nào con nào mà kể ghê vậy.
– À, chú Tiến chú kể. Tôi nghe vẫn nhớ mang máng.
– Chà, cha này. Hắn kêu không quan tâm nhưng điều tra cẩn thận nhỉ. Dì bật cười trước lời tố cáo chú của Tâm.
– Chú làm vậy cũng tốt. Dì nói ra hết được, chắc vợ ông ta không làm khó dễ dì nữa.
– Hi vọng vậy. Đầu năm mà xui rủi quá đi.
– Đúng vậy, mai con với mẹ đi chùa cầu bình an đi. Đầu năm đã đánh nhau, con còn bị trật khớp đau quá nè.
– Ủa, mẹ quên. Chân con sao rồi.
– Nó bị trật khớp thôi, giờ đang sưng. Để mai đi bác sỹ xem sao.
– Để tôi xem, để mai chân sưng phù lên.
– Anh biết chữa à, có phải lang bằm không đó.
Thảo Nguyên nói vậy nhưng vẫn đưa chân ra cho Tâm xem. Tâm quỳ gối xuống, nâng nhẹ bàn chân nàng lên. Bàn chân nhỏ nhắn, trắng nõn với những ngón chân xinh xắn được sơn hồng nhạt thật đẹp. Chỗ cổ chân đã hơi sưng lên. Tâm dùng tay kiểm tra, đôi lúc nó ấn ấn đúng chỗ sưng làm Thảo Nguyên la oai oái.
– Giờ tôi định bẻ lại cổ chân cho cô. Mai nếu chưa được thì đi bác sỹ khám lại.
– Ý anh là bẻ gãy chân tôi rồi mai bảo bác sỹ người ta nắn lại phải không.
– Thế giờ cô có để tôi làm không. Không mai nó sưng phù lên đau lắm, bác sỹ người ta chữa cho cô cũng vài tuần là ít.
– Hix, nghỉ vài tuần không đi đâu có mà chết à. Thế anh làm đi, đừng làm gãy chân tôi đấy.
– Yên tâm, tôi làm cẩn thận, nhẹ tay mà. Tôi đếm đến 3 thì làm nhé. 1….
– A…AAAAAAAAAAAAAAAA…. ôi mẹ ơi đau quá…. anh là đồ khốn. Tôi phải đạp anh một cái.
Thảo Nguyên đạp thật, nàng dùng đúng cái chân đau đạp nó. Tâm phì cười, nó lùi lại luôn. Thảo Nguyên tức giận đứng dậy muốn đánh nó. Nàng chợt nhớ ra mình không đứng được 2 chân, nhưng giờ thì…. Nhìn xuống bàn chân của mình, Thảo Nguyên ngước lên nhìn Tâm bằng ánh mắt lạ lẫm, dò xét, một sự nghi hoặc?
– Đá ở trong bếp hả dì.
– Đá hả? À trong bếp. Để dì vào lấy cho con.
– Con đi với dì. Cô ngồi xuống đi, chưa đi lại được đâu.
Tâm theo dì vào bếp. Dì mở tủ lạnh ra lấy đá. Dì mang cả khay đá ra định đưa nó thì thấy ánh mắt nó nhìn mình thật khác lạ. Hóa ra là lúc nãy giằng co, cúc áo của nàng đã bị bung ra Bộ ngực trắng tròn trịa của nàng đã hở ra gần nửa trên. Bầu ngực trọn trịa, được nâng lên bởi cái áo ngực hàng xịn, làm bầu ngực nàng trông thêm cao và to. Cái khe giữa 2 ngực sâu hun hút hấp dẫn ánh mắt thằng Tâm. Nó bối rối vội cụp mắt lại, lúng búng:
– Dì lấy con cái khăn, con trườm đá cho Thảo Nguyên.
Sương đi lấy khăn. Nàng tủm tỉm cười trước sự dễ thương của thằng bé. Cái cúc áo bị bung ra, nhưng nàng cũng mặc kệ. Nó nhìn thì cũng nhìn rồi, thật thích thú khi có người bị hấp dẫn bởi cơ thể mình. Sương cứ thế đi lên gác thay quần áo, kệ thằng Tâm ở dưới với Thảo Nguyên.
Tâm đem khăn đá ra. Thảo Nguyên yên lặng giơ chân ra cho nó chườm. Cảm giác lành lạnh làm cơn đau đỡ hơn thì phải. Nàng cứ ngồi đó, nhìn bàn tay to bè của nó đang cầm lấy chân nàng. Nó chợt bỏ chân nàng ra, làm Thảo Nguyên giật mình. Nàng vội đưa ánh mắt đi chỗ khác, rồi quay lại:
– Xong rồi à.
– Ừ, để sáng mai xem thế nào. Thường thì chắc sẽ đỡ thôi. Trước mẹ tôi cũng bị một lần, tôi làm rồi cũng khỏi nhanh.
– Vậy à. Hi vọng vậy, chứ không đi lại được chán lắm.
– Mai chắc cô phải ngồi xem ti vi ăn bánh kẹo rồi. Cô bám vào cổ tôi, tôi cõng cô lên luôn gác. Dì chắc không cõng được cô.
Thảo Nguyên nhìn Tâm, ánh mắt nàng nhìn nó đầy phức tạp. Nhưng rồi nàng cũng đưa tay ra ôm lấy cổ nó. Tâm đứng dậy, cõng nàng lên gác.
Đến cửa phòng ngủ, Thảo Nguyên với tay bật công tắc. Căn phòng toàn màu hồng nhạt với mùi thơm dễ chịu. Tâm nhẹ nhàng hạ người để Thảo Nguyên ngồi xuống giường. Nó mỉm cười nhìn quanh phòng:
– Trông cô vậy tôi không nghĩ phòng trông tiểu thư thế này.
– Sao chứ, sao tôi không giống tiểu thư.
– Không có gì. Thôi tôi về đây, không hiểu có đứa nào đi chơi về chưa. Chứ khách sạn chả ai trông.
– Ừ, anh đi cẩn thận. Đêm rồi. Mà… 2 thằng hôm nay, nhất là cái thằng tên Tuân. Nó có hội với bọn tập võ. Anh cẩn thận.
– Vậy à…. tôi sẽ chú ý.
Tâm rảo bước ra cửa. Chợt THảo Nguyên gọi giật nó lại.
– Tâm…
– Sao?
– Cảm ơn anh.
Tâm mỉm cười. Bên ngoài cái vẻ tiểu thư, khó gần thì Thảo Nguyên cũng là một cô bé thú vị và dễ mến. Có lẽ hoàn cảnh gia đình, rồi va vấp đầu đời đã khiến nàng như vậy. Tâm gật đầu chào rồi đi xuống nhà.
Xuống đến nơi thì dì Sương đã thay bộ quần áo ơ nhà. Tóc tai dì cũng chải lại, trông dì lại đẹp như mọi khi, không còn vẻ xộc xệch rối tinh rối mù như lúc nãy.
– Con về đây dì ạ. Nãy giờ không ai trông khách sạn, không hiểu có sao không.
– Chắc không sao đâu. Ở đây an ninh tốt mà con. Lấy cắp có nhưng ăn cắp vật liệu quy mô lớn không có đâu. Con về cứ đi từ từ thôi.
– Vâng, con biết rồi.
Dì đi theo tiễn nó ra ngoài cửa.Mùi thơm cây cỏ nhà dì lại sộc vào mũi nó. Tâm lúi húi dắt xe ra cổng. Nó chào dì rồi đi về. Trên khung cửa sổ tầng 2, có một ánh mắt nhìn theo mãi đến khi nó đi khuất.
Sương khóa cổng lại, vào nhà đóng cửa tắt đèn rồi lên gác. Nàng vào phòng Thảo Nguyên thì không thấy ai. Sương ngạc nhiên, nàng định đi tìm thì thấy tiếng lò cò vang lên đằng sau. Thảo Nguyên đang nhảy lò cò về phòng. Thấy mẹ nhìn, Thảo Nguyên cúi đầu lò cò lách qua người mẹ rồi nằm vật ra giường.
– Con thấy sao.
– Vẫn hơi đau mẹ ạ. Nhưng có vẻ đỡ hơn lúc nãy.
– Ý mẹ là thằng Tâm. Con thấy thằng bé có được không.
– Được là sao. Ý mẹ là sao. Sao tự dưng mẹ hỏi về anh ta làm gì.
– Thì mẹ hỏi cho con đó.
– Con??? Mẹ hỏi cho con làm gì.
– Làm gì con tự biết. Con vừa qua phòng mẹ làm gì.
– Con thử đi xem có được không.
– Chứ không phải con nhìn qua cửa sổ ngóng nó à.
– Làm gì có chuyện. Mẹ nghĩ đâu thế.
– Hóa ra mẹ nhầm à. Mẹ càng nghĩ càng ưng. Nhà không đàn ông đúng là không được. Hôm nay không có nó mẹ có mà bỏ xứ mà đi thật.
– Anh ta có vợ, sắp có con rồi.
– Có sao. Nó còn trẻ nên còn dại dột. Người đàn bà kia cũng không kìm chân nó. Nó sau này ở trong này sống và làm việc, lấy vợ trong này, sinh con trong này. Mẹ nghĩ là nên nghĩ thoáng ra. Nó không phải con ông cháu cha, không học hành đàng hoàng, không có tiền đề tốt. Nhưng con thì cần gì những thứ đó. Tiền chúng ta cũng không thiếu, con cũng không cần một thằng chồng trịch thượng ra vẻ ta đây rồi gái gú lung tung. Nó lấy được con như chuột sa chĩnh gạo, nâng niu con chả hết. Tính nết nó cũng được, triển vọng nghề nghiệp cũng tốt. Nó cứu con cũng là duyên phận….
– Thôi, mẹ nói nhiều quá. Để con ngủ. Anh ta bảo không bỏ vợ đâu. Có thì lấy thêm vợ thôi.
– Nó bảo thế thật à. Con hỏi nó rồi à.
– Con đi ngủ đây.
– Hôm nay mẹ ngủ với con nhé. Lâu lắm hai mẹ con mình không ngủ cùng nhau. Thế tại sao con lại hỏi nó thế…
– Con không biết. THôi mẹ về phòng mình đi. Con đi ngủ đây….
Hai mẹ con cứ chí chóe với nhau. Trong khi đó Tâm đã về đến nơi. Mấy đứa kia đi chơi cũng đã về. Không mất thứ gì cả. Tâm thở phào. Nó giở điện thoại ra xem thì đã gần 2h sáng. Mẹ và Cẩm đều gọi cho nó nhưng không được. Có mấy tin nhắn, của Cẩm, của thím Lan và của Liên. Những người đàn bà của Tâm. Tâm chợt thấy ấm áp. Mùa xuân rồi sẽ đến.
Sáng hôm sau, Tâm đang ăn bánh tét rán cùng mấy đứa khác thì chuông điện thoại reo. Dì Sương gọi. Tâm bật điện thoại lên nghe:
– Dì à. Con đây. Có chuyện gì không dì.
– Trưa nay con đến nhà dì ăn cơm mùng 1 nhé. Nhà có 2 mẹ con ăn tết cũng buồn.
– Ngại không dì. Con chưa xông đất bao giờ.
– Xông cái gì nữa. Đêm qua ai xông.
– À, à… Tâm cười ái ngại. Vậy lát con qua.
Tâm dừng xe ở cổng nhà dì. Nó chưa kịp bấm chuông thì dì ra. Dì hôm nay mặc 1 bộ áo dài ren đỏ, trông thật bắt mắt. Cái áo như ôm khít cơ thể dì, những đường cong cơ thể dì hiện ra trước mắt nó. Nó buột miệng khen dì:
– Dì hôm nay đẹp quá.
– Cảm ơn con. Dì sẽ coi là một lời chúc đầu năm. Con vào đi, dì cũng vừa đi chúc tết ông chú sống gần đây.
Dì mở cổng để nó dắt xe vào. Tâm ngượng nghịu vì câu nói vừa rồi. Nó dắt vội cái xe vào. Dì vào nhà pha trà mời nó. Tâm vẫn ngại vì lúc nãy, nó không dám nhìn dì, tay cầm chén trà dì đưa mà nó lại cầm vào tay dì. Nó vội rụt tay lại. Dì bật cười:
– Trà nóng quá hay sao mà con rụt tay.
– Không… không ạ.
Nó cẩn thận đưa tay ra đón chén trà. Hương trà thơm dịu, thanh mát làm nó như tỉnh táo hẳn.
– Trè ngon quá dì. Mùi cũng rất đặc biệt.
– Ông ngoại cái Thảo Nguyên tự tay trồng với ướp đấy. Hôm nào dì qua xin ông ít trè, con đem về biếu mẹ con.
– Vâng, con cảm ơn dì.
– Con ngồi đây đi, dì xem đồ cúng hết hương chưa. À, hay con có lên nói chuyện với cái Thảo Nguyên không. Nó đau chân chả đi lại được.
– … Vâng.
Dì và nó đi lên gác. Dì ở trong nhà nên đã bỏ guốc ra và đi dép vào. Tà áo dài quá dài nên dì cầm tay vén nó lên cho đỡ vướng. Dì không để ý điều đó đã làm hại con mắt Tâm. Chả hiểu ai may áo dài cho dì, mà cái quần dài nó lại ôm mông sát sàn sạt như thế. Cái quần khi có tà áo dài phủ ngoài không ai để ý, nhưng khi nó được vén lên, cái quần mỏng làm mông dì như lộ ra trước mắt nó. Cặp mông căng to gợi cảm, tròn trịa được ôm khít bởi chiếc quần ren trắng nhỏ. Tâm đi lên cầu thang có hai chục bậc mà nó cảm thấy thật khó khăn. Con chim nó đang căng cứng hết trong quần. Đến tầng 2, nó dừng lại để vào phòng Thảo Nguyên còn dì lên tầng 3. Tâm cố nán lại nhìn theo dáng dì. Đôi chân thon dài, cái mông tròn trịa, như vẫn hiện lên trước mắt nó. Tâm lấy hơi cho bình tĩnh, nó phủ cái áo khoác ra che bớt con chim rồi gõ cửa phòng Thảo Nguyên. Nàng bảo nó vào. Tâm mở cửa, mùi thơm phòng con gái xộc vào mũi nó. Thảo Nguyên đang nằm đắp chăn trên giường đọc sách.
– Chân cô sao rồi.
– Sáng dậy thì không thấy đau mấy. Thử đi lại thì vẫn hơi nhói.
– Vậy cô nghỉ vài hôm chắc hết thôi.
– Hy vọng vậy. Từ sáng lũ bạn nó cứ gọi mà chả đi đâu được.
– Hôm qua cô không định xem ai tự tử thì chắc chân không bị vậy.
– May mà tôi dừng lại. Nếu không tôi bị lũ kia nó rủ đi Hội An, mẹ tôi biết làm sao.
Câu chuyện không đầu không đũa. Rồi chuyển qua cuộc sống của Tâm. THảo Nguyên có vẻ tò mò về cuộc sống lúc mới lên Hà Nội của nó. Tâm ngồi kể lại cuộc sống của nó. Nó kể về những ước mơ, rồi những gian khổ của nghề xây cho nàng. Thảo Nguyên không thấy khô khan tí nào, nàng hỏi nó nhiều thứ. Tâm cũng hơi ngạc nhiên nhưng nó vẫn kể hết cho nàng. Tiếng dì đi lại ở cầu thang làm Tâm dừng nói chuyện. Dì ghé đầu vào cười:
– Đợi chút dì hâm nóng thức ăn rồi hai đứa xuống ăn.
Cuộc nói chuyện vì thế cũng chấm dứt. Tâm cười bảo:
– Mình xuống nhà đi. Tôi xem có giúp dì được gì không.
– Ừ.
– Cô lại đây, tôi cõng. Nó ngồi xổm ở bên giường đợi Thảo Nguyên.
– Nhưng…
– Làm sao.
– Không.
Thảo Nguyên bò ra thành giường. Nàng khẽ buông 2 chân xuống, đưa tay ra ôm lấy cổ Tâm. Một mùi hương thơm từ tay nàng khẽ bay vào mũi Tâm. Tâm vòng tay ra giữ kheo chân đùi sau nàng rồi đứng dậy. Nó xốc nàng lên cao, rồi cứ đứng đó. Bàn tay Tâm hiện đang giữ ở đùi nàng, Ngón tay nó có thể cảm nhận viền cái quần lót của nàng. Làn da ấm và mịn màng của Thảo Nguyên đang được tay nó chạm vào, Tâm như đứng hình không biết làm gì. Những ngón tay vẫn để nguyên vị trí cũ, cảm nhận làn da của nàng. Hồi lâu, Thảo Nguyên lên tiếng trước:
– Mẹ hôm nay cứ bắt tôi mặc đồ màu đỏ cho nó may mắn. Tôi có mỗi cái váy màu đỏ cam này, mà nó ngắn quá. Hay tôi xuống đi bộ.
– Cô có chống chân được không. Tí phải đi cầu thang đó.
– Thì anh dìu tôi đi, cõng như này cũng không tiện.
Tâm khom người đặt Thảo Nguyên lại vào giường. Bàn tay vẫn còn cố lướt qua làn da chân, vớt vát những va chạm cuối cùng. Cả Tâm và Thảo Nguyên đều đỏ ửng mặt. Tâm vội liếc nhìn cái váy của Thảo Nguyên. Nó màu đỏ cam, cổ tròn có nơ, ôm khít lấy thân hình nàng. Thật đẹp, nhưng thật ngắn. Nàng ngồi trên giường mà vẫn lộ ra hai đùi non trắng mịn. Đôi chân thon dài như dài thêm ra với cái váy này. Tâm ngoảnh mặt đi tránh nhìn tiếp:
– Đi thôi.
– Ừ.
Nó đưa tay đỡ nàng đứng dậy, dìu nàng tập tễnh ra cầu thang. Thảo Nguyên bám chặt cổ nó, đôi chân run run bước từng bước xuống cầu thang. Có vẻ chân vẫn còn đau, không làm trụ được. Mặt nàng nhăn nhó, bước được 4-5 bước mà chân nàng run quá. Nàng vẫn cố bước thêm không nói gì. Tâm biết không thể trụ được, có khi còn làm sưng cổ chân thêm. Nó hít một hơi, tay vòng qua bế bổng nàng trong lòng mình. Thảo Nguyên giật mình, theo phản xạ ôm chặt cổ nó. Mắt nàng mở to nhìn nó không thốt lên lời.
– Xin lỗi, nhưng nếu bước vài bước nữa có khi cái cổ chân cô sẽ bị sưng lại. Tôi đưa cô xuống thế này cho nhanh.
Thảo Nguyên không nói gì, chỉ gật đầu rồi cụp mắt xuống. Hai tay nàng vẫn ôm chặt cổ nó. Tâm bế nàng xuống, mùi hương trên người nàng phảng phất quanh người Tâm. Làn da nàng, sự run rẩy nhè nhẹ nơi nàng. Tất cả những thứ nhỏ nhặt ý làm con chim nó cưng cứng lên trong quần.