Tâm dắt xe đến cổng thì thấy THảo Nguyên đi theo. Nàng lẳng lặng lấy khóa mở cổng cho nó. Tâm nhìn Thảo Nguyên mà đau lòng. Nó lấy tay khẽ lau nước mắt trên má nàng. Thảo Nguyên né mặt ra không cho nó chạm.
– Đừng khóc. Em xứng đáng có được người thật tốt yêu em. Không phải là tôi.
Đêm buồn se se lanh. Tâm lái xe mà thấy lòng trống vắng. Nó không ngờ Thảo Nguyên thích nó. Nó không ân hận vì từ chối nàng, vì nó hiểu điều ý là tốt nhất. Những người đàn bà ở nhà vẫn còn chờ nó. Nó không được phép gieo thêm nợ ái tính nữa. Nếu nó cố chiếm lấy Thảo Nguyên, thì nó là một thằng khốn nạn thực sự.
Đường phố ban đêm vắng bóng người. Tâm đi qua sông Hàn chợt thấy tiếng nẹt pô đằng sau. Thường thì nó sẽ để ý. Nhưng tâm trạng hôm nay của nó không tốt, nó cứ mặc kệ. Nhưng dần tiếng xe gần sát nó. Tâm quan sát thì đã có 4 xe vây quanh nó. Một xe đã vượt lên đầu ép xe nó. Tâm cố lách nhưng không được, chúng ép xe Tâm rất chặt. Những cái côn sắt với gậy đã được tháo ra. Tâm không chần chừ nữa, nó đánh tay lái vào thằng bên cạnh. Cả 2 xe đổ ra. Tâm lồm cồm bò dậy, nó chạy thật nhanh qua những miếng đất. Cũng còn tầm 2km nữa mới về đến công trường. Nó cứ thế cắm đầu chạy, nhưng bọn nó đã có 2 xe chặn đầu nó. Nó chạy lung tung các hướng nhưng vòng vây dần khép chặt. Tâm bực mình, nó vớ được 1 viên gạch dưới đất, nó lao thẳng vào cái xe phía trước. Thằng trên xe là 2 thằng nó đá ban tối. Chúng mua côn lao vào Tâm. Tâm đợi chúng đến gần thì ném mạnh viên gạch vào chúng. Bọn chúng né ra, Tâm không chạy mà lao vào thằng gần nhất. Bàn tay trái của nó đã cầm sẵn 1 nắm cát mà bọn chúng không hay. Nó ném nắm cát vào thằng đó. Nó né ra nhưng vẫn bị cát vào mặt. Tâm thụi một đấm thẳng vào mặt nó, đồng thời cũng ăn một côn từ sau lưng. Tâm nén chịu đau, đấm thêm 2 phát vào bụng, thằng đó lăn luôn ra đất. Nhưng Tâm cúng dính 1 côn vào vai 1 côn vào tai, đầu nó ong ong. Nó cố chịu, tay với côn trong tay, vừa chạy vừa múa côn khi có đứa lại gần. Nó vẫn chạy, nhưng dần vết thương càng nhiều. Những phát gậy, phát côn vẫn thi thoảng vụt vào lưng, vào tay nó. Bị nặng nhất có lẽ là phát côn vào đầu lúc vừa rồi và một gậy chọc trúng ngực. Tâm mắt như hoa đi, ngực nó đôi lúc không thở nổi. Nhưng nó biết nếu ngã thì sẽ chấm hết. Nó tiếp tục chạy, mẹ và Cẩm vẫn đợi nó ở nhà. Cả Lan và Liên nữa. Những người đàn bà của nó. Công trường xây khách sạn đây rồi. Nó cố hết sức kêu cứu, giọng nó đôi lúc lạc đi vì kiệt sức. Chỉ còn tầm 50m nữa thôi, nhưng nó hết sức rồi. Một cái côn vừa được ném từ sau, trúng đầu nó. Tâm ngã xuống vũng bùn, thế là hết. Mẹ ơi….
Thương đang nằm ngủ thì choàng tỉnh. Nàng như nghe thấy tiếng con gọi. Thương với tay tìm điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ. Hôm qua mình gọi nó vẫn bình thường mà. Tim Thương đập thình thích, liệu có chuyện gì không. Giờ thường nó cũng ngủ rồi. Nàng đắn đo mãi rồi quyết định thôi. Thương nằm thao thức cả đêm không ngủ. Nàng chỉ đợi đến sáng thật nhanh.
Tâm cảm giác lơ mơ. Nó như đang lạc vào thế giới nào đó. Nó nhìn thấy mẹ, thấy Cẩm, thấy những người nó quen thuộc. Nó gọi mãi mà không ai nghe thấy, dù rất gần. Rồi mẹ nó nghe thấy, mẹ ngó quanh tìm nó nhưng không thấy nó. Dần dần, mọi người chung quanh nó nhòe sáng và biến mất. Tâm cũng chìm vào mê man chính nó cũng không rõ.
Ánh sáng chiếu vào mắt làm Tâm bị lóa. Nó mất một lúc mới quen được. Mắt mở hờ hờ, trên đầu là trần nhà trắng, có cái quạt treo tường đang quay. Dường như không phải nhà nó, cũng không phải ở công trường. Tâm định hình một lúc, nó nhìn sang bên thì thấy Thảo Nguyên đang nằm đó. Mái tóc dài xõa ra che mất một góc mặt nàng. Dường như nó đang ở bệnh viện. Tại sao nó lại ở bệnh viện. Rồi Tâm cũng nhớ ra, nó bị bọn kia truy đuổi. Nó nhớ nó ngã xuống bùn rồi lịm đi. Vậy là nó không bị chết. Không hiểu nó nằm đây đã bao lâu rồi.
Tâm miên man nghĩ ngợi một lúc thì cũng tỉnh. Nó thự cựa người thì đau quá, cái lưng của nó bị trúng bao nhiêu côn và gậy. Cái đau làm nó rên khẽ, đánh động Thảo Nguyên. Nàng ngẩng đầu lên, mái tóc rối bù ngơ ngác. Nhìn thấy nó đã tỉnh, nàng hốt hoảng đứng dậy, rồi nàng chạy thẳng ra ngoài trong sự ngơ ngác của nó. Một lúc sau có một bác sỹ nữ trở vào, đi sau là Thảo Nguyên. Tâm im lặng để bác sỹ đo khám, Thảo Nguyên lo lắng nhìn bác sỹ khám cho nó.
– Em bây giờ cảm thấy thế nào. Đầu có thấy đau không.
– Nghiêng đầu thì cảm thấy hơi đau. Với cả đau ở sau lưng khi cựa mình. Đau tay nữa thôi ạ.
– Khám lâm sàng thì không thấy có gì. Như trên phim chụp thì em bị chấn thương sọ não, tổn thương nhẹ phổi. Giờ em đã tỉnh thế thì yên tâm hơn rồi, nhưng vẫn phải theo dõi. Có gì thì người nhà gọi ngay nhé.
Bác sỹ đi rồi còn lại Thảo Nguyên và nó. Nàng vẫn đứng đó nhìn nó chả nói gì. Tâm gượng cười bắt chuyện:
– Tôi ở đây bao lâu rồi.
– Anh mê man mất 4 hôm rồi.
– Chà, lâu thế nhỉ. Không hiểu việc ở công trường thế nào rồi. Mà sao tôi được đưa vào đây vậy.
– Chỗ xây khách sạn mới bắt đầu lại từ hôm qua thôi. Tôi nghe bảo lúc anh ngã xuống, có người ở chỗ đó phát hiện, hô hoán đuổi bọn kia đi rồi đưa anh đi viện. Sáng hôm sau chú Tiến biết chuyện, chú về dẫn mẹ tôi đi ra nhà ba tôi chửi bới loạn. Chú có vẻ làm căng lắm, đòi đưa ra tòa án. Ba tôi phải năn nỉ mẹ tôi mãi. Mẹ tôi tranh thủ đòi được bồi thường cho anh rồi.
– Chà, nói vậy bị ăn đòn cũng được quá nhỉ.
– Anh nói vớ vẩn gì vậy. Lần sau đừng nói đùa như thế.
– Tôi xin lỗi, tôi thấy cô mặt cau có quá, định nói gì vui chút.
– Tôi mới phải xin lỗi. Nếu hôm đó không do tôi…
– Việc gì đến phải đến. Do tôi chứ đâu do cô. Đã xảy ra rồi, cũng qua rồi mà.
– Không, mấy ngày vừa rồi tôi ân hận lắm. Nếu hôm đó tôi không giận anh, tôi không mở khóa cho anh về thì đã không có chuyện gì rồi.
– Chẳng nhẽ hôm đó cô định khóa cổng rồi làm gì tôi…. tôi là trai ngoan đó nha.
– Trai ngoan cái đầu anh.
Nàng đập mạnh vào tay làm nó đau điếng. Thấy nó nhăn nhó Thảo Nguyên lúng túng, bàn tay nhỏ nhắn xoa cánh tay cho nó. Tâm cười cười, rồi nó nhìn Thảo Nguyên thật lâu. Ấn tượng ban đầu về lần đầu gặp gỡ của Tâm với THảo Nguyên đã hoàn toàn thay đổi. Bên ngoài có vẻ lạnh lùng xinh đẹp của nàng ẩn dấu một con người khác muốn được ai đó khám phá. Tâm chăm chú nhìn THảo Nguyên, nhìn từng đường nét trên khuôn mặt nàng. Thảo Nguyên bị nó nhìn, nàng bối rối quay mặt đi, rồi lại quay lại nhìn nó mặt dữ dằn:
– Anh cứ nhìn tôi làm gì vậy.
– Tôi xin lỗi. Xin lỗi vì làm cô buồn.
– Anh cũng biết điều đó à. Tốt nhất đừng làm tôi buồn nữa.
– Tôi không biết cô lại để ý đến tôi. Nhưng tôi phải nói ra, không sẽ làm tổn thương cô nhiều hơn.
– Tôi sẽ không thèm để ý đến anh. Đàn ông các anh toàn một lũ lăng nhăng, lừa gạt.
– Có lẽ vậy.
– Trong lúc anh mê man, anh có nhắc đến tên mấy người. Anh nhắc đến mẹ anh, chị Cẩm, tên Lan, tên Thương, tên Liên, tên Huyền và cả tên Vân nữa. Tôi nhớ hết. Đó là ai vậy?
– E hèm. Người quen của tôi thôi mà.
– Anh đi làm cả ngày, quen gì quen nhiều vậy. Đó là những người phụ nữ của anh à.
– Ờ… không. Có vài người thôi.
– Trời, tôi kể có vài cái tên anh nói vài người thôi. Thế là hết chỗ đó chứ gì.
– Không… vài thôi. Liên là tên em họ tôi. Vân là một người chị tôi có tình cảm. Nhưng tôi cũng dừng bước…. vì chị ý đáng có một cuộc sống hạnh phúc, với người chồng yêu thương mình. Như cô vậy.
– Vậy anh với mấy người còn lại là sao. Anh ngoại tình với họ à.
– Không… nói phức tạp lắm. Họ chồng đều chết hoặc ly hôn.
– Vậy tóm lại là trừ chị Cẩm tôi biết. Vậy còn Lan và Thương đúng không. Đây là hai người đàn bà của anh. Còn ai nữa không.
– Hết rồi. Mà đợi đã, sao cô tra khảo tôi làm gì.
– Tôi thích thì tôi hỏi, làm sao. Họ đều hơn tuổi anh à.
– ………………………..
– Này, nói đi. Không tôi quấy anh làm anh không ngủ được đâu.
– Đều tầm tuổi với Cẩm.
– Chà… tôi có nghe nói có sở thích máy bay, chẳng nhẽ anh….
Tâm sầm mặt, nó quay mặt vào giường không trả lời nữa. Thảo Nguyên cắn cắn môi nghĩ ngợi, hồi lâu nàng ngồi xuống lay nó. Nó giả vờ không biết mặc kệ nàng. Thảo Nguyên cấu nhẹ vào tay, hơi đau nhưng nó mặc kệ. Nàng mới ghé vào tai nó, nói nhỏ:
– Tôi biết Lan trong miệng anh là ai rồi.
– Là ai? Tâm giật mình quay lại hỏi nàng.
– Thím anh, có phải không?
– Sao cô biết.
– Tôi biết hết.
– Cô có gì dấu tôi phải không. Sao cô biết.
– Hứ. Anh thật… anh với cả thím anh…
– Cô không biết đâu… nói cô cũng mệt…
– Tâm! Cháu tỉnh rồi à.
Giọng Lan vang lên làm cắt đứt cuộc nói chuyện của Tâm và THảo Nguyên. Tâm ngạc nhiên nhìn ra phía cửa, Lan đang đi vào từ phía cửa phòng, mặt mũi rạng rỡ nhìn thấy nó đã tỉnh.
– Thím… sao thím ở đây.
– Thím đi chơi không được sao. Cháu tỉnh lâu chưa.
– Cháu cũng mới tỉnh.
– Cháu thấy trong người ra sao.
– Khỏe lắm thím ạ. Bác sỹ bảo chuẩn bị ra viện được rồi, nhưng cứ ở thêm 1-2 ngày theo dõi theo đúng quy trình.
Tâm tỉnh bơ nói cuội, nó biết Thảo Nguyên đang bĩu môi nhìn nó nói dối. Lan vui quá, nàng sờ nắn người nó như sợ nó mất đi cân thịt nào. Chợt Lan nhớ ra:
– Để thím gọi về cho mẹ cháu. Mẹ cháu lo lắng lắm đấy.
– Mẹ cháu cũng biết chuyện ạ.
– Có, mẹ cháu bảo đang ngủ thì mơ thấy cháu gọi. Tỉnh giấc mà không dám gọi cháu. Mẹ cháu muốn vào mà thím không cho. Thím bảo giờ mẹ cháu vào thì chị Cẩm biết ngay. Đang sắp đến ngày rồi mà.
– Dì Lan. Dì và Tâm nói chuyện. Con đi về nhà chút.
– Con về à. Con về nghỉ đi. Nhìn mắt con thâm hết rồi đấy.
– Vâng, không sao đâu ạ. Con hay thức đêm nên mắt nó hay vậy.
Thảo Nguyên đi ra đến cửa, nàng nghe thấy tiếng Lan nói trong điện thoại.
– Chị Thương à, em Lan đây. Tâm nó tỉnh rồi chị ơi. Nó bảo 1-2 hôm nữa xuất viện được, không sao chị ạ. Vâng…. vâng…
Hô hấp Thảo Nguyên như ngừng lại. Nàng định bước ra khỏi phòng nhưng thế nào lại quay lại. Dì Lan đang đưa điện thoại cho Tâm nói chuyện với mẹ. Thảo Nguyên quay lại làm Lan hơi ngạc nhiên.
– Con quên gì à.
– À không. Dì ơi mẹ anh Tâm tên là gì ạ.
– Mẹ nó tên Thương. Ủa đợt trước mẹ nó vào, con không hỏi tên à.
– Con không chú ý. Ra là thế.
Thảo Nguyên liếc nhìn Tâm. Nàng nhìn thấy nó đang nhìn nàng, ánh mắt đượm buồn. Hóa ra là thế. Thảo Nguyên hít một hơi, cúi đầu chào Lan rồi đi về.
Tâm nhìn Thảo Nguyên mất bóng sau cánh cửa. Nó tập trung nói chuyện với mẹ. Hóa ra trong cơn mơ nó gọi, mẹ có nghe thấy nó. Mẹ khóc nhiều khi nghe tin nó từ thằng cháu họ. Mẹ muốn bay ngay vào Đà Nẵng, nhưng mẹ con Cẩm qua ăn cơm, mẹ phải nín lại. Mẹ gọi cho thím để xem đặt vé thế nào, hóa ra thím đang ra sân bay, thím vào Đà Nẵng. Mẹ chuyển hướng nhờ thím vào xem nó thế nào. Ơn trời con của mẹ đã tỉnh. Nó bông đùa bốc phét với mẹ. Thế là ổn rồi, giọng mẹ có vẻ bình tĩnh lại. Nó bảo mẹ không được nói cho Cẩm. Nó xem xét mọi việc ổn rồi sẽ ra đó, ngày Cẩm sinh cũng không còn xa nữa.
Tâm vừa tắt máy thì thím vồ vào nó hỏi:
– Này, con bé đó nó thích cháu hay sao ý.
– Thích gì đâu thím.
– Chả thế, thím nhìn mặt nó là biết. Lúc thím vào đây nó đã túc trực bên cạnh cháu suốt. Nó ngồi cạnh cháu mà khóc sưng hết cả mắt.
– Vậy hả thím. Cháu cũng nói với cô ấy rồi, cháu và cô ấy không hợp.
– Sao lại không hợp. Trai tài gái sắc, cháu không hợp thì ai hợp. Hôm qua mấy ông thợ cũng vào thăm cháu, mấy ông ý nói cháu ký được thêm hợp đồng xây khách sạn nữa. Vậy là cháu sẽ dần tạo dựng được cơ sở trong này còn gì.
– Vậy thím thích cháu trong này hay ngoài đó.
– Hứ, cháu biết còn hỏi. Nhưng thím thật sự mong cháu thành công trong sự nghiệp. Chồng yêu của thím thành công thím cũng mừng.
Tâm khẽ vươn tay ra, Lan nắm lấy tay nó. Tâm nhìn vào mắt Lan. Thím của nó, người tình đầu của nó. Giờ nó mới nhớ sao thím lại ở đây.
– Mà sao thím lại vào đây. Chú đâu.
– Thím vào một mình thôi. Thím nhớ cháu.
– Thật hả thím. Thế thím vào chú nói gì.
– Chú cháu không có biết thím vào.
– Nghĩa là sao hả thím.
Thím ngồi xuống cạnh giường, buồn rầu kể chuyện cho nó. Sau khi nó đi có nhiều chuyện xảy ra. Công việc của chú vẫn không thuận lợi, lẻ tẻ có 1-2 cái nhà dân thi công thôi, phải cho thợ về quê. Chú hay uống rượu hơn, và hay đi chơi. Thi thoảng thím thấy mùi nước hoa và son trên áo chú, hỏi thì chú gắt. Rồi lão Tuấn kẻ bị Tâm đánh lúc định hại thím gọi cho chú. Lão vẫn được tại ngoại nhờ chạy chọt. Vụ của lão có nhân chứng vật chứng, nên dù đút tiền thì án vẫn treo trên đầu. Lão cũng có kẻ thù, chưa biết khi nào chúng đấm cho tòa để thúc đẩy vụ án. Muốn thoát thì tốt nhất là hòa giải. Lão gọi, muốn đưa cho chú hợp đồng béo bở để chú thôi kiện. Chú bàn với thím, thím bực tức cãi nhau với chú. Chú và thím cãi nhau to, thím bỏ về nhà ngoại. Cái Liên và thằng Mạnh về bảo thím về nhưng thím không chịu. Thím không thích vì đồng tiền mà để thằng chó ý nó thoát. Theo ý thím, giờ không làm to được thì làm nhỏ, vẫn đủ ăn. Con cái cũng lớn, sắp tự chủ được hết rồi. Hai vợ chồng cũng có vốn liếng, giờ làm được bao nhiêu thì làm. Chú thì không nghĩ vậy. Cái mộng của chú là làm giám đốc, cầm trong tay hàng trăm lính, thành công ty xây dựng to. Chú mải miết với những bon chen của cuộc đời, thím chỉ muốn bo bo cái tổ ấm nhỏ. Thím biết chú giận thím, ngay trong lời điện thoại gọi thím về cũng không nhiệt tình. Thím uất, uất vì với chồng giá trị của mình chỉ có thế. Thím muốn đi đâu đó, không cần phải quan tâm ai cả, không cần nhìn mặt mẹ già cứ bảo 2 vợ chồng đóng cửa bảo nhau. Thím nghĩ đến Tâm. Khi thím sắp ra máy bay thì được điện của mẹ nó. Thím vừa mừng vừa lo. Lo vì không biết nó bị sao không, mừng vì có lý do chính đáng gặp nó. Thím vừa kể chuyện, mắt lúng liếng nhìn nó. Cái ánh mắt hơi lẳng lơ gợi tình, lại có chút ấm áp tình cảm dành cho nó. Tâm siết tay thím, nó đặt tay thím lên môi hôn nhẹ. Bàn tay nhỏ nhắn âm ấm, có mùi của thím.
– Vậy bao giờ thím phải về.
– Chưa biết. Thím đặt vé chiều đi chứ chưa đặt chiều về. Cháu muốn thím về lắm hả.
– Không, cháu muốn giữ thím mãi ở bên thôi. Nhưng đến lúc cũng phải về, giải quyết mọi thứ.
– Thím biết, nhưng giờ thím muốn mặc kệ. Không phải lo gì nữa.
– Vậy cháu thì sao. Thím không lo cho cháu à.
– Lo cho cháu làm gì. Thím lo cho cậu bé này thôi.
Mắt thím hấp háy cười, tay vuốt ve thằng nhỏ trong quần nó. Như được đánh thức, nó lại hơi ngỏng lên trong quần. Thím thấy nó thức thì cười sặc sụa, đập đập muốn nó nằm yên lại. Hai thím cháu cười đùa với nhau, Tâm thấy thật thư thái. Dù trên người nó còn đau đớn, nhưng trong lòng nó những cô độc, mệt mỏi như tan mất hết. Tâm dần lấy lại được sự bình tĩnh, cân bằng trong con người vốn phải căng mình lên với đời, với người.
Chiều hôm đó chú Tiến và dì cũng vào thăm nó. Thấy nó tỉnh lại chú mừng lắm, hẹn nó ngày khỏe lại đi nhậu với chú. Dì nhẹ nhàng hỏi han nó mọi thứ. Nó thấy dì đôi lúc quan sát thím nó. Dì bảo Thảo Nguyên về nhà là đắp chăn ngủ một mạch. Nhưng nó biết có lẽ nàng không ngủ. Phải làm sao đây với cô bé này.
Sau hơn 1 ngày tỉnh lại, sáng hôm sau Tâm đã có thể đi lại. Dù còn hơi đau nhưng nó vẫn cố đi lại, đó là cách hồi phục tốt nhất, để cơ thể tự chữa. Chiều hôm đó nó cũng xin xuất viện. Nó về khách sạn với thím.
Tâm ngồi tựa lưng vào gối xem tivi. Cửa phòng tắm mở ra, thím nó quấn cái khăn tăm bước ra. Cái khăn ngắn cũn cơn, chỉ che được nửa bầu ngực to tròn của thím. Bên dưới càng ngắn hơn, nó thậm chí có thể thấy lấp ló mấy sợi lông lồn thím. Con chim của Tâm ngóc dậy ngay lập tức. Thím nhìn cái điệu bộ mắt sáng hơn đèn pha ô tô của nó thì liếc yêu nó một cái. Thím ra bàn phấn, lôi từ vali ra cái máy sấy. Tâm nhìn thím sấy mà thấy bứt rứt khó chịu. Cái khăn tắm hầu như không che cặp mông to tròn của thím, Nó nhìn thím sấy tóc từ sau lưng mà chỉ muốn tiến tới từ sau đè thím ra mà hiếp. Nó chống tay cố đứng dậy chầm chậm cho khỏi đau lưng, tiến từ từ tới đằng sau thím. Thím đang lùa tay vào tóc sấy cho nhanh khô, mắt thím cười, đôi mắt cong lên như đôi vầng trăng khuyết.
– Này này, cháu lại đây làm gì thế,
– Cháu đói.
– Thế đợi thím sấy xong rồi mình đi ăn. Cháu phải đãi thím đấy.
– Cháu muốn ăn bây giờ cơ. Ăn thịt thím.
Thím cười rõ tươi, hất hất mái tóc dài bay bay trước gió máy sấy. Rồi khi nó chuẩn bị áp sát vào thím, thím quay người lại. Hai tay thím đặt lên ngực nó vuốt ve:
– Đi ăn đã. Bổ sung năng lượng. Tối nay thím có đi đâu mất đâu.
Rồi thím nhào ôm chặt nó. Nó có thể thấy thím hít ngửi mùi của nó, đôi bàn tay búp măng xoa khắp lưng nó. Nó và thím cứ thế ôm nhau. Nó cũng nhớ mùi của thím, nhớ những điên cuồng khi làm tình với thím, nhớ ánh mắt đưa tình của thím, nhớ….
Một lúc sau thím đẩy nó ra. Thím đã chọn sẵn một bộ váy hoa đến đầu gối, trông thím không nhìn kỹ đúng là chỉ tầm 30 tuổi. Thím đi vào đôi guốc 10 cm, mái tóc dài nhuộm hạt dẻ trông không khác các cô thiếu nữ nếu nhìn từ phía sau. Thím rộn ràng như con chim sẻ, ôm lấy tay Tâm dạo quanh các phố. Nó dẫn thím đi ăn các món Đà Nẵng. Thím giống mẹ và Cẩm, chỉ ưa ăn vặt, lăng xăng mua hết món nọ món kia. Đến khi nhớ tới còn chưa ăn ốc thì bụng đã no kềnh.